Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1153: Quá đột ngột
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
- Phó Cục trưởng Lưu, hành trình đến Bình Nguyên lần này, thu hoạch chắc là khá phong phú chứ?
Lư Đức Vĩ lại chạm ly với Lưu Vĩ Hồng, cười hỏi.
Lưu Vĩ Hồng không vội trả lời câu hỏi của Lư Đức Vĩ, lại hỏi ngược lại:
- Phó Chủ tịch thành phố Lư, anh nhận xét thế nào về việc thị trường hoá giáo dục và sản nghiệp hóa y tế?
Lư Đức Vĩ giật mình kinh hãi, vẻ mặt vẫn tươi cười, nói:
- Phó Cục trưởng Lưu, tôi không được phân công quản lý hai khối công tác này…
Lư Đức Vĩ là Phó Chủ tịch được phân công quản lý giao thông ở Tần Quan. Y từ Phó Thường trực Sở Giao thông lên làm Phó Chủ tịch thành phố Tần Quan, tất nhiên phân công quản lý giao thông mới hợp lý.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Phó Chủ tịch Thành phố Lư, cứ nói chuyện thoải mái đi, chỉ là bạn bè gặp nhau tán gẫu mà. Hơn nữa, cứ phụ trách cùng một lĩnh vực thời gian quá lâu, cũng không có lợi cho việc phát triển toàn diện.
Lư Đức Vĩ tuy tươi cười nhưng trong lòng cứng đờ, ý nghĩ xoay chuyển với tốc độ cao.
Lưu Vĩ Hồng ở Bình Nguyên đã tạo ra tin tức chấn động như thế, đặc biệt là báo cáo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên về việc cải cách giáo dục và y tế. Dù hôm nay Trần Kiếm mới lên tỉnh, chưa chính thức nộp báo cáo cho lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng nội dung báo cáo này đã sớm lan truyền trong tỉnh rồi. đọc truyện mới nhất tại .
Điện thoại luôn nhanh hơn ô tô mà.
Tuy các đồng chí trong hai bộ máy theo Trần Kiếm biểu lộ sự bất đồng với hướng đi mới, nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh được như vậy. Việc này đề cập đến đại cải cách trong phạm vi thể chế. Hạ Cạnh Cường đột nhiên xông ra, tỏ vẻ phản đối, Trần Kiếm và Lưu Vĩ Hồng đều tỏ thái độ ủng hộ, không thể không khiến cho các đồng chí khác trong bộ máy ngờ vực vô căn cứ.
Chẳng lẽ, sách lược quan trọng của trung ương lại có thay đổi lớn?
Lúc trước, khi Lư Đức Vĩ công tác ở Sở Giao thông tỉnh cũng có quan hệ không tồi với phó Chủ tịch quản lý giao thông của thành phố Bình Nguyên. Vị kia thường gọi điện thoại cho Lư Đức Vĩ xin y hướng dẫn. Dù sao Lư Đức Vĩ cũng không phải cán bộ địa phương bình thường. Trước khi đến Lũng Tây thì y làm ở Bộ giao thông, trong đại nha môn dưới chân thiên tử, việc nghiên cứu chính sách trung ương chắc chắn nhiều hơn cán bộ địa phương. Vị phó Chủ tịch thành phố Bình Nguyên kia vẫn luôn bội phục tính mẫn cảm chính trị của Lư Đức Vĩ, lần này tất nhiên cũng muốn xin y giải thích chút ít nghi ngờ.
Lúc Lư Đức Vĩ vừa nhận được điện thoại thì cũng chấn động một lúc lâu. Y không hề nghe được chút tin tức nào là sẽ có thay đổi lớn về chính sách cải cách giáo dục và y tế, nhưng đột nhiên sao lại có tin đồn từ Bình Nguyên? Hơn nữa lại còn do Hạ Cạnh Cường đề xuất, Lưu Vĩ Hồng đồng ý nữa.
Lúc ấy Lư Đức Vĩ cũng nghe qua loa, không chú ý lắm. Như chính y đã nói, y ở Tần Quan không được phân công quản lý giáo dục và y tế, cho dù là trung ương có thay đổi lớn về chính sách thì cũng không liên quan trực tiếp gì tới y, có thể ngồi một bên xem náo nhiệt.
Không ngờ lúc này Lưu Vĩ Hồng lại hỏi ngay mặt.
Lưu Vĩ Hồng có ý gì đây?
Dường như trong lời nói còn có ý khác.
Tất nhiên, Lư Đức Vĩ cũng không thể trì hoãn lâu hơn được, như thế sẽ tỏ ra không lễ phép.
- Phó Cục trưởng Lưu, hai khối này tôi cũng không thành thạo lắm, cứ nói theo quan điểm cá nhân tôi thôi nha. Ý kiến cá nhân tôi là…
Được một lúc, Lư Đức Vĩ trầm ngâm nói, rất dè dặt.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
- Quan điểm của cá nhân tôi thì cho rằng giáo dục và y tế hẳn nên được xem như hai ngành sản xuất chiến lược, cùng chung hơi thở với cuộc sống của người dân. Nhất là giáo dục, đây là điểm căn bản của mỗi quốc gia. Không phải đã có nhà văn từng nói, cạnh tranh của thế kỷ hai mươi mốt là cạnh tranh về khoa học kỹ thuật đó sao? Mà cạnh tranh khoa học kỹ thuật này, xét cho cùng, chính là cạnh tranh giáo dục. Cho nên, tôi cảm thấy, việc cải cách giáo dục này cần phải thận trọng. Nước chúng ta lớn như vậy, dân số đông như vậy, nếu đi theo đường lối tinh anh hóa giáo dục thì chắc chắn là không thể thực hiện được. Vì chúng ta cần số nhiều, nâng cao trình độ giáo dục cho toàn dân, cơ sở phải vững chắc, sau đó mới từ những người này tuyển chọn tinh anh, số lượng tinh anh dần dần cũng tăng trưởng. Điều kiện tiên quyết là phải cam đoan giáo dục cơ sở có thể đến tận ngàn gia vạn hộ, giai đoạn giáo dục sơ cấp thì phải bảo đảm mỗi trẻ em đều được đi học. Theo tình hình nước ta hiện nay, tuyệt đại bộ phận trẻ em, nhất là trẻ em nông thôn, muốn thay đổi vận mệnh của mình, đi học gần như là con đường duy nhất. Nếu chúng ta lại thị trường hóa giai đoạn giáo dục cơ sở, thì người dân, nhất là người dân nông thôn sẽ không gánh nổi gánh nặng này. Đến lúc đó, có khả năng nhiều trẻ em phải bỏ học. Như thế chẳng thỏa đáng chút nào…
Lư Đức Vĩ dù rất dè dặt, nhưng một khi đã nói thì cũng không còn dè dặt nữa. Y đường đường là phó Chủ tịch thành phố, muốn nói chuyện cũng phải trật tự rõ ràng, trình tự rõ ràng, bằng không thì có vẻ như không có trình độ.
Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu, nhìn Lư Đức Vĩ, ánh mắt sáng ngời.
- Còn ngành y tế, tôi lại càng cảm thấy không nên sản nghiệp hóa. Đây cũng là chỗ căn cơ. Con người mà, có ai mà suốt đời không mắc bệnh. Cho nên, khoảng chi phí chữa bệnh, thuộc loại chi tiêu cưng rắn, ắt không thể thiếu. Bệnh viện thu phí rẻ, người dân muốn đi khám bệnh, nếu thu phí đắt quá, còn khám được bệnh. Mấy thứ này, một khi muốn sản nghiệp hóa, chẳng khác nào bóp cổ người dân đòi tiền, sẽ bị đâm vào cột sống thôi.
Nói đến đây, vẻ mặt của Lư Đức Vĩ cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
- Nói rất đúng!
Trịnh Hiểu Yến lập tức phụ họa.
- Kẻ có tiền thì giải quyết tốt một chút, còn không có tiền, chẳng phải là chờ chết sao? Bóp cổ người dân đòi tiền, phó Chủ tịch thành phố Lư, vì những lời này, tôi kính anh một ly!
Nói xong, Trịnh Hiểu Yến giơ ly bia lên.
Lư Đức Vĩ cũng nâng ly, chạm ly với Trịnh Hiểu Yến, nói đùa:
- Hiểu Yến, cô cũng là kẻ có tiền.
Trịnh Hiểu Yến cười nói:
- Tôi là người có tiền, nhưng lúc khám bệnh, có thể giảm một chút cũng tốt. Có ai muốn dùng nhiều tiền phí phạm chứ?
- Keo kiệt!
Lưu Vĩ Hồng liền trêu Trịnh Hiểu Yến một câu.
Trịnh Hiểu Yến còn nghiêm túc nói:
- Ôi, phó Cục trưởng Lưu, em không thích nghe những lời này đâu. Sao em lại keo kiệt chứ? Người này, lúc nên tiêu tiền, thì buông tay mà tiêu, còn lúc không nên tiêu tiền, thì có tiêu thêm một xu cũng là uổng phí. Em dù có tiền, cũng không lấy việc xem tiền như rác làm vui đâu!
- Ừ, giống như chuyện của Đặng Uyển Nhi, đúng là nên tiêu tiền.
- Đúng, chuyện này thì anh nói đúng. Bất kể tiêu tốn cho Đặng Uyển Nhi bao nhiêu tiền, em đều cảm thấy rất có giá trị. Đây là tích âm đức. Anh đừng cười em, từ nay về sau, em sẽ xem Đặng Uyển Nhi như con mình, em ấy à, sẽ bồi dưỡng cô bé thật tốt. Đợi sau này, cô bé có tiền đồ, xem bà mẹ của cô bé có sắc mặt thế nào!
Trịnh Hiểu Yến trừng mắt lên nói, dường như thấy Lưu Vĩ Hồng chính là mẹ và dì của Đặng Uyển Nhi, đang trêu chọc cô.
- Ha ha.., Chủ nhiệm Trịnh, em đang làm thiện tích đức, sao anh lại dám cười em? Anh tệ vậy sao?
- Khó nói lắm, tri nhân tri diện bất tri tâm.
Trịnh Hiểu Yến liền nhìn ông lớn phó Cục trưởng Lưu bằng nửa mắt.
Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, nâng ly về phía Trịnh Hiểu Yến:
- Chủ nhiệm Trịnh, vì thiện tâm của em, anh kính em một ly! Chân thành đấy!
Trịnh Hiểu Yến thản nhiên cười, chạm ly với hắn nói:
- Vậy cũng không tệ lắm.
Chờ hai người họ chạm ly xong, Lư Đức Vĩ cười hỏi:
- Nghe ra, về mặt này cũng có hẳn một câu chuyện, có thể kể cho tôi nghe không?
- Đúng là có câu chuyện, nói ra dài dòng lắm…
Lư Đức Vĩ cười nói:
- Không sao đâu, dù sao đêm nay cũng không có công vụ.
Trịnh Hiểu Yến liền kể sơ lược chuyện Đặng Uyền Nhi cho Lư Đức Vĩ nghe.
Lư Đức Vĩ không khỏi nhíu mày, nói:
- Có chuyện thế sao? Thật không phải nha… cách làm của thành phố Bình Nguyên có phải quá nóng vội không? Dù sao, cũng không thể để ột cô bé chín tuổi đi ăn xin nuôi sống người nhà được…
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Hạ Cạnh Cường chỉ vì cái trước mắt, Trần Kiếm thì bảo thủ. Bộ máy Bình Nguyên như vậy, thật không có năng lực.
Lư Đức Vĩ không ngờ Lưu Vĩ Hồng sẽ nói như vậy, không khỏi hơi xấu hổ, nói:
- Phó Cục trưởng Lưu, chuyện này…
Lưu Vĩ Hồng trực tiếp phê bình nhân vật số một của thành phố Bình Nguyên ngay trước mặt y, Lư Đức Vĩ còn cảm thấy khó xử. Phụ họa không tốt, không phụ họa dường như cũng không hay.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Lư, tôi mới đi gặp Bí thư Viên Đông Bình. Trước mặt ông ấy, tôi cũng là ý kiến như thế.
Lư Đức Vĩ còn hoang mang thì ánh mắt Trịnh Hiểu Yến đã ngời sáng.
Cô đột nhiên hiểu rõ, sao Lưu Vĩ Hồng lại bảo cô phải hẹn Lư Đức Vĩ ra, còn thần thần bí bí, bắt cô phải chờ. Trải qua hành trình đến Bình Nguyên lần này, mâu thuẫn giữa Trần Kiếm và Hạ Cạnh Cường xem như hoàn toàn được công khai, chỉ còn một mảnh khố cuối cùng. Cục Giám sát vừa rời khỏi, chắc chắn tiếp theo hai người sẽ “đấu tranh sống chết”.
Trịnh Hiểu Yến nhìn ra được, Lưu Vĩ Hồng không có hảo cảm với Trần Kiếm, nhưng Trần Kiếm lại được Viên Đông Bình đánh giá cao, mà Viên Đông Bình và Lưu Thành Thắng lại có quan hệ không bình thường. Chuyến này Lưu Vĩ Hồng đến Bình Nguyên, kết quả cuối cùng là nắm lấy cán bộ mà Viên Đông Bình coi trọng, cuộc vui đã bắt đầu. Nhưng nghe ý của Lưu Vĩ Hồng, thì chính Trần Kiếm lại muốn lùi bước, không muốn sống chết với Hạ Cạnh Cường nữa. Viên Đông Bình nhận chức Bí thư Tỉnh ủy, cũng nên vì điều động bộ máy Bình Nguyên, đưa ra những khả năng.
Trong tình hình thế này, tránh cho Trần Kiếm và Hạ Cạnh Cường chiến đấu chỉ có một cách, đó là một trong hai người phải bỏ đi. Mà Hạ Cạnh Cường mới vừa nhận chức Quyền Chủ tịch thành phố Bình Nguyên hơn nửa năm, nếu đi ngay thì hiển nhiên không thực tế, nhà họ Hạ sẽ không chấp nhận. Trần Kiếm ở Bình Nguyên công tác đã nhiều năm, vẫn chưa có kinh nghiệm công tác trong cơ quan trực thuộc tỉnh. Lúc này chuyển Trần Kiếm đi cũng khá thích hợp.
Lưu Vĩ Hồng đang trực tiếp nhắm ngay ngai vàng Bí thư Thành ủy thành phố Bình Nguyên!
Ngộ tính của Lư Đức Vĩ tất nhiên không thấp, mau chóng hồi phục tinh thần, lại càng thêm giật mình. Trước đó, y không hề nghĩ tới, Lưu Vĩ Hồng lại chuẩn bị cho y một món chính như thế.
Chuyện này quá đột ngột. Trong thời gian ngắn, Lư Đức Vĩ hơi mơ hồ, không dám tin tưởng vào phán đoán của mình, nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói không nên lời.