Quan Gia

Chương 1084: Trịnh Quảng Nghĩa chủ động mời




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1084: Trịnh Quảng Nghĩa chủ động mời

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Bóng đêm ở thành phố An Bắc dưới ánh đèn rực rỡ, lộ ra vẻ sầm uất mà mỹ lệ.

Bây giờ đã là đầu tháng chín năm 94. Cuối tháng bảy thành viên cầm đầu trong đám lưu manh phạm tội Hàn Vĩnh Quang bị bắt giữ, đã tới hồi kết. Phần lớn thành viên quan trọng trong đám lưu manh, đều bị bắt. Lúc này đang khẩn trương tiến hành phá án và bắt giam. Băng đảng lưu manh Hàn Vĩnh Quang, thành viên quá nhiều, trước sau đã quấy rối An Bắc đến hơn mười năm, những tội đã phạm không tìm ra dấu vết, giờ mới có đột phá, bản án cũ năm xưa cần điều tra, lấy chứng cứ, đếm không hết. Ban ngành chính trị pháp luật Tỉnh Liêu Trung đã triệu tập hơn một ngàn công an cảnh sát, đưa vào tổ chuyên án điều tra vụ án của Hàn Vĩnh Quang, tiến hành thẩm vấn hết ngày dài lại đêm thâu. Công tác điều tra, lấy chứng dường như còn rất nhiều. Bộ công an, cục quản lý trị an và cục điều tra hình sự cũng tiếp viện gần trăm nhân viên giỏi giang, cùng đồng đội ở tỉnh Liêu Trung hăng hái chiến đấu.

Phải làm như thế, bởi vì vụ án Hàn Vĩnh Quang diễn ra trong một khoảng thời gian dài, liên lụy rất nhiều nhân viên, nên không thể trong khoảng thời gian ngắn mà có thể điều tra hết.

Theo Hàn Vĩnh Quang cùng với thủ phạm khác khai báo, khiến ột vài cán bộ trong cơ quan chính đảng và cơ quan chính trị pháp luật thành phố An Bắc đã cung cấp và bao che cho Hàn Vĩnh Quang và đồng phạm, cũng đều lộ diện. Còn liên lụy đến không ít cán bộ lãnh đạo cơ quan trực thuộc tỉnh Liêu Trung.

Có thể thấy rằng, Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng phái thêm nhân sự nhằm trợ giúp tỉnh Liêu Trung, dưới sự điều phối của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Liêu Trung - Hoắc Bảo Thành, toàn lực phá án và bắt giam cán bộ Đảng viên nghi có dính líu đến vụ án tham ô này.

Bởi vì đám lưu manh Hàn Vĩnh Quang bị tiêu diệt, trật tự trị an xã hội An Bắc, trên diện rộng đã có sự chuyển biến tốt đẹp. Số người dân thư thái đi dạo trên đường phố vào buổi tối rõ ràng đã tăng lên nhiều, chợ càng ngày càng phồn vinh.

Trong làn xe liên tục không dứt, một chiếc xe công vụ gắn biển lớn của cơ quan Tỉnh ủy, theo dòng xe cộ chạy về phía trước.

Một người cao lớn trẻ tuổi ngồi ở ghế sau của xe công vụ, chính là Phó cục trưởng thường trực Cục giám sát ở văn phòng nội các chính phủ quản lý giám sát tài sản nhà nước - đồng chí Lưu Vĩ Hồng. Chiếc xe công vụ này đang đi tới khu ủy viên thường vụ tỉnh ủy Liêu Trung.

Tuy rằng là xe công vụ của cơ quan Tỉnh ủy, nhưng trước khi vào vẫn phải thông báo trước với bảo vệ cửa. Trước khi xe công vụ tiến vào khu thường vụ vắng vẻ, đều bị lính gác cản lại yêu cầu xuống kiểm tra, sau đó mới có thể đi vào.

Lần này Lưu Vĩ Hồng tới đây, là đáp ứng lời mời làm khách tại nhà Bí thư Tỉnh ủy Trịnh Quảng Nghĩa.

Tuy lời mời này do Trịnh Hiểu Yến thay mặt Trịnh Quảng Nghĩa đưa ra, nhưng Trịnh Hiểu Yến nói xong, Lưu Vĩ Hồng hiểu được lãnh đạo đột nhiên mời đến nhà ăn bữa cơm, Phó cục trưởng Lưu cần phải “hãnh diện”.

Đối với một vị quan lớn với tuổi tác cũng đã cận kề như Trịnh Quảng Nghĩa mà nói, chủ động mời một người thuộc thế hệ sau, tuổi còn trẻ đến nhà ăn cơm, chính là một tiếp đãi long trọng. Nói chung, cho dù là xảy ra việc không thể cứu vãn, ông ta có thể chỉ cần gọi Lưu Vĩ Hồng tới văn phòng của ông ta nói chuyện. Đủ thấy rằng ấn tượng về Lưu Vĩ Hồng trong lòng Trịnh Quảng Nghĩa đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, nếu không, sao ông ta lại mở miệng với một “con nít ranh” chưa làm nên công trạng gì. Trong lòng Trịnh Quảng Nghĩa cơ bản đã đem Lưu Vĩ Hồng đặt ngang hàng với thế hệ con cháu cách mạng đời thứ ba kiệt xuất khác.

Bí thư Trịnh có lời mời, Phó cục trưởng Lưu không thể không tới.

Trên thực tế, Lưu Vĩ Hồng cũng vừa mới trở về thành phố An Bắc không lâu. Trong khoảng thời gian này, Lưu Vĩ Hồng đều đi theo Phó thủ tướng Hồng tới ba tỉnh miền Đông Bắc để điều tra nghiên cứu khảo sát, rồi đi tới nhiều thành phố nổi tiếng, cũng đi thăm không ít doanh nghiệp nhà nước có danh tiếng lớn. Phó thủ tướng Hồng lần này đi tới ba tỉnh miền Đông Bắc điều tra nghiên cứu, rất cao giọng, rất nhiều phóng viên đi theo, nhanh chóng đưa tin về hoạt động của Phó thủ tướng Hồng. Phó cục trưởng Lưu đi kèm cũng đã lộ mặt trên truyền thông. Tuy nhiên biểu hiện của Phó cục trưởng Lưu tương đối khiêm tốn, cho dù cùng đi, cũng rất ít khi lên tiếng.

Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng trở về thành phố An Bắc, là chuẩn bị chấm dứt cuộc điều tra nghiên cứu của Cục giám sát văn phòng nội các chính phủ quản lý giám sát tài sản nhà nước ở tỉnh Liêu Trung. Hai ngày sau, hắn sẽ thông báo kết quả điều tra nghiên cứu của Cục giám sát với đồng chí lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Liêu Trung. Sau khi thông báo, nhân viên Cục giám sát sẽ chính thức quay về Bắc Kinh, chấm dứt hành trình tại Liêu Trung.

Xe công vụ ngừng lại trong sân biệt thự.

Trịnh đại tiểu thư trong bộ váy công sở màu xanh nhạt, tự mình đón chào ở cửa biệt thự. Kỳ thật Trịnh Hiểu Yến là cùng Lưu Vĩ Hồng cùng nhau trở về An Bắc, tuy nhiên cô tới khu thường vụ tỉnh ủy trước. Mái tóc Trịnh đại tiểu thư thật dài được búi ở sau đầu, cả người đều lộ vẻ vô cùng chính chắn lão luyện. Ở khu ủy viện thường vụ tỉnh ủy, vì thể diện của ông bố, Trịnh Hiểu Yến không thể không ăn mặc trang trọng như thế.

Nếu tiếp tục cải trang cô nữ sinh, cũng không biết sẽ bị ông ấy phê bình đến mức nào nữa.

Không cần phải tự mình chuốc lấy phiền phức.

Phó cục trưởng Lưu từ trong xe đi xuống, trang phục cũng vô cùng nghiêm chỉnh, áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày da đen, tinh thần hăng hái, đi lại vững vàng. Cũng không có cách nào khác, đồng chí Trịnh Quảng Nghĩa thích người trẻ tuổi điềm đạm, chắc chắn. Phó cục trưởng Lưu tự nhiên phải có vẻ ngoài thật tốt.

- Phó cục trưởng Lưu, hoan nghênh đã hạ cố đến làm khách ở tệ xá.

Trịnh Hiểu Yến từ trên bậc thang đi xuống, vươn bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết nắm lấy tay Lưu Vĩ Hồng, cười nói, vô cùng nghiêm trang.

Lưu Vĩ Hồng thầm buồn cười.

Biệt thự của ủy viện thường vụ tỉnh, nếu đều là “tệ xá”, thật không biết phải thế nào mới có thể trở thành khu nhà cấp cao.

Chỉ có điều trong lúc này, Phó cục trưởng Lưu cũng phải nghiêm trang, mỉm cười bắt tay, sau đó dưới sự dẫn dắt của Trịnh Hiểu Yến, chậm rãi đi vào phòng khách.

Trịnh Quảng Nghĩa và Quách Lan đều ngồi ở trong phòng khách. Trịnh Quảng Nghĩa trong tay cầm một tờ báo.

- Ba, mẹ, Vĩ Hồng đã đến rồi.

Trịnh Hiểu Yến vui vẻ nói.

Nếu Trịnh Quảng Nghĩa chủ động mời Lưu Vĩ Hồng đến nhà ăn cơm, thì phải là quan hệ cá nhân, không phải là quan hệ công việc. Nếu lại gọi Phó cục trưởng Lưu, thì không khỏi thất lễ, không phải đạo tiếp đãi khách.

Quách Lan lập tức đứng dậy, khẽ cười nói:

- Vĩ Hồng đến đây, mau, lại đây ngồi đi.

- Dạ, cảm ơn dì Quách.

Lưu Vĩ Hồng bước hơi nhanh hơn một chút, đi tới trước mặt Trịnh Quảng Nghĩa. Lúc Lưu Vĩ Hồng vào tới cửa, Trịnh Quảng Nghĩa đã buông tờ báo xuống, tuy nhiên lại không đứng dậy. Bí thư Tỉnh ủy là bề trên, luôn ở vị trí cao nhất.

- Bác Trịnh khỏe chứ ạ!

Lưu Vĩ Hồng cúi đầu làm lễ, kính cẩn chào hỏi Trịnh Quảng Nghĩa.

- Ừ, khỏe.

Lúc này Trịnh Quảng Nghĩa mới chậm rãi đứng dậy, bắt tay Lưu Vĩ Hồng.

- Đồng chí Vĩ Hồng, mời ngồi.

Mặc dù là mời cơm với tư cách cá nhân, nhưng Trịnh Quảng Nghĩa vẫn duy trì khoảng cách tất yếu, không gọi “Phó cục trưởng Lưu” nhưng vẫn thêm hai chữ “đồng chí” ở trước tên Vĩ Hồng, thân thiết mà không mất trang trọng. Lại nói tiếp, điều này kỳ thật cũng là do Trịnh Quảng Nghĩa thể hiện sự coi trọng Lưu Vĩ Hồng. Hai nhà Lưu - Trịnh cũng không phải là đã từng quan hệ thân thiết từ lâu, chỉ là quan hệ hời hợt mà thôi. Trịnh Quảng Nghĩa trực tiếp kêu “Vĩ Hồng” có vẻ thân thiết nhưng thật ra lại hơi có vẻ nâng cao, có chút không phù hợp với thân phận và địa vị của Lưu Vĩ Hồng hiện giờ.

Trong giai đoạn hiện nay, Lưu Vĩ Hồng có thể nói là có sức ảnh hưởng lớn nhất trong cả nước, được đồng chí lãnh đạo cấp phó cao nhất chú ý.

Đây chính là một vận mệnh chính trị có thể dễ dàng khuấy động cả một tỉnh!

Đúng là bởi vì hành trình Lưu Vĩ Hồng tại Liêu Trung, mới khiến thế cục chính trị Liêu Trung có xu thế như hiện nay. Chỉ hơn một tháng ngắn ngủn, đã phát sinh chấn động vô cùng kịch liệt. Rất nhiều cán bộ cấp Cục đều thất thế, tạo cho Trịnh Quảng Nghĩa thêm một cơ hội tốt để xóc bài lại.

- Vâng, cảm ơn bác Trịnh.

Lưu Vĩ Hồng nghe lời tới ngồi xuống bên cạnh sô pha, hai tay chạm gối, thắt lưng thẳng tắp, hai mắt nhìn thẳng vào Trịnh Quảng Nghĩa, tư thế ngồi cực kỳ nghiêm túc.

Trong mắt Trịnh Quảng Nghĩa hiện lên chút hài lòng, mỉm cười nói:

- Đồng chí Vĩ Hồng, đây là ở nhà, hết giờ làm việc rồi, tùy ý một chút, không cần câu nệ như vậy.

- Vâng, Bác Trịnh.

Lưu Vĩ Hồng miệng đáp ứng, cũng hơi thả lỏng một chút, tuy nhiên tư thế ngồi vẫn rất nghiêm túc.

Trịnh Hiểu Yến tự mình dâng trà, sau đó mỉm cười tới sô pha ngồi cạnh Quách Lan, ánh mắt nhìn về phía Phó cục trưởng Lưu, rất là bình tĩnh, không chút gợn sóng. Ngàn vạn lần che đậy không thể để lộ, bằng không, dù Bí thư Trịnh tự nhiên sẽ không bởi vì chút việc nhỏ này mà trở mặt, chỉ sợ sau cũng bị Quách Lan “truy cứu tới cùng”.

- Đồng chí Vĩ Hồng, vừa mới từ trên kinh trở về sao?

Trịnh Quảng Nghĩa hỏi, giọng điệu ôn hòa, thần thái cũng rất tự nhiên.

Cái gọi là trên kinh, chính là tỉnh lân cận với Liêu Trung, tỉnh Liêu Đông, và khu vực trung tâm thành thị lớn nhất ở ba tỉnh miền Đông Bắc.

- Đúng vậy, Bác Trịnh. Phó thủ tướng Hồng đã quay về Bắc Kinh, nhiệm vụ điều tra nghiên cứu của Cục giám sát chúng cháu ở Liêu Trung, cơ bản cũng hoàn thành. Hiện tại đang tiến hành tổng kết tình hình. Qua hai ngày nữa sẽ chuẩn bị thông báo kết quả điều tra nghiên cứu với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.

Lưu Vĩ Hồng đáp rất quy củ.

- Ừ. Hơn một tháng nay, Cục giám sát ở Liêu Trung điều tra nghiên cứu khảo sát, đạt được rất nhiều thành tích, cung cấp rất nhiều ý kiến tham khảo hữu ích, trợ giúp rất lớn cho công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước Liêu Trung chúng ta.

Trịnh Quảng Nghĩa cười nói, trong giọng điệu thoáng có thêm vài phần thân thiết.

Mặc dù là mời với tư cách cá nhân, nhưng dù sao trước đó, giữa hai người cũng chỉ mới một lần đặc biệt chính thức giao lưu. Trịnh Quảng Nghĩa vẫn còn là quan lớn, lại là bậc cha chú, nên nói vài câu khách khí trong quan trường.

- Bác Trịnh quá khen, chúng cháu chỉ làm hết trách nhiệm của mình thôi.

Trịnh Quảng Nghĩa mỉm cười gật đầu.

Tuy rằng Lưu Vĩ Hồng nhìn qua vẫn không có nhiều thay đổi lắm, nhưng trong cảm nhận của Trịnh Quảng Nghĩa, ấn tượng về hắn đã hoàn toàn thay đổi, dường như “thuận mắt” hơn rất nhiều so với trước kia.

Lại hàn huyên nói thêm vài câu khách khí, Trịnh Quảng Nghĩa hỏi:

- Đồng chí Vĩ Hồng, nghe nói văn phòng Nội các chính phủ quản lý giám sát tài sản nhà nước đang chuẩn bị thảo ra một văn kiện mang tính quy phạm?

- Đúng là có có chuyện như vậy. Chúng cháu sau khi trải qua quá trình nghiên cứu, cho rằng trong giai đoạn hiện nay, dưới tình hình này, phải có một văn kiện khả thi mang tính quy phạm tính pháp quy khá cao, tiến hành công tác chỉ đạo thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước trong cả nước, thống nhất tiêu chuẩn, tránh thay đổi chế độ một cách mù quáng.

- Ừ, điều này quả thật rất cần thiết. Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước các cậu đề xuất đánh vỡ nồi cơm tập thể bên trong doanh nghiệp nhà nước, hủy bỏ cấp bậc hành chính sản sinh đơn vị, tiến hành tổ hợp hoá toàn bộ phương vị, cạnh tranh vị trí. Tôi cùng đồng chí Thụ Sơn đã trao đổi, nhận thức đề nghị này có tính khả thi nhất định, chuẩn bị đưa nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 An Bắc và vài xí nghiệp khác vào làm thí điểm. Cả nước cũng là lần đầu thực hiện công tác này, không có sẵn bao nhiêu kinh nghiệm có thể tham khảo. Cậu là chuyên gia về phương diện này, hy vọng cậu có thể cho thêm ý kiến quý giá cho các đồng chí ở tỉnh chúng ta, cùng thực hiện cho tốt những nơi thí điểm đó.

Trịnh Quảng Nghĩa nói, trước có thể coi là lời quan, lại rõ ràng biểu đạt sự coi trọng của mình đối với Lưu Vĩ Hồng. Trịnh Quảng Nghĩa tin tưởng, sau cuộc nói chuyện lần này, Lưu Vĩ Hồng hẳn có thể cảm nhận được sự thay đổi lớn trong suy nghĩ của ông ta.

- Xin bác Trịnh yên tâm, đây cũng một phần trong công tác của Cục giám sát chúng cháu, chúng cháu nhất định sẽ toàn lực ứng phó.

- Tốt, tốt lắm.

Trịnh Quảng Nghĩa lại liên tục gật đầu.

Lúc này, quản gia tới báo cho biết, thức ăn đã được chuẩn bị xong.

Quách Lan đứng dậy, khẽ cười nói:

- Lão Trịnh, Vĩ Hồng, ăn cơm trước đi. Ăn cơm xong hẵng nói chuyện tiếp.

- Được, ăn cơm trước đã.

Trịnh Quảng Nghĩa cười ha hả, vung tay lên, đứng dậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.