Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1227: Tranh chấp giải phóng mặt bằng (P3)
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
- Có người chụp ảnh!
- Không xong, là phóng viên...
- Mau, mau qua đó ngăn cô ta lại!
Tiêu Du Tình vừa chụp ảnh, lập tức liền dẫn tới một trận đại loạn bên kia, mồm năm miệng mười kêu to lên. Tiêu Du Tình cũng không trốn không tránh, trực tiếp từ trong đám người đi ra, giơ cameras lên chụp liên hồi
- Chính là cô ta! Sếp Mạnh, tôi đã nói mà, cô ta là phóng viên!
Một gã cảnh sát ăn cơm ở khách sạn, lập tức kêu lên.
- Còn thất thần ở đó làm gì, qua đó đi, tịch thu cameras!
Mạnh Triều Dương dậm chân, hét lớn một tiếng, lúc lập tức xông đến bên này, trên mặt lộ ra thần sắc vừa buồn bực lại vừa hưng phấn, cũng là “tấm gương cho binh sĩ”
- Ây da, con mẹ nó… ui da ui da…
Mạnh Triều Dương vừa mới vọt tới gần, bỗng nhiên trước mắt có bóng đen lướt qua, Mạnh Triều Dương còn chưa sẵn sàng, thì phần bụng bị đau nhức dữ dội, dường như đã bị trúng một cú mạnh, trong tiếng mắng to, tay ôm bụng, rồi ngã quỵ.
Lý Cương lạnh lùng chắn phía trước Tiêu Du Tình.
- Mày là ai? Dám đánh cảnh sát!
Hai tên cảnh sát theo sát phía sau Mạnh Triều Dương vọt tới, lập tức liền ngây ngẩn cả người, đồng thời dừng bước chân, ngạc nhiên nhìn Lý Cường.
- Dừng tay!
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi từ theo trong đám người đi ra, vẻ mặt bình tĩnh, vô cùng không hài lòng.
- Chủ nhiệm Đồ, các ông làm cái trò gì thế?
Một hiện trường vốn hỗn loạn bỗng nhiên liền thoáng im lặng vài phút, mấy nhân viên công tác định xông tới giải phóng mặt bằng không kìm nổi đều dừng bước, nhìn nhìn Lưu Vĩ Hồng, lại quay đầu nhìn về phía chủ nhiệm Đồ.
Người này tuy còn trẻ tuổi, nhìn qua cũng rất có uy thế, khí độ bất phàm. Hơn nữa vừa mở miệng liền điểm danh nói họ, trực tiếp nói chuyện với chủ nhiệm Đồ, dường như là nhân vật lợi hại đây!
Tuyệt không thể lỗ mãng.
Chủ nhiệm Đồ ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Lưu Vĩ Hồng.
- Lập tức bảo bọn họ dừng lại, thật không ra gì. Văn phòng Kim Hòa chấp pháp như thế này sao?
Sắc mặt Lưu Vĩ Hồng càng thêm âm trầm.
- Mày, mày, con mẹ mày là ai? Dám đánh bố! Bắt hết cho tao… Mau lên, bọn bây chết hết rồi hả?
Mạnh Triều Dương được hai tên cảnh sát nâng đỡ, chật vật không chịu nổi đứng lên, nhìn chằm chằm Lý Cường, hai tròng mắt long song sọc, gầm rú khàn cả giọng
Mấy tên cảnh sát liền xoa tay, nóng lòng muốn xông lên
Lý Cường lạnh lùng liếc mắt quét qua bọn họ một lượt, từ trong túi lấy ra một giấy chứng nhận, mở ra trước mặt Mạnh Triều Dương. Mạnh Triều Dương hai mắt lập tức trừng lớn, bỗng chốc á khẩu. Mấy tên cảnh sát đang chuẩn bị tiến lên, cũng choáng váng, đứng hình toàn bộ, không dám lộn xộn.
Ban Bảo vệ Quân khu Đông Nam!
Chẳng lẽ hôm nay đụng tới nhân vật lớn của quân khu Đông Nam?
Chủ nhiệm Đồ do dự một hồi, chậm rãi đi tới, nhìn Lưu Vĩ Hồng, trầm giọng hỏi:
- Anh là ai?
- Tôi là Lưu Vĩ Hồng!
- Lưu Vĩ Hồng? Anh ở đơn vị nào…
Chủ nhiệm Đồ nói chưa hết câu, bỗng nhiên liền mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên
- Bí… bí thư Lưu?
- Ừ.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
- Ôi, là Bí thư Lưu! Bí thư Lưu, ngài sao lại ở đây… Chào ngài chào ngài, tôi là Đồ Thanh Vân, phó chủ nhiệm phòng hành chánh Kim Hòa, chào ngài chào ngài, Bí thư Lưu!
Xác định thân phận của Lưu Vĩ Hồng, chủ nhiệm Đồ lập tức thay đổi 180 độ, vòng eo to béo kia trong vô tình liền mềm nhũn, còng xuống liên tục hướng Lưu Vĩ Hồng cúi đầu, nét tươi cười ở trên mặt chất thành đống
Nhân viên giải phóng mặt bằng khác không hiểu ra sao cả nhìn chủ nhiệm Đồ, lại nhìn sang Lưu Vĩ Hồng, trong mắt liền mang theo vẻ kính sợ.
Ở khu thay đổi nhân vật số một, bọn họ mơ hồ nghe được một số tin tức. Nhưng dù sao cách bản thân mình quá xa, cũng không chú ý cho lắm. Tuy nhiên Đồ Thanh Vân tất nhiên không thể như vậ là phó chủ nhiệm phòng hành chánh Kim Hòa, đối với biến động nhân sự như vậy, tự nhiên đặc biệt quan tâm. Hôm nay công tác giải phóng mặt bằng này, vốn là lãnh đạo ở khu hạ chỉ thị, phải giải quyết cho xong trước khi bí thư mới nhậm chức
Mà hiện tại, bí thư mới liền đứng ở ngay trước mặt mình
Trong nhất thời, Đồ Thanh Vân đầu óc rung chuyển ầm ầm, hoàn toàn không thể có lối suy nghĩ bình thường
Ý tưởng của mình sớm đã ném ra sau lưng
Coi bộ dạng Đồ Thanh Vân, rất muốn tiến lên cùng Lưu Vĩ Hồng bắt tay, nhưng Bí thư Lưu không chủ động giơ tay, tay Đồ Thanh Vân, dù có thế nào cũng không thể giơ ra được, chỉ có thể dính sát vào túi quần, không dám lộn xộn.
- Chủ nhiệm Đồ, như vậy không được, bảo bọn họ dừng lại hết!
Lưu Vĩ Hồng cũng quả thật không định bắt tay Đồ Thanh Vân, hai hàng lông mày nhíu lại, không hài lòng nói.
- Vâng, Bí thư Lưu...
Đồ Thanh Vân gật đầu không ngừng, lập tức xoay qua, quát to một tiếng.
- Dừng lại hết!
- Mau, mau dừng lại hết đi!
Bên trong nhân viên công tác giải phóng mặt bằng theo sát phía sau Đồ Thanh Vân, có mấy người thông minh, lập tức hô to. Dù là như thế, cũng có chút muộn màng, máy ủi đất ầm ầm rung chuyển, đã san bằng một gian nhà trệt, một máy ủi đất khác, thì trực tiếp nghiền nát lưới sắt, đẩy ngã mấy cây ăn quả. Nghe được bên này hô to, lại vội vàng ngừng lại.
- Bí thư Lưu, rất xin lỗi rất xin lỗi, đây là chỉ thị ở khu và phòng hành chính, công trình xây dựng của khu công nghiệp này, đã kéo dài lâu lắm rồi, thương khách Nhật rất bất mãn, cho nên...
Đồ Thanh Vân trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng, không ngừng giơ tay chà lau, lắp bắp giải thích với Lưu Vĩ Hồng
Tuy rằng nói chuyện cưỡng chế phá dỡ này, đều không chỉ mỗi khu Ninh Dương mới có, không nói tình hình thành thị khác trong nước như thế nào, chỉ ở Kinh Hoa, thì có đến mấy khu đều đang giải phóng mặt bằng quy mô lớn. Nhưng đây cũng không có nghĩa là, Đồ Thanh Vân y có thể ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng có lý chẳng sợ. Vị bí thư tuổi trẻ này, cũng là “Uy danh hiển hách” cả nước làm không ít đại sự
Hiện giờ quan mới nhận chức, trùng hợp thế nào lại bắt ngay mình tại “hiện trường”, làm không tốt mình sẽ trở thành người đầu tiên bị khai đao tế cờ sau khi Lưu Vĩ Hồng nhậm chức
Mặc kệ anh có lý không lý, bí thư mới trước tiên lấy vài chiếc mũ cánh chuồn rồi hẵng nói
Rất nhiều nhân vật số một vừa lên đảm nhiệm, vì nhanh chóng lập uy, đều là như vậy làm.
Mình cũng thật sự là xui xẻo thúc giục.
- Chủ nhiệm Đồ, mặc kệ thế nào, không thể đối với nhóm quần chúng ta như vậy. Mấy trăm người ở đây xem, ra cái dạng gì dây? Hình tượng Đảng và chính phủ, còn cần hay không?
Nhìn qua, Lưu Vĩ Hồng là thật có chút tức giận, sa sầm mặt, trầm giọng nói.
Đồ Thanh Vân mồ hôi trên trán càng chảy ào ào, thưa dạ liên thanh.
Nói thật, y không phải không hề nghi ngờ thân phận của Lưu Vĩ Hồng. Dù sao người trước mắt này, quá trẻ đi, ăn mặc cũng rất tươm tất điển trai, không có chút nào là giống với hình tượng nhân vật số một Khu ủy trong cảm nhận của mọi người. Bởi vì Bí thư Khu ủy trước nay, đều là đàn ông trung niên thành thục vững vàng, vốn không có một ai giống như Lưu Vĩ Hồng vậy.
Nhưng trong lúc này, chủ nhiệm Đồ đương nhiên là thà rằng tin rằng có còn hơn không tin
Chắc cũng không ai có lá gan như vậy, dám ở giữa ban ngày ban mặt, trước công chúng, giả mạo Bí thư Khu ủy. Người này nếu thật là giả mạo, tự có trăm ngàn biện pháp thu thập hắn.
Lúc này nhất định phải đặc biệt cẩn thận để ý.
Hơn nữa nghe lời Lưu Vĩ Hồng nói, cũng thật sự là có lối suy nghĩ và điệu bộ của Bí thư Đảng ủy
Lưu Vĩ Hồng giáo huấn Đồ Thanh Vân vài câu, liền lập tức đi nhanh về phía Bành Bân đang bị còng tay. Vốn đã có mấy cảnh sát đang giữ lấy Bành bân, đẩy ông ta lên xe cảnh sát
Bỗng nhiên lọt ra một thanh niên thế này, chủ nhiệm Đồ cúi đầu như mổ thóc, miệng nói “Bí thư”, khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, đứng ở nơi đó tiến thối không được.
Lưu Vĩ Hồng quan sát Bành Bân một chút, hai hàng lông mày nhướn lên, nhẹ nhàng “hừ” một tiếng.
- Mau, mau thả anh ta ra
Chủ nhiệm Đồ vội theo sát phía sau, liên thanh nói với đám cảnh sát
- Ờ, vâng vâng…
Cảnh sát luống cuống tay chân vội vàng tháo còng tay cho Bành Bân
- Đồng chí Bành Bân, xin chào
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, chủ động vươn tay với Bành Bân
- Anh anh…
Bành Bân kinh ngạc bắt tay với Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt mờ mịt như còn trong mộng. Không biết chàng thanh niên xuất hiện bất ngờ này, là thần thánh phương nào
Lưu Vĩ Hồng lập tức tự giới thiệu thân phận của mình với Bành Bân:
- Tôi là Lưu Vĩ Hồng, Bí thư Khu ủy Ninh Dương mới tới
“WA” một tiếng, bốn phía phát ra một trận kinh hô không tự biết mệt, tất cả đều kinh ngạc muôn phần nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng.
Thấy thái độ vừa rồi của Đồ Thanh Vân, đoàn người vốn đang âm thầm suy đoán thân phận của Lưu Vĩ Hồng, chỉ có điều bất kể như thế nào, cũng không thể kết nối chàng thanh niên này với Bí thư Khu ủy, còn tưởng rằng là lãnh đạo phòng hành chánh Kim Hòa mới tới
Lưu Vĩ Hồng người còn chưa tới, văn bản bổ nhiệm sớm đã xuống tới dưới.
Bí thư Khu ủy mới quả thật cũng tên Lưu Vĩ Hồng hơn nữa không chỉ là Bí thư Khu ủy, còn treo mác trợ lý Chủ tịch thành phố, chính thức là cán bộ cấp Giám đốc sở.
Cấp giám đốc sở, hai mươi tám tuổi, thật sự làm cho người ta chỉ cần suy nghĩ đến, liền đầu váng mắt hoa, càng không cần phải nói chính mắt gặp được.
- Bí… bí thư Lưu, xin chào
Trong khoảng thời gian ngắn, Bành Bân cũng rất là chân tay luống cuống.
- Đồng chí Bành Bân, rất xin lỗi, nhân viên công tác chính phủ chúng tôi không nên chấp pháp ngang tàng bạo ngược, khiến anh và người nhà bị sợ hãi. Tôi đại biểu Khu ủy ủy ban khu, xin lỗi anh
Lưu Vĩ Hồng cầm chặt tay Bành Bân, rất chân thành nói
- Không không, không dám nhận không dám nhận, Bí thư Lưu, tôi... Tôi kỳ thật cũng không muốn như vậy, chỉ cần bồi thường cho tôi, tôi lập tức dọn, lập tức dọn đi, tuyệt không gây trở ngại việc lớn của chính phủ…
Bành Bân quả thực đầu óc choáng váng, kích động khó nhịn, nước mắt không nhịn được cứ chảy dài xuống, dường như cái thiệt phải chịu vừa rồi, bỗng chốc phát tiết ra.
Bí thư Khu ủy tự mình xin lỗi anh ta mà!
- Anh yên tâm, vấn đề bồi thường của anh, chính phủ chúng tôi nhất định sẽ giải quyết thích đáng cho anh. Xin anh tin tưởng tôi!
Lưu Vĩ Hồng không chút do dự nói.
Vừa rồi Lưu Vĩ Hồng phát hỏa với Đồ Thanh Vân, cũng không phải làm bộ làm tịch, quả thật trong lòng rất mất hứng. Ngay trước mặt mấy trăm thôn dân mặt, lại cưỡng chế phá dỡ như vậy, giống như lời Lưu Vĩ Hồng nói, đối với hình tượng chấp chính của đảng và chính phủ, có ảnh hưởng rất xấu
Chủ nhiệm Đồ bọn họ có thể thiển cận, Lưu Vĩ Hồng thì không thể.
- Bí thư Lưu, tôi tin, tôi tin…
Bành Bân liên tục gật đầu, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Anh ta cũng quả thật tin tưởng Lưu Vĩ Hồng nói được thì làm được, chỉ bằng việc người ta đường đường Bí thư Khu ủy lại nhận lỗi với một nông dân như mình trước mặt mọi người, anh ta liền cảm thấy không có lý do không tin.
- Bí thư Lưu, ngài Bạch Xuyên đến rồi…
Đồ Thanh Vân vẫn luôn ở cạnh Lưu Vĩ Hồng hạ giọng nói.
Lưu Vĩ Hồng quay đầu nhìn lại, quả nhiên người đàn ông trung niên trong xe Toyota Crown đã đi tới.
Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng, lại hơi nhướn lên