Quan Gia

Chương 1171: Phối hợp đóng kịch




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1171: Phối hợp đóng kịch

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Điều làm người ta không tưởng được chính là người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh không ngờ có di động, liền đứng tại chỗ gọi điện thoại báo cảnh sát, nói mình ở câu lạc bộ Gió Trời bị người khác đánh, mời đồng chí cảnh sát nhanh chóng tới xử lý.

Cát Hân Hân liền vội vàng xin lỗi Lục Đại Dũng, Chu Kiến Quốc nói:

- Rất xin lỗi, phó Chủ tịch tỉnh Lục, Bí thư Chu, thật không ngờ lại xuất hiện tình trạng như vậy, mong hai người lượng thứ cho. Như vậy đi, mọi người đi dùng cơm trước, chỗ này để tôi ứng phó.

Đám lưu manh này đến câu lạc bộ để tống tiền, lại làm liên lụy tới hai vị khách quý Lục Đại Dũng, Chu Kiến Quốc thì không hợp lý cho lắm.

Lục Đại Dũng mỉm cười khoát tay áo, nói:

- Bà chủ Cát, không vội ăn cơm, chúng tôi đều là nhân chứng, chờ đồng chí cảnh sát tới, chúng tôi sẽ trình bày một chút về tình hình, đỡ phải làm bọn họ hiểu lầm.

Cát Hân Hân hơi chần chừ:

- Phó Chủ tịch tỉnh Lục, cái này...

Đường đường là một Phó chủ tịch tỉnh, ở trong này chấp nhận để đồng chí cảnh sát chất vấn, sợ là không được hay cho lắm.

- Đừng lo, chỉ là nói rõ một chút về tình huống vừa rồi thôi mà.

Lục Đại Dũng cười nói, giọng điệu rất là thoải mái. Cho dù chờ cảnh sát tới rồi, cũng không tới phiên Lục Đại Dũng ra mặt đi giải thích tình huống, đều có bọn Hạ Hàn đi ứng đối. Lục Đại Dũng chỉ nói “nghĩa khí”. Ánh mắt ông ta rất nhạy bén, sao có thể nhìn không ra được giữa Lưu Vĩ Hồng và Bà chủ Cát dường như tồn tại một mối quan hệ nào đó. Đương nhiên không phải quan hệ mờ ám giữa nam và nữ, nhưng khẳng định không phải quan hệ bình thường giữa ông chủ và khách hàng. Lục Đại Dũng cảm thấy mình không thể đi được.

Hiện tại, có thể coi ông ta là là nòng cốt trung kiên của nhà họ Lưu.

Cát Hân Hân liền nhìn phía Lưu Vĩ Hồng. Lại nói tiếp, Cát Hân Hân cứ việc là “Vợ ngoài” của Lưu Vĩ Đông, nhưng cô là sinh viên giỏi ở đại học Bắc Kinh, lại xuất thân từ nhà có gia giáo, hơn nữa sống lâu ở Bắc Kinh, cũng rất chú ý tới thời cuộc chính trị, người làm ăn bình thường không thể sánh bằng. Lưu Vĩ Hồng mời Lục Đại Dũng, Chu Kiến Quốc đến chỗ cô để giải trí, nhất định không phải thuần túy là “Chiếu cố kinh doanh”, có lẽ cũng ngầm bao hàm suy tính chính trị khác. Ít nhất Lưu Vĩ Hồng cố ý muốn bồi dưỡng câu lạc bộ Gió Trời thành một “cứ điểm Chính trị”, lấy điều này biểu đạt thành ý của mình đối với Lưu Vĩ Đông, thậm chí cả với Lưu Thành Thắng.

Hiện tại thấy Lục Đại Dũng kiên trì như vậy, Cát Hân Hân xin Lưu Vĩ Hồng “chỉ bảo”.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Bà chủ Cát, chuyện nhỏ, không cần quá để ý.

Cát Hân Hân mỉm cười gật đầu.

Từ trước đến giờ, trong cảm nhận của Cát Hân Hân, Lưu Vĩ Hồng vẫn là một “Chú bé con”, ấn tượng này hoàn toàn chưa từng bị xóa đi. Tuy nhiên số lần giao tiếp với Lưu Vĩ Hồng tăng lên, Cát Hân Hân đã cảm nhận được quyền cao chức trọng, khí độ trầm ổn trên người Lưu Vĩ Hồng.

Nếu Lưu Vĩ Hồng nói như thế, Cát Hân Hân tự nhiên cũng sẽ không nói thêm điều gì.

Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, cảnh sát cũng tới cực nhanh. Sau khi người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh nói chuyện điện thoại xong khoảng vài ba phút, có ba chiếc xe cảnh sát cùng rú còi cảnh sát, trực tiếp chạy đến cửa sân bóng rổ. Sau đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên, hơn mười người cảnh sát chen chúc đi vào, trong đó vài người cảnh sát không ngờ lại mang võ trang hạng nặng, trong tay đều cầm súng lục đen thui, bày ra tư thế như gặp phải kẻ địch lớn, vừa vào cửa, đã chĩa thẳng họng súng về phía trước.

Hồ Ngạn Bác liền liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, ánh mắt Lưu Vĩ Hồng hơi hơi nheo lại, hiện lên vẻ linh hoạt, sắc bén.

Xem ra có người hạ quyết tâm muốn làm lớn chuyện đây!

Trước kia chỉ nghe nói Cổ lão nhị ở Bắc Kinh rất kiêu ngạo ương ngạnh, không chút e dè, hôm nay rốt cục cũng được mở mang kiến thức rồi. Biết rõ bà chủ Gió Trời có thân phận ra sao, nhưng Cổ lão nhị vẫn không có chút e dè. Ở Bắc Kinh, có thể chỉ thị cảnh sát làm như vậy, đương nhiên không chỉ có một mình Cổ Hiểu Lượng, nhưng ngoại trừ anh ta ra, người khác sẽ không vô duyên vô cớ muốn làm như vậy.

Tốt lắm!

Trước kia Cổ Nhị ca chưa từng chứng kiến thủ đoạn của Lưu Nhị Ca, hôm nay ngược lại phải mở mang kiến thức cho anh ta.

- Gọi điện thoại cho anh cả, giải thích một chút về tình hình ở đây đi.

Lưu Vĩ Hồng nói khẽ với Cát Hân Hân.

Cát Hân Hân ngầm hiểu, gật gật đầu, đi qua một bên, bấm điện thoại gọi cho Lưu Vĩ Đông.

- Tất cả mọi người không được nhúc nhích!

Người đi đầu chính là một người có cấp bậc thanh tra cảnh sát, ước chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, vẻ mặt hung ác nham hiểm, vừa vào cửa liền hét lớn một tiếng, thật giống như nơi này đã xảy ra vụ án vô cùng nghiêm trọng, như đang gặp kẻ địch lớn vậy.

Vài tên cảnh sát có vũ trang, đều giơ súng lên.

- Vừa rồi là ai báo án?

Ánh mắt Thanh tra cảnh sát đảo qua, lập tức dừng ở trên mặt người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh. Người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh đã đứng dậy, má trái hoàn toàn sưng đỏ, răng cũng rớt mất hai cái. Một cái tát vừa rồi của Hạ Hàn, cũng không hề nhẹ tay.

- Đồn trưởng Cáp, là tôi...

Người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh vừa thấy cảnh sát đi vào cửa, sắc mặt liền vui mừng ra mặt, vội vàng lại gần, cúi đầu khom lưng chào hỏi. Vừa mở miệng liền kêu ra chức vụ và họ tên của thanh tra cảnh sát, có thể thấy được hai người này có quen biết với nhau.

Đồn trưởng Cáp lập tức hung hăng trừng mắt nhìn gã, trong lòng âm thầm chửi mắng. Coi vẻ bề ngoài thì như con gấu mà lại thật sự là bùn nát mong gì đỡ được tường. Con mẹ nó, mười mấy người lại đây, ngược lại trong nháy mắt đã bị người đánh cho lăn dưới đất. Hiện tại lại kêu la gọi anh ta khẩn cấp tới.

Thế là thế quái gì hả!

- Anh tên là gì?

Đồn trưởng Cáp gầm lên một tiếng, thay đổi sắc mặt giả nổi giận, cũng không thèm để ý rằng người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh là “Nguyên cáo”.

Người đàn ông có gương mặt giống như minh tinh không nén nổi sợ hãi, cả người run lên, cổ cũng rụt lại, lắp bắp nói:

- Tôi... Tôi vừa mới gọi cảnh sát...

- Là anh báo án?

- Đúng, đúng, là tôi báo án...

- Vì sao báo án?

- Báo cáo sĩ quan cảnh sát, bọn họ, bọn họ không nói lý, đánh người. Làm tất cả chúng tôi đều bị thương.

Cảnh Cương hai chân khép sát vào nhau giống như quân nhân, đáp lại, sau đó đem nửa bên mặt xưng húp của mình đến trước mặt Đồn trưởng Cáp, triển lãm một phen.

- Nói rõ ràng một chút. Đem nguyên nhân kết quả nói lại một lần!

Đồn trưởng Cáp lại hét lớn một tiếng.

Lúc này, Cát Hân Hân đã nói chuyện điện thoại xong, đi tới bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, khẽ gật gật đầu. Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, có hứng thú nhìn Đồn trưởng Cáp và Cảnh Cương biểu diễn.

- Vâng vâng, Đồn trưởng Cáp, tình huống là như vậy... Người anh em của chúng tôi, à không, là một bằng hữu, hôm trước đánh bowling ở chỗ bọn họ, sàn nhà rất trơn, ngã một cái, liền bị gẫy chân. Hôm nay chúng ta lại đây tìm bọn họ tính sổ, à, không đúng không đúng, chúng tôi tìm bọn họ nói lí lẽ. Bọn họ chẳng những không bồi thường, còn đánh toàn bộ người của chúng tôi. Anh xem, anh xem, cả đoàn người bị thương thảm đến mức nào? Đồn trưởng Cáp, anh nói xem, như vậy còn nói gì đến đạo lý? Còn nói gì đến pháp luật?

Cảnh Cương khẩn cấp cáo trạng, như vậy, rất có trình độ ngầm bày ra tư thế —— còn có vương pháp sao? Còn có pháp luật sao?

- Có việc như vậy sao?

Đồn trưởng Cáp trừng mắt, chuyển hướng nhìn sang bên này, ánh mắt trực tiếp liền dừng trên người Cát Hân Hân, lại giả vờ giả vịt hỏi:

- Ai là người phụ trách nơi này?

- Là tôi!

Cát Hân Hân thản nhiên trả lời, đi về phía trước thêm hai bước, mặt đối mặt với Đồn trưởng Cáp.

- Cô tên là gì, chức vụ thế nào?

Bộ dạng của Đồn trưởng Cáp như đang giải quyết việc chung, sa sầm mặt hỏi. Thật ra anh ta từng gặp Cát Hân Hân, còn không chỉ gặp một lần. Lúc trước, câu lạc bộ tập thể hình này của Cát Hân Hân nằm phạm vi quản lý của anh ta. Lưu Vĩ Đông đã sớm nhờ một vị bằng hữu ở các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia đánh tiếng, mỗi tháng Cát Hân Hân cũng phải mời anh ta ăn một bữa cơm, đưa một ít lễ vật, còn có một tấm thẻ hội viên.

Tất cả những cái này đều nói rõ trên thực tế Cát Hân Hân rất biết cách đối nhân xử thế, cũng rất biết cách buôn bán. Mặc dù có tấm biển nhà họ Lưu chắn che, cũng đã nhờ quan hệ mà đánh tiếng xuống địa phương, nhưng cũng không xem nhẹ, còn tự mình ra mặt, chiêu đãi Đồn trưởng Cáp. Một vài con cháu quý tộc khi kinh thương, khôn khéo một chút, đều có động tác như vậy. Rất nhiều chuyện, nếu có thể thông qua “con đường bình thường” để xử lý, thì không còn gì tốt hơn. Không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ, sẽ không dễ dàng vận dụng thế lực gia tộc để giải quyết.

Đồn trưởng Cáp và Cát Hân Hân rất quen thuộc.

Cát Hân Hân khẽ mỉm cười, nói:

- Đồn trưởng Cáp, tôi tên là Cát Hân Hân, Tổng giám đốc câu lạc bộ Gió Trời.

- Giám đốc Cát, tình hình mà anh ta vừa nói là thật sao?

Đồn trưởng Cáp vẫn nghiêm mặt hỏi.

Cát Hân Hân khóe miệng hơi hơi hiện lên ý châm chọc, nói:

- Đồn trưởng Cáp, anh cũng biết rõ về tình hình của câu lạc bộ Gió Trời. Chỗ chúng tôi thực hiện chế độ hội viên, nếu không phải hội viên thì xin lỗi không tiếp đãi. Vị Cảnh tiên sinh nói bằng hữu của anh ta đánh bowling ở chỗ chúng tôi nhất thời bị ngã, vậy có thể mời bằng hữu của anh ta đưa thẻ hội viên của câu lạc bộ chúng tôi ra được chứ? xem tại

Đồn trưởng Cáp lập tức sửng sốt, dường như anh ta cũng không nghĩ tới điều này. Anh ta liền nhìn về phía Cảnh Cương.

Cảnh Cương lập tức kêu lên:

- Không có chuyện đó. Hôm trước, bằng hữu của tôi tới chỗ của các cô này chơi bóng ngã gẫy chân, cũng không thấy bọn họ nói phải có cái thẻ hội viên gì cả? Không cần thiết phải lòng vòng như vậy, gãy chân không phải là do đánh bóng sao? Cần gì tới thẻ hội viên! Tất cả mọi người chúng tôi có thể làm chứng!

Đồn trưởng Cáp lập tức lại nhìn sang Cát Hân Hân, nói:

- Giám đốc Cát, mỗi người khách tới chỗ các cô đều cần đến thẻ hội viên hay không, việc này tôi cũng không muốn biết nhiều. Cô có chứng cớ gì, có thể chứng minh bằng hữu của anh ta không phải do chơi bóng ở trong này nên bị ngã gãy chân?

Cát Hân Hân như trước vẫn duy trì vẻ thản nhiên, mỉm cười nói:

- Nếu Cảnh tiên sinh vẫn kiên trì nói bằng hữu anh ta tới chỗ chúng tôi đánh bowling, vậy xin hỏi Cảnh tiên sinh, hôm trước các anh tổng cộng tiêu phí hết bao nhiêu, có thể lấy biên lai thu tiền ra cho chúng tôi xem qua được không?

Đầu Cảnh Cương cũng chuyển động rất nhanh, Cát Hân Hân vừa dứt lời, bật người kêu lên:

- Có cái biên lai thu tiền gì? Lúc ấy anh ta ngã gẫy chân, các cô không muốn chịu trách nhiệm, liền đuổi bọn họ ra ngoài. Làm gì có biên lai thu tiền?

Cát Hân Hân cười cười, cũng không tức giận, nói:

- Không có biên lai thu tiền? Vậy cũng được. Thế thì mời bằng hữu Cảnh tiên sinh dẫn đường, chúng ta cùng nhau đi tới sân bowling xem, mời bằng hữu Cảnh tiên sinh tự tay chỉ giúp, anh ta ngã ở chỗ nào trong sân bowling?

- Này... Tiểu Quan, anh tới nói...

Cảnh Cương nhất thời cũng không có cách gì khác, liền hét lớn về phía người bị thương nằm trên cáng. Anh ta còn chưa biết cửa của sân bowling trong câu lạc bộ Gió Trời nằm ở hướng nào? Vừa rồi đều là do nhân viên của câu lạc bộ dẫn đường, bọn họ mới tìm được sân bóng rổ.

Lập tức, Tiểu Quan cũng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, anh ta không biết mà!

Đồn trưởng Cáp quát lạnh nói:

- Các anh phải làm cho rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Các anh có thể tìm được sân bóng rổ, chẳng lẽ lại không tìm thấy sân bowling? Nếu nói không rõ ràng, tôi liền tạm giam các anh!

Tiểu Quan nhanh trí, lập tức quát to:

- Hôm trước là nhân viên của bọn họ dẫn chúng tôi đi, chỗ này quanh co, tôi mới đi một lần, làm sao có thể nhớ rõ nó ở đâu chứ...

Hạ Hàn không thể kìm chế được, cười lạnh nói:

- Thật sự không ngờ bịa đặt tới trình độ này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.