Quan Gia

Chương 551: Điều tra hiểu biết toàn diện




Chương 551: Điều tra hiểu biết toàn diện

Ngồi theo đường chéo đối diện, Trương Phục Minh cảm thấy từng dây thần kinh trong cơ thể mình đều bị rút cả.

Trương Phục Minh là Ủy ban giáp dục thị xã Hạo Dương, hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ điền, rất có quan uy. Nhưng hiện tại chỉ dám ngồi ghé mông trên ghế sô pha, dường như chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể đứng lên cúi đầu nhận tội với Chủ tịch Thị xã Lưu.

Hôm qua Lưu Vĩ Hồng đi đến thôn Sa Sơn xã Lương Thủy, đến chiều muộn Trương Phục Minh mới biết được do Vương Trác Lập cho y biết. Còn nơi cung cấp tin tức cho Vương Trác Lập tất nhiên là Hướng Vân. Chủ tịch Thị xã mới nhậm chức Lưu Vĩ Hồng nhất cử nhất động đều bị chú ý. Quan hệ của Vương Trác Lập với Hướng Vân cũng không tệ, lại là người lãnh đạo trực tiếp của Hướng Vân, được cho là gần quan được ban lộc. Chủ tịch Thị xã Lưu có hành động mới nào Vương Trác Lập đều có thể có tin tức đúng lúc. Sau đó vào lúc thích hợp đem tin tức hé lộ một tí với đương sự để có một ân tình to lớn. Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã, chức vụ không cao nhưng quyền lực ngầm rất lớn, cũng hiểu rõ mặt thông tạo tin tức này. Có lúc, cán bộ cấp dưới không tiếc giá phải trả để tìm hiểu bí mật, Vương Trác Lập như một đại quản gia vậy.

Vương Trác Lập tuổi còn trẻ, đủ để thật sự chủ trì công tác ở văn phòng Ủy ban nhân dân, về phương diện “lợi dụng tài nguyên” cũng có chỗ độc đáo.

Hướng Vân cũng không ngại lộ tin tức cho y. Dù Lưu Vĩ Hồng đến nhậm chức, yêu cầu y đến Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương xử lý tình hình một tháng cho quen thuộc nhưng vẫn không đủ. Quan hệ nhân sự trong cơ quan rất rắc rối khó gỡ, trong một tháng sao có thể hiểu hết được? Hướng Vân cũng cần có tin tức hữu dụng từ người khác để tham mưu tốt cho Chủ tịch Thị xã Lưu.

“Cùng chung tài nguyên” là còn đường tốt nhất.

Vương Trác Lập xem như là đại thần kỳ cựu, quan hệ tốt với y cũng không tồi.

Lúc nhận được điện thoại của Vương Trác Lập, Trương Phục Minh đang chơi mạt chược cùng vài cán bộ trong đơn vị. Vương Trác Lập không nói rõ lắm, chỉ để lộ nửa câu, Trương Phục Minh thông minh thế nào, lập tức luống cuống tay chân.

Vốn Chủ tịch Thị xã mới nhậm chức, Trương Phục Minh cũng không khẩn trương như vậy. Trong mắt quần chúng bình thường, Ủy ban giáo dục thị xã là một bộ môn quyền uy, khá béo bở. Nhưng trong lòng của Chủ tịch một thị xã, độ hot cũng kém một chút. Chủ tịch Thị xã mới nhậm chức Lưu Vĩ Hồng có bao nhiêu việc phải làm, tạm thời sao có thể lo đến Ủy ban giáo dục của Trương Phục Minh? Chủ nhiệm Trương chậm rãi quan sát, muốn hiểu rõ tác phong làm việc của Chủ tịch Lưu sau đó mới quyết định sách lược của mình.

Ai ngờ may mắn thế nào, đám người Vương Tuệ Văn lại chạy đến đây, lại may mắn thế nào lại ngăn cản xe của Chủ tịch trong thành. Mấy chuyện không ngờ này liên tục quấy rầy bước tiến của Trương Phục Minh, mang y quăng trước mặt Lưu Vĩ Hồng, muốn tránh cũng không được, tránh cũng không thể tránh.

Tuy thiếu tiền lương giáo viên không phải là trách nhiệm của Trương Phục Minh và Ủy ban giáo dục. Ủy ban giáo dục không lo được tiền thôi, nhưng tóm lại vẫn có chút quan hệ với Ủy ban giáo dục, tối thiểu cũng sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của Trương Phục Minh trước mặt Chủ tịch Thị xã mới.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng đến thôn Sa Sơn nhìn thấy tình hình có liên quan đến Trương Phục Minh. Hơn nữa Chủ tịch Thị xã Lưu đi thị sát trường học lại không kêu y đi theo, có thể thấy được Chủ tịch Thị xã Lưu không tin tưởng y, đây là vấn đề rất nghiêm trọng.

Còn có một khả năng khác, Lưu Vĩ Hồng cố ý làm thế, mục đích chính là khiến y phải khẩn trương.

Thông thường, khiến cấp dưới khẩn trương một chút cũng là thủ pháp của cấp trên. Một ông cấp trên ba phải tất nhiên không thể tạo uy tín. Binh pháp từ trước đến nay chỉ có hai chữ “ân uy”. Kẻ bề trên nào sử dụng tốt hai chữ này thì uy tín tự nhiên được nâng cao. Nếu cấp dưới quá an nhàn thì không khỏi sinh lòng lười biếng, kiêu ngạo.

Vì thế, Trương Phục Minh càng không thể không coi trọng.

Chủ tịch Thị xã Lưu muốn anh khẩn trương thì anh phải lập tức khẩn trương, nếu dù bận vẫn ung dung, không thèm để ý thì sẽ phá hủy hết.

Sao anh lại không sợ tôi?

Thật kiêu ngạo!

Được, anh mạnh thì tôi sẽ cho anh nếm mùi khó chịu.

Chủ tịch Thị xã khiến Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục một ít khó chịu chỉ cần một câu nói.

Trương Phục Minh tức khắc đẩy bàn mạt chược bỏ chạy, về đến nhà tìm chút quà tặng, rượu, thuốc ngay trong đêm đến nhà Vương Trác Lập để hỏi cho kỹ.

Ai cũng không hiểu rõ tính tình của Lưu Vĩ Hồng, nghe nói Vương Trác Lập và thông tín viên của Chủ tịch Lưu có quan hệ không tồi, có lẽ có thể biết chút ít tin tức. Chỉ cần bắt đúng mạch lãnh đạo, sau đó tùy bệnh mà hốt thuốc đã có thể lập ít công to.

Vương Trác Lập rất khách sáo với Trương Phục Minh. So cấp bậc, Trương Phục Minh là Trưởng phòng, Vương Trác Lập chỉ là Phó phòng. Luận tuổi tác, Trương Phục Minh lớn hơn một giáp. Hơn nữa, Trương Phục Minh ngồi ở vị trí Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục, có thể có nhiều lúc giúp đỡ được Vương Trác Lập. Vương Trác Lập là người sinh trưởng ở Hạo Dương, thân thích bảy đời cũng không ít, muốn học trường tốt, thậm chí lời giới thiệu tốt, đều phải qua tay Trương Phục Minh.

Tự nhiên Vương Trác Lập cũng không tỏ vẻ kẻ cả, dạy bảo Trương Phục Minh phải làm thế nào, chỉ kể lại tỉ mỉ việc Lưu Vĩ Hồng thị sát trường tiểu học thôn Sa Sơn, còn chuyện khác, Trương Phục Minh tự suy nghĩ lấy.

Trương Phục Minh đêm khuya đến nhà còn có một mục đích khác, chính là muốn Vương Trác Lập làm trung gian, kết bạn với Hướng Vân, thư ký của Chủ tịch Thị xã Lưu.

Hướng Vân do Lưu Vĩ Hồng mang từ huyện Lâm Khánh tới, có thể thấy được sự tín nhiệm của chủ tịch Lưu với anh ta. Tin tức của anh ta nhất định càng chắc chắn hơn Vương Trác Lập.

Tâm tư của Trương Phục Minh Vương Trác Lập rõ như ban ngày, nên không nói tiếp nữa.

Quan hệ giữa y và Hướng Vân không tồi là một chuyện, nhưng giới thiệu Trương Phục Minh với Hướng Vân lại là một chuyện khác. Trước hết, chưa chắc Hướng Vân đồng ý cho y làm vậy. Thứ hai, một khi cho Trương Phục Minh quen biết Hướng Vân thì sau này y cũng sẽ không nhờ tới Vương Trác Lập điều gì.

Những chuyện lỗ lã như vậy, Vương Trác Lập chắc chắn sẽ không làm.

Đương nhiên, nếu Trương Phục Minh và Vương Trác Lập không phải quan hệ bình thường mà là bạn bè thân thiết thì không cần phải nói nhiều.

Nhưng Vương Trác Lập cũng không để Trương Phục Minh thất vọng hoàn toàn, hé lộ cho y vào câu, Hướng Vân nói Chủ tịch Thị xã Lưu là người lãnh đạo thật sự trong công việc. Nếu là chuyện liên quan đến công việc thì tuyệt đối không cho phép cấp dưới giả vờ ngớ ngẩn để lừa gạt. Đúng là đúng, sai là sai, nếu ai muốn chối bỏ trách nhiệm, lừa dối để qua ải thì đã sai lại càng sai.

Chủ tịch Thị xã Lưu không mong muốn thấy cán bộ che giấu lỗi lầm.

Nghe xong những lời này, Trương Phục Minh xem như có chút hy vọng, về đến nhà, kê gối suy nghĩ một lúc lâu mới dần dần tạm yên. Không ngờ sáng nay vừa đến làm việc, Hướng Vân liền gọi điện thoại tới, nói là Chủ tịch Thị xã Lưu mời y đến văn phòng nói chuyện.

Vừa đi đến văn phòng Lưu Vĩ Hồng, Trương Phục Minh phát hiện ra các việc mình chuẩn bị đã vô ích.

Lưu Vĩ Hồng không hề sa sầm mặt mày, trên mặt còn tươi cười, khá khách sáo với y, bắt tay y, còn mời y ngời xuống sô pha, còn chủ động mời thuốc y nữa.

Trương Phục Minh lại càng khẩn trương hơn.

Lưu Vĩ Hồng không có lý do gì khách sáo với y như vậy.

Trương Phục Minh hoàn toàn chuẫn bị tinh thần ứng đối với chất vấn của Chủ tịch Lưu.

- Đồng chí Phục Minh, tình hình giáo dục ở thị xã ta xem ra không được lạc quan lắm.

Lưu Vĩ Hồng nói với giọng điệu khá bình thản, vẻ tươi cười trên mặt lập tức biến mất, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, hiện ra một tia lo lắng. Phải nói là Lưu Vĩ Hồng không giả vờ khách khí với Trương Phục Minh, hắn không định vừa đến nhậm chức đã mặt nặng mày nhẹ với cấp dưới, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị. Làm như vậy cũng không thể tạo được uy vọng thật sự như Mộ Tân Dân, còn khiến mình trở nên lúng ta lúng túng, mất hết mặt mũi.

Vừa mới nhậm chức thì tìm ngọn ngành là chuyện tất yếu, nếu không sẽ không thể hiện được là mình tồn tại. Nhưng tìm ngọn nguồn thế nào cũng phải chú ý đến phương pháp. Vì nếu tìm tới ngọn nguồn, một thao tác không đúng cũng sẽ để mọi người cho rằng mình phủ nhận lãnh đạo tiền nhiệm. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng là nhân vật số hai chứ không phải số một, càng phải chú ý hơn.

Tha Trung Hưng không phải là Bí thư Thị ủy sao?

Cách gọi “đồng chí Phục Minh” đã trở thành “ngôn ngữ đặc sắc” của Lưu Vĩ Hồng. Tuổi hắn còn quá nhỏ, lãnh đạo cấp dưới trong Cục ủy, bình thường đều lớn hơn hắn hai mươi tuổi, nếu gọi chức vụ thì hơi cứng rắn, trực tiếp gọi tên lại quá khó nghe, trong lúc vô ý lại khiến Chủ tịch Thị xã Lưu có vẻ lỗ mãng, kiêu ngạo, nên kêu “đồng chí gì đó” vừa theo nội quy của Đảng, lại không quá bất hòa, mơ hồ lộ ra uy nghiêm của bề trên, rất thích hợp.

Trương Phục Minh liên tục cúi thấp người nói:- Đúng vậy, đúng vậy, Chủ tịch Thị xã, quả thật là không lạc quan. Tuy hiện tại chúng ta là thị xã Hạo Dương, nhưng cơ bản vẫn còn yếu kém, cơ sở cũng khá kém. Giáo dục là sự nghiệp lớn, mười năm trồng cây, trăm năm trồng người mà… Đương nhiên, đây là trách nhiệm của tôi, tôi làm việc không tốt, khiến Chủ tịch Thị xã phải lo lắng…

Những lời này của Trương Phục Minh rất có trình độ. Đầu tiên là theo ý Lưu Vĩ Hồng, điểm qua một chút nguyên nhân nền giáo dục thị xã Hạo Dương không lạc quan – không có tiền. Chuyện này không liên quan đến Trương Phục Minh. Nhưng những lời giải thích tiếp theo thì uyển chuyển dịu dàng, không đến mức khiến Lưu Vĩ Hồng thấy phản cảm, tiếp đó lại tự phê bình, được cho là thái độ đoan chính.

Người lọc lõi trong chốn quan trường luôn có biện pháp tự bảo vệ mình.

Lưu Vĩ Hồng chẳng ừ hử gì cả, thản nhiên hỏi:- Đồng chí Phục Minh, tình hình trường tiểu học ở thôn Sa Sơn anh có rõ không?

Trương Phục Minh vội vàng đáp:- Chủ tịch Thị xã, tình hình trường trường tiểu học thôn Sa Sơn tôi cũng có biết. Trước kia cũng có đồng chí phản ánh chuyện này với tôi, đều do tôi quá quan liêu, không coi trọng chuyện này…

Trương Phục Minh tích cực tự kiểm điểm cũng là bất đắc dĩ. Muốn nói mình không rõ lắm thì hiển nhiên không được, thân là Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục, hồ đồ mắt nhắm mắt mở, không rõ tình hình bên dưới, có thể coi như tội trạng không lớn nhưng cũng không nhỏ. (.

Lưu Vĩ Hồng khoát tay, ngăn y tự kiểm điểm, nhăn mày nói:- Đồng chí Phục Minh tôi lo rằng tình hình trường tiểu học như ở thôn Sa Sơn không phải là cá biệt. Này, Ủy ban của các anh phải lập tức làm một cuộc điều tra toàn diện, sau đó gởi báo cáo cho tôi. Tôi cho anh thời gian bảy ngày, đủ rồi chứ?

Trong văn phòng nói chuyện với thuộc hạ không thân tín, bình thường Lưu Vĩ Hồng đều là trực tiếp giao nhiệm vụ, không lôi kéo làm quen.

Trương Phục Minh vội vàng đứng dậy, kiên quyết nói:- Xin Chủ tịch Thị xã yên tâm, tôi lập tức đi sắp xếp.

- Ừ.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu một cách thản nhiên.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.