- Vĩ Hồng, anh thật sự là Chủ tịch thị xã?
Đường Thu Diệp ngồi trên một bên đùi của Lưu Vĩ Hồng, lên tiếng hỏi, vẻ mặt có chút không dám tin.
Biết được Lưu Vĩ Hồng thật sự là Chủ tịch thị xã Hạo Dương, bữa cơm gia đình vừa nãy liền lập tức thay đổi không khí. Bất kể Lưu Vĩ Hồng miêu tả sơ lược như thế nào thì Bí thư chi bộ Đường vẫn khó tiếp nhận được. Đối mặt với một tin tức bất ngờ như vậy, thì bất cứ kẻ nào cũng cần phải có thời gian để tiêu hóa. Trong khoảng thời gian ngắn, khiến cho tâm trạng của Bí thư chi bộ Đường bình thường trở lại hiển nhiên là không thực tế.
Vốn tính toán muốn hỏi một câu "ý kiến Tiểu Lưu" như thế nào cũng không nói ra thành tiếng.
Bí thư chi bộ Đường biết rất rõ, khoảng cách giữa Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp cách xa như thế nào. Không cần nói đến việc Đường Thu Diệp là phụ nữ đã ly hôn, cho dù là hoa cúc khuê nữ cũng tuyệt không xứng với Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng hai mươi mấy tuổi đã là Chủ tịch thị xã, sau này tương lai sẽ còn thăng tiến lên rất nhiều. Chủ tịch địa khu, Bí thư địa ủy, thậm chí là cán bộ ở các tỉnh lớn cũng đều có thể. Bí thư chi bộ Đường cũng không cho rằng mình có tư cách trở thành cha vợ của một cán bộ tỉnh thành.
Nghĩ tới nghĩ lui, không cần mở miệng thì tốt hơn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng đối xử tốt với Đường Thu Diệp thì hiện tại cứ giữ như vậy đi. Thu Diệp bây giờ có cửa hàng thời trang, cửa hàng đồ điện, tiền nhiều đếm không hết. Cho dù sau này không gả cho Lưu Vĩ Hồng thì cả đời cũng không sợ chịu thiệt.
Nếu không biết nặng biết nhẹ mà hỏi, chẳng may khiến cho sự việc xấu đi thì không tốt.
Nhưng suy nghĩ của mẹ Đường Thu Diệp lại không giống như chồng mình. Bà muốn tìm một cơ hội tâm sự với Đường Thu Diệp, nhất định phải sinh cho Tiểu Lưu một đứa con, tốt nhất là con trai. Chỉ cần sanh một đứa con thì nói không chừng sẽ có cơ hội gả cho Lưu Vĩ Hồng. Nếu chẳng may không thành thì cả đời này Đường Thu Diệp cũng có người nương tựa vào. Nhìn qua thì Tiểu Lưu không phải là hạng người không có lương tâm. Nếu không thể cưới Đường Thu Diệp thì cũng sẽ tận tâm chiếu cố hai mẹ con cô.
Thế hệ của bà không có tư tưởng tân tiến, hoàn toàn phân tích theo suy nghĩ của một người lạc hậu. Mặc kệ là người ta giàu có bao nhiêu, mặc kệ có bao nhiêu thê thiếp, chỉ cần sanh một đứa con trai là có thể có chỗ đứng rồi.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Thu Diệp đưa bố mẹ đến nhà khách nghỉ ngơi. Lưu Vĩ Hồng ở nhà xem TV. Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng là Chủ tịch xã, người biết hắn ngày càng nhiều, cho nên cần phải chú ý đến thể diện của mình.
Đến nhà khách, Đường Thu Diệp không thể nào ở lại nói vài ba câu với cha mẹ. Cô liền nhanh chóng quay trở về ngôi chợ tổng hợp. Cô hiện tại bị một hạnh phúc thật lớn kích động, không biết biểu đạt nội tâm hưng phấn của mình như thế nào.
Sau khi về đến nhà, thấy Lưu Vĩ Hồng đang tựa lưng vào ghế sofa xem TV, Đường Thu Diệp bước nhanh đến, ngồi lên trên đùi Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
- Sao vậy, cao hứng à?
- Dạ!
Đường Thu Diệp gật đầu thật mạnh. Trước mặt Lưu Vĩ Hồng, cô bây giờ không giấu diếm tình cảm đích thực của mình. Người đàn ông này là ông trời của cô, là tất cả mọi thứ của cô.
Lưu Vĩ Hồng sờ lên mái tóc đen nhánh, mềm mại của Đường Thu Diệp, cầm lấy cánh tay của cô, kéo cả người cô vào trong lòng ngực của mình. Thân thể mềm mại của Đường Thu Diệp khiến cho dục vọng của người đàn ông trong thời gian ngắn lại bốc cháy lên. Hai bầu vú cao ngất, đẫy đà, vùng bụng mềm mại, đôi môi khêu gợi, hai má đỏ ửng, đôi mắt ướt át đều được coi là "vũ khí giết người".
- Vĩ Hồng, em thật sự là không nghĩ đến. Em rất là cao hứng.
Hai tay Đường Thu Diệp ôm lấy cổ của Lưu Vĩ Hồng, bầu vú của mình áp sát ngực của Lưu Vĩ Hồng, phấn chấn nói.
Lưu Vĩ Hồng một tay vòng qua cái eo mềm mại của cô, bàn tay còn lại thì lần mò lên khoảng áp sát của hai người, miệng lưỡi trở nên khô khốc, tim đập thật mạnh. Tuy rằng cách một chiếc áo thun mỏng manh, và chiếc áo ngực nhưng vẫn có thể cảm nhận được bầu vú mềm mại, trắng mịn của cô.
Đường Thu Diệp cười nhẹ, điều chỉnh lại tư thế một chút, cả người nằm lên sofa, nép vào lồng ngực của Lưu Vĩ Hồng. Cô biết với tư thế này, Lưu Vĩ Hồng rất thuận tiện lần mò vào trong lớp áo, trực tiếp ôm lấy bầu ngực cao vút của cô. Mỗi lần gần nhau, Lưu Vĩ Hồng đều không bao giờ buông tay với "tuyệt thế hung khí" kia, thưởng thức thật lâu. Ngay cả khi ngủ, Lưu Vĩ Hồng cũng phải nghiêng người ôm, âu yếm nó không ngừng.
Những lúc như thế, cũng chính là thời điểm mà Đường Thu Diệp cảm giác hạnh phúc nhất.
Được người đàn ông mà mình yêu thương ôm vào trong lòng, ai mà lại không thích chứ?
Quả nhiên, khi sắc mặt của Đường Thu Diệp ửng hồng lên, miệng phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng thì cũng là lúc Lưu Vĩ Hồng thở hổn hển lên.
- Vĩ Hồng, vào phòng đi. Thời tiết hơi lạnh.
Đường Thu Diệp dịu dàng cởi chiếc áo thun ra ngoài, kể cả chiếc áo lót, khiến cho đầu của Lưu Vĩ Hồng nằm gọn vào trong bầu ngực của cô, nhẹ nhàng mơn trớn cổ của Lưu Vĩ Hồng, thở hổn hển nói.
Cô biết Lưu Vĩ Hồng ở chuyện này rất "đa dạng, phong phú". Trước đây cũng có rất nhiều lần làm ngay tại phòng khách. Nói thật thì Đường Thu Diệp cũng hiểu được làm chuyện đó ở sofa rất có kích thích, có mùi vị khác lạ. Cô trước kia cũng không thể tưởng tượng được, hai thân người có thể nằm gọn trên chiếc ghế sofa nhỏ bé.
Tuy nhiên, bây giờ đang là đầu mùa đông. Mặc dù ở nhà chỉ cần mặc một chiếc áo mỏng manh và nội y bên trong là được rồi. Nhưng Đường Thu Diệp lo lắng, thời gian dài quá sẽ khiến cho Lưu Vĩ Hồng có thể cảm mạo.
Hắn hiện giờ là Chủ tịch thị xã, có biết bao nhiêu công việc đang chờ hắn giải quyết. Cho nên cô không muốn hắn bị cảm lạnh.
- Ừ!
Lưu Vĩ Hồng vẫn cố âu yếm hai tòa cao phong kia rồi mới lưu luyến đứng dậy, xoay người ôm lấy Đường Thu Diệp, hướng về phòng ngủ.
Đường Thu Diệp mặc dù thân hình đẫy đà, cao to nhưng trước Lưu Vĩ Hồng vẫn rất "nhỏ xinh". Lưu Vĩ Hồng sức mạnh như trâu, ôm cô như không tốn chút sức lực nào.
Đường Thu Diệp ôm lấy cổ hắn, liếc nhìn thấy hai bầu ngực của mình không ngừng lay động thì cắn môi, cười không ngừng.
Phịch! Lưu Vĩ Hồng thô lỗ ném Đường Thu Diệp xuống giường. Đường Thu Diệp hiện tại càng lúc càng có tiền nên trang trí căn phòng cũng sang trọng hơn. Toàn bộ phòng ngủ được bài trí một không khí cực kỳ lãng mạn.
Sau đó, Lưu Vĩ Hồng cũng thả mình xuống giường, thở phù phù.
Đường Thu Diệp quỳ lên, hé miệng cười khẽ, bắt đầu cởi áo, và quần của hắn ra. Ở trên giường, đa số thời điểm là Lưu Vĩ Hồng chủ động, khiến Đường Thu Diệp hầu hạ hắn.
Rất nhanh, hai người liền quấn vào lấy nhau.
Đường Thu Diệp ghé môi vào hắn, bốn môi cùng tiếp. Hai nụ hồng xuân cứng ngắc của Đường Thu Diệp chà qua chà lại trên ngực Lưu Vĩ Hồng, mang theo sự kích thích. Thời điểm ban đầu, Đường Thu Diệp rất thành thật, thẹn thùng, chỉ dựa theo những gì mà Lưu Vĩ Hồng chỉ bảo, ngoan ngoãn phối hợp. Lưu Vĩ Hồng muốn cô nằm như thế nào thì cô nằm như thế ấy, tuyệt không kháng cự. Trải qua thời gian dài được dạy bảo, Đường Thu Diệp cũng dần dần hiểu biết nhiều hơn. Các kỹ thuật trên giường tự nhiên cũng càng ngày càng có ý tư hơn.
Lần này, Đường Thu Diệp thậm chí hoàn toàn bắt chước Lưu Vĩ Hồng lúc xưa thường làm trên người cô, khéo léo dùng cái lưỡi thơm tho, hôn lên cằm, ngực, bụng của Lưu Vĩ Hồng, một đường thẳng xuống dưới.
Lưu Vĩ Hồng hai mắt nhắm lại, sự dễ chịu dần dần dâng lên.
Một cảm giác mạnh lan truyền khắp toàn thân khiến cho Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi giật mình, thắt lưng hơi cong lại. Động tác này, Đường Thu Diệp trước kia không làm qua nhiều lắm, nhưng mỗi lần làm đều có tư vị mới lạ. Lưu Vĩ Hồng chỉ cảm thấy khoái cảm như nước dâng trào.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, thân thể khỏe mạnh của Chủ tịch thị xã Lưu cũng sức cùng lực kiệt. Hai thân thể trẻ trung, khỏe mạnh quấn lấy nhau, cùng nằm một chỗ. Chiếc áo ngủ bằng gấm phủ hờ qua thân thể của hai người.
- Vĩ Hồng, anh lúc này sẽ không lập tức điều đi chỗ khác chứ?
Đường Thu Diệp nửa người nằm ghé vào ngực của Lưu Vĩ Hồng, cánh tay ôm chặt lấy cổ của Lưu Vĩ Hồng, nũng nịu thỏ thẻ bên tai của hắn, hơi có chút lo lắng.
Lẽ ra, một tân Chủ tịch thị xã, chiếu theo lệ thường dù thế nào cũng phải làm vài ba năm. Nhưng đó chỉ tính đến cán bộ bình thường, không hoàn toàn áp dụng với Lưu Vĩ Hồng. Người này tốc độ thăng quan quả thật quá mức kinh người.
Sau khi tốt nghiệp đại học chỉ mới ba năm, đã có thể lên đến vị trí Chủ tịch thị xã. Ai biết hắn có thể ở lại thị xã Hao Dương trong bao lâu?
Đường Thu Diệp lo lắng như vậy không phải là không có lý.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng mơn trớn thân thể mềm mại, đẫy đà của Đường Thu Diệp, cười nói:
- Hẳn là sẽ không, tình hình ở Hạo Dương vẫn chưa tốt. Dù sao thì cũng phải có thành tích thì mới ra đi được.
- Vậy thì tốt quá. Em mỗi ngày đều không muốn rời xa anh.
Đường Thu Diệp thì thào nói, giọng nói càng nhỏ xuống, dường như vẫn còn lo lắng. Cô trong lòng hiểu được, người đàn ông này nhất định không phải xem cô là tất cả, và cô cũng chưa bao giờ hy vọng xa vời đến thế. Chỉ có điều cô vẫn luôn hy vọng.
Lưu Vĩ Hồng ở trong chăn nhéo vào bầu ngực của cô, cười mà không nói.
Được một người con gái sùng bái mình, toàn tâm toàn ý hầu hạ, cảm giác thật không tệ.
- A, đúng rồi, anh bây giờ đang ở đâu?
Đường Thu Diệp lập tức nhớ đến vấn đề quan trọng.
- Hiện nay anh đang ở nhà khách, phòng 306.
- Đang ở nhà khách?
Đường Thu Diệp có điểm khó hiểu hỏi:
- Vì sao lại không được ở thị xã?
Đường Thu Diệp nghĩ rằng, tuy rằng nhà khách cũng tốt nhưng không phải là nơi có thể ở lâu dài.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Ở thị xã có ba phòng ngủ một phòng khách. Anh chỉ có một mình, khó dọn vệ sinh lắm.
Đường Thu Diệp liền cười:
- Anh là Chủ tịch thị xã, mà không có người dọn vệ sinh cho anh sao? Để em kiếm cho anh một người, cam đoan rất đáng tin cậy, lại chịu khó nữa.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu:
- Không cần đâu, ở nhà khách được rồi. Mỗi bữa ăn đều có người lo, anh chỉ cần bỏ tiền, không làm phiền đến ai cả.
Đường Thu Diệp không nói gì, trong đầu cũng thấy vui. Có ai quy định Chủ tịch thị xã phải ở nhà khách còn ông chủ lớn thì không thể ở đâu. Căn phòng sát bên cạnh phòng 306 hẳn không phải ngày nào cũng có người ra vào.
Nếu mà ở thị xã thì Đường Thu Diệp sợ là không thể đến vì có người sẽ thấy.