Quan Gia

Chương 545: Chỉ dựa vào bán tài nguyên là không thể được




Một chiếc xe Santana Mercedes-Benz còn mới lưu thông trên đường. Chiếc xe mang biển số của Ủy ban nhân dân thị xã. Trong xe có ba người trẻ tuổi đang ngồi. Hai người trong đó dĩ nhiên là Chủ tịch thị xã Hạo Dương và thông tín viên Hướng Vân. Còn một người khác, khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi chính là lái xe.

Người lái xe tên là Dương Á Kiệt, là do Hướng Vân đề cử với Lưu Vĩ Hồng. Dương Á Kiệt tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng lại điềm đạm, chín chắc, là bộ đội xuất ngũ, chính thức trở thành cán bộ biên chế. Kỳ thật, việc tuyển chọn lái xe cho Lưu Vĩ Hồng cũng rất kỳ công. Bởi vì Lưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ, nếu tìm cho hắn một lái xe tuổi quá lớn thì hiển nhiên là không thích hợp. Còn tuổi quá trẻ thì lại không điềm đạm, chín chắn. Tìm lái xe cho lãnh đạo, điều cần thiết đầu tiên là an toàn. Dương Á Kiệt thì hoàn toàn phù hợp điều kiện này. Bởi vậy có thể thấy được, Hướng Vân dần dần bắt đầu học được cách làm một thư ký tốt.

Lưu Vĩ Hồng hôm nay đặc biệt đi tham quan khu vực nội thành mới một vòng.

Việc quản lý thị xã Hạo Dương và quản lý thị xã Lâm Khánh có những điểm không trùng hợp với nhau. Căn cứ vào trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, theo đà phát triển của nền kinh tế xã hội, quá trình đô thị hóa của Trung Quốc cũng dần dần nhanh hơn. Địa khu Hạo Dương sớm hay muộn cũng đổi thành thành phố cấp 3 Hạo Dương. Trước mắt thì hắn quản lý thị xã Hạo Dương, ngoại trừ phải phát triển kinh tế thật mạnh thì việc xây dựng thành thị cũng là một công tác quan trọng. Trên thực tế, việc quy hoạch và xây dựng thị xã không chỉ có Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương quản lý một mình. Ủy ban nhân dân địa khu Hạo Dương mới là đơn vị quản lý chính, thậm chí tất cả các quyết sách đều phải do Ủy ban nhân dân địa khu Hạo Dương ra chỉ thị. Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương phụ trách chấp hành.

Theo văn kiện quy định, việc quy hoạch thị xã phải trải qua sự phê duyệt của Ủy ban nhân dân địa khu Hạo Dương.

Đương nhiên, Lưu Vĩ Hồng và Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương chưa chắc đã là một khối không thống nhất. Ngược lại, còn phải coi trọng gấp bội mới được. Quy tắc quan trường là vậy, lãnh đạo cấp trên coi trọng sự việc thì hạ cấp lại càng coi trọng hơn.

Lưu Vĩ Hồng bản thân cũng rất coi trọng công tác này. Việc phát triển xây dựng thành thị quan hệ đến sự phát triển và dân sinh hơn mười năm sau này nên không thể sơ sẩy được.

Sau khi Lưu Vĩ Hồng nhậm chức, đã hao tốn tâm tư, cẩn thận nghiên cứu phương án quy hoạch khu vực nội thành mới thị xã Hạo Dương. Từ phương án có thể thấy toàn bộ quy hoạch này có thể được xem là viễn cảnh. Sau mười lăm năm, công trình quy hoạch lần thứ nhất khu vực nội thành, quy hoạch chiếm đất vượt quá 10km2. Mà thị xã Hạo Dương lúc xưa, toàn bộ tính vào cũng chỉ có bốn, năm km2. Vào thập niên 90, một thị xã nhỏ luôn phổ biến với diện tích như vậy.

Công trình quy hoạch giai đoạn một đang trong quá trình thực thi. Các đơn vị chủ yếu của Ủy ban nhân dân địa khu, trên cơ bản đều xây dựng những trụ sở làm việc mới trong khu vực nội thành mới. Cục Nông nghiệp địa khu Hạo Dương cũng được dời khu vực nội thành mới, trong một tòa nhà làm việc mới, không còn là cái nhà máy đinh phá sản nữa. Toàn bộ khu vực nội thành mới đã trở thành một quy mô lớn hơn.

Đương nhiên, bởi vì trong giai đoạn này chủ yếu là các đơn vị hành chính chuyển đổi chỗ làm việc. Cửa hàng và khu dân cư vẫn còn đang trong giai đoạn quy hoạch trên giấy. Cho nên toàn bộ khu vực nội thành có vẻ vắng lặng, xe cộ lưu thông trên đường không nhiều lắm. Người đi trên đường lại còn thưa thớt hơn.

Dựa theo Lưu Vĩ Hồng chỉ bảo, Dương Ái Kiệt cố ý khống chế tốc độ xe, không đi quá nhanh. Chủ tịch thị xã Lưu hôm nay đến thị sát khu vực nội thành, cũng không cố định địa điểm chính, chỉ là nhìn qua một chút, hy vọng trong đầu sẽ hình thành một nhận thức trực quan về khu vực nội thành mới này.

- Chủ tịch thị xã, phía trước không xa là địa chỉ quy hoạch của toàn nhà Ủy ban nhân dân thị xã chúng ta.

Dương Á Kiệt hạ giọng nói. Y trời sinh tính tình khá trầm mặc, ít nói. Khi cần thì mới mở miệng nói được một, hai câu.

Lưu Vĩ Hồng rất thích tính cách như vậy. Với người có loại tính cách này có thể mang lại cho người ta cảm giác an tâm.

Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu nói:

- Qua đó xem đi!

- Vâng!

Dương Á Kiệt giẫm chân ga một chút. Chiếc Santana chạy với tốc độ nhanh hơn. Sau hai phút, liền đi đến một gò đất phía trước. Dương Á Kiệt ngừng xe lại ven đường.

Lưu Vĩ Hồng bước xuống xe, đứng ở ranh giới chỗ gò đất.

Địa chỉ quy hoạch của tòa nhà ủy ban nhân dân thị xã chiếm diện tích khá lớn, không nhỏ hơn so với tòa nhà Ủy ban nhân dân địa khu. Chim sẽ tuy nhỏ nhưng vẫn đầy đủ ngũ tạng. Biên chế nhân viên của Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương cũng không kém hơn so với Ủy ban nhân dân địa khu Hạo Dương. Hơn nữa, nếu là xây dựng mới tòa nhà Ủy ban nhân nhân thị xã, tất nhiên là phải quy hoạch theo chiều rộng, tính toán lâu dài, không cần làm quá chặt chẽ cũng như quá phóng khoáng.

Bây giờ chỉ có điều là quy hoạch, tạm thời vẫn chưa xây dựng. Cách đó không xa vẫn còn một ngọn núi nhỏ, cây xanh tươi tốt, báo hiệu một cảnh vật vẫn còn nguyên thủy.

- Lên núi xem đi!

Lưu Vĩ Hồng nói xong liền cất bước về phía trước.

Vị trí hiện tại hắn đang đứng khá thấp. Tầm nhìn vẫn còn hạn chế, nhìn không ra được nhiều thứ. Nếu đứng trên núi thì phỏng chừng có thể xem được toàn cảnh.

Hướng Vân và Dương Á Kiệt tất nhiên là không có ý kiến, nhanh chóng bước theo sau.

Ngọn núi nhỏ không cao lắm, nhưng khi leo đến nơi thì tầm mắt được mở rộng hơn, toàn bộ cảnh vật được thu hết vào trong tầm mắt. Lưu Vĩ Hồng nhìn xung quanh, trong đầu hiện ra bản quy hoạch khu vực nội thành mới mà mình đã nghiên cứu vài ngày qua. Gần tòa nhà Ủy ban nhân dân thị xã cũng đã có một vài cơ quan. Phóng tầm mắt ra xa một chút thì có mấy tòa nhà ký túc xá mọc lên. Xem ra thì đã có đơn vị đến đây sinh sống và làm việc.

Lưu Vĩ Hồng nhìn kỹ, bỗng nhiên nói:

- Khi xây dựng khu vực nội thành mới, thì đoạn đường này có thể nói là sầm uất nhất. Nếu hình thành phố buôn bán, nhất định sẽ có thu hoạch.

Hướng Vân và Dương Á Kiệt nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng.

Đối với quy hoạch thành thị thì bọn họ không rành lắm. Hơn nữa, Dương Á Kiệt chỉ nói đây là địa chỉ quy hoạch của tòa nhà ủy ban nhân dân mới, như thế nào trong đầu Chủ tịch Lưu lại phát ra ý nghĩ như vậy?

Lưu Vĩ Hồng dĩ nhiên cũng không trông chờ câu trả lời của bọn họ. Hắn lúc nãy cũng chỉ là có cảm mà phát ra thôi. Hắn chấp tay sau lưng, đi đến một bên ngọn núi. Ngọn núi nhỏ có cây cối bao phủ nên cũng che khuất tầm mắt một chút.

Từ ngọn núi nhìn về phía bắc có thể thấy được một khu dân cư, khói bếp lượn lờ.

- Hướng Vân, tôi muốn hỏi một vấn đề.

Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Hướng Vân.

Hướng Vân hoảng sợ, vội vàng nói:

- Chủ tịch thị xã, ngài muốn hỏi tôi vấn đề gì?

- Cậu cảm thấy nền kinh tế thị xã Hạo Dương phát triển thì trọng điểm hẳn là đặt ở đâu?

Hướng Vân không ngờ Chủ tịch thị xã Lưu lại khảo nghiệm mình như vậy. Đương nhiên, cũng có thể cho rằng Chủ tịch thị xã Lưu đang bồi dưỡng thu ký của mình. Hướng Vân tự nhận mình còn chưa đủ tư cách ngồi thảo luận chuyện với Chủ tịch thị xã Lưu. Chủ tịch thị xã Lưu ở đây chỉ muốn dẫn dắt ý nghĩ của chính mình, chỉ sợ trong lòng sớm đã có chủ kiến.

- Chủ tịch thị xã, cá nhân tôi cho rằng, chúng ta hẳn là tham khảo phương thức của Lâm Khánh, thống nhất quản lý toàn bộ nguồn tài nguyên khoáng sản, có như vậy thì tài chính mới được đảm bảo. Chỉ cần tài chính sung túc thì thành thị sẽ được phát triển. Tài nguyên khoáng sản của thị xã Hạo Dương không hề thua kém chất lượng của Lâm Khánh.

Hướng Vân suy nghĩ một lát rồi thử thăm dò nói.

Câu hỏi của Chủ tịch thị xã, khẳng định là không thể do dự chần chừ không đáp. Hơn nữa, Hướng Vân trả lời cũng khá khéo. Cái hình thức kia ở huyện Lâm Khánh cũng là do Lưu Vĩ Hồng tạo ra. Đặng Trọng Hòa chỉ có phối hợp mà thôi. Tất cả tài chính và thiết bị đều dựa vào bạn gái của Lưu Vĩ Hồng ở Giang Khẩu cung cấp. Đồng dạng thì hoàn toàn có thể áp dụng như thế ở thị xã Hạo Dương. Lưu Vĩ Hồng là người khởi xướng, lại tự mình cầm dao, hiệu quả khẳng định còn tốt hơn so với Đặng Trọng Hòa.

Lưu Vĩ Hồng vừa gật đầu lại lắc đầu nói:

- Thống nhất quản lý tài nguyên khoáng sản là điều tất nhiên. Nhưng tài nguyên khoáng sản là không thể dựa vào những tài nguyên tái sinh ra được. Việc khai thác cũng cần có giới hạn, không thể khai thác quá độ. Bằng không sẽ dẫn đến nhiều vấn đề xã hội phát sinh. Hơn nữa, một địa phương hoàn toàn ỷ lại vào nguồn tài nguyên khoáng sản cũng khó mà tồn tại lâu dài được. Một khi tài nguyên khô cạn, hoặc là phí tổn khai thác quá cao, tạo nên sự thua lỗ trên diện rộng thì toàn bộ địa phương đó sẽ trở nên vất vả hơn. Cho nên phải có sự cân bằng thì sự phát triển của toàn bộ địa phương đó mới sung túc được.

Hướng Vân sáng mắt lên nói:

- Chủ tịch thị xã, ý của ngài nói là, ngoại trừ bán tài nguyên thì chúng ta còn hình thành nên một ngành công nghiệp trụ cột khác?

Từ khi đi theo Lưu Vĩ Hồng, đầu óc Hướng Vân lúc nào cũng phải hoạt động với tốc độ cao. Bởi vì Lưu Vĩ Hồng có thời quen, bất cứ khi nào cũng có thể hướng y hỏi một hai câu. Hướng Vân hàng ngày sau khi tan giờ làm, đều phải đọc thêm nhiều sách báo để làm phong phú chính mình, ứng đối lại vấn đề mà Lưu Vĩ Hồng thình lình hỏi đến. Sau một khoảng thời gian, Hướng Vân thấy mình tiến bộ rất nhiều.

Đi theo một lãnh đạo giỏi thì Trưởng ban thư ký tiến cũng rất nhanh.

- Đúng vậy, sản lượng nguồn năng lượng chỉ có thể dành cho việc khởi động tài chính, không thể hoàn toàn ỷ lại. Tiền bán nguồn năng lượng cũng không thể đầu tư toàn bộ vào xây dựng thành thị, càng không thể đầu tư vào những hạng mục không sinh ra những hiệu quả thực tế. Phải thông qua một bộ phận để phát triển một sản nghiệp khác. Bằng không thì chúng ta sẽ giống như Trung Đông. Quốc gia Trung Đông buôn bán giàu mỏ để làm giàu nhưng quốc gia lại không hùng mạnh. Bọn họ có tiền nhưng lại dùng tiền không đúng chỗ.

Lưu Vĩ Hồng mang theo giọng điệu cảm thán nói.

- Huống chi, nguồn tài nguyên của chúng ta, giá cả rất thấp, có thể kiếm được tiền hay không còn phải tính lại. Giá cả thấp, muốn gom được nhiều tài chính thì cũng chỉ liều mạng khai thác. Khi đó sản lượng càng nhiều nhưng giá cả lại càng thấp.

Đây là một tuần hoàn ác tính, nhất định phải nghĩ ra biện pháp để gỡ bỏ tuần hoàn ác tính này.

- Đúng vậy, giống như là khôn ba năm dại một giờ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hướng Vân đầu óc phản ứng mau, lập tức tìm được "căn cứ lý luận", liền phụ họa Chủ tịch thị xã Lưu một câu.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn.

- Khai phá khu vực nội thành mới không nhất định phải là cơ quan đi trước, cán bộ đi trước. Muốn xây dựng một trụ sở làm việc xa hoa, ta cần phải xem lại nhiều mặt luận chứng một chút. Phải có lợi ích kinh tế thì hãy làm. Bằng không thì đừng làm gì cả.

Lưu Vĩ Hồng giống như lầm bầm nói một mình.

Dương Á Kiệt và Hướng Vân lại liếc nhìn hau, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc và vẻ sầu lo.

Nếu phải làm như thế thì chỉ sợ người đắc tội là không ít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.