Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1173: Kẻ thắng làm vua.
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Vài tên cảnh sát vội vàng thu súng lại, Hạ Hàn cũng thu súng. đọc truyện mới nhất tại .
Đồn trưởng Cáp thở phào một hơi, vội nhìn sang Lục Đại Dũng, lắp bắp nói:
- Rất xin lỗi, thủ trưởng, chúng tôi... Chúng tôi hiểu lầm... Xin thủ trưởng tha thứ...
Lục Đại Dũng trên mặt thu lại vẻ tươi cười, trầm giọng nói:
- Đồng chí đồn trưởng, các đồng chí nhận được tin báo cảnh sát lập tức ra quân, là đúng, không sai. Nhưng các anh cũng không hỏi xanh đỏ đen trắng, mà bắt lại tất cả. Những người đứng xem không đến mức đều phải đưa đi chứ? Tuy rằng nói, phối hợp cơ quan công an phá án, là nghĩa vụ của mỗi một công dân, nhưng trước hết cơ quan công an phải tôn trọng quyền lợi công dân, công dân mới có thể tự động tự giác thực hiện nghĩa vụ của chính mình. Các anh như vậy, như bắt buộc người khác, đó là không đúng. Sau này phải chú ý.
Lời này của Lục Đại Dũng, nói cũng hợp lý, vừa có uy nghiêm của bề trên, nhưng lại không vượt quá chức phận, răn dạy cơ quan công an Bắc Kinh, chỉ là một lời khuyên.
- Đúng đúng, thủ trưởng, chúng tôi sẽ nhớ kỹ. Chúng tôi nhất định kiên quyết quán triệt chỉ thị của thủ trưởng!
Đồn trưởng Cáp lại nói liên tiếp.
Ông ta vừa “Anh dũng thiện chiến” vừa nhất nhất chấp hành lệnh của lãnh đạo thượng cấp, cũng có thể biết, hôm nay gây ra đại họa. Không cần nói một đồn trưởng như ông ta, cho dù là đích thân thượng cấp của ông ta ở đây, chỉ sợ cũng không ngăn được.
Lục Đại Dũng tất nhiên là phó Chủ tịch tỉnh ngoài, nhưng là thân phận quan lớn, với điều này, báo cáo lên lãnh đạo trung ương về tình huống này, đồn trưởng Cáp bất kể là như thế nào đều đỡ không nổi.
- Ừ!
Lục Đại Dũng gật gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Phó Chủ tịch tỉnh Lục, Bí thư Chu chúng ta đến phòng nghỉ trước đi.
Đợi Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam Hoàng Hữu Thành đến đây, đó là đại quan nghiêm chỉnh, chư hầu một phương, tiếp đãi ông ta ở sân bóng rổ, hiển nhiên khôngđã thích hợp, quá vô lễ. Hơn nữa chuyện này, nếu kinh động Hoàng Hữu Thành cũng không nhất định phải để ông ấy nhìn thấy “Hiện trường”. Tới tai nhân vật lớn có địa vị thân phận, tùy tiện một câu, rất nhiều người đều phải cẩn thận suy nghĩ. Có phải là ra chỉ thị ngay tại “Hiện trường” hay không, không quan trọng.
- Được!
Lập tức Lưu Vĩ Hồng đích thân cùng đi với Lục Đại Dũng, Chu Kiến Quốc rời khỏi sân bóng rổ, những người khác tạm thời đều giữ lại, chỉ có Lý Cường, Vương Triệu Tung và Hà Mẫn cùng với thư ký Lục Đại Dũng, Chu Kiến Quốc không rên một tiếng theo sát lại đây.
Nhìn theo đám người Lục Đại Dũng rời đi, lúc này đồn trưởng Cáp mới thẳng người lên, giơ tay lau mồ hôi lạnh chảy ra trên trán.
- Đi!
Đồn trưởng Cáp quay người nói, một khắc cũng không muốn ở trong này thêm nữa.
- Khoan đã!
Hồ Ngạn Bác lại mở miệng.
Đồn trưởng Cáp lập tức lại quay người lại, cười làm lành nói:
- Lãnh đạo, có gì chỉ thị?
Mặc dù Hồ Ngạn Bác tuổi còn trẻ, nhìn qua cũng chỉ hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, nhưng đồn trưởng Cáp thật không dám ra oai. Vừa rồi ra vẻ lấy súng chỉ vào đầu Hạ Hàn, tuổi tác cũng không khác biệt lắm so với Hồ Ngạn Bác, lại là Chi đội trưởng Chi đội trị an cục công an thành phố, cấp Cục phó so sánh với cấp bậc của ông ta, quyền lực của Hạ Hàn ở thành phố Cửu An xa vời vợi khi so với cái chức đồn trưởng của anh ta.
Hiện tại lễ độ một chút, không có hại gì.
Hồ Ngạn Bác cười nói:
- Đồn trưởng Cáp, chỉ thị không dám nhận. Nhưng các anh nếu đã điều động cảnh lực, thì sự việc này cũng phải xử lý một chút mới được, nói vài vị cố tình gây sự, tới cửa bắt bí, cứ như vậy thì không ổn?
- Đúng đúng đúng, người đâu, lôi hết đi!
Đồn trưởng Cáp lập tức lớn tiếng quát ra lệnh, xém chút phải vỗ đầu. Vừa rồi sợ tới mức quá lợi hại, xém nữa quen mất
Nhóm cảnh sát cao giọng đồng ý, liền tiến lên, lôi kéo đám người, một gã cảnh sát thậm chí “Răng rắc” một tiếng, đem còng tay sáng long lanh khóa lại Cảnh Cương
- Đồn trưởng Cáp, quá…
Cảnh Cương nhìn tay bị còng, trợn mắt há hốc mồm.
Anh ta không phải không biết hôm nay gặp họa, nhưng đi như vậy rồi, đến lúc đó ăn nói như thế nào với đại ca?
- Khốn khiếp!
Đồn trưởng Cáp gầm lên một tiếng, muốn xông lên phía trước, hung hăng tát cho anh ta vài cái vào cái miệng rộng, bẻ gãy cả hàm răng của anh ta. Này thì khốn khiếp, chuyện gì cũng làm không xong.
- Lôi hết đi!
- Đồn trưởng Cáp!
Hồ Ngạn Bác lại gọi ông ta lại.
Đồn trưởng Cáp nhìn Hồ Ngạn Bác với vẻ mặt cầu xin, lộ ra một vẻ tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, ha ha nói:
- Vị lãnh đạo này…
- Đồn trưởng Cáp, ông xử lý như vậy là không được. Ông cho là lôi người đi sẽ hết chuyện? Ông có biết vừa rồi phó Chủ tịch tỉnh Lục nói chuyện điện thoại cùng ai không? Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam Hoàng Hữu Thành! Bí thư Hoàng có thân phận thế nào, có cần tôi nói cho ông biết? Đợi ông ta lập tức đến đây, ông hẳn là có thể đoán được, ông ta sẽ không tới đây một mình, khẳng định là sẽ mời các đồng chí lãnh đạo Cục Công an thành phố các ông cùng đến. Ông ngẫm lại đi!
Hồ Ngạn Bác cười nói, sắc mặt và giọng điệu đều rất hòa ái, nhìn thế nào cũng không giống như đang làm khó Đồn trưởng Cáp.
- Vậy…
Đồn trưởng Cáp hoàn toàn choáng.
Một phó Chủ tịch tỉnh đã dọa ông ta khiếp đảm, lại thêm một Bí thư Tỉnh ủy và lãnh đạo cục Công an thành phố, Đồn trưởng Cáp hoàn toàn đánh mất lối suy nghĩ bình thường, không biết như thế nào cho phải.
Hôm nay xui xẻo đến tận bà ngoại!
- Đến đây, Đồn trưởng Cáp, nói chuyện một chút.
Hồ Ngạn Bác tiến đến, vỗ vỗ vai ông ta, tươi cười càng thêm hòa ái dễ gần.
Đồn trưởng Cáp lúc này giống như một con rối đầu gỗ vậy, tùy ý cho sắp xếp, ngoan ngoãn đi theo Hồ Ngạn Bác đến một bên. Thấy tình hình như vậy, đám người Trịnh Hiểu Yến, Long Vũ Hiên, Hạ Hàn, Hướng Vân, nhìn nhau cười, đồng loạt lắc lắc đầu.
Hồ Ngạn Bác túi vải treo sau mông, còn nhiều hơn so với Lưu Vĩ Hồng, tất cả mọi người rõ ràng điều này.
Đồn trưởng Cáp như vậy, hoàn toàn không phải đối thủ của Hồ Ngạn Bác. Không cần nói Hồ Ngạn Bác đã lấy cái túi ra bỏ ông ta vào trong rồi, cho dù bịt kín cho anh ta bảy, tám bao tải, Đồn trưởng Cáp cũng tuyệt đối không kháng cự được.
Tuy rằng tất cả mọi người cảm thấy Trưởng phòng Hồ dùng “Kế Gia Cát” đối phó với Đồn trưởng Cáp như vậy, thật sự mất đi danh tiết, thắng không dùng võ. Nhưng nếu người ta đã bày ra dao găm, thì thủ đoạn gì cũng sắp xuất hiện, phía mình, đương nhiên không thể nói đến chuyện nhân nghĩa đạo đức.
Đấu tranh, chỉ có thắng bại, không có đạo đức.
Kẻ thắng làm vua!
Bên này Đồn trưởng Cáp bị Hồ Ngạn Bác chỉnh cho đầu óc choáng váng, bên kia trong phòng nghỉ, không khí cũng không thoải mái.
Lục Đại Dũng ngồi ở sô pha da thật mềm mại, hai hàng lông mày nhíu lại, không ngừng hút thuốc.
Rõ ràng, Hoàng Hữu Thành thình lình gọi điện, vượt qua dự đoán của Lục Đại Dũng. Mặc dù tình huống vừa rồi khá nghiêm, Lục Đại Dũng đã nói sơ qua tình huống của câu lạc bộ Gió trời, nhưng Hoàng Hữu Thành quyết định đích thân đến, lại làm Lục Đại Dũng hoàn toàn không ngờ.
Ông ta chưa chính thức gặp mặt Hoàng Hữu Thành bao giờ, chưa nói tới là giao tình gì.
Lục Đại Dũng nghĩ, Hoàng Hữu Thành có thể không cần đích thân đến đây, tiện tay gọi điện thoại về cho lãnh đạo cục Công an Bắc Kinh, phản ánh tình huống một chút là có thể. Bất kể như thế nào, cục Công an Bắc Kinh không thể bỏ mặc điện thoại của Hoàng Hữu Thành, tuyệt đối sẽ phái người tới đây xử lý.
Hoàng Hữu Thành quyết định thế này, rất là khác thường.
Sự vật khác thường đều là yêu!
Cán bộ tới tầng cấp này như Lục Đại Dũng, mọi việc đều phải suy xét đến các mặt. Một khi xuất hiện tình hình khó nghĩ, trong lòng lo âu cũng không cần nói.
Chẳng lẽ, Hoàng Hữu Thành muốn cấp thể diện cho chính mình, tranh thủ chính mình để tạo chỗ dựa? Tuy rằng loại khả năng này cũng không phải hoàn toàn không có. Thực sự nếu như thế, Lục Đại Dũng cũng khá khó làm.
Ông ta là do Lưu Thành Thắng đề cử, Lưu Thành Thắng và Hoàng Hữu Thành quan hệ như thế nào, tạm thời không thể hiểu hết, Hoàng Hữu Thành dễ dàng ra quyết định, tất nhiên không thích hợp cho lắm.
Lục Đại Dũng vì sao lo âu, Lưu Vĩ Hồng trong lòng biết rõ. Tuy nhiên đối với chiêu thức của Lưu Vĩ Đông, Lưu Vĩ Hồng trong lòng tán thành. Lần này hắn trực tiếp hướng đến đám người Cổ Hiểu Lượng, Toàn Thanh Hoa khai chiến, nhìn thẳng mục tiêu, tuyệt đối không dừng ở một công ty Bắc Cương. Việc này đã náo động, không thể tránh khỏi phải xuất chiêu sau lưng đám người Cổ Hiểu Lượng, Toàn Thanh Hoa. Chỉ bằng bản thân Lưu Vĩ Hồng và cục Giám sát một đơn vị cấp Vụ, Cục như vậy, bất kể như thế nào cũng không ngăn được.
Giai đoạn quyết chiến đang dần hình thành!
Hắn cũng phải phát động tất cả lực lượng. Chỉ có điều phát động như thế nào, tự nhiên phải chú ý đến phương thức. Trực tiếp tới cửa, từng người một đi thăm hỏi nhóm ông lớn bề trên, “Khóc lóc kể lể” hiển nhiên cũng không phải thượng sách.
Với chính thân phận là thế hệ con cháu của cán bộ cấp Phó giám đốc sở, tại trung ương, điều động một số lớn thế gia bề trên, quan lớn trọng yếu, vì mục tiêu của hắn mà đi đấu tranh anh dũng, sẽ là khảo nghiệm năng lực khống chế của Lưu Vĩ Hồng
- Phó Chủ tịch tỉnh Lục, Tổng giám đốc Cát của câu lạc bộ này, là bạn học đại học của anh cả Lưu Vĩ Đông tôi.
Lưu Vĩ Hồng cũng nhả khói, nhẹ nhàng nói một câu.
Trong phòng nghỉ, chỉ có Lục Đại Dũng và hắn hai người, Lưu Vĩ Hồng nói chuyện, cũng vốn không có nhiều e dè. Chu Kiến Quốc đi phòng nghỉ khác. Chuyện này, Chu Kiến Quốc mới là thật may mắn gặp dịp, Lưu Vĩ Hồng không tính đến chuyện để ông ta liên lụy vào. Đợi Hoàng Hữu Thành đến đây, Chu Kiến Quốc tất nhiên không lộ diện.
Bài binh bố trận như thế nào, trong lòng Lưu Vĩ Hồng đã biết.
Hai hàng lông mày Lục Đại Dũng giương lên, hơi hơi gật đầu, không nói gì thêm, vẻ lo âu trên mặt, lại rõ ràng giảm bớt vài phần.
Lưu Vĩ Hồng nói một câu, liền giải được mắc mớ trong lòng ông ta.
Thì ra là thế!
Xem ra Hoàng Hữu Thành quyết định đích thân tới, nguyên nhân chính là ở trong này. Lục Đại Dũng chú ý, vừa rồi Cát Hân Hân một mình đi gọi một cuộc điện thoại, phỏng chừng chính là báo cáo cho Lưu Vĩ Đông hoặc là nhân vật nào đó của nhà họ Lưu về tình huống phát sinh nơi này. Kể từ đó, hành động khác thường của Hoàng Hữu Thành đã được lý giải.
Là thể diện nhà họ Lưu cho phép, không phải đặc biệt “Nhằm vào” Lục Đại Dũng mà tới.
Chuyện này tốt lắm, Lục Đại Dũng trộn lẫn vào chuyện này, cũng có thể lý giải thành ra một phần sức lực vì nhà họ Lưu. Như thế ông ta mới đến đây.
- Vĩ Hồng à, trong Bắc Kinh, thực là người gì cũng có hả.
Lục Đại Dũng nói hơi xúc động.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
Không thể nghi ngờ, Lục Đại Dũng về cơ bản làm theo ý nghĩ, cũng có thể đoán được việc này có lẽ liên quan đến tranh đấu giữa các nhà quyền quý. Cán bộ lãnh đạo cao cấp ở địa vị này, ai mà chẳng muốn thi đấu thật là tốt? Không cần phải nói cũng hiểu, nhẹ nhàng một câu, vài chữ, như vậy là đủ rồi.
Lục Đại Dũng nhẹ nhàng dúi đầu mẩu thuốc lá xuống gạt tàn thuốc lá, thần sắc hoàn toàn bình tĩnh trở lại.