Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1219: Nữ phóng viên của đội phóng viên Tân Hoa xã tại Kinh Hoa
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Lưu Vĩ Hồng có mười lăm ngày nghỉ. Tuy nhiên hắn không lưu lại Bắc Kinh lâu lắm, một ngày sau khi kết thúc bữa tiệc cục giám sát đưa tiễn, Lưu Vĩ Hồng và Lý Cường liền thu dọn hành lý, đi đến sân bay Bắc Kinh, chuẩn bị lên máy bay đi tới Kinh Hoa.
Quan hệ tổ chức của Lý Cường, đã điều tới ban Bảo vệ khu đông nam, giải quyết đãi ngộ cán bộ.
Vốn tự nguyện đề xuất thực hiện, khó khăn không nhỏ. Tuy nhiên đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, cũng chỉ là một câu nói. Hai năm trước, Lưu Vĩ Hồng mới đến Cửu An nhậm chức, Lý Cường liền đi theo bên cạnh hắn, làm lái xe kiêm vệ sĩ. Hai năm trôi qua, giữa Lưu Vĩ Hồng và Lý Cường, sớm đạt được một mức độ ăn ý nào đó, phối hợp vô cùng tốt.
Lần này Lưu Vĩ Hồng được điều tới Kinh Hoa, Lý Cường vẫn đi theo. Về phần cán sự Ban bảo vệ khu đông nam điều đến cơ quan tổ lái xe xe con của khu Ninh Dương thành phố Kinh Hoa, cũng không phải chuyện gì quá phiền toái.
Lãnh đạo nhậm chức, muốn dẫn nhân viên công tác đi cùng, cũng là chuyện bình thường.
Vương Triệu Tung và Hà Mẫn, đã đi Kinh Hoa trước.
Vân Vũ Đường có một biệt thự lớn tại Kinh Hoa. Để tiện khi cô tới Kinh Hoa thăm cha mẹ chồng mà có chỗ ở lại. Nay biệt thư kia tự nhiên là giao cho Lưu Vĩ Hồng sử dụng. Vương Triệu Tung và Hà Mẫn đã đi trước làm quen với môi trường xung quanh.
Chuyến bay còn một lúc nữa mới có thể cất cánh, Lưu Vĩ Hồng ngồi ở phòng chờ, đang đọc sách.
Thói quen đọc sách, là do vài chục năm ở kiếp trước dưỡng thành, không tiện sửa, Lưu Vĩ Hồng cũng không tính sửa. Chỉ cần có thời gian rảnh, sẽ mở sách ra xem.
Tiếng giày da lộp bộp lộp bộp vang lên, làn gió thơm bắt đầu lan toả, dường như có một cô gái xinh đẹp, đi tới bên cạnh Lưu Vĩ Hồng.
Kỳ quái chính là Lý Cường vẫn chưa ngăn cản cô.
- Bí thư Lưu, còn khá nghiêm túc nhỉ.
Một tiếng cười khanh khách khẽ vang lên, cô gái xinh đẹp cất tiếng trêu chọc.
- Tình Nhi, sao lại là em hả?
Lưu Vĩ Hồng ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn, vừa mừng vừa sợ.
Giờ phút này đứng ở bên cạnh Lưu Vĩ Hồng là một cô gái có vóc dáng cao gầy, mặc một chiếc ao phông đơn giản màu lam cổ bẻ, bộ ngực dịu dàng hoàn mỹ, một chiếc quần bò bạc màu bó chặt lấy đôi chân thon dài, đường cong cực kỳ nóng bỏng, mái tóc đen dài phủ lên bờ vai có chút gợn sóng, một chiếc kính râm, trong tay kéo theo vali nhỏ, có vẻ cực kỳ thanh xuân quyến rũ, diễm lệ vô song.
Đúng là Tiêu Du Tình.
- Bí thư Lưu, anh thật sự không có suy nghĩ hả, tính cứ một mình như vậy lén lút đi đến Kinh Hoa sao?
Tiêu Du Tình nghiêng đầu, nhìn Lưu Vĩ Hồng từ trên xuống dưới, cười hì hì nói.
- Không phải em đi thực tập sao?
Lưu Vĩ Hồng cười hỏi, tâm tình rất là sung sướng. Hắn và Tình Nhi cũng đã một hai tháng nay không gặp mặt. Tuy rằng đều ở Bắc Kinh, cô bé này không kiên nhẫn được, chạy loạn khắp nơi. Mỗi lần lại đến một chỗ khác nhau, khi Lưu Vĩ Hồng gọi điện thoại, thì cười khúc khích, nói một hồi về những gì mắt thấy tai nghe, và phát hiện được. Hơn nữa, luôn ở lúc mà Lưu Vĩ Hồng không ngờ tới lại chợt ở xuất hiện trước mặt hắn.
Rất có phong cách của đại hiệp, thần long thấy đầu không thấy đuôi.
- Xì! Anh không quan tâm tới em!
Ai ngờ Bí thư Lưu không đề cập tới còn tốt, vừa nhắc tới, Tình Nhi liền tức giận, ngẩng cao đầu, cái mũi nhỏ nhíu lại, rất không vui nói. Lập tức cái eo thon uốn éo, ngồi xuống vị trí ở ngay bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, mân mê cái miệng nhỏ nhắn hồng hào.
Lưu Vĩ Hồng bừng tỉnh, không nhịn được giơ tay vỗ vỗ trán, cười nói.
- Em xem cái trí nhớ này của anh ... Ai cha, trong thời gian này bận công tác quá, rất xin lỗi...
Hoá ra, Tiêu Du Tình đã sớm nói qua với hắn, hiện giờ cô đang thực tập trong tổ phóng viên của Tân Hoa xã tại Kinh Hoa, đã cùng với Tân Hoa xã ký hợp đồng, sau khi tốt nghiệp, liền trực tiếp làm ở Tân Hoa xã. Trong khoảng thời gian này, Lưu Vĩ Hồng quả thật rất bận, thật không ngờ trong lúc này cấp trên lại điều đi. Ai biết hôm nay Tiêu Du Tình sẽ cùng bay với hắn, đi tới Kinh Hoa.
Cũng khó trách cô bé phải tức giận.
Người làm bạn trai này, thực sự không đủ tư cách!
Mắt thấy Tiêu Du Tình còn bĩu môi tức giận, Bí thư Lưu liền càng thêm ngượng ngùng, cảm thấy chính mình quả thật có chút không xong, liền cười vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô bé, nói:
- Được rồi được rồi, đừng nóng giận, đợi tới Kinh Hoa, anh mời em ăn cơm.
Từ lúc đồng ý làm bạn trai của Tiêu Du Tình, giữa hai người cũng có những hành động nhỏ đầy thân thiết.
- Không!
Tiêu Du Tình càng chu miệng ra.
- Cùng nhau ăn cơm xong liền muốn đuổi em đi, còn xem em như đứa trẻ nhỏ chứ gì?
- Được, vậy em nói xem, như thế nào mới xem như là đền bù?
Tiêu Du Tình lập tức xoay qua, nhìn hắn, mắt chớp chớp, hỏi:
- Anh thật sự có thành ý?
Lưu Nhị ca liền lộ ra ánh mắt vô tội, nói:
- Em thấy anh giống như đang tính gạt em sao?
- Không giống!
Tiêu Du Tình liền liên tục lắc đầu.
- Vậy là được rồi...
Không ngờ Bí thư Lưu chưa nói xong một câu, Tiêu Du Tình đã kêu lên:
- Anh căn bản là đang lừa người khác!
Danh dự của Bí thư Lưu phá sản, cảm thấy bị đả kích rất lớn.
Tiêu Du Tình thấy bộ dáng ủ rũ của Lưu Vĩ Hồng, liền cười khúc khích, nói:
- Anh thật tâm thành ý muốn em tha thứ, thì sau khi tới Kinh Hoa rồi, đi chơi với em vài ngày. Đừng nói là không à, em biết anh có ngày nghỉ.
Cuối cùng một câu, vẫn là thể hiện sự lo lắng không yên trong lòng cô bé. Đừng nhìn vẻ mặt hung dữ trên mặt cô, thật ra cô thật sự rất lo lắng Lưu Vĩ Hồng sẽ cự tuyệt.
- Được.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp ứng.
Đôi môi đỏ au của cô bé liền ghé vào trước mặt hắn, hơi thở ngọt ngào thanh thuần ập vào mặt, thật khiến cho tim người ta đập thình thịch.
- Cái này còn được.
Tiêu Du Tình hé miệng cười khẽ, ghé lại gần trên gương mặt hắn nhẹ nhàng hôn một cáit, lập tức cũng giơ tay ôm vòng eo thô cường tráng của Lưu Vĩ Hồng, dựa đầu vào bả vai hắn, trên mặt lộ ra sự vui vẻ tươi cười.
- Em thật khốn khổ, tối hôm qua còn phải làm vài tấm ảnh, muốn làm cho xong…
Tiêu Du Tình tựa vào bờ vai của hắn, nói nhỏ.
- vậy ngủ một chút đi, phi cơ còn phải đợi nửa giờ nữa. Nào, nằm lên đùi anh này.
Lưu Vĩ Hồng liền vỗ vỗ vào cái đùi rắn chắc của mình.
- Ừ...
Tiêu Du Tình nghe theo lời liền nằm xuống, bộ ngực mềm mại đè ép lên đùi Lưu Vĩ Hồng, tê tê, đầu trực tiếp gối lên phía trên bụng Lưu Vĩ Hồng.
Bí thư Lưu bỗng nhiên phát giác, mình đã phạm vào một sai lầm rất lớn. Một đại mỹ nhân trăm ngàn quyến rũ như vậy lại ghé vào vị trí mẫn cảm như thế, Bí thư Lưu cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, thế này khác nào không muốn sống chứ? Cảm nhận được thân thể Tiêu Du Tình truyền tới từng đợt hơi nóng, Bí thư Lưu đã có thể cảm giác được vị trí nào đó trên cơ thể mình sắp phát sinh biến hóa nào đó làm cho người ta phải xấu hổ. Nếu là đôi tình nhân bình thường, như vậy đương nhiên không có vấn đề gì, nói không chừng còn có thể phát sinh một số chuyện lãng mạn. Mấu chốt ở chỗ, người bạn trai Lưu Vĩ Hồng này, là hữu danh vô thực. Trong cảm nhận của hắn, Tiêu Du Tình vẫn giống một cô em gái nhỏ hơn là bạn gái. Ở trước mặt cô bé phát sinh biến hóa sinh lý này, thì thật là xấu hổ.
Đang lúc hết sức bối rối, Tiêu Du Tình bỗng nhiên lại thẳng người lên, nói:
- Em cho anh xem ảnh em chụp nhé, mấy tấm ảnh có liên quan đến việc xây dựng khu công nghiệp Ninh Dương. Để anh có nhận thức ban đầu đối với Ninh Dương.
Bất ngờ lại gặp Lưu Vĩ Hồng ở sân bay, cô bé hưng phấn như vậy làm sao có thể thực sự ngủ ngay được?
Nói xong, liền kéo chiếc vali nhỏ, mở ra, tìm mấy tấm ảnh mà cô đã chụp.
Bí thư Lưu âm thầm thở phào.
Chỉ lát sau, Tiêu Du Tình liền lấy ra một tập ảnh chụp, tự mình dịch sang bên cạnh, đặt mấy tấm ảnh ở trên ghế giữa cô và Lưu Vĩ Hồng.
- Xem này, đây là trụ sở Khu ủy Ninh Dương. Ký túc xá hoàn toàn mới. Ồ, năm trước vừa mới xây dựng. Thế nào, khí thế chứ? Em nói Bí thư Lưu, anh cũng không phúc hậu, người tiền nhiệm vừa mới xây dựng xong một toà nhà thật lớn, cũng còn chưa kịp hưởng thụ một chút đã bị anh đuổi đi. Cái này gọi là ngồi mát ăn bát vàng.
Tiêu Du Tình đem một tấm ảnh màu đặt vào tay Lưu Vĩ Hồng, miệng khúc khích, cười hì hì.
Lưu Vĩ Hồng cầm lấy tấm ảnh, quả nhiên là toà nhà lớn rất nguy nga, là cao ốc lớn hoàn toàn được hiện đại hoá, đỉnh tròn tròn hơi giống với Nhà Trắng của nước Mỹ, chỉ thiếu có đê ở bên cạnh.
Căn cứ vào hiểu biết sơ bộ của Lưu Vĩ Hồng thì khu Ninh Dương là khu trực thuộc thành phố mới thành lập của thành phố Kinh Hoa vẫn là huyện Ninh Dương. Trong thành vẫn chưa hội nhập vào trung tâm thành phố Kinh Hoa. Đầu năm 90, toàn bộ đất nước đều có phong trào xây dựng khu kinh tế mới. Kinh Hoa cũng không ngoại lệ. Tổng cộng đã làm ba khu kinh tế mới, trong đó Ninh Dương là một khu kinh tế mới có diện tích lớn nhất, lãnh thổ bao gồm toàn bộ huyện Ninh Dương, cũng chính là toàn bộ khu Ninh Dương hiện nay. Trong mười hai thị xã, khu trực thuộc thành phố Kinh Hoa, Ninh Dương là một thị xả, khu trong nội thành có nền kinh tế tương đối trẻ lại rất lạc hậu so với các khu trực thuộc thành phố của nội thành. Mặc dù khu Ninh Dương đã hủy bỏ toàn bộ chế độ xây dựng xã, thị trấn, đổi tên đường phố phòng làm việc, nhưng trên thực tế vẫn có không ít địa khu nông thôn.
Đương nhiên, so với các huyện nông nghiệp thuần túy khác mà nói, điều kiện của khu Ninh dương cũng tốt hơn rất nhiều.
Một khu trực thuộc thành phố tương đối độc lập như vậy, nhưng thật ra khá phù hợp với ước vọng của Lưu Vĩ Hồng, hắn có thể đưa ra một số quan niệm, gia tăng quán triệt chứng thực. Trước khi hắn đi, Phó thủ tướng Hồng còn dặn hắn, muốn hắn dùng hết khả năng phải làm một khu thí điểm về cải cách y tế và cải cách giáo dục.
Khu Ninh Dương không được cho là quá giàu có, cũng không quá bần cùng, vị trí giao thông tương đối tốt, dân số gần một triệu, thực sự thích hợp làm nơi thí điểm.
Tuy nhiên khu trực thuộc thành phố của thành thị cấp phó tỉnh, cùng với khu của thị xã cấp huyện cũng rất khác nhau. Cơ cấu làm việc của chính phủ dưới Ninh Dương, tất cả đều là cấp Cục trưởng. Mười văn phòng hành chính, tất cả cũng đều là cấp Cục trưởng, và thiết lập cơ cấu cấp dưới của thành phố cấp 3 là giống nhau như đúc. Cán bộ quản lý cấp huyện Cục của khu Ninh Dương quản hạt, so với rất nhiều thành phố cấp 3 hoặc là địa khu khác đều nhiều hơn. Nói như vậy, có rất ít thành phố cấp 3 hoặc là địa khu có tới mười khu huyện cấp dưới.
Chỉ có điều cấp bậc nhiều lên rồi, không có nghĩa là tổng sản lượng kinh tế cũng có thể lớn hơn hay tương đương, so với thành phố cấp 3, vẫn là có sự khác biệt.
Phỏng chừng trụ sở làm việc hoàn toàn mới này, cũng đã tốn không ít công quỹ.
- Nào, đây là ảnh chụp khu công nghiệp số 1 Ninh Dương, nghe nói là một công ty Nhật Bản đầu tư, quy mô rất lớn, đầu tư vượt qua mười...
Tiêu Du Tình lại đem ảnh chụp đặt vào trong tay Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng hơi kinh ngạc nói:
- Tình Nhi, sao em lại chụp mấy tấm ảnh đó vậy?
- Đây là yêu cầu phỏng vấn. Đây chính là đề tài không tồi, viết cũng rất được. Bọn Nhật muốn đầu tư xây dựng ở Kinh Hoa, lãnh đạo tòa soạn chúng em cảm thấy đề tài này không tồi, cho chúng em đi phỏng vấn. Em thuận tay chụp mấy bức ảnh đó.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Anh lại quên, em cũng đã mắc bệnh nghề nghiệp.
- Coi như anh nói đúng. Nào, ngoan ngoãn ngồi yên, em chụp ảnh cho anh.
Cô bé vừa mới nhớ ra, mới rồi còn vô cùng hứng thú yêu cầu Lưu Vĩ Hồng xem ảnh, trong nháy mắt, liền nhảy dựng lên, lấy máy ảnh ra, nhìn Lưu Vĩ Hồng rồi điều chỉnh trọng tâm
Bí thư Lưu cũng thật là bất đắc dĩ, chỉ đành phải ngoan ngoãn ngồi yên, đối mặt với máy ảnh, trên mặt khẽ mỉm cười!