Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1143: Thủ đoạn chính trị ăn chơi trác táng
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Mỗi một người ưu tú... đều không dễ dàng bị thuyết phục. Hạ Cạnh Cường còn hơn cả thế nữa. Xuất thân, hoàn cảnh cuộc sống từ nhỏ của anh ta, cùng với hiện tại là một người đầy vinh quang được hàng nghìn hàng vạn người sủng ái vây quanh, khẳng định cũng nằm sâu trong nội tâm của anh ta. Anh ta là một người cực kỳ kiêu ngạo, hay nói cách khác, là một người vô cùng có chủ kiến hoặc là vô cùng cố chấp.
Bất luận trong lĩnh vực nào đều có thể đạt được thành tựu vô cùng to lớn, đều có tình cứng đầu đối với những chuyện đã quyết thì không đổi
- Phó cục trưởng Lưu, anh đang suy luận theo chiều hướng buộc tội đấy à. Sao anh có thể khẳng định, sau khi chúng tôi kiếm được một trăm tệ thứ hai, sẽ tiếp tục đem đi làm đường, mà không dùng cho lĩnh vực dân sinh?
Hạ Cạnh Cường vẫn nhỏ nhẹ nói, nhưng trong giọng đã biểu lộ sự nghiêm khắc và nghi ngờ.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:
- Theo biện pháp chính trị mà hiện tại anh thi hành thì có thể thấy được.
Những lời này cũng được nói không chút khách khí.
Hai mắt Hạ Cạnh Cường nhíu lại, nói:
- Ngược lại tôi muốn thỉnh giáo, biện pháp thi hành chính trị của tôi hiện giờ có chỗ nào không ổn.
- Chủ tịch thành phố Hạ thật sự không rõ hay là cố tình không rõ?
Lưu Vĩ Hồng thẳng người, ánh mắt sáng ngời nhìn Hạ Cạnh Cường.
Trong mắt Hạ Cạnh Cường bắn ra sự phẫn nộ, trầm giọng nói:
- Phó cục trưởng Lưu, anh nói lời này là có ý gì?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Hiện tại thành phố Bình Nguyên đang thực hiện cải cách sản nghiệp hóa giáo dục và cải cách sản nghiệp hóa y tế. Điều này thực sự có ý nghĩa như thế nào, chẳng lẽ Chủ tịch thành phố Hạ thật sự chưa từng cẩn thận suy xét qua?
Hạ Cạnh Cường mím môi, ánh mắt vẫn đầy phẫn nộ.
Lưu Vĩ Hồng cũng không để ý tới sự phẫn nộ của anh ta, chậm rãi nói:
- Cải cách doanh nghiệp nhà nước, còn có thể nói là hoạt động trong lĩnh vực kinh tế, đề cập đến một bộ phận các công nhân viên chức của doanh nghiệp nhà nước, tuy rằng tổng số cũng không nhỏ, nhưng dựa theo tỉ lệ mà nói, tóm lại là bộ phận nhỏ. Nhưng giáo dục và y tế, cũng là đề cập đến lĩnh vực mấu chốt của gần như tất cả mọi người, là một cấp độ mang tính chiến lược. Bất luận là cải cách cái gì, đều đã ảnh hưởng tới lợi ích thiết thực của hàng ngàn hàng vạn gia đình. Chúng ta cứ để như vậy mà không khẩn cấp sửa lại, không trải qua bất cứ luận chứng gì một cách thấu đáo, cũng không trải qua bất luận thí điểm nào, trực tiếp đưa hình thức đó ra, trực tiếp thực hành thị trường hóa, sản nghiệp hóa. Chủ tịch thành phố Hạ, anh thật sự cho rằng làm như vậy là thích hợp? Chúng ta thật sự có thể không cần hỏi qua ý kiến của quần chúng, liền đem chút của cải mà bọn họ đã cực khổ tích lũy suốt mấy năm trời, thu hồi không hoàn lại vào trong tay của chính phủ, hơn nữa còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đó là đương nhiên!
- Phó cục trưởng Lưu, đây là chính sách của cấp trên!
Hạ Cạnh Cường lập tức đáp.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Tôi biết đây là chính sách của cấp trên, cho nên văn kiện kèm theo bên trong của chúng tôi cũng chỉ là miêu tả hiện trạng này, không có bất cứ đánh giá chủ quan hoặc là đánh giá khách quan nào.
Hạ Cạnh Cường lại bị cứng miệng.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Lưu Vĩ Hồng của Cục giám sát bọn họ muốn làm báo cáo kia, thực sự gây ra lực sát thương đối với Hạ Cạnh Cường, đúng là báo cáo kia không có bất cứ đánh giá chủ quan hay khách quan nào, chỉ miêu tả sự thật trong văn kiện kèm theo. Bản báo cáo điều tra nghiên cứu đó đã nói lên tình hình của hơn mười doanh nghiệp nhà nước mà Hạ Cạnh Cường đã đưa ra quyết định bán đi. Đây là một bản báo cáo miêu tả và phân tích khá toàn diện, ngoại trừ đưa ra ý kiến bất đồng đối với công tác xử lý công nhân viên chức thất nghiệp, đối với thủ pháp xử lý và hình thức xử lý của Hạ Cạnh Cường, cũng không đưa ra quá nhiều ý kiến, trên cơ bản là khẳng định mà thôi.
Hơn nữa không nói đến việc tiền giao dịch tài sản quốc hữu bị thất thoát. Hai điều này là hai mắt xích quan trọng nhất. Có thể nói đây là kết luận tương đối rõ ràng.
Ở giai đoạn hiện nay, doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, chỉ cần không xuất hiện thất thoát tiền giao dịch về tài sản quốc hữu, thì cũng được cho là tốt, là thành công. Cán bộ lãnh đạo chủ trì công tác này, chẳng những sẽ không đã bị phê bình, ngược lại còn nhận được lời khen ngợi, ít nhất sẽ được lãnh đạo cấp trên cho là có bản lĩnh.
Cũng bởi vì bắt được điểm mấu chốt này, Hạ Cạnh Cường mới dám buông tay hạ chân, trực tiếp tiến cử hơn mười xí nghiệp tư nhân từ Việt Trung, tới tiếp nhận toàn bộ doanh nghiệp nhà nước ở Bình Nguyên. Tuy rằng làm như vậy, nhìn qua chỉ vì cái lợi trước mắt, cũng rất dễ bị “Không rõ chân tướng” khiến người khác hiểu lầm, bởi vậy Hạ Cạnh Cường vẫn không chút do dự mà phạm sai lầm.
Anh ta biết rõ, rốt cuộc ai mới là người quyết định tiền đồ vận mệnh của anh ta.
Chỉ cần người có thể quyết định tiền đồ vận mệnh của anh ta không “hiểu lầm” anh ta, vậy anh ta có thể vô tư, dựa theo suy nghĩ của chính mình, mà ở thành phố Bình Nguyên lớn mật thi triển quyền cước. Chờ cho kinh tế thành phố Bình Nguyên trong khoảng thời gian ngắn có tốc độ phát triển cao, số liệu trôi nổi hiện ra trước ánh sáng, tự nhiên sẽ có người ca ngợi công đức của anh ta, lãnh đạo thượng cấp cũng sẽ danh chính ngôn thuận có lý do để đề bạt anh ta.
Về phần quần chúng hiểu lầm, thì có là cái gì?
Dưới đèn nê ông còn có máu và nước mắt, số nhân vật lớn có thể quyết định tiền đồ vận mệnh to lớn của anh ta kia, ai sẽ là người đi để ý?
Nếu ngay cả điểm này Hạ Cạnh Cường cũng không thấy rõ, thì sao có thể coi là con cháu quý tộc, truyền nhân của nhà quyền quý.
Cho nên, đối với bản báo cáo điều tra nghiên cứu, Hạ Cạnh Cường vẫn thấy khá vừa lòng. Mặc dù không có xâm nhập miêu tả công ty bách hóa thứ nhất, nhà máy xi măng số ba, công ty vật tư thành phố, Hạ Cạnh Cường cũng không lưu tâm. Nói trắng ra là, chỉ cần lần này Lưu Vĩ Hồng không gây thương tổn đối với anh ta, thì ngay cả Trần Kiếm cũng không thể được. Dù Lưu Vĩ Hồng không tới điều tra về vấn đề công ty bách hóa thứ nhất, nhà máy xi măng số ba, công ty vật tư thì cũng không sao, Hạ Cạnh Cường có thể mời người khác tới điều tra.
Lưu Vĩ Hồng cũng không có nghĩa vụ làm súng cho anh ta sử dụng, nhưng bản văn kiện kèm theo, lại thực sự như có mũi giáo đặt ở sau lưng Hạ Cạnh Cường.
Đúng vậy, cải cách giáo dục, cải cách y tế, toàn bộ thị trường hóa, sản nghiệp hóa, quả thật là yêu cầu đến từ văn kiện của cấp trên, Hạ Cạnh Cường chỉ chấp hành văn kiện này? Và cũng giống như Chủ tịch tỉnh Chủ tịch thành phố ở tất cả các nơi khác, cũng không có gì khác nhau.
Nhưng mà lại khác ở chỗ không có Cục giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước lập tổ điều tra nghiên cứu, sẽ không có văn kiện kèm theo báo cáo điều tra nghiên cứu như vậy xuất hiện. Tác dụng phụ của cải cách giáo dục và cải cách y tế, sẽ không giống như Bình Nguyên, bị Lưu Vĩ Hồng trắng trợn đưa trước mặt như thế.
Nếu báo cáo này được đưa lên, thế gia chính trị hoặc là phe phái chính trị khác đối lập với nhà họ Hạ, cho ra một nhân vật lớn, vì chính nghĩa nói vài câu hiên ngang lẫm liệt, hình tượng Hạ Cạnh Cường “chỉ lo phát triển không để ý dân sinh...”, liền được miêu tả sinh động.
Đây mới thực sự là uy hiếp đối với anh ta.
Bởi vì cho tới bây giờ Hạ Cạnh Cường cũng chưa từng đem con đường làm quan dừng ở vị trí “Chủ tịch thành phố Bình Nguyên” trở thành mục tiêu cuối cùng của mình. Thành phố Bình Nguyên nhất định chỉ là một trạm dừng chân trên con đường làm quan của anh ta. Sớm hay muộn gì anh ta cũng phải rời khỏi nơi này, đi lên cương vị lãnh đạo cao hơn. Nếu muốn hướng về vị trí trên, sẽ không đơn thuần chỉ là phát triển kinh tế. Càng lên cao thì càng phải chú ý tới chính trị, chú ý tới sự ủng hộ hay phản đối của lòng dân. Đây mới là nhân vật có đủ tư cách để làm chính trị.
Lưu Vĩ Hồng trực tiếp sảng khoái xuống tay với gốc rễ của anh ta.
Cho đến lúc này, Hạ Cạnh Cường tuyệt đối chưa từng chịu uất ức như vậy. Ai ai cũng làm như vậy, tất cả mọi người đều làm như vậy, vì sao chỉ nhằm vào một mình tôi?
Bởi vì anh là nhân vật điển hình bị nắm!
Cái gọi là “pháp không trách chúng”, cũng không phải là tuyệt đối, tất cả mọi người đều làm như vậy, quả thật sẽ làm người cầm quyền không tiện trách phạt, nhưng cũng không có nghĩa là tất cả mọi người làm vậy là không có việc gì. Cần nắm lấy đầu một người để làm nhiều người nguôi giận, như vậy sẽ xuất hiện một hai kẻ xui xẻo.
Chính trị chính là chuyện như vậy đó.
Tào Tháo từng mượn đầu Đốc Lương Quan để trấn an sự phẫn nộ trong lòng binh lính, đó là cách mà từ xưa đến nay đều cho là đúng.
Hạ Cạnh Cường sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc Lưu Vĩ Hồng đưa anh ta biến thành tên “Đốc Lương Quan” kia!
Thật hay cho anh, Lưu nhị thiếu gia!
Một cơn lửa giận hừng hực bốc cháy lên trong lồng ngực Hạ Cạnh Cường.
Xem ra, mình đã quá coi thường thời cha ông ngày trước. Người này không ngờ lại đem thủ đoạn “vô lại” này từ thời cha ông ngày trước mà dùng trong giới đấu tranh chính trị. Nhưng Hạ Cạnh Cường đọc sách sử rất kỹ, hiểu rất rõ ràng, trong lịch sử có rất nhiều anh hùng hoặc là nói kiêu hùng, đều làm như vậy làm. Hán Cao Tổ, Minh Thái Tổ với hùng tài đại lược một đời anh hùng, ở rất nhiều thời điểm cũng dùng tới thủ đoạn lưu manh vô lại.
Chỉ cần là thủ đoạn này có tác dụng, Lưu Vĩ Hồng bắt chước thì có gì không thể?
Tuy nhiên Hạ Cạnh Cường vẫn cố ép mình kìm chế cơn lửa giận này.
Lúc này, Lưu Vĩ Hồng đang giữ quyền chủ động.
Đây là sự thật.
Nếu Hạ Cạnh Cường vẫn vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ mà tỏ vẻ phản đối, chỉ sợ ngược lại sẽ kích động khiến người này “điên cuồng phát tiết, mà bất chấp tất cả”.
Hiện tại, Hạ Cạnh Cường hơi hối hận, sớm biết người kia khó đối phó như vậy, lúc trước sẽ không nên dùng phép khích tướng đối với hắn. Mấu chốt vẫn là mức độ coi trọng của mình đối với hắn còn không đủ, hiểu biết đối với hắn vẫn không đủ, ở sâu trong lòng, vẫn coi hắn như một kẻ con cháu quý tộc ương ngạnh làm việc quái đản, không biết mưu lược, không coi Lưu Vĩ Hồng thực sự như một đối thủ có thế lực ngang bằng.
Đã phạm sai lầm, phải nghĩ biện pháp cứu chữa, không thể mặc kệ cho sai lầm tiếp tục phát triển.
- Đừng nóng, chúng ta hãy bình tĩnh hoà nhã thảo luận một chút đi.
Ngay lập tức, Hạ Cạnh Cường liền kìm nén cơn tức giận đang hừng hực, giọng điệu bình tĩnh nói.
- Đương nhiên.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Hạ Cạnh Cường lại cầm lấy một gói thuốc đặc biệt trên bàn trà đưa cho Lưu Vĩ Hồng một điếu, tự mình cũng cầm một điếu, không vội nói chuyện, chỉ yên lặng hút thuốc, dùng hết khả năng khiến không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi được lắng xuống.
- Phó cục trưởng Lưu, chúng ta đổi vị trí tự suy xét một chút đi. Nếu anh là Chủ tịch thành phố Bình Nguyên, anh sẽ xử lý mấy vấn đề này như thế nào?
Đến khi hút hết một nửa điếu thuốc vừa lấy, Hạ Cạnh Cường mới từ từ nói, giọng điệu đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, không nghe ra bất cứ sự phẫn uất nào, cả người cũng dựa vào vào sô pha, dường như thật sự là hai bạn cũ đang nói chuyện hàng ngày, nghiên cứu thảo luận tất cả những vẫn đề mà mọi người cảm thấy hứng thú.
Lưu Vĩ Hồng hơi hơi gật gật đầu. Hắn đã sớm dự đoán được Hạ Cạnh Cường sẽ hỏi như vậy.
- Chủ tịch thành phố Hạ, vừa rồi chúng ta bàn luận, chủ yếu là về ba vấn đề. Vấn đề thứ nhất là doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, thứ hai là cải cách giáo dục, thứ ba là sản nghiệp hóa y tế. Xét cho cùng, chủ yếu là đề cập đến một vấn đề quan niệm dân sinh. Như vậy, hiện tại tôi sẽ nói chuyện nếu tôi ở vào vị trí của anh, tôi sẽ xử lý như thế nào.
- Được, tôi kính cẩn lắng nghe đây.
- Ha hả, kính cẩn lắng nghe thì không dám nhận, chỉ là một nghiên cứu thảo luận mà thôi.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói.
- Đầu tiên, đối với việc trước mắt các doanh nghiệp nhà nước ở Bình Nguyên tiến hành thay đổi chế độ, về cơ bản tôi tán thành. Xí nghiệp, mặc kệ là doanh nghiệp nhà nước hay là xí nghiệp tư nhân, ngoại trừ đề cập đến một vài lĩnh vực chiến lược, đại bộ phận xí nghiệp cần phải đi tới thị trường hóa, đây là điều chắc chắn không thể nghi ngờ. Tôi đồng ý đem một vài doanh nghiệp nhà nước đang là gánh nặng trầm trọng, với sinh lực không đủ một cách nghiêm trọng, đem bán cho tư nhân. Hơn nữa, tôi cho rằng, phải làm như vậy.
Lưu Vĩ Hồng nói xong, hai hàng lông mày hơi hơi nhíu lại, cho thấy hắn đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.