Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1141: Bản dự thảo đầu tiên về báo cáo điều tra nghiên cứu
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Mê Truyện
Trận thi đấu giao hữu giữa Phó cục trưởng Lưu và Chủ tịch thành phố Hạ, tiếp tục được diễn ra. Hai người tuổi trẻ tuấn kiệt, tổng cộng đánh ba trận, cả ba Hạ Cạnh Cường cũng đều thua. Trận thứ nhất điểm số hai bên rất sát nhau. Đấu đến phút cuối cùng, Chủ tịch thành phố Hạ mới đáng tiếc bị kém hai điểm. Trận thứ hai, điểm số liền kéo rộng ra. Phó cục trưởng Lưu không chút tốn công, dễ dàng thắng lợi. Tới trận thứ ba, trên cơ bản chính là nghiêng về - một bên. Lưu Vĩ Hồng chạy nhảy nhanh nhẹn, vô cùng mạnh mẽ. Hạ Cạnh Cường hơi "bước đi khó khăn", thở hổn hển, không chạy nổi.
- Ha ha, Phó cục trưởng Lưu, thể lực của anh thật sự là làm cho người ta không thể không phục à... Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một lúc đi!
Sau khi thua trận thứ ba, Hạ Cạnh Cường không đi nhặt cầu, liên tục lắc đầu, cười nói.
Xem ra Chủ tịch thành phố Hạ vẫn là "biết mấu chốt”, thừa nhận thể lực không bằng người, không thừa nhận kỹ thuật không bằng người. Trận thứ nhất, lúc thể lực còn tốt, Chủ tịch thành phố Hạ không phải có thể đánh ngang bằng với Phó cục trưởng Lưu hay sao?
Chỉ có điều Chủ tịch thành phố Hạ cố nhiên lớn hơn vài tuổi so với Phó cục trưởng Lưu, nhưng cũng vừa mới qua tuổi ba mươi, đúng là lúc huyết khí dâng trào, tinh lực dồi dào, cuộc sống cũng tương đối khá giả, cũng không thể nhấn mạnh về sự thua kém thể lực như vậy.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Rèn luyện chủ yếu vẫn là ở chỗ kiên trì. Tuy nhiên trình độ cầu lông của tôi cũng chỉ là nghiệp dư, đụng tới cao thủ chân chính, cho dù có thể lực cũng không dùng được, anh ta sẽ khiến tôi phải chạy hết sức mất.
Tiểu Phó liền không kìm nổi nhoẻn miệng cười. Vị Phó cục trưởng Lưu này, thật đúng là tuổi trẻ khí uy, một chút cũng không muốn hạ thấp uy phong, rõ ràng châm chọc Chủ tịch thành phố Hạ ngay cả trình độ nghiệp dư cũng không bằng, không thể làm cho hắn chạy hết sức. Tự nhiên, nụ cười này chỉ chợt thoáng qua, cũng không thể để Chủ tịch thành phố Hạ nhìn thấy được, nếu làm vậy thì còn gì nữa?
Hạ Cạnh Cường cười ha hả, cũng không phản bác lại. Anh ta là Chủ tịch thành phố, không phải vận động viên cầu lông chuyên nghiệp, trình độ nghiệp dư cũng chẳng hề gì.
Hai người ngồi xuống sô pha. Tiểu Phó liền vội vàng đưa khăn mặt để hai vị lãnh đạo lau mồ hôi, lại đưa nước khoáng tới. Hạ Cạnh Cường dùng khăn mặt lau lau mồ hôi vẫn đang không dừng chảy ra. Trên mặt lại càng nhiều, quần áo trong ngoài đều ướt đẫm. Nhưng Chủ tịch thành phố Hạ vẫn cố kiềm nén ý muốn cởi bỏ áo khoác. Nhìn Lưu Vĩ Hồng mà xem, cũng mặc hai bộ quần áo, mà cái trán chỉ hơi hơi có chút mồ hôi, thật sự thư thái, thoải mái. Đại thiếu gia họ Hạ trước giờ chính là người nhã nhặn, ít nhất so với người trước kia chỉ biết đánh nhau ẩu đả như Nhị thiếu gia họ Lưu kia thì nhã nhặn hơn nhiều, sao có thể ở trước mặt hắn lộ ra bộ dạng cây nhà lá vườn được chứ.
Tiểu Phó vội vàng đi mở quạt. Gió mát vừa tới, Chủ tịch thành phố Hạ lập tức cảm thấy một cảm giác mát mẻ cực kỳ sảng khoái, liền mỉm cười gật gật đầu với Tiểu Phó, tỏ ra rất tán thưởng.
Tiểu Phó không khỏi lại là âm thầm cười khổ một tiếng. Chủ tịch thành phố Hạ lại như thế này. Bản thân mình theo anh ta đã nửa năm, làm một vài công tác bên trong, anh ta cũng chỉ mỉm cười tỏ vẻ "cảm ơn", xem ra muốn chân chính đi vào trong lòng anh ta, trở thành tâm phúc thân tín của anh ta, còn cả con đường rất dài phải đi rồi.
Hạ Cạnh Cường bưng chén trà lên uống mấy ngụm, rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn trà, mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói:
- Phó cục trưởng Lưu, nghe nói Cục giám sát đã ở chuẩn bị báo cáo tổng kết điều tra nghiên cứu?
Lúc này đã là cuối tháng mười, sắp sang tháng mười một, Cục giám sát đến Bình Nguyên cũng có gần một tháng, thời gian đủ dài, cũng nên làm tổng kết, chuẩn bị rời đi. Cục giám sát đã đem quyết định này, thông báo cho Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh và Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu:
- Đúng vậy, đã phác thảo báo cáo tổng kết, muốn làm cho xong, chuẩn bị qua vài ngày sẽ chính thức tiến hành thông báo với Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh và Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên.
Hạ Cạnh Cường hơi hơi gật gù, nói:
- Vất vả rồi.
- Chỉ là công tác cần làm mà thôi. Trong khoảng thời gian này, Chủ tịch thành phố Hạ cũng khá vất vả rồi.
- Ha ha, Phó cục trưởng Lưu, xin thứ cho tôi mạo muội, có thể tâm sự trước với tôi về nội dung cơ bản của báo cáo tổng kết không?
Hạ Cạnh Cường bỗng nhiên đưa ra yêu cầu như vậy.
Tiểu Phó không khỏi hoảng sợ, không kìm lòng nổi mà lùi hai bước về phía sau, cân nhắc không biết có nên lùi ra xa thêm chút nữa hay không. Yêu cầu này của Hạ Cạnh Cường, như lời anh ta đã nói, quả thật là có chút mạo muội. Nào có người nào lại muốn lén giao lưu trước về báo cáo tổng kết? Nếu bị Trần Kiếm biết được, chẳng phải sẽ lại gây ra sóng gió sao?
Nhưng Hạ Cạnh Cường đã nói ra, hơn nữa vẻ mặt cũng rất thản nhiên.
Quả nhiên, nhân vật lớn khi làm việc, không thể dùng lẽ thường mà có thể đo lường được.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, thuận tay mở túi công văn màu đen mà mình đã mang tới, lấy ra từ bên trong, một phần văn kiện thật dày đã đóng dấu, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Hạ Cạnh Cường, nói:
- Đây là báo cáo tổng kết sơ thảo, mời Chủ tịch thành phố Hạ xem qua.
Tiểu Phó lập tức có cảm giác hơi chóng mặt.
Lưu Vĩ Hồng chẳng những đáp ứng “tâm sự trước", còn trực tiếp cầm kết quả báo cáo, giao cho Hạ Cạnh Cường.
Đây là chuyện gì vậy hả?
Con ông cháu cha chính là con ông cháu cha, làm việc gì cũng "không kiêng nể", một cán bộ bình thường cũng khó có thể tưởng tượng đến được.
Một vài hành vi mà cán bộ bình thường xem ra đặc biệt kiêng kị, thì trong mắt bọn họ, có lẽ lại chẳng có gì đáng kiêng kị.
Không thèm quan tâm.
Hạ Cạnh Cường không vội vã cầm tập tài liệu báo cáo tổng kết, mà xoay người..., liếc mắt nhìn Tiểu Phó một cái. Trong lòng Tiểu Phó run sợ, vội lùi lại xa hơn nữa, ước chừng cũng khoảng hơn mười thước. Đứng ở chỗ này, chỉ cần Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng không muốn la to, sẽ rất khó có thể nghe rõ đối thoại giữa bọn họ.
Trước tiên, Hạ Cạnh Cường muốn xem báo cáo tổng kết, khẳng định có nguyên nhân đặc biệt khác, là nguyên nhân gì thì tạm thời lúc này Tiểu Phó còn chưa biết được.
- Cảm ơn!
Lúc này, Hạ Cạnh Cường mới mỉm cười nói một câu với Lưu Vĩ Hồng, lập tức giơ tay lấy bản báo cáo tổng kết
Báo cáo Tổng kết rất dầy, tính sơ sơ, ít nhất cũng khoảng hai mươi trang giấy, hơn chục nghìn từ. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng mang theo mười đồng chí từ Cục giám sát tới Bình Nguyên gây sức ép gần một tháng, muốn làm một chục nghìn chữ trong báo cáo điều tra nghiên cứu, cũng thực sự bình thường, không có gì là thái quá.
Hạ Cạnh Cường bắt đầu lật xem báo cáo tổng kết
Lưu Vĩ Hồng thì hơi hơi dựa về phía sau, đốt một điếu thuốc, phỏng chừng Hạ Cạnh Cường muốn xem hết tập báo cáo này, ít nhất cũng phải mất nửa giờ. Đó vẫn là tốc độ nhanh nhất. Dù sao Hạ Cạnh Cường không thể cưỡi ngựa xem hoa.
Cục giám sát điều tra nghiên cứu báo cáo tổng kết, đều là dựa theo cách thức của Hồ Ngạn Bác mà định ra. Trang thứ nhất là mục lục, kế tiếp là quy tắc chung, đại khái liệt kê một chút về nội dung cơ bản của bản báo cáo, sau đó mới tới chi tiết.
Gần như chỉ lật xem quy tắc chung, trong mắt Hạ Cạnh Cường, liền hiện lên vẻ không vui.
Trong báo cáo điều tra nghiên cứu này, chủ đề nội dung chính là nhằm vào việc Hạ Cạnh Cường sau khi nhậm chức, bán đi hơn mười doanh nghiệp nhà nước đi, gồm một công ty bách hóa, ba nhà máy xi măng, vấn đề doanh nghiệp nhà nước công, tư đều nghiêm trọng ngang nhau. Báo cáo cũng có nói rõ, nhưng không phải là trọng điểm. Ngoài ra, căn cứ và mục lục và quy tắc chung có thể thấy, báo cáo này, còn có một văn kiện kèm theo, khoảng ba, bốn nghìn chữ, gần như vượt qua số lượng chữ của bản báo cáo chính. Nội dung văn kiện kèm theo, chủ yếu là nhằm vào cải cách giáo dục và cải cách sản nghiệp hóa y tế.
Lưu Vĩ Hồng đến Bình Nguyên, Hạ Cạnh Cường và Trần Kiếm, đều cho hắn đồ ăn ngon. Hơn nữa là món chính. Hiện tại xem ra, Phó cục trưởng Lưu có lựa chọn dùng bữa tại chỗ, nhưng tâm tình của hắn không tốt, đối với đồ ăn của Chủ tịch thành phố Hạ lại không thích cho lắm.
Lại nói tiếp, cái này cũng rất bình thường.
Hiện tại quyền chủ động là ở trong tay Lưu Vĩ Hồng. Hạ Cạnh Cường cũng không thể trông cậy vào người ta. Lưu nhị thiếu gia chính là tên ngốc giả làm Bao Thanh Thiên, thật sự xử lý sự việc công bằng, theo lẽ công bằng mà làm việc. Chủ tịch thành phố Hạ chỉ có thể "tính kế" với Phó cục trưởng Lưu. Phó cục trưởng Lưu sẽ không có thể gậy ông đập lưng ông, thiên hạ có ai không hiểu đạo lý này.
Ý tứ của Lưu Vĩ Hồng đã rõ ràng. Các người có thể mời tôi đến Bình Nguyên. Quyền chủ động ở trong tay các người. Nhưng sau khi tôi tới Bình Nguyên rồi, nên làm như thế nào, nhất định phải do Lưu Vĩ Hồng tôi làm chủ. Trần Kiếm cũng được, Hạ Cạnh Cường cũng thế, còn muốn dắt mũi tôi kéo đi, muốn tôi phục vụ cho các người, như vậy không khỏi quá ngây thơ rồi.
Trên thế giới nào nào có nhiều chuyện tốt như vậy!
Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng đã đem báo cáo điều tra nghiên cứu cho anh ta xem, rõ ràng hoàn toàn tin tưởng, không tính nổ súng sau lưng. Chủ tịch thành phố Hạ anh cao hứng cũng thế, mất hứng cũng thế, tôi vẫn cứ như vậy mà làm.
Trong mắt Hạ Cạnh Cường chợt hiện lên vẻ không vui, lập tức bắt đầu nghiêm túc đọc qua bản báo cáo điều tra nghiên cứu.
Thời gian Hạ Cạnh Cường xem báo cáo điều tra nghiên cứu, cũng vượt quá thời gian mà Lưu Vĩ Hồng đã dự đoán khoảng gần bốn mươi phút. Hạ Cạnh Cường xem khá cẩn thận, có đôi khi đang đọc ở mặt sau, còn mở ra nội dung ở mặt trước, đối chiếu lại một chút. Tuy nhiên trong quá trình này, Hạ Cạnh Cường không còn bất luận vẻ mặt không hài lòng hoặc là giật mình nào nữa, vô cùng bình tĩnh đến khác thường.
Lưu Vĩ Hồng cũng rất kiên nhẫn, vẫn đang chờ đợi.
Hạ Cạnh Cường xem hết nội dung của tờ cuối cùng trong báo cáo, chậm rãi đóng lại, hai mắt híp lại, yên lặng trầm tư một lúc. Dường như đang khắc sâu thêm một lần nữa nội dung báo cáo này vào trong đầu mình. Sau đó, Hạ Cạnh Cường liền đem báo cáo điều tra nghiên cứu đặt lên trước mặt Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười nói:
- Cảm ơn Phó cục trưởng Lưu, tôi xem xong rồi.
- Không cần khách khí.
Lưu Vĩ Hồng cũng không lập tức liền giơ tay thu hồi lại báo cáo, vẫn để mặc chúng ở đó.
Hạ Cạnh Cường đốt một điếu thuốc. Lưu Vĩ Hồng phát hiện ra, kỳ thật Hạ Cạnh Cường nghiện thuốc lá cũng không kém mình là mấy. Rất nhiều cán bộ đều nghiện thuốc lá, cái này cũng là do hoàn cảnh tạo thành.
Hút thuốc loại hai vẫn là không bằng hút thuốc loại một mà, ha ha.
- Phó cục trưởng Lưu, tôi lại không có cùng quan điểm đối với báo cáo điều tra nghiên cứu này.
Lát sau, Hạ Cạnh Cường nói, sắc mặt khá nghiêm túc.
- Mong Chủ tịch thành phố Hạ cứ nói!
Lưu Vĩ Hồng cũng ngồi thẳng người, hai mắt nhìn thẳng vào Hạ Cạnh Cường, trên mặt đã ngưng cười.
- Điểm thứ nhất, tôi cho rằng, về phương hướng điều tra nghiên cứu của Cục giám sát, còn cần phải bàn bạc lại. Nội dung báo cáo điều tra nghiên cứu này có một nửa trong số đó là nói tới vấn đề cải cách giáo dục và cải cách sản nghiệp hóa y tế. Xin thứ cho tôi nói thẳng, cái này cũng không thuộc phạm vi công tác của Cục giám sát.
Hạ Cạnh Cường thẳng thắn, sảng khoái nói, tỏ vẻ nghi ngờ đối với mục đích của Lưu Vĩ Hồng và Cục giám sát.
Trên mặt Lưu Vĩ Hồng không sợ hãi, tiếp tục nhìn Hạ Cạnh Cường, không hé răng.
- Điểm thứ hai, đối với công tác điều tra nghiên cứu doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ ở thành phố Bình Nguyên, mức độ xâm nhập không đủ. Công ty bách hóa số một của thành phố, nhà máy xi măng số ba, công ty vật tư thành phố, khi thay đổi chế độ, trong công tác còn tồn tại vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Báo cáo điều tra nghiên cứu này đối với tình hình của một bộ phận doanh nghiệp nhà nước, chỉ mới miêu tả đơn giản, không tương xứng với tình hình thực tế. Phương thức để doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ gồm nhiều mặt, không chỉ ở hình thức tổ chức lại các xí nghiệp phá sản. cũng giống như công ty bách hóa thứ nhất của thành phố, công ty vật tư nhận thầu kinh doanh, cũng là một loại thay đổi chế độ, hơn nữa còn là chủ lưu. Loại hình thức này tồn tại một vấn đề, chúng ta không thể chủ quan bỏ qua, phải xâm nhập điều tra nghiên cứu và phân tích thật sâu như vậy mới là toàn diện.
Hai mắt Hạ Cạnh Cường cũng nhìn thẳng Lưu Vĩ Hồng, chậm rãi nói.