Chương 561: Đừng ngỗ nghịch với Chủ tịch thị xã Lưu!
Hướng Vân bị Lý Thanh Mai chọc tức!
Sau hội nghị công việc Chủ tịch thị xã, chiếu theo chỉ thị của Chủ tịch Lưu, Ủy ban Giáo dục thị xã thành lập “tổ lãnh đạo sửa chữa trường trung tiểu học địa khu xa xôi toàn thị xã. Do Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục Trương Phục Minh tự mình đảm nhiệm tổ trưởng.
Kết quả như vậy, Trương Phục Minh tuyệt đối không ngờ. Vốn tưởng rằng Chủ tịch thị xã Lưu cũng là làm bộ, quan tâm một chút tình huống tiểu học thôn Sa Sơn, tranh thủ thanh danh tốt “yêu dân như con”. Chủ tịch thị xã Lưu còn đặc biệt đưa giáo viên tạm thời La Dung Dung của tiểu học thôn Sa Sơn đến bệnh viện nhân dân thị xã kiểm tra trị liệu, nghe nói gan hơi xấu. Trương Phục Minh đại diện Ủy ban Giáo dục thị xã tự mình đi bệnh viện thăm hỏi La Dung Dung.
Nếu Chủ tịch thị xã Lưu muốn thanh danh, Trương Phục Minh tất nhiên phải phối hợp nhiều hơn. Thân là cấp dưới của Chủ tịch thị xã, một chút tính tự giác tính mẫn cảm đều không có, Trương Phục Minh còn ở trong quan trường lăn lộn được sao?
Không ngờ Chủ tịch thị xã Lưu còn "Đùa thật", đã duyệt 1 triệu 5 trăm ngàn tệ chuyên khoản, chỉ tên do Ủy ban Giáo dục thị xã dẫn đầu phụ trách công tác này. Chủ tịch thị xã Lưu chẳng những có phê chỉ thị, còn chuyên môn triệu kiến Trương Phục Minh, chỉ thị tuỳ cơ hành động, dặn dò y nhất định phải đem chuyện này làm tốt.
Trương Phục Minh liền phấn chấn lên.
1 triệu 5 trăm ngàn tệ!
Ủy ban Giáo dục thị xã khi nào thì gặp qua nhiều tiền như vậy?
Đương nhiên, khoản tiền này là công khoản, không phải cho cá nhân Trương Phục Minh. Nhưng là đủ để chứng minh Chủ tịch thị xã Lưu tín nhiệm Trương Phục Minh. Trương Phục Minh hạ quyết định nắm bắt chuyện này, nắm bắt triệt để! Tựa như y giáp mặt cam đoan với Chủ tịch thị xã Lưu, mỗi một phân tiền đều phải tiêu ở chỗ cần tiêu, tiêu ở trên người của giáo viên học sinh tuyệt đối không lãng phí.
Trương Phục Minh quả thật chính là nghĩ như vậy, không muốn đánh chủ ý khoản tiền này. Có loại tiền có thể lấy, có loại tiền không thể lấy, mức độ nên nắm chắc như thế nào, rất khảo nghiệm lương tâm và trí tuệ của một người. Trương Phục Minh rất rõ ràng, khoản tiền này chính là không thể giơ tay. Hành động lớn đầu tiên sau khi lên đảm nhiệm, nếu y dám giơ tay, thì coi như là hai tay đem đầu mình đưa đến tay của Lưu Vĩ Hồng, khiến Chủ tịch thị xã Lưu khai đao tế cờ.
Trương Phục Minh đem điều này xem như là một cơ hội, xem như là khảo nghiệm Chủ tịch thị xã Lưu đối với y. Chỉ cần làm tốt chuyện này, Trương Phục Minh không nói bật người có thể trở thành thân tín của Chủ tịch Lưu, ít nhất cũng có thể lưu lại ấn tượng rất tốt trong mắt của Chủ tịch thị xã Lưu
Đang lúc Trương Phục Minh ma quyền ép chưởng, chuẩn bị làm một trận thật lớn, lại bị Cục trưởng cục Tài chính Lý Thanh Mai một chậu nước lạnh đổ xuống đầu
Lý Thanh Mai không cho tiền!
Trương Phục Minh cầm văn kiện Chủ tịch thị xã Lưu tự tay viết phê chỉ thị, kích động đi đến cục Tài chính thị xã, tìm được Lý Thanh Mai. Phải nói Trương Phục Minh và Lý Thanh Mai quan hệ coi như là không tồi, con của Lý Thanh Mai lên trường trung học 1 thị xã, đều là Trương Phục Minh đánh tiếng giúp, phân tới lớp tốt nhất của trường trung học 1 thị xã. Cho nên Lý Thanh Mai đối với y rất khách khí, nhiệt tình tiếp đón chủ nhiệm Trương, còn tự mình pha nước trà. Hàn huyên một hồi, Trương Phục Minh lấy báo cáo ra
Lý Thanh Mai giọng điệu liền thay đổi, rất giải quyết việc chung mà nói với Trương Phục Minh, tiền này, cô không thể cho
Trương Phục Minh lập tức liền trố mắt.
Tài chính thị xã là do một mình Chủ tịch thị xã quyết định. Chủ tịch thị xã đã ký tên, tiền này phải đưa. Cục trưởng cục Tài chính là không có quyền khống chế không chi. Cục Tài chính thị xã chính là một gói tiền, mà “người sở hữu” gói tiền này không phải Cục trưởng cục Tài chính, mà là Chủ tịch thị xã Đương nhiên, Cục trưởng cục Tài chính thật muốn chặn lại, cũng là có cách. Cô không nói không chi tiền, chỉ nói bây giờ kinh phí khẩn trương, phải qua một thời gian tài chính mới có thể đúng chỗ. Điều này cũng là không có cách nào khác, cho dù là kiện đến trước mặt Chủ tịch thị xã, hơn phân nửa cũng vô dụng. Thông thường mà nói, Chủ tịch thị xã là sẽ bảo vệ Cục trưởng cục Tài chính
Nhưng Lý Thanh Mai cũng không phải nói chi tiền sau, mà là nói thẳng với Trương Phục Minh không thể cho tiền!
Những lời này nói trắng ra chính là Lưu Vĩ Hồng không tên không có tác dụng
Trương Phục Minh phản ứng đầu tiên chính là Chu Bằng Cử cùng Lưu Vĩ Hồng đánh nhau. Bằng không, Lý Thanh Mai làm sao lộ liễu ngỗ nghịch với Chủ tịch thị xã như thế? Ra vẻ khi Chủ tịch thị xã Lâu còn ở đây, thể diện của Lý Thanh Mai cũng coi như không có trở ngại
Chẳng lẽ Chu Bằng Cử muốn cho Lưu Vĩ Hồng một uy thế phủ đầu?
Cũng may Lý Thanh Mai cũng không có đoán đố Trương Phục Minh, nói rõ với y, cục Tài chính hiện tại trong tay không có tiền, khoản tiền này chỉ có thể trích từ trong tài chính xây dựng cơ bản. Nhưng muốn vận dụng tài chính xây dựng cơ bản, chỉ có Chủ tịch Lưu kí tên không đủ, còn phải có Bí thư Uyển tự tay viết phê chỉ thị.
Trương Phục Minh đành phải bất mãn trở về Ủy ban Giáo dục thị xã, lập tức gọi điện thoại cho Hướng Vân, nói rõ chuyện này
Vận dụng tài chính xây dựng cơ bản có phải cần Bí thư Uyển tự tay viết phê chỉ thị hay không, Trương Phục Minh không rõ lắm. Nhưng Uyển Trung Hưng vô cùng coi trọng việc này, Trương Phục Minh cũng rất rõ, cũng không tiện đòi Lý Thanh Mai lấy văn kiện ra xem
Dù sao là chuyện của nhà nước, không đáng để cá nhân y đi đắc tội Lý Thanh Mai. Y cũng đắc tội không nổi. Lý Thanh Mai gây khó dễ không được Trương Phục Minh, Chu Bằng Cử khẳng định có thể gây khó dễ được.
Hay là mâu thuẫn nộp lên đi.
Trương Phục Minh cũng là người linh hoạt, Vương Trác Lập tuy rằng không có giới thiệu Hướng Vân cho y, nhưng đi qua phòng làm việc của Chủ tịch thị xã 2 lần, Trương Phục Minh liền kéo quan hệ với Hướng Vân, không có việc gì thì gọi điện thoại hỏi thăm, nói chuyện vài câu. Vốn Trương Phục Minh muốn mời Hướng Vân uống rượu, Hướng Vân khéo léo từ chối. Nhưng giữa hai người xem như khá quen
Hướng Vân vừa nghe chuyện này cũng có chút tức giận
Cục trưởng cục Tài chính ngon lành như thế, Hướng Vân trước kia cũng không nghe nói qua. Lập tức tự mình gọi điện thoại cho Lý Thanh Mai, xin cô chấp hành chỉ thị của Chủ tịch Lưu, lập tức chi tiền cho Ủy ban Giáo dục thị xã. Hướng Vân rõ ràng mà nhắc nhở Lý Thanh Mai, việc này Chủ tịch thị xã Lưu vô cùng chú ý, xin cục Tài chính cần phải phối hợp.
Phải nói, đây đã có thể xem như "Cảnh cáo"
Mặc kệ Lý Thanh Mai là người của ai, cục Tài chính vẫn là do Chủ tịch thị xã quản. Hiện giờ Chủ tịch thị xã phê duyệt, cục Tài chính đều từ chối không chi tiền, nào có đạo lý như vậy?
Hướng Vân tuổi trẻ khí uy, khi nói chuyện, có thể không chú ý giọng điệu, lời nói cứng rắn một chút, Lý Thanh Mai cũng nghiêm túc, nói thẳng với y, tiền này phải có Bí thư Uyển gật đầu mới có thể cho, bằng không cục Tài chính không thể chịu trách nhiệm. Sau đó, không đợi Hướng Vân nói gì, Lý Thanh Mai lập tức cúp điện thoại
Một Chủ tịch thị xã búp bê, một thư ký búp bê, thì muốn ra vẻ trước mặt bà sao?
Không có cửa!
Muốn đi ngang ở Hạo Dương, ở thêm vài năm rồi nói sau đi
Hướng Vân nhìn ống nghe vang lên tiếng tút tút, nửa ngày không có phục hồi tinh thần lại!
Người lợi hại!
Hạo Dương quả nhiên không hổ là thủ phủ địa khu, mấy cục trưởng ai cũng vô cùng lợi hại. Nếu ở huyện Lâm Khánh, có cục trưởng nào dám ở trước mặt thư ký của Đặng Trọng Hòa ngạo mạn như thế?
Cục Tài chính không chịu cho tiền, Hướng Vân tất nhiên phải lập tức báo cáo với Lưu Vĩ Hồng. Y biết tính cách của Lưu Vĩ Hồng, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, sự tình trên công tác, quyết không cho phép kéo dài. Đương nhiên, khi báo cáo với Lưu Vĩ Hồng, Hướng Vân đã điều chỉnh tốt tâm tính, cưỡng chế phẫn uất, giọng điệu báo cáo rất là bình tĩnh.
Đây kỳ thật cũng là một ít kinh nghiệm học được từ Vương Trác Lập. Vương Trác Lập như là rất tùy ý nói chuyện với y, nói rằng nhân viên thư ký phải tận khả năng đem tình huống chân thật khách quan báo cáo với phía lãnh đạo, tốt nhất là đừng mang theo ý kiến cá nhân. Như vậy lãnh đạo mới có thể cho ra kết luận khách quan nhất, sẽ không bị nhân viên công tác bên cạnh dẫn dắt sai. Có lúc, dẫn dắt sai lãnh đạo, sẽ hỏng chuyện. Nếu chẳng may lãnh đạo bởi vậy tức giận, tiền đồ của thư ký liền gian nan
Tuy nhiên giọng điệu của Hướng Vân có điềm tĩnh bình thản đi nữa, sự thật cũng là bày ở đó, Lý Thanh Mai và cục Tài chính không nể mặt Chủ tịch thị xã Lưu
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nghe xong Hướng Vân báo cáo, lập tức dặn dò Hướng Vân, gọi điện thoại kêu Lý Thanh Mai lại đây.
Hướng Vân liền có chút hưng phấn, liên tục đáp ứng, đi ra ngoài gọi điện thoại
Thị xã Hạo Dương bọn người kia, khả năng còn không có lĩnh giáo qua uy phong của Chủ tịch Lưu chăng? Không bao lâu, các ông sẽ hiểu rõ, ngỗ nghịch với Chủ tịch thị xã Lưu, đó là sai lầm đáng sợ thế nào!
Hễ là kẻ đối nghịch với Lưu Vĩ Hồng, cho tới nay đều không một có kết cục tốt
Lý Thanh Mai cũng tới rất nhanh, Hướng Vân gọi điện thoại qua 10 phút, Lý Thanh Mai liền xuất hiện tại phòng làm việc của Chủ tịch thị xã
Cho dù vừa rồi Hướng Vân bị Lý Thanh Mai chọc tức, khi gặp mặt vẫn mỉm cười, khách khí bình thường. Làm thư ký cho lãnh đạo, phải có kiềm chế, vui mừng hay tức giận đều không được biểu lộ ra ngoài. Thật muốn cái gì cũng viết ở trên mặt, phỏng chừng thư ký này cũng làm không dài lâu
- Xin chào Chủ tịch thị xã Lưu!
Lý Thanh Mai chào hỏi Chủ tịch thị xã trẻ tuổi sau bàn làm việc thật lớn bằng gỗ lim
- Cục trưởng Lý, xin chào!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, không có đứng dậy bắt tay với Lý Thanh Mai
- Cục trưởng Lý, mời ngồi đi!
- Cảm ơn Chủ tịch thị xã Lưu
Lý Thanh Mai ngồi ở ghế dựa đối diện bàn làm việc của Lưu Vĩ Hồng, tự nhiên hào phóng, có vẻ rất có phong độ. Kỳ thật lúc này, trong lòng Lý Thanh Mai cũng không phải không khẩn trương. Dù sao ngỗ nghịch với Chủ tịch thị xã, cô cũng không có lý, có chút cầm lông gà làm lệnh tiễn (chuyện bé xé ra to)
Hướng Vân dâng nước trà cho cô, lui ra ngoài.
- Cục trưởng Lý, tôi hy vọng cô có thể cho tôi một giải thích hợp lý
Lưu Vĩ Hồng nhìn Lý Thanh Mai, không có nửa câu hàn huyên, gọn gàng dứt khoát đi vào vấn đề chính, ánh mắt rất bình thản, giọng điệu cũng rất bình thản, hoàn toàn nhìn không ra hắn trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Càng là như thế này, Lý Thanh Mai liền cảm thấy áp lực tâm lý càng lớn. Đối diện người thanh niên này, đứng đắn là Chủ tịch của một thị xã, là người lãnh đạo trực tiếp của cô.
- Chủ tịch thị xã Lưu, cậu vừa mới nhậm chức, một số tình hình cụ thể, có thể còn chưa hiểu rõ. Khoản tài chính xây dựng cơ bản này, là Bí thư Uyển tự mình đánh tiếng, chỉ có thể tiền nào việc ấy
Lý Thanh Mai cắn chặt răng, kiên trì nói.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:- Cục trưởng Lý, văn kiện quy định, tôi nghĩ không cần tôi phải giải thích nhiều với cô chăng? Bên Bí thư Uyển, tôi tất nhiên trở về giải thích. Điểm này xin cô không cần lo lắng. Tôi hy vọng công tác của chúng ta có thể triển khai bình thường, đừng xuất hiện hiện tượng cãi cọ không cần thiết
- Chuyện này…
Lý Thanh Mai ở trên đường tới đây, vốn đã chuẩn bị xong một đống lý do thoái thác, nhưng lúc này, đối mặt Lưu Vĩ Hồng, cũng là lắp bắp, nửa câu đều nói không nên lời.
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng hơi hơi nhếch lên, xẹt qua một chút ý cười, hỏi:- Như thế nào, cục trưởng Lý còn có nghi vấn sao?
- A…không có không có, tôi sẽ dựa theo chỉ thị của Chủ tịch thị xã mà làm
Lý Thanh Mai đành phải thành thật đáp.
- Tốt lắm! Cứ như vậy đi!
Lưu Vĩ Hồng không chút khách khí hạ lệnh trục khách.
Từ khi triệu kiến đến khi Lý Thanh Mai rời khỏi, trước sau chẳng qua hai ba phút, khi Lý Thanh Mai đi ra văn phòng rộng lớn của Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt ít nhiều có một chút chật vật. Lý Thanh Mai chính mình cũng không rõ, thằng nhóc này, làm sao có thể cho cô áp lực cực lớn như vậy? Ánh mắt đó, làm sao nhìn cũng không giống người khoảng 20 tuổi