Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1016: Bọn Mỹ đúng là háu ăn
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Quán ăn vặt mà Lưu Vĩ Hồng chọn, tương đối mà nói, trang hoàng tốt một chút, tuy rằng không thể nói là hạng sang, nhưng ít ra nhìn qua sạch sẽ. Cửa hàng và quầy hàng ăn vặt trên phố, cũng có phân cao thấp
Dĩ nhiên, giá cả cũng có khác biệt
Chu Ngọc Hà tính tình thanh đạm, đối với đồ ăn cũng không bắt bẻ. Tuy nhiên cô xuất thân là bác sĩ, rất chú ý an toàn vệ sinh
Cửa hàng này đã khá lâu năm, mặt đất vẫn là bằng gạch xanh. Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng nhìn ra được, không phải hàng nhái gốm sứ, là mặt đất lót gạch xanh chính hiệu, phỏng chừng đã có tu sửa qua, vẫn là dùng gạch xanh kiểu cũ. Mặt đất lót gạch xanh cộng thêm lầu thang và sàn gác bằng gỗ, càng có vẻ cổ kính.
Chu Ngọc Hà liền khẽ gật đầu, nói:
- Cửa tiệm này không tồi
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cửa hàng này hương vị cổ kính, mới xứng với khí chất con gái đẹp cổ điển như em
Một năm không gặp, Bí thư Lưu sóng triều tâng bốc, ra sức nịnh hót bạn gái
Chu Ngọc Hà liền lườm hắn một cái, nhẹ giọng nói:
- Miệng lưỡi trơn tru
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đây đã là gì, lát nữa anh thoa thêm chút mật ong
Chu Ngọc Hà hé miệng cười, hai người tay trong tay lên lầu hai, ở trong một gian phòng trang nhã ngồi xuống. Thật hiếm thấy cửa tiệm này còn có bộ máy điều hòa, vừa đi vào một luồng hơi mát lạnh phà vào mặt, thật thích thú. Khách trong tiệm, nhìn qua cũng là quần áo gọn gàng. Vừa rồi thấy quán ăn ở hai bên đường phố, đều là thanh niên áo cộc tay, ở đó hò hét uống bia
Trang bị khá đầy đủ, tiêu chuẩn thu phí tự nhiên cũng khá ột chút.
Hai người ở trong gian phòng ngồi xuống, lập tức liền có nhân viên phục vụ tiến vào chờ gọi món
Lưu Vĩ Hồng không cần suy nghĩ, thuận miệng liền chọn món đậu hủ chao, sườn chua ngọt, bánh chiên hành, thịt heo xào, thịt bò ngũ vị hương, canh rong biển sườn non, kêu đến bảy tám món, đều là nói hương vị Sở Nam. Chu Ngọc Hà tất nhiên tùy vào hắn làm chủ, nhã nhặn lịch sự ngồi ở chỗ kia, thỉnh thoảng quan sát tình cảnh náo nhiệt ngoài cửa sổ
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng cầm tay cô, không ngừng vuốt ve, biểu lộ tình yêu dịu dàng
Chu Ngọc Hà liền thản nhiên cười, vươn tay kia ra, đặt trên mu bàn tay của Lưu Vĩ Hồng
Chỉ chốc lát, thức ăn được đưa tới Lưu Vĩ Hồng liền múc một chén canh rong biển sườn non cho Chu Ngọc Hà, cười nói:
- Nhanh ăn đi. Anh đoán là, em hiện tại ngửi mùi Hamburger đến phát ói rồi đúng không?
Chu Ngọc Hà nói:
- Em cũng không phải mỗi ngày đều ăn Hamburger, món ăn ở trường học cũng không ít.
Lưu Vĩ Hồng hừ một tiếng, nói:
- Đồ ăn trong trường có nhiều đi nữa, cũng đều không có quan hệ gì với em. Em đó, là đồ biếng nhác
Chu Ngọc Hà khẽ mỉm cười, cũng không cãi lại. Cô hiểu tính cách Lưu Vĩ Hồng, lẽ nào Lưu Vĩ Hồng không biết tính cách của cô ấy. Rất nhiều thời điểm, cô quả thật là lười di chuyển, chỉ một ly coca, một cái Hamburger là đủ. Cũng không phải lười biếng, mấu chốt là một mình, cô đơn chiếc bóng, không thấy hứng thú đi hưởng thụ chuyện ăn uống. Đây vẫn là tính tình của Chu Ngọc Hà, đổi người khác, nếu giống cô sống qua ngày như vậy, không chừng sẽ bị yên tĩnh làm cho hóa điên rồi truyện copy từ
- Mau ăn mau ăn, coi này gầy quá. Văn hóa ẩm thực của bọn Mỹ, chính là cặn bã, gì mà ăn tươi nuốt sống, không có chút dinh dưỡng gì
Mắt thấy Chu Ngọc Hà so với trước khi xuất ngoại còn thon thả xinh đẹp hơn, Lưu Vĩ Hồng liền có chút tức giận phẫn nộ, lại oán hận phê bình văn hóa bọn Mỹ
Chu Ngọc Hà cười nói:
- Đây là anh sai rồi, anh không biết Mĩ là quốc gia có nhiều người mập nhất thế giới sao? Bọn họ đúng là ăn rất được
Sức ăn của người Mỹ, có tiếng xưa nay rồi, thậm chí còn trong một lễ hội nào đó cử hành ở Anh quốc, bởi vì người Mỹ tràn vào số lượng quá lớn, người Anh trước nay phong độ thân sĩ bị bọn Mỹ dọa cho hết hồn, một số cư dân không kìm nổi than phiền trên báo chí: người Mỹ quả thật háu ăn!
Lưu Vĩ Hồng bĩu môi, không cho là đúng:
- Đó là mập giả tạo, không rắn chắc. Thức ăn dầu mỡ ăn quá nhiều, tựa như bột bánh mỳ lên men, phình to ra. Đó là rác rưởi, thức ăn của chúng ta mới có dinh dưỡng. Thiên triều thượng bang, văn hóa ẩm thực bắt nguồn từ xa xưa
Chu Ngọc Hà biết người này hay càn quấy, cũng không cãi lại hắn, múc thìa canh rong biển đưa vào miệng, nói:
- Ngon lắm, rất thơm
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, gắp một miếng sườn chưa ngọt, mấy miếng thịt bò ngũ vị hương vào cái đĩa trước mặt cô
Một bữa cơm ăn đến 2 tiếng đồng hồ, hai người ở trong gian phòng trang nhã thủ thỉ nói chuyện phiếm, Lưu Vĩ Hồng dường như rất có hứng thú dạt dào đối với tất cả nhựng việc của Chu Ngọc Hà ở đại học Stanford, không ngừng truy hỏi. Có vài chuyện, hai người bọn họ trước đây đã tán gẫu trong điện thoại, giờ phút này Lưu Vĩ Hồng vẫn không ngán ngẩm hỏi lại lần nữa. Chu Ngọc Hà cũng không thấy phiền mà trả lời chi tiết
Dù tính tình Chu Ngọc Hà đạm bạc, không thích nói nhiều, nhưng giờ này khắc này, cũng không tránh được đã hòa tan bên trong tình yêu sâu đậm của Lưu Vĩ Hồng, trở nên lắm mồm nói nhiều hơn
Khi đèn đường vừa lên, hai người tính tiền, tay cầm tay đi ra phố ăn, lên xe Audi.
Theo thường lệ, Audi chạy tới câu lạc bộ Duy Đức.
Mặc dù câu lạc bộ Duy Đức dần dần có xu thế chuyển biến thành chỗ giải trí đại chúng hoá, nhưng giai đoạn hiện tại mà nói, vẫn là chỗ ăn chơi cao cấp nhất Sở Nam, cũng là nơi giữ bí mật tốt nhất. Bí thư Lưu ở trong này hàng năm có một biệt thự nhỏ, Chu Ngọc Hà cũng đã tới qua, cũng là quen thuộc.
Vừa vào cửa, Lưu Vĩ Hồng liền từ phía sau ôm lấy Chu Ngọc Hà, môi kề sát vành tai trắng nõn của cô, há mồm cắn một cái
Chu Ngọc Hà thân thể liền có chút mềm nhũn, giãy dụa hạ giọng nói:
- Vừa mới cơm nước xong, nghỉ ngơi một hồi, tắm rửa một cái, người đầy mồ hôi này…
Lưu Vĩ Hồng chỉ cắn vành tai của cô đáp lại, không thổi hơi vào tai cô
Vành tai Chu Ngọc Hà, có thể coi là là một nơi mẫn cảm
Chu Ngọc Hà nhẹ nhàng thở hổn hển, dùng sức tránh cái ôm ấp của hắn, chạy tới mở hành lý, lấy ra quần áo thay. Dù là biệt thự này, Lưu Vĩ Hồng hàng năm đến ở rất ít, nhưng câu lạc bộ mỗi ngày đều phái người quét dọn, rất là sạch sẽ. Hội viên câu lạc bộ, hàng năm đều phải nộp phí hội viên rất cao, tốn nhiều tiền, đương nhiên có được phục vụ tương ứng.
Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ là gây sự, lại tiến đến, một tay bồng lấy thân mình nhỏ xinh của cô, Chu Ngọc Hà liền rất là bất đắc dĩ, chỉ đành để mặc hắn. Hơn một năm ở nước ngoài, cô chả phải thường xuyên nhớ tới vẻ "Thô lỗ" của Lưu Vĩ Hồng sao?
Lưu Vĩ Hồng xấu xa cười, trực tiếp ôm Chu Ngọc Hà vào phòng ngủ lại trực tiếp thẳng hướng phòng tắm mà đi
Chu Ngọc Hà hai má hồng hồng, hạ giọng nói
- Anh đừng vào… em, em không quen đâu…
Dù gì đã sống đơn độc ở nước ngoài hơn một năm
Lần này, Lưu Vĩ Hồng cũng không miễn cưỡng, cười hì hì thả cô xuống, nói:
- Nhanh lên nha, anh sắp không nhịn nổi rồi, làm không tốt sẽ phá cửa mà vào.
Chu Ngọc Hà lườm hắn một cái, cầm quần áo, vào phòng tắm, phút cuối lại quay đầu một câu:
- Vậy anh tắm ở phòng kế bên đi
Nói xong, “rầm” một tiếng, đóng lại cửa phòng ngủ
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, quả nhiên đi phòng ngủ kế bên.
Đợi khi Chu Ngọc Hà từ trong phòng tắm đi ra, Lưu Vĩ Hồng đã nằm ở trên giường, đang xem TV. Người này, phỏng chừng là cho nước vòi sen xói một cái, cũng không biết cả người có bị ướt hết hay không, liền vội vàng chạy qua đây rồi
Lưu Vĩ Hồng hai mắt hướng qua bên này thoáng nhìn, lập tức liền không hài lòng, hét lên:
- Làm gì thế?
Hoá ra Chu Ngọc Hà ăn mặc chỉnh tề như trước, chỉ thay một áo sơmi cổ lật ngắn tay, một quần bò bạc màu, dường như chuẩn bị cùng Bí thư Lưu cử hành một cuộc "Đàm phán" chính thức
Đối với sự ngạc nhiên của Lưu Vĩ Hồng, Chu Ngọc Hà không để ý tới, liên bước khoan thai, đi vào mép giường ngồi xuống, mắt nhìn TV, cũng không nhìn hắn.
- Em cố ý chứ gì!
Ngay sau đó, hai cánh tay lực lưỡng mạnh mẽ liền từ phía sau vồ tới, trực tiếp ôm lấy toàn bộ thân mình nhỏ xinh của Chu Ngọc Hà, hai bàn tay to, bao trùm lên trên hai ngực cao vút
Chu Ngọc Hà đưa lưng về Lưu Vĩ Hồng, nhẹ nhàng cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn sớm ửng đỏ
Giờ này khắc này, trang phục đoan chính như thế, hiệu quả có thể còn cao hơn “đồ lót gợi cảm” nữa là
Mặc kệ là người đàn ông nào, luôn muốn trong sự chinh phục tìm kiếm khoái cảm. Phụ nữ quá dễ dàng đạt được, luôn không thể giữ được trái tim của đàn ông. Về nghiên cứu tâm lý của đủ loại người, Bí thư Lưu làm sao so được với bác sĩ tâm lý học?
Quả nhiên, theo ngón tay thô to đang cởi bỏ dần từng cúc áo sơmi, hơi thở của Bí thư Lưu, rất nhanh liền trở nên nặng nhọc
Chu Ngọc Hà nhẹ nhàng cười, thỉnh thoảng vặn vẹo một chút, chính là không cho Bí thư Lưu quá thuận lợi.
- Em cứ gây sự tiếp đi!
Bí thư Lưu nghiến răng nghiến lợi, mất rất nhiều công sức mới lột bỏ được toàn bộ trang bị của bác sĩ Chu
Chu Ngọc Hà thân hình nhỏ xinh, dưới ngọn đèn dịu dàng, trắng ngần mà xinh đẹp, đường cong lả lướt, không có chút khuyết điểm. Chu Ngọc Hà cũng không lảng tránh ánh mắt Lưu Vĩ Hồng, cứ thế dịu dàng nhìn hắn, ngượng ngùng e thẹn
- Chớ chọc anh!
Bí thư Lưu bị kích thích, hô to một tiếng.
Sau đó, Chu Ngọc Hà liền cảm thấy toàn bộ thế giới đều đè lên người mình
Phụ nữ muốn khiến đàn ông trở nên điên cuồng, chính là phải “chọc” hắn
Điểm này, rất nhiều cô gái thông minh xinh đẹp, đều có thể nắm bắt rất tốt, dường như là thiên phú bẩm sinh
Tuy nhiên sau hai ba giờ, bác sĩ Chu rốt cục hối hận
Có một số đàn ông, đúng là không thể “chọc”, nhất là giống Lưu Vĩ Hồng loại đàn ông cường tráng như vậy
Đây là không thể kết thúc!
- Nghỉ... Nghỉ một lát, được không…
Chu Ngọc Hà hai cánh tay ngọc như búp sen, quấn lấy cổ Lưu Vĩ Hồng, kề sát bên tai hắn, nhẹ nhàng nỉ non. Nhưng hai chân thon dài kia của cô, lại quấn chặt quanh hai chân Lưu Vĩ Hồng, giống cô bạch tuộc xinh đẹp ôm chặt lấy con mồi của mình, dù có thế nào cũng không chịu buông tha
- Không được!
Bí thư Lưu thô lỗ kêu lên, tiếp tục mạnh mẽ công phạt.
- Anh… anh ngày mai không cần đi làm à?
Chu Ngọc Hà thân hình xinh đẹp cứ thế thuận theo cuộn sóng gập ghềnh không ngừng nhộn nhạo, thở hổn hển hỏi.
- Không cần em lo!
Bí thư Lưu lại bắt đầu "Biến thân", biến thân thành ác ma, thần sắc dữ tợn đáng sợ nói không nên lời. Dưới ánh đèn màu, tấm lưng rắn chắc của Lưu Vĩ Hồng, phủ đầy một lớp mồ hôi hột, bóng loáng phát sáng
Chu Ngọc Hà chỉ biết, đêm nay thật sự thảm rồi. Nhưng trong lúc này, dù Chu Ngọc Hà thân là bác sĩ tâm lý học, cũng đành ngậm đắng nuốt cay, mặc hắn giày vò.