Quan Gia

Chương 1176: Sóng gió trong gia đình Hồ Ngạn Bác




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1176: Sóng gió trong gia đình Hồ Ngạn Bác.

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Lưu Vĩ Hồng phát động chiến dịch này đã tác động lên thần kinh của vô số người, trong đó có cả cha con Lưu Thành Thắng và Lưu Vĩ Đông. Nhà họ Hồ cũng nổi sóng gió trong gia đình.

Hồ Ngạn Bác hơn 8 giờ mới về đến nhà.

Trong khoảng thời gian này, Hồ Ngạn Bác chính thức hẹn hò với Tạ Vũ Hân, sếp Hồ bèn giúp cô ấy tìm việc làm trong khách sạn. Đương nhiên, không phải là khách sạn Côn Luân. Dù Vạn Hưng Quốc nhờ hết người này đến người khác cầu xin đại thiếu gia Hồ, hy vọng Tạ Vũ Hân có thể quay lại khách sạn Côn Luân làm việc nhưng đại thiếu gia Hồ không hề quan tâm. Dựa vào quan hệ của Hồ Ngạn Bác ở Bắc Kinh, tìm việc làm cho Tạ Vũ Hân ở một khách sạn khác thật sự không phải là chuyện quá khó khăn.

Người trẻ tuổi khi rơi vào bể tình thì sinh hoạt ngày thường sẽ không còn theo quy luật nữa.

Cũng may Hồ Ngạn Bác sớm trưởng thành, lúc này cũng đường đường là trưởng phòng, trong giới trẻ ở Bắc Kinh, cũng được xem là nhân vật nổi tiếng. Hồ Vĩ Thành và vợ ông là Chu Lệ Phân rất hài lòng, tình hình chung cũng không ràng buộc gì anh ta.

Hôm nay, Hồ Ngạn Bác đưa Tạ Vũ Hân về nhà rồi mới thong thả về cơ quan ký túc xá của Ủy ban Kỷ luật Trung ương.

Văn phòng Quản lý Giám sát tài sản nhà nước đã có ký túc xá mới, nhưng ký túc xá của cán bộ công nhân viên chức vẫn còn đang xây dựng, mọi người vẫn ở trong ký túc xá cũ. Văn phòng Quản lý Giám sát tài sản nhà nước là đơn vị mới thành lập, đại bộ phận nhân viên công tác đều được điều từ các đơn vị khác tới nên đa số đều ở ký túc xá do đơn vị phân phối. Chỉ như Long Vũ Hiên, Liễu Tề, Hướng Vân, Trần Khải Hoa và cán bộ từ các địa phương khác tới Bắc Kinh, không có chỗ ở thì Văn phòng Quản lý Giám sát tài sản nhà nước phải tạm thời thuê nhà cho bọn họ ở tạm, đợi sau khi ký túc xá nhân viên được xây dựng xong thì sẽ phân phối lại phòng ở mới.

Hồ Ngạn Bác vẫn ở chung với cha mẹ như trước.

Hồ Vĩ Thành trước đây cũng là cán bộ cao cấp cấp thứ trưởng. Ủy ban Kỷ luật trung ương phân phối cho ông căn hộ cán bộ cao cấp bốn gian hai sảnh. Em gái Hồ Ngạn Bác là Hồ Ngọc Bích, đang còn đi học, cũng ở chung nhà. Nhưng cô bé luôn bận rộn học hành bài vở nên thường học đến khuya mới về nhà. Còn chuyện cô bé ấy tự học ở trường hay cùng bạn trai bàn chuyện lý tưởng nhân sinh thì không sao biết được.

Tóm lại, Hồ Vĩ Thành và Chu Lệ Phân đều rất hài lòng, không khí trong gia đình ngày thường rất hòa thuận.

Nhưng hôm nay về nhà, Hồ Ngạn Bác cảm thấy không khí trong nhà khác hẳn lúc trước, dường như rất lạ lùng. Xem kỹ lại, hóa ra cha mẹ anh ta đều ngồi ngay ngắn trên sô pha phòng khách với vẻ mặt rất nghiêm túc. Hồ Vĩ Thành sa sầm mặt hút thuốc, mặt Chu Lệ Phân thì rất lo âu.

- Cha, mẹ, con về rồi, Ngọc Bích về chưa?

Hồ Ngạn Bác cũng như mọi khi về nhà, tươi cười chào cha mẹ.

Chu Lệ Phân hơi gượng cười, nói:

- Ngạn Bác à, ăn cơm chưa?

- Dạ ăn rồi.

Hồ Ngạn Bác mỉm cười trả lời, rồi hỏi ngay:

- Sao vậy? Hình như xảy ra chuyện gì sao?

Thường vào giờ này, nếu Hồ Vĩ Thành không họp ở đơn vị thì cũng ở trong phòng sách xem xét hồ sơm xử lý công vụ. Hồ Vĩ Thành leo lên được cán bộ cấp bậc này, thời gian công tác và thời gian nghỉ ngơi khó có thể hòan toàn tách biệt. Chu Lệ Phân thì ngồi trong phòng khách đan len, nếu không thì đến nhà người này người nọ nói chuyện phiếm, cũng có khi đánh mạt chược, chủ yếu là giải trí.

Hôm nay chuyện hiếm có là hai người cùng ngồi trong phòng khách, Hồ Ngạn Bác nhạy bén cỡ nào, đã nhanh chóng nhận ra chỗ “quái dị”.

Chu Lệ Phân nhìn chồng, thấy vẻ mặt Hồ Vĩ Thành vẫn như trước, bèn nói:

- Ngạn Bác, lại đây ngồi đi, mẹ có vài việc muốn hỏi con…

- Dạ.

Hồ Ngạn Bác gật đầu, bước qua, ngồi xuống sô pha. truyện copy từ

- Mẹ, chuyện gì vậy?

- Ngạn Bác, thời gian này Cục Giám sát của con có phải là công việc bề bộn lắm không? Sao con ngày nào cũng tối thế này mới về nhà?

Chu Lệ Phân hỏi, tuy nhiên trong giọng nói rõ ràng là có chút không tin.

Hồ Ngạn Bác khẽ mỉm cười nói:

- Mẹ, mẹ muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng, không cần quanh co lòng vòng. Con là con mẹ mà.

Chu Lệ Phân cả cười, ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Ngạn Bác, gần đây có phải con lui tới với cô gái nào không?

Theo lý mà nói, Hồ Ngạn Bác năm nay cũng đã hai mươi bảy tuổi, cũng đã tới tuổi kết hôn. Nếu anh ta có bạn gái, Chu Lệ Phân làm mẹ phải vô cùng vui vẻ mới đúng. Giờ nhìn qua, Chu Lệ Phân lại có vẻ hơi lo lắng bất an, dường như sợ từ miệng Hồ Ngạn Bác có câu trả lời khẳng định. Tình hình thực có chút quái lạ.

- Đúng vậy, mẹ, quả thật là có chuyện như vậy. Con cũng đang muốn tâm sự với cha mẹ về việc này.

- Không cần nói nữa, cha mẹ biết cả rồi. Tạ Vũ Hân, tốt nghiệp đại học, người Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp luôn làm việc trong khách sạn, năm nay hai mươi ba tuổi. Có phải vậy không?

Hồ Vĩ Thành nãy giờ không nói tiếng nào bỗng nhiên mở miệng, lạnh lùng nói.

Hồ Ngạn Bác hơi nao nao, vẻ mặt lập tức thay đổi, nói:

- Cha, có phải có người nói với cha mẹ chuyện gì không?

Theo hiểu biết của anh ta về Hồ Vĩ Thành, ông già tuyệt đối không rảnh rỗi đến mức đi điều tra chuyện này.

- Cần phải có người khác nói với cha sao? Đại thiếu gia Hồ vì một người con gái mà tranh giành với Toàn Thanh Hoa trong khách sạn Côn Luân. Một đám con ông cháu cha đánh nhau tơi bời, còn tát ột vị đạo diễn người Hongkong một tát, thật sự uy phong. Chuyện này sớm đã lan truyền khắp Bắc Kinh, xem như một tin tức chấn động. Chỉ cần tai cha không điếc thì đã có thể nghe được.

Hồ Vĩ Thành cả giận nói, âm thanh tăng cao vài phần, trừng mắt nhìn Hồ Ngạn Bác, sắc mặt trở nên âm u.

Hồ Ngạn Bác ngược lại càng tỉnh táo hơn, thản nhiên cười nói:

- Cha, có phải còn có người nói, gã đạo diễn Hongkong đó bị con tát tai?

- Chẳng lẽ không đúng?

Hồ Ngạn Bác nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Cha, con có thể khẳng định với cha là không phải. Nhưng theo tình hình hiện tại, có phải con tát hay không chỉ là chuyện nhỏ. Thậm chí ngay cả câu chuyện này là thật hay giả cũng không quan trọng. Đã có người quyết tâm khuấy cho đục nước, có gì mà không nói được?

Hồ Vĩ Thành hung hăng trừng mắt nhìn thằng con, không thèm hé răng.

Tính cách Hồ Ngạn Bác trước nay luôn trầm ổn bình tĩnh. Hồ Vĩ Thành biết rõ điều đó, cũng vô cùng yêu quý anh ta. Nhưng lúc này, rõ ràng là Hồ Vĩ Thành không tin tưởng lời nói của Hồ Ngạn Bác lắm.

Chu Lệ Phân lại vội vàng nói:

- Ngạn Bác, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con cứ nói rõ ràng với cha mẹ đi, đừng mập mờ thế nữa. Nhưng mẹ nói cho con biết, Ngạn Bác, nói con qua lại với cô gái làm việc trong khách sạn kia thì mẹ kiên quyết không chấp thuận. Cha mẹ có nhiều bạn bè, trong nhà không ít cô gái tốt. Muốn xuất thân có xuất thân, muốn diện mạo có diện mạo, muốn học thức có học thức, đủ cho con chọn lựa. Sao con lại có thể yêu một cô gái trong khách sạn? Chuyện này không được, mẹ tuyệt đối không chấp thuận!

Chu Lệ Phân cũng là con nhà quan chức nhỏ ở Bắc Kinh, ý niệm “môn đăng hộ đối” đã thâm căn cố đế trong đầu bà. Trước kia bà cũng đã giới thiệu vài cô con nhà thế gia cho Hồ Ngạn Bác nhưng cũng không xong. Lúc đó bà nghĩ tuổi của Hồ Ngạn Bác cũng không lớn lắm, cũng không quan trọng gì. Giờ đột nhiên nghe nói Hồ Ngạn Bác qua lại với một cô gái làm trong khách sạn, tranh giành người tình với Toàn Thanh Hoa, còn có cả Lưu Vĩ Hồng, Cổ Hiểu Lượng và Vương Thiện, cả đám con nhà gia thế đó dính líu vào, sao Chu Lệ Phân lại không sốt ruột cho được?

Hồ Ngạn Bác khẽ nhíu mày, nói:

- Mẹ, đây là hai việc khác nhau, không thể gom vào một chỗ được.

- Sao lại là hai việc khác nhau? Con và đám Toàn Thanh Hoa cãi nhau, không phải là vì một cô gái sao? Một cô gái nếu thật sự đứng đắn, sao lại có thể có quan hệ với loại người như Toàn Thanh Hoa được? Toàn Thanh Hoa cũng đã bốn mươi tuổi, đã có vợ con, sao có quan hệ đứng đắn gì được? Ngạn Bác, mẹ nói với con, chuyện này nhất định là không được, nhà họ Hồ chúng ta không thể mất mặt vì người này được!

Chu Lệ Phân cũng đã hơi cao giọng, sắc mặt đỏ bừng, dường như sợ ngay sau đó, Hồ Ngạn Bác sẽ lập tức dẫn cô gái làm khách sạn kia về nhà.

Bàn tay Hồ Ngạn Bác đang đặt trên tay tay vịn sô pha, bỗng dưng nắm chặt thành nắm đấm, trong mắt lóe lên tia phẫn nộ. Dù cho anh ta tính tình trầm ổn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một chàng trai hai mươi bảy tuổi, rõ ràng có người đem nước bẩn tạt vào người bạn gái anh ta, sao có thể ngăn chặn được sự phẫn nộ trong lòng?

- Mẹ, mẹ đừng nên nghe người khác nói bừa. Tạ Vũ Hân và Toàn Thanh Hoa vốn không có vấn đề gì, một chút quan hệ cũng không có. Toàn bộ chỉ là Toàn Thanh Hoa ỷ thế hiếp người. Đây căn bản là một cái bẫy được gài riêng cho bọn con. Tối đó, chỉ cần bọn con ở khách sạn Côn Luân, dù là Tạ Vũ Hân không ở đó, đám Toàn Thanh Hoa cũng sẽ tìm một cô gái khác để làm như vậy để ép bọn con vào tròng.

Hồ Ngạn Bác nghiến chặt hàm, rốt cuộc cũng nén hết lửa giận xuống, cố gắng giải thích một cách hòa nhã bình tĩnh.

Dù sao trước mặt anh ta hiện giờ cũng là cha mẹ anh, không phải là Toàn Thanh Hoa và Cổ Hiểu Lượng.

Chu Lệ Phân không hề tin. Ngay cả chuyện này, Chu Lệ Phân cũng đã nghe vài người bạn nói với cô, đều cùng một kiểu, nên trong lòng cô đã có chủ kiến. Hơn nữa, Tạ Vũ Hân làm việc trong khách sạn cũng đã khiến trong lòng Chu Lệ Phân khó chịu. Hồ Vĩ Thành là ai cơ chứ? Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, cán bộ lãnh đạo cấp Bộ trưởng. Nhà họ Hồ ở Bắc Kinh, tuy không nói là uy phong hiển hách, nhưng cũng là danh gia vọng tộc, có uy tín danh dự. Nếu đại thiếu gia Hồ lại bất ngờ đi cưới một cô gái làm việc ở khách sạn thì thể diện nhà họ Hồ sẽ để ở đâu?

- Ngạn Bác, con không cần lừa gạt mẹ. Có chuyện gì mà mẹ chưa từng thấy qua? Giờ con còn trẻ, không hiểu biết chuyện nam nữ nhiều lắm. Một cô gái chỉ cần xinh đẹp một chút, nói với con vài câu dịu dàng dễ nghe thì con đã thấy cô ấy là hoàn mỹ không khuyết điểm. Nếu cô Tạ Vũ Hân kia thật sự vô tội, Toàn Thanh Hoa sao lại phải chọn cô ấy? Còn nữa, con nói người ta gài bẫy cho con chui vào, mấy lời này không thể nói bậy bạ được. Toàn Thanh Hoa và con không thù không oán, sao vô duyên vô cớ lại chụp mũ người ta? Không có lý lẽ gì cả!

Hồ Ngạn Bác không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt ra vẻ bất đắc dĩ.

- Mẹ, ai nói Toàn Thanh Hoa và con không thù không oán? Gã đối với con… Mẹ, việc này có nói mẹ cũng không rõ, nhưng mẹ đừng nên quơ đũa cả nắm vậy được không?

- Được, mẹ con không rõ, vậy con nói cho cha nghe, xem cha có thể hiểu được hay không?

Hồ Vĩ Thành lạnh lùng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.