Quan Gia

Chương 1209: Bảo anh lì lợm, không chỉnh đốn được anh!




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1209: Bảo anh lì lợm, không chỉnh đốn được anh!

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Ánh mắt Phó cục trưởng Lưu vô cùng kỳ lạ, cũng không thể nói là khinh bỉ, đương nhiên cũng không thể nói là tôn kính, có một loại cảm giác không thể nói thành lời. Dù sao cũng khiến cho người ta có cảm giác kỳ lạ, khiến Lý Thừa Quý cảm thấy bỗng nhiên mình bị lột sạch, phơi trần dưới ánh mặt trời.

Lực chú ý của Lý Thừa Quý, lập tức đã bị Lưu Vĩ Hồng thu hút.

Y sở dĩ có thể nhấc những bước chân vàng ngọc mà đến đây, ngoài việc phải chính diện tát vào mặt Lý Hâm một cái, còn lại chính là tò mò. Y thật sự muốn xem thử Lý Hâm rốt cuộc có chỗ dựa vững chắc như thế nào, lại bỗng nhiên trở nên kiêu ngạo đến như vậy.

Người thanh niên này, nhìn qua còn nhỏ hơn Lý Hâm mấy tuổi, tại sao ánh mắt lại kỳ lạ đến như vậy?

Nhìn đến nỗi Lý Thừa Quý nổi hết da gà.

Cẩn thận đánh giá Lý Thừa Quý một lúc, Lưu Vĩ Hồng cười, gật gật đầu, tự nói:

- Ừ, rất giống.

- Cậu nói cái gì? Xin hỏi cậu là ai?

Lý Thừa Quý quả thật không hiểu ra làm sao cả, lửa giận đã bốc cháy phừng phực. Chỉ là Lưu Vĩ Hồng tuy còn trẻ tuổi, nhưng khí độ phi phàm, không giống người bình thường. Những năm 95, inte vừa mới bắt đầu nổi lên, không bằng dược thời sau này ở đâu cũng có. Ảnh của những cán bộ lãnh đạo, cũng không giống như thông báo tìm người, dán khắp các mặt báo cho đến hang cùng ngõ hẻm. Ngoài những đồng chí lãnh đạo ở Trung ương và các tỉnh thuộc Khu tự trị, những cán bộ lãnh đạo bình thường, mọi người đều không hề biết mặt mũi.

Mặc dù mấy tháng nay Phó cục trưởng Lưu hô mưa gọi gió ở Bắc Kinh, làm đến long trời lở đất, danh tiếng vang dội, nhưng trước đây Lý Thừa Quý cũng chưa từng gặp mặt hắn. Lại thêm nằm trên ghế còn có hai người nữa, từ đầu đến cuối vẫn chuyên tâm câu cá, hoàn toàn không quan tâm đến tình hình bên này, dường như cũng rất có địa vị. Mặc dù Lý Thừa Quý đang rất tức giận, nhưng cũng không dám tùy tiện phát tiết.

Niêm phong Công ty Bất động sản của Lý Hâm, chính là mệnh lệnh do Phó chủ tịch Lý Hồng Song đích thân hạ lệnh, cho dù không muốn đắc tội cũng đã đắc tội rồi, Lý Thừa Quý liền dứt khoát làm mặt dày. Nhưng đối với mấy người nhóm Lý Hâm, y lại muốn làm rõ tình hình rồi hẵng nói.

- Ha ha, Cục trưởng Lý, tôi là nói, anh rất giống với loại người nào đó trước đây tôi đã từng nghe nói. Tôi trước đây chỉ nghe nói đến đại danh, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được. May mắn may mắn, quả nhiên rất giống!

Lưu Vĩ Hồng cười nói, không giống với bộ dạng tức giận, dường như cũng không giống đang châm biếm Lý Thừa Quý.

Tuy nhiên lời nói này của Phó cục trưởng Lưu nghe có vẻ không ổn, thần thần bí bí, đừng nói Lý Thừa Quý không hiểu, ngay cả Lý Hâm, Phương Lê và Vương Thì Hằng đều không hiểu gì cả.

Phó cục trưởng Lưu có ý gì đây?

Sao có thể ngờ được, suy nghĩ của Lưu Vĩ Hồng, đã bay đến đoạn ‘ký ức’ của mấy tháng sau, Lý Thừa Quý bởi vì tham ô nhận hối lộ mà bị bắt, liều chết khai ra người ban ơn, người ban ơn của người ban ơn của y cũng đều khai ra hết, thật sự ngoan ngoãn làm một ‘phần tử phản bội’.

Lý Thừa Quý đang đứng trước mặt Lưu Vĩ Hồng bây giờ, mắt tam giác, mi cong, tròng mắt quay qua quay lại, vừa nhìn đã biết người này tâm bất chính. Quả nhiên trời sinh đã có bộ dạng của ‘phần tử phản bội’.

Sự bực tức trong lòng Lý Thừa Quý lại có chút không kiềm chế được rồi.

Cậu là ai chứ? Còn lắm lời cái gì chứ?

- Còn chưa thỉnh giáo, xin hỏi quý danh là gì?

Không ngờ Lý Thừa Quý chắp tay về phía Lưu Vĩ Hồng, bày ra kiểu lễ tiết trong phim võ hiệp. Thực sự là Cục trưởng Lý bị Lưu Nhị Ca làm ơ hồ rồi, có chút tay chân luống cuống. Sự tức giận trong lòng, lại không thể tùy tiện phát tác, như vậy thật không được tự nhiên.

- Ha ha, thật ngại quá, Cục trưởng Lưu, tôi là Lưu Vĩ Hồng, thuộc Cục giám sát Văn phòng quản lý tài sản Nhà nước.

Lưu Vĩ Hồng cười nói, giọng điệu bình tĩnh, thái độ ôn hòa.

Ánh mắt Lý Thừa Quý bỗng nhiên co rút – hóa ra hắn chính là Lưu Vĩ Hồng!

Mặc dù Lý Hồng Song không nói gì với Lý Thừa Quý, nhưng Lý Thừa Quý lại biết rất rõ ràng, Lý Hâm chỉ là ‘người thế thân’. Dù là Lý Hồng Song hay Cổ Hiểu Lượng, người bọn họ muốn đối phó thật sự, chính là chàng trai cực kỳ phong độ này.

Trực tiếp đi hỏi Lý Hồng Song, Lý Thừa Quý còn chưa có gan đó. Những tin tức kỳ lạ loan truyền bên ngoài, nói y là người anh em với Lý Hồng Song, vẫn thường xuyên ngồi cùng uống rượu nói chuyện với Lý Hồng Song, chính là thân tín tâm phúc nhất của Phó chủ tịch thành phố, có chuyện gì đều nói với y. Thật ra tình hình chính xác như thế nào, chỉ có trong lòng Lý Thừa Quý mới rõ.

Quả thật Lý Hồng Song đối xử với y không tệ, cũng rất tin tưởng y, bọn họ thật sự cũng có quan hệ lòng vòng. Nhưng xét cho cùng, trong mắt Lý Hồng Song, Lý Thừa Quý cũng chỉ là một chân chạy việc thôi, nhiều lắm cũng chỉ là một người khá nghe lời, biết làm việc, ngay cả đến anh em còn chưa thể xưng hô được.

Phó chủ tịch thành phố Lý là ai? Hai năm sau, đợi cho nhân vật số một bí thư Cổ tiến thêm một bước nữa, vị trí Chủ tịch Bắc Kinh, sẽ thuộc về Lý Hồng Song rồi. Nếu tất cả đều thuận lợi, không chừng Phó chủ tịch thành phố Lý sẽ trực tiếp được lên làm Bí thư Lý, thành nhân vật số một rồi!

Đó là thân phận của lãnh đạo Đảng và Nhà nước.

Tuy nhiên, Lý Thừa Quý không dám trực tiếp hỏi Lý Hồng Song, không có nghĩa là y không biết cách khác để có được tin tức. Từ khi có được sự tín nhiệm của Lý Hồng Song, Lý Thừa Quý đã tìm trăm phương ngàn kế tạo mối quan hệ với thư ký của Lý Hồng Song, thậm chí còn cố ý nịnh bợ lấy lòng thư ký của Lý Hồng Song. Thư ký của lãnh đạo quan trọng như thế nào, những người trong giới quan trường ai mà không biết rõ? Một vài thư ký giỏi, còn có thể ra mặt thay lãnh đạo nữa.

Từ sau khi tiếp nhận nhiệm vụ ‘chiếu cố’ đến công ty Bất động sản Sở Thiên mà lãnh đạo giao phó, Lý Thừa Quý liền rất chăm chỉ mời thư ký của Lý Hồng Song uống rượu. Trong lúc rượu say, thư ký thỉnh thoảng tiết lộ một số ‘tin tức nội bộ’ với Lý Thừa Quý.

Cháu của Trưởng ban Tổ chức Trung ương Lưu Thành Thắng, con trai của Tư lệnh viên Lưu của quân khu Đông Nam, và Cổ nhị thiếu gia có xung đột!

Phó Cục trưởng Lưu đang tìm những tài liệu về những việc làm mờ ám của Cổ Nhị thiếu gia.

Đã điều tra đến người anh em Toàn đại thiếu gia của Cổ Nhị thiếu gia luôn rồi.

Lý Hâm này, nghe nói là bạn của Lưu Vĩ Hồng, còn nghe nói công ty Bất động sản của Lý Hâm, còn có cổ phần của Lưu Vĩ Hồng.

Sắp xếp lại mọi chuyện, Lý Thừa Quý còn có gì không rõ?

Cổ Nhị thiếu gia là một trong những con ông cháu cha có tiếng ở Bắc Kinh, tất cả những việc từ nhỏ đến lớn ở Bắc Kinh, không có chuyện gì là gã không thu xếp được. Nhưng Lưu Nhị thiếu gia cũng không phải là một ngọn đèn cạn dầu, hơn nữa còn làm việc trong cơ quan trực thuộc Nội các Chính phủ, Cổ Nhị thiếu gia cũng có chút không thể với tới được. Muốn gây khó dễ trong công việc của Lưu Nhị thiếu gia, đâu có dễ dàng như vậy.

Tuy nhiên chỉ cần Lưu Nhị thiếu gia cậu sống ở Bắc Kinh này, thì cậu nhất định phải có bạn bè. Không thể gây khó dễ cho cậu, thì tìm đến bạn bè của cậu là được rồi, không tin không thể xử lý cậu!

Đương nhiên, những việc này nói thì dài dòng, nhưng lại chỉ lướt nhanh trong đầu Lý Thừa Quý, lập tức liền trở nên rất rõ ràng.

Lúc này, trong lòng Lý Thừa Quý liền có một sự vui mừng không nói được nên lời.

Ha ha, nếu đã gặp nhau ở đây, vậy y phải nói chuyện với Lưu Nhị thiếu gia một chút, nếu có thể khiến Lưu Nhị thiếu gia ‘khiếp sợ mà lùi’ chẳng phải đã là công lớn rồi sao? Không cần nói Phó chủ tịch thành phố nhất định có thưởng lớn, mà có lẽ ngay cả Cổ Nhị thiếu gia cũng sẽ vui mừng hơn. Giả sử Cổ Nhị thiếu gia có thể nói tốt mấy câu trước mặt bí thư Cổ, vậy…

Lý Thừa Quý quả thực không dám nghĩ tiếp nữa.

Trước mắt là một không gian tốt đẹp thật!

- Hóa ra là Phó cục trưởng Lưu! Xin chào xin chào, vinh hạnh vinh hạnh.

Lý Thừa Quý lập tức trưng ra bộ mặt tươi cười, từ xa đã đưa tay ra.

Y là thành viên tổ Đảng của Ủy ban nhân dân thành phố Bắc Kinh, Cục trưởng cục quản lý bất động sản, là cán bộ lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở, nói về cấp bậc, còn trên cả Phó cục trưởng Lưu, chủ động đưa tay, rất phù hợp với thân phận của y.

- Xin chào!

Đợi Lý Thừa Quý đến gần, Lưu Vĩ Hồng cũng đưa tay đáp lại y. Lúc Lý Thừa Quý đang định tăng mạnh thêm một chút lực ở tay, lại chợt nắm phải khoảng không, hóa ra tay của Phó cục trưởng Lưu, đã sớm thu trở về, quay đầu nhìn về phía mặt hồ.

Bong bóng trên mặt nước lúc có lúc không, lại có cá cắn câu rồi.

Lưu Vĩ Hồng thu tay lại, nắm cần câu, tay hơi giật giật, giơ lên, lại một con cá đang sống nhảy lên khỏi mặt nước.

- Ha ha, hôm nay thu hoạch không tồi.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, chầm chậm gỡ con cá ra khỏi lưỡi câu, để vào cái chậu lưới, lại mắc vào lưỡi câu một con mồi, đem cần câu bỏ xuống mặt nước, rồi lại rửa tay sạch sẽ. Tất cả mọi việc đều được hắn làm rất từ tốn, dường như hoàn toàn đã quên mất Lý Thừa Quý.

Còn Lý Hâm cũng đã xoay người sang chỗ khác, không nhanh không chậm cầm lấy cần câu, đổi lại một miếng mồi khác, rồi cũng làm giống y như Phó cục trưởng Lưu.

Lý Thừa Quý đứng ở nơi đó, sắc mặt chợt trắng bệch, quai hàm cắn lại, hai mắt đỏ bừng, giống như hai hòn máu.

Người ta hoàn toàn không để ý tới y, ngay cả hứng thú nói chuyện cũng không có.

- Lý công tử, anh làm vậy là có ý gì?

Ngực Lý Thừa Quý phập phồng, phải cố gắng lắm mới có thể bình tĩnh nói ra những lời này. Cục trưởng Lý chỉ sợ mình sơ sẩy không cẩn thận, sẽ thốt ra ‘tam tự kinh’ (chửi thề) mất.

Lưu Vĩ Hồng không để ý đến y, Lý Thừa Quý cũng không tiện phát tác, dù sao Lưu Nhị thiếu gia và y cũng không hề có liên quan gì trong công việc, trước đây cũng không có qua lại riêng tư gì. Người ta muốn tỏ ra bộ con ông cháu cha, cho dù Lý Thừa Quý hận đến mức hộc máu, cũng phải cố nén.

Lý Hâm lúc này mới quay đầu lại, nhìn Lý Thừa Quý, nói với vẻ ngạc nhiên:

- Cục trưởng Lý, không phải anh tới tìm tôi sao? Có chuyện gì, anh nói thẳng ra đi, tôi còn có bạn bè ở đây nữa.

Lý Thừa Quý hết lời để nói.

Lời nói này của Lý Hâm, thực sự là rất khó phản bác.

Trên danh nghĩa, Lý Hâm quả thật không có liên quan đến công ty Bất động sản Sở Thiên, Lý công tử không quan tâm đến y, Cục trưởng Lý cũng không còn cách nào khác. Lý Thừa Quý có bực mình, cũng chỉ có thể giải cơn giận ở lão Ngô.

Cũng may đúng vào lúc này, có người đến giải vây cho Cục trưởng Lý.

Một chiếc Santana màu đen tiến đến, dừng lại ở một nơi cách Lý Thừa Quý không xa, cái người không biết họ Khương hay họ Trần đó từ trên xe bước xuống, bước nhanh đến trước mặt Lý Thừa Quý. ‘Bộp’ một tiếng, gã đứng nghiêm một chỗ, dùng một giọng điệu cao lớn rõ ràng không cần thiết, nói:

- Báo cáo Cục trưởng, đã niêm phong xong công ty Bất động sản Sở Thiên. Bước tiếp theo nên làm thế nào, mong Cục trưởng cho chỉ thị!

- Được, tốt lắm!

Lý Thừa Quý liên tục gật đầu, thở phào một hơi, những buồn bực trong lòng trở thành hư không. Lập tức lại nhìn lão Ngô, ánh mặt trầm mặc xót xa, trên mặt là nụ cười lạnh.

- Tổng giám đốc Ngô, mời anh theo chúng tôi về cục một chuyến, vấn đề của công ty các anh rất nghiêm trọng. Tiểu khu nhỏ này của các anh, tất cả đều là xây dựng bất hợp pháp, nhất định phải niêm phong toàn bộ. Các anh chuẩn bị sẵn sàng để hoàn tiền cho tất cả chủ nhà đi!

Lý Thừa Quý lạnh lùng nói, ánh mắt quét thẳng tới Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng, rất hãnh diện.

Đúng lúc này, di động của Lưu Vĩ Hồng đột nhiên vang lên, Lưu Vĩ Hồng cầm lấy máy, nghe vài câu, ‘ừ ừ’ vài tiếng, rồi quay đầu lại, nhìn Lý Thừa Quý, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái.

Trong lòng Lý Thừa Quý bỗng lo lắng, một cảm giác không hay, đột nhiên xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.