Quan Gia

Chương 1214: Lục Đại Dũng đào góc tường




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1214: Lục Đại Dũng đào góc tường

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Đối với lời này của Lục Đại Dũng, Lưu Vĩ Hồng không tiện đáp trả, cũng không thể phụ họa Lục Đại Dũng, nói ông ta là “Ếch ngồi đáy giếng”? Căn cứ vào hiểu biết của Lưu Vĩ Hồng, Kinh Hoa là một trong những thành phố có triển vọng và danh tiếng nhất, có thực lực kinh tế và tốc độ phát triển, quả thật địa vị chính trị đi cùng với danh tiếng lịch sử, không ăn khớp như vậy.

Nhưng sự phát triển hiện nay, đã lạc hậu so với mấy thành phố cấp phó tỉnh khác.

Ở thế giới song song Lưu Vĩ Hồng từng trải qua, tỉnh Đại Ninh mà miệng Lục Đại Dũng hiện giờ nói “Không đáng nhắc tới”, sau khi đổi Bí thư Tỉnh ủy và Bí thư Thành ủy, đột nhiên có động lực, phấn khởi tiến lên, tốc độ phát triển được gọi là đứng đầu Trung Quốc và Tây trung bộ. Sức cạnh tranh về tốc độ phát triển thành thị mà nói, cũng vượt qua thành phố Kinh Hoa.

Thậm chí ngay tại tỉnh Giang Nam, cũng có hai thành phố cấp 3, cái sau vượt cái trước, tốc độ phát triển và tổng sản lượng kinh tế, siêu việt hơn thành phố Kinh Hoa. Làm danh hiệu thành phố lớn lâu đời, nơi vương khí Giang Nam hội tụ, Kinh Hoa quả thật trước nay chưa từng phải xấu hổ.

Về phần địa vị chính trị, trong mắt nhóm ông lớn, Kinh Hoa cũng bị các thành phó phát triển sau vượt mặt. Lưu Vĩ Hồng biết, khi đảm nhiệm Bí thư và Chủ tịch thành phố Giang Khẩu, ngoại trừ xuất hiện vấn đề, các mặt khác gần như đều lên cương vị rất cao, quan lớn từ đây mà ra không ít. Về phương diện bồi dưỡng cán bộ, Kinh Hoa càng không thể đánh đồng với Giang Khẩu.

Đương nhiên, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Lục Đại Dũng từ Phó chủ tịch tỉnh Sở Nam điều nhiệm tới thành phố Kinh Hoa, trước đây được cho là đặc biệt trọng dụng. Nghe nói lúc trước Lưu Thành Thắng đề cử Lục Đại Dũng kế nhiệm thành phố Kinh Hoa với Trung ương, từng gặp không ít nghi ngờ thậm chí là ý kiến phản đối.

Các đồng chí lãnh đạo Trung ương nghi ngờ Lục Đại Dũng chưa bao giờ đặc biệt ủng hộ công tác kiến thiết kinh tế của thành phố lớn như thế, trước kia ở Sở Nam, ở địa khu Thanh Phong và địa khu Hạo Dương, tuy là thị xã thôi thì hoàn toàn không có gì có thể sánh bằng Kinh Hoa là thành phố lớn nổi tiếng cả nước như vậy. Ngụ ý, Lục Đại Dũng chính là “Nông dân”, “ Cán bộ cơ sở” mà thôi, có lẽ sẽ thích hợp công tác ở nông thôn và thành phố nhỏ, để ông ta tới thành phố Kinh Hoa, có phải có chút đùa giỡn hay không?

Những người phản đối ý kiến của Lưu Thành Thắng cũng không giấu diếm Lục Đại Dũng, hoàn toàn công khai.

Sở dĩ cuối cùng Trung ương thông qua bổ nhiệm này, mấu chốt còn do thân phận Bí thư tỉnh Giang Nam của Lưu Thành Thắng. Đối với việc bố trí cán bộ tỉnh Giang Nam, Lưu Thành Thắng có quyền lực nhất định. Lưu Thành Thắng ra sức ủng hộ Lục Đại Dũng, các đồng chí lãnh đạo Trung ương khác đành đồng ý. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì hiện tại Lưu Thành Thắng đang nắm giữ chức vụ Bộ trưởng hiển hách như vậy, Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm bình thường, thì không dám khoa tay múa chân thu xếp nhân sự Giang Nam đâu.

Nhưng bổ nhiệm này gây cho Lục Đại Dũng, ngoại trừ việc có niềm vui bất ngờ là được trọng dụng là có càng nhiều áp lực, như chính lời ông ta nói, nơm nớp lo sợ, như miếng băng mỏng ở chân.

Các đồng chí lãnh đạo Trung ương nghi ngờ, không phải là không có lý. Lục Đại Dũng trước kia, chưa từng quản lý thành phố lớn. Đối mặt với một đối thủ cạnh tranh nổi tiếng cả nước, đối mặt với đối thủ cạnh tranh “Như lang giống như hổ”, Lục Đại Dũng làm sao có thể quyết tâm được? Nếu làm không tốt, thì sẽ thẹn với sự tín nhiệm của Lưu Thành Thắng, với tiền đồ sau này của chính ông ta, cũng có chướng ngại lớn.

Đây mới chỉ là áp lực trên phương diện kiến thiết kinh tế, về phương diện kiến thiết bộ máy, kiến thiết đội ngũ cán bộ thì còn áp lực lớn hơn nữa. Tuy Lưu Thành Thắng là Bí thư tiền nhiệm tỉnh Giang Nam, ở Giang Nam có mạng lưới quan hệ với thành viên tổ chức nhưng đó là thành viên tổ chức, Lục Đại Dũng không có tài cán để dùng họ. Lục Đại Dũng không phải lãnh đạo Tỉnh ủy, thậm chí ngay cả Bí thư Thành ủy cũng không phải, chỉ là Chủ tịch thành phố Kinh Hoa, phải lợi dụng mạng lưới quan hệ của thành viên tổ chức mà Lưu Thành Thắng để lại ở Giang Nam, nói dễ hơn làm? Vốn không có uy vọng gì cả.

Tuy nhiên về phương diện nội dung, Lục Đại Dũng tạm thời sẽ không nhắc tới với Lưu Vĩ Hồng.

- Chủ tịch thành phố Lục, việc gì cũng phải phân biệt rõ... Cá nhân tôi cảm thấy, ngoại trừ so sánh ngang, cũng cần tiến hành so sánh dọc. Với các thành phố lớn chủ yếu khác mà nói, Kinh Hoa quả thật không chiếm ưu thế gì. Tuy nhiên so sánh hiện tại và trước kia, chỉ cần luôn luôn tiến bộ, hơn nữa tốc độ tiến bộ có thể sánh được với tốc độ trung bình của cả nước, thì cũng rất tốt rồi.

Trầm ngâm một lúc, Lưu Vĩ Hồng an ủi.

Đối với hoàn cảnh của thành phố Kinh Hoa, hắn không quan tâm nhiều lắm, nhất thời cũng không nghĩ ra ý kiến hay ho nào.

Lục Đại Dũng nói:

- Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng, luôn không nắm chắc. Tôi cũng cẩn thận phân tích qua, vị trí địa lý, ngay cạnh Minh Châu, là điểm làm Kinh Hoa xấu hổ nhất.

Nói lời kinh ngạc.

- Minh Châu cho dù là quy mô thành thị, trình độ công nghiệp và trình độ thương nghiệp hóa, đều vượt xa Kinh Hoa. Giữa hai bên, Minh Châu lại có ưu thế hải cảng, còn có ưu thế chính sách quốc gia, khách hàng lớn, nhà đầu tư lớn, trên cơ bản đều bị Minh Châu thu hút. Mà Kinh hoa là thành phố tỉnh lị, thành phố rất lớn, về phương diện sử dụng công nhân lao động, vật giá này nọ, so với Minh Châu mà nói, lại không có ưu thế đặc biệt. Thực lực cạnh tranh thành thị, thì kém rất xa. Cứ thế mãi, Kinh Hoa có khả năng trở thành thành phố vệ tinh của Minh Châu.

Lục Đại Dũng lo lắng nói. xem tại

Đây cũng là sự thật.

Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Lãnh đạo, anh nói tình trạng này là sự thật khách quan. Tuy nhiên cũng không phải tuyệt đối. Thành thị phát triển, phần cứng tất nhiên rất trọng yếu, vị trí địa lý tất nhiên rất trọng yếu, nhưng phần mềm cũng chính là phương diện quản lý, càng thêm trọng yếu. Tạo ra một môi trường đầu tư dồi dào như thế nào, tạo ra một bộ máy cạnh tranh công bằng như thế nào, mới là quan trọng nhất. Kinh Hoa so sánh với Minh Châu, có chỗ không bằng, về phương diện sử dụng công nhân, về phương diện ưu thế vật giá đều không hơn, nhưng tóm lại vẫn có ưu thế nhất định. Hơn nữa là thành phố tỉnh lị, sức kêu gọi vẫn không kém.

Lục Đại Dũng gật gật đầu, nói:

- Vĩ Hồng, cậu nói cũng rất có lý. Phương diện này còn có một mấu chốt, chính là tư tưởng cán bộ và trình độ mở cửa không được, rất nhiều suy nghĩ đều khá xơ cứng, khai thác tính tiến thủ hay lòng nhiệt thành đều không đủ... Trước kia thành phố Ninh Dương muốn làm khu kinh tế thí điểm, cho tới nay cũng chỉ là một khoảng không, cán bộ khu Ninh Dương, vẫn theo tư tưởng cũ, hoàn toàn không có một chút ý thức cạnh tranh. Khu kinh tế mới còn như thế, khu huyện khác thì còn thế nào. Cậu nói kiến thiết phần mềm, mở rộng tư tưởng hơi khó hiểu, xây dựng phần mềm như thế nào mới là tốt?

Nói xong, Lục Đại Dũng lại thở dài khe khẽ.

Nhìn qua, áp lực trong lòng ông ta quả thật rất lớn.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Lão lãnh đạo, Rome không phải một ngày mà tạo thành. Kinh Hoa phải phát triển, phải hăm hở tiến lên, cũng không phải chỉ một sớm một chiều. Nếu ngài tới chân trời rồi, thì nên nghỉ ngơi một chút, thả lỏng thả lỏng. Ngài xem, hôm nay thời tiết không tồi, hay là, đợi cơm nước xong, tôi cùng ngài xuống biển dạo vài vòng?

Lục Đại Dũng quay ra, hướng ra ngoài cửa sổ nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, sóng biển lân lân, quả thật cực kỳ mê người.

- Lãnh đạo cũ, lặn xuống nước đi. Nơi này nước rất sạch, trong suốt thấy cả đáy. Tôi đã lặn ở đây nhiều, khá thích thú. Về phương diện an toàn cũng rất bảo đảm.

Lưu Vĩ Hồng ra sức dụ dỗ.

Nếu Lục Đại Dũng là Chu Kiến Quốc, nói không chừng đã sớm bỏ chuyện phiền lòng sang một bên, bừng bừng cùng lặn xuống nước với hắn. Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng giống nhau, là người ham vận động.

Lục Đại Dũng khoát tay, nói:

- Ha ha, lặn xuống nước là người trẻ tuổi các cậu yêu thích, tôi đã quá tuổi. Tôi như vịt lên cạn, không cần nói lặn xuống nước, cho dù là ngâm người trong nước cũng không được.

Đối với người không bơi lội mà nói, để xuống được nước cần dũng khí thật lớn.

Lục Đại Dũng dù sao cũng đã năm mươi tuổi đầu, không còn trẻ.

Thấy Lục Đại Dũng không có hứng thú, Lưu Vĩ Hồng cũng không miễn cưỡng. Cũng may ngoại trừ giải trí trên biển, cũng còn có phong cảnh, cơm nước xong, cùng Lục Đại Dũng đi dạo xung quanh là được.

- Vĩ Hồng, tôi hiện tại là người cô độc. Chính phủ hay khu huyện, đều có chút không rõ, tình huống gì cũng không đoán ra. Trước kia ở Hạo Dương, có cậu, có lão Chu, còn có đồng chí Đặng Thân Hòa, Uyển Trung Hưng hỗ trợ, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió. Tôi hiện giờ, xem như bị cô lập tứ phía.

Lục Đại Dũng than thở nói, ánh mắt nhìn sang Lưu Vĩ Hồng, tràn đầy mong chờ.

Đây đã không còn là lời nói của một vị lãnh đạo cấp Thứ trưởng, rất thành thực, không có chút tỏ vẻ kệch cỡm. Chủ yếu cũng là hoàn cảnh tạo thành, khi ông ta và Lưu Vĩ Hồng hai người ngồi đối diện, không có những người khác ở đây, Lục Đại Dũng khá cởi mở. Ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, ông ta không có gì phải băn khoăn.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, không nói lời nào.

Ý tứ của Lục Đại Dũng, làm sao hắn không rõ? Lục Đại Dũng đặc biệt đi khỏi Giang Khẩu, nói là nghỉ phép giải sầu, chẳng khác nào nói là đến “đào góc tường”. Nếu có thể đưa Lưu Vĩ Hồng tới Kinh Hoa, đối với Lục Đại Dũng mà nói, đó là trợ lực lớn nhất. Năng lực mà Lưu Vĩ Hồng thể hiện vài năm nay, bất cứ kẻ nào cũng nhìn với cặp mắt khác xưa. Người được Phó thủ tướng Hồng coi trọng như vậy, không sai được. Hiện tại xu thế phát triển của Hạo Dương có thể hiểu được, cũng là Lưu Vĩ Hồng ở Hạo Dương chủ trì đánh tận gốc.

Ngoại trừ Lưu Vĩ Hồng có năng lực rất lớn, thân là con cháu nhà họ Lưu, cháu trai Lưu Thành Thắng, nếu Lưu Vĩ Hồng đi Kinh Hoa, sức kêu gọi cũng rất rõ ràng. Thành viên tổ chức mà Lưu Thành Thắng để lại, có thể không giúp Lục Đại Dũng, nhưng không thể không nể mặt Lưu Vĩ Hồng. Hơn nữa Lưu Thành Thắng và nhà họ Lưu, vì ủng hộ Lưu Vĩ Hồng, cũng nhất định phải ủng hộ Lục Đại Dũng ông ta.

Có thể nói, hành động hôm nay của Lục Đại Dũng, được cho là “Chủ mưu đã lâu”. Ông ta có thể đứng vững gót chân ở Kinh Hoa hay không, phá vỡ luật lệ, kéo “Thế lực” của mình lên, thì Lưu Vĩ Hồng là quân cờ cực kỳ mấu chốt.

Chỉ có điều để Lưu Vĩ Hồng đi Kinh Hoa, Lục Đại Dũng cũng không thể làm chủ được.

Hiện tại Lưu Vĩ Hồng, rất có trọng lượng đối với nhà họ Lưu, phải bồi dưỡng như thế nào, phỏng chừng bề trên nhà họ Lưu, đã suy xét toàn diện rồi

Cho dù như thế, vẫn nên cố gắng, Lục Đại Dũng vẫn không thể hàm hồ, nhất định phải làm được.

Cái gọi là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.