(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảnh Nghi không suy nghĩ gì đã lao vào, hai tay ôm chặt lấy vai Lệ Vấn Chiêu. Một bàn tay nóng hổi áp lên chiếc eo mảnh khảnh của cậu, nhiệt độ xuyên qua lớp áo làm cậu rùng mình nhẹ, rồi hoàn toàn mềm oặt dựa vào lòng anh.
Hơi thở hỗn loạn của Lệ Vấn Chiêu phả vào vành tai Cảnh Nghi.
"Sao tự nhiên..." Giọng anh khàn đặc, rõ ràng là chẳng kịp chuẩn bị tâm lý gì cả.
"Quà cho ngày tuyết đầu mùa, anh có thích không?" Cảnh Nghi hỏi, ánh mắt lấp lánh như muốn câu hồn người.
Lệ Vấn Chiêu khẽ nuốt, cổ họng khẽ động: "Thích."
Cảnh Nghi lại ghé sát hơn, hơi thở nhẹ nhàng nhưng đầy khiêu khích: "Vậy anh xác nhận nhận hàng rồi chứ?"
"Đương nhiên. Nhưng... anh bật đèn được không?" Lệ Vấn Chiêu hỏi, giọng vừa chững chạc vừa như cười nhẹ.
Cảnh Nghi nhíu mày: "Thôi, đừng bật thì hơn."
Lệ Vấn Chiêu bật cười trầm thấp, bàn tay không tự chủ được mà trượt xuống, chạm vào một đường cong mượt mà. Hơi thở của anh càng rối loạn: "Quần đâu rồi?"
Cảnh Nghi giật mình vì nhiệt độ nóng bỏng truyền tới, khẽ cựa người: "Cái đó không quan trọng... Anh nhận hàng xong rồi đúng không? Vậy để em đi mặc lại..."
Chưa kịp đứng dậy đã bị kéo ngược trở lại, ngã vào lồng ng.ực rắn chắc đang dồn dập nhịp đập. Một cái bóp nhẹ đầy mờ ám vào mông khiến Cảnh Nghi giật nảy.
"Quà anh nhận là loại dùng một lần à?" Lệ Vấn Chiêu hỏi, giọng đầy ý cười.
Cảnh Nghi nhúc nhích khó xử: "Thì tuyết đầu mùa cũng chỉ có một lần thôi mà."
Lệ Vấn Chiêu gần như cười ra tiếng vì sự lý sự cùn của cậu. Quà gì mà dùng một lần, còn không cho xem rõ ràng trong bóng tối, đến giờ anh còn chẳng biết mình vừa nhận được món gì!
Tiếng bíp bíp chói tai đột nhiên vang lên. So với bất cứ lần nào trước đây, âm thanh này còn chọc tức hơn.
Cảnh Nghi vội vàng giãy ra: "Anh... anh đừng có làm bậy!"
Lệ Vấn Chiêu siết chặt cậu trong lòng, dứt khoát với tay bật đèn. Ánh sáng vừa lóe lên, hơi thở anh lập tức nghẹn lại.
"Đừng mà..."
Dưới ánh đèn sáng rực, đôi chân thon dài, trắng nõn như ngọc của Cảnh Nghi khiến người ta không thể rời mắt.
Làn da mịn màng như tỏa ra thứ ánh sáng mê hoặc, làm trái tim ai đó muốn ngừng đập.
Lệ Vấn Chiêu nuốt nước bọt một cách khó khăn, ánh mắt dịch chuyển lên chiếc đồng phục cũ rộng thùng thình trên người cậu.
Giọng anh khản đặc: "Cái này... em lục từ đâu ra vậy?"
Cảnh Nghi đỏ bừng mặt: "Thì... lục đại đại thôi."
Nhìn Cảnh Nghi mặc đồng phục, cơ thể vốn dĩ đã nhỏ nhắn nay được chăm tốt lại đầy đặn hơn, khiến cả người toát lên vẻ tươi trẻ mà đáng yêu. Lệ Vấn Chiêu đột nhiên cảm thấy... không thể ra tay được.
Tội lỗi quá.
Nhưng rồi, một cảm giác vui vẻ kỳ lạ lại dâng lên.
"Sao tự nhiên mặc cái này?"
Cảnh Nghi cúi đầu kéo kéo cổ áo: "Áo sơ mi của anh mắc quá, em thấy cái này rẻ hơn nên mặc thôi."
Ồ, hóa ra ban đầu định mặc sơ mi của anh...
Lệ Vấn Chiêu, người luôn tự hào là một người đàn ông điềm tĩnh và không dễ bị dao động, cảm giác lý trí của mình bị đánh vỡ tan tành trong giây lát.
Hai chữ "sơ mi" giống như tia lửa nhỏ bùng lên đốt cháy mọi sự tự chủ mà anh từng tự hào.
Con thú ngủ sâu trong lòng bị đánh thức, ánh mắt anh lập tức nhuốm màu nguy hiểm.
"Anh nhìn đủ chưa?" Cảnh Nghi không yên, ngọ nguậy một chút, nhưng mặt vẫn đỏ bừng cố gắng hỏi: "Có phải... rất thích không?"
Cảnh Nghi chẳng nghĩ ngợi gì đã nhào qua, hai tay ôm chặt lấy vai Lệ Vấn Chiêu. Một bàn tay nóng rực đáp xuống eo nhỏ của cậu, nhiệt độ như xuyên qua lớp vải.
Cảnh Nghi khẽ run, rồi cả người mềm nhũn dựa hẳn vào lòng anh.
Hơi thở gấp gáp của Lệ Vấn Chiêu phả nhẹ lên vành tai cậu.
"Sao tự nhiên lại..." Giọng Lệ Vấn Chiêu khàn đi, rõ ràng không chuẩn bị tinh thần trước cú "đánh úp" này.
"Quà tặng ngày tuyết đầu mùa, anh thích không?" Cảnh Nghi nhẹ nhàng hỏi.
Lệ Vấn Chiêu nuốt khan, yết hầu khẽ động: "Thích."
Cảnh Nghi ghé sát mặt, hơi thở dịu nhẹ như vấn vít: "Vậy anh ký nhận hàng chưa?"
Lệ Vấn Chiêu: "Đương nhiên, nhưng anh bật đèn được không?"
Cảnh Nghi cau mày: "Thôi, không cần đâu."
Lệ Vấn Chiêu cười khẽ, bàn tay vô thức trượt xuống, chạm phải một đường cong mịn màng. Hơi thở anh hoàn toàn rối loạn. "Quần đâu rồi?"
Cảnh Nghi bị hơi nóng làm cho nhột nhạt, khẽ cựa mình: "Cái đó không quan trọng. Anh ký nhận xong rồi, vậy để em đi mặc lại..."
Cậu vừa ngồi dậy đã bị kéo về lại vào lòng, đâm sầm vào lồng ng.ực rắn chắc, nóng hổi của Lệ Vấn Chiêu. Một bàn tay nghịch ngợm chạm nhẹ lên cậu, khiến Cảnh Nghi giật bắn mình.
"Quà này là loại dùng một lần sao?"
Cảnh Nghi cựa quậy không yên: "Nhưng tuyết đầu mùa cũng chỉ rơi một lần thôi mà..."
Lệ Vấn Chiêu suýt nữa bật cười vì tức: cái cậu quản gia nhỏ bé này lấy đâu ra logic kỳ quái thế không biết. Quà thì là quà dùng một lần, lại còn không cho xem dưới ánh sáng. Trong cảnh tối lờ mờ thế này, anh thậm chí còn không biết mình vừa nhận được món gì.
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh "bíp bíp" chói tai, nghe còn khó chịu hơn bất cứ lần nào trước đó.
Cảnh Nghi vội giãy nảy: "Anh... anh không được cử động!"
Lệ Vấn Chiêu siết chặt cậu trong vòng tay, quay đầu, không nói không rằng bật đèn lên. Ánh sáng bừng lên trong khoảnh khắc, làm anh sững lại.
"Đừng mà..."
Dưới ánh sáng rực rỡ, đôi chân thon dài, thẳng tắp của Cảnh Nghi trắng nõn như phát sáng. Từng tấc da thịt mịn màng, đẹp đến khiến tim người khác đập loạn.
Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu trượt xuống, đập vào một chiếc áo đồng phục cũ kỹ, lỏng lẻo trên người Cảnh Nghi. Giọng anh khàn hẳn đi: "Em kiếm đâu ra cái này thế?"
Cảnh Nghi đỏ bừng mặt: "Em... lục đại bừa thôi."
Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu nằm trên giường, cổ họng nghẹn lại.
Cảnh Nghi vốn đã trẻ, gần đây được chăm ăn uống tử tế ở nhà họ Lệ, trông đầy đặn hơn chút. Nay mặc đồng phục học sinh, quả thực không có chút cảm giác lạc lõng nào, ngược lại còn khiến Lệ Vấn Chiêu... không dám động tay.
Quá tội lỗi rồi!
Nhưng rồi, trong thâm tâm anh lại dâng lên một niềm vui thầm kín và hơi đen tối.
"Sao lại nghĩ ra chuyện mặc cái này?"
Cảnh Nghi cúi đầu kéo kéo cổ áo: "Áo sơ mi của anh đắt quá, em thấy cái này rẻ hơn."
Ồ, hóa ra ban đầu cậu định mặc sơ mi.
Lệ Vấn Chiêu vẫn luôn tự nhận mình là người điềm tĩnh, ít để lộ cảm xúc. Nhưng mỗi lần đụng đến Cảnh Nghi, mọi thứ đều dễ dàng bị phá vỡ.
Ví dụ như vừa rồi, chỉ hai chữ "sơ mi" thôi cũng giống như một mồi lửa, không hiểu đốt trúng chỗ nào trong lý trí anh, khiến nó bùng cháy và tan chảy hoàn toàn.
Ngọn thú tính bị khơi dậy.
"Anh xem xong rồi chứ." Cảnh Nghi đỏ mặt ngẩng lên, nỗ lực hỏi: "Có thích không?"
Đôi tay áp chặt phía sau cổ, Lệ Vấn Chiêu không nói không rằng cúi xuống, tìm đúng môi Cảnh Nghi mà hôn, dùng hành động để chứng minh anh thích cậu nhiều thế nào.
【Bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp...】
Đôi môi mềm mại chạm vào nhau. Cảnh Nghi bị buộc phải ngửa đầu ra sau, dù sao thì hôn cũng là sở thích của cậu, nên liền nhắm mắt phối hợp một chút.
Kết quả, Lệ Vấn Chiêu hôn càng mạnh mẽ hơn, khiến cậu hoàn toàn không trốn được.
...
Rất lâu sau, cuối cùng Lệ Vấn Chiêu cũng chịu buông ra.
Cảnh Nghi mở mắt, nhận ra không biết từ lúc nào mình đã nằm ngửa trên giường. Cậu há miệng th.ở d.ốc, mắt lơ đễnh bị ánh sáng nhạt thoáng qua từ đường viền của Lệ Vấn Chiêu làm cho hoa lên, choáng váng cả đầu óc.
Chiếc chăn mềm bị xô lệch ra đến rìa giường, chỉ cần một chút nữa là rơi xuống đất.
Cảnh Nghi ngước mắt nhìn lên, đón nhận ánh mắt của Lệ Vấn Chiêu đang đầy ý muốn nồng đậm. Đôi mắt kia khẽ động, như có cảm xúc gì đó ngầm ẩn cũng bị khơi lên.
Hơi thở nặng nề, Lệ Vấn Chiêu cuối cùng dừng lại nụ hôn, sự bất ngờ bộc phát suýt làm anh mất đi lý trí.
Nếu cứ tiếp tục, chắc chắn sẽ đi quá xa.
Áo đồng phục trên người Cảnh Nghi đã bị làm bung hết cúc, để lộ xương quai xanh trắng ngần cùng những vết hồng mờ mờ. Tất cả đều là dấu tích anh vừa lỡ tay để lại.
Lệ Vấn Chiêu kéo chăn đắp cẩn thận cho Cảnh Nghi, đứng dậy chuẩn bị đi vào nhà tắm. "Ngủ trước đi."
Vừa định rời đi, tay anh bị một lực kéo lại.
Quay đầu, anh thấy Cảnh Nghi đã quỳ gối trên giường, hơi nghiêng đầu rồi bất ngờ đặt một nụ hôn nhẹ lên yết hầu anh.
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Anh ngẩn người vài giây, sau đó mới tìm lại được giọng nói:"Em biết hôn vào yết hầu là gợi ý đúng không?"
Cảnh Nghi gật đầu, gương mặt đỏ bừng như quả cà chua. Lông mi ướt nhẹ khẽ cụp xuống: "Em biết mà."
Cảnh Nghi cắn môi, không dám nhìn thẳng vào mắt Lệ Vấn Chiêu.
Giọng cậu nhỏ đi mấy tông: "Em muốn..."
Họng Lệ Vấn Chiêu nghẹn lại, nhưng anh vẫn hỏi:"Muốn gì?"
"Em muốn..." Cảnh Nghi lắp bắp, cuối cùng cũng nói ra: "Chúng ta đừng lén lút nữa, hãy yêu nhau công khai dưới ánh mặt trời."
"......"
Lệ Vấn Chiêu nhìn thẳng vào mắt Cảnh Nghi, tay nâng khuôn mặt cậu lên. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó nhấn mạnh từng từ:
"Không còn đường lui nữa đâu."
"Em sẽ không hối hận." Cảnh Nghi kiên quyết ngẩng mặt trả lời.
Nghe xong, ánh mắt Lệ Vấn Chiêu lập tức tối lại. Anh cúi người hôn xuống, lần này mang theo sự gấp gáp, mạnh mẽ, khiến Cảnh Nghi bám chặt vào cổ anh.
Khi vạt áo bị đẩy lên, cậu run nhẹ, ngập ngừng thốt ra lời: "Nhưng em... em chưa chuẩn bị gì hết."
Những chuyện tối nay cậu làm, tất cả chỉ vì cảm xúc bộc phát, chẳng hề tính đến bước tiếp theo sẽ ra sao.
"Không sao." Lệ Vấn Chiêu đáp tỉnh bơ: "Tôi chuẩn bị rồi."
Cảnh Nghi: "???"
Hả?
Thấy vẻ ngơ ngác của cậu, Lệ Vấn Chiêu mở ngăn kéo, lộ ra mấy cái hộp đựng gì đó vô cùng đáng nghi.
Cảnh Nghi: "..."
Lệ Vấn Chiêu cười khẽ.
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên của anh, anh sợ làm đau Cảnh Nghi nên đã cẩn thận tìm hiểu trước và chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng, để sẵn trong ngăn kéo bên giường từ lâu.
Dĩ nhiên, quản gia nhỏ bé ngoan ngoãn của anh chưa từng tò mò đụng vào.
"Tiếp tục nhé?"
Cảnh Nghi lập tức lấy tay che mặt, chỉ để lộ đôi tai đỏ rực: "Anh có thể đừng nói ra hết mọi thứ không..."
"Tiện trao đổi kinh nghiệm luôn." Lệ Vấn Chiêu vô cùng thản nhiên.
Trao đổi cái đầu anh! Cảnh Nghi nổ tung trong đầu đầy các banner quảng cáo lung tung: "..."
Để ngăn anh nói thêm điều gì đáng xấu hổ nữa, cậu nâng mặt lên, chủ động hôn mạnh xuống.
.....
Tuy Cảnh Nghi đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ nhưng khi thật sự tiếp xúc thân mật với Lệ Vấn Chiêu rồi, cậu vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Cậu như thế nào lại quên rằng, Lệ Vấn Chiêu ở phương diện nào đó quả thật là thiên phú dị bẩm. Sau khi bị k.ích th.ích, sự phấn khích trực tiếp thể hiện trên cơ thể.
Cảnh Nghi vô thức muốn né tránh, nhưng Lệ Vấn Chiêu nắm chặt cổ chân cậu, đầu gối bị cắn một cái, cậu càng né tránh, Lệ Vấn Chiêu càng ôm chặt, hoàn toàn không giống dáng vẻ kiềm chế và nhẹ nhàng vừa rồi.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi xuống ầm ầm, gió lạnh thấu xương, nhưng trong phòng lại như có cả một khu vườn đang nở hoa mãnh liệt.
Tiếng bíp bíp mạnh mẽ cũng không thể ngăn cản hành động của Lệ Vấn Chiêu, Cảnh Nghi bị kéo vào một đêm sóng gió.
"......Ưm!"
Đêm này kéo dài và hỗn loạn.
.
.
Đầu óc của Cảnh Nghi bị kéo đi, không nhớ rõ mình ngủ như thế nào, thức dậy trong phòng im lặng, ngay cả tuyết ngoài cửa sổ cũng dừng rơi.
Cậu nằm thẳng người trên giường, mọi giác quan đều theo dòng suy nghĩ dần dần trở lại bình thường, Cảnh Nghi muốn chống người ngồi dậy, nhưng vừa nhúc nhích cơn đau nhức liền kéo đến, cậu không nhịn được mà r.ên rỉ.
Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, chẳng bao lâu sau, Lệ Vấn Chiêu xuất hiện trong phòng ngủ, Cảnh Nghi nằm trên giường ngơ ngác nhìn anh.
Ánh mắt vừa chạm nhau, Cảnh Nghi mặt liền đỏ ửng.
"Dậy rồi à?" Lệ Vấn Chiêu bước tới, v.uốt v.e trán Cảnh Nghi, không cảm thấy quá nóng, mới thì thầm: "Em đói không?"
Cảnh Nghi lắc đầu: "Không đói, khát."
Lời nói vừa thoát ra, hai người đều ngẩn người.
Giọng nói Cảnh Nghi khàn và nhỏ, trong cổ họng như nuốt phải mảnh sắt.
"..."
Lệ Vấn Chiêu đem một ly nước ấm tới, đỡ Cảnh Nghi lên, cho cậu uống nước.
Đêm qua hơi quá trớn, Cảnh Nghi vẫn còn tr.ần tr.ụi, đứng dậy liền lộ ra một mảng da trắn nõn mịn màng, trên là da ấy đầy những dấu hôn và dấu tay li ti, Lệ Vấn Chiêu liếc mắt một cái, hơi thở lại hỗn loạn, tiếp theo là đau lòng cậu
Hôm qua, Cảnh Nghi bị Lệ Vấn Chiêu "dỗ ngọt" đến mức sắp nổ tung. Ban đầu, anh còn cố kiểm soát lực, nhưng càng về sau thì hoàn toàn không phanh nổi.
Đến đoạn cuối, Cảnh Nghi trực tiếp ngất xỉu.
Căn bản là do quản gia nhỏ quá biết cách khiến người khác mất tự chủ. Lúc thì đẩy vai anh kêu: "Đừng làm nữa!" lúc thì lại úp tay lên ngực anh mếu máo "Đừng có... kêu nữa!" bận rộn loạn xạ như thể đang chơi một vở kịch câm nho nhỏ, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Nhưng trong mắt Lệ Vấn Chiêu, tất cả những hành động đó chẳng khác gì màn khiêu khích lộ liễu.
Sau khi kết thúc hoàn toàn, Lệ Vấn Chiêu ôm người vào phòng tắm, làm vệ sinh đơn giản, cũng không buồn mặc cho người ta cái áo nào.
Mà hiện tại, những dấu vết hằn trên da thịt chính là bằng chứng trực tiếp cho tội ác tày trời của anh.
Uống nước xong, cổ họng Cảnh Nghi dễ chịu hơn rất nhiều, cậu hỏi: "Mấy giờ rồi ạ?"
"Ba giờ chiều."
Má ơi!!!
Cảnh Nghi ngơ ngác nhìn anh
"Ba giờ? 15 giờ?"
Lệ Vấn Chiêu: "Ừ."
Cảnh Nghi: "..."
Cảnh Nghi đỏ mặt trách Lệ Vấn Chiêu: "Đều tại anh hết."
Cậu giơ chân đá đá người bên giường, nhưng động tác mạnh lại khiến người đau nhức, cậu lập tức dừng lại, hít hà một hơi.
Trong lúc động đậy, chăn rơi xuống, Cảnh Nghi cúi đầu, nhìn thấy những dấu vết đậm nhạt trên người, lại hít hà thêm một hơi nữa.
"Em nói là muốn anh mở quà."
Cảnh Nghi hỏi: "Nhưng sao anh lại mở em ra thế hả?"
"Không có mở." Lệ Vấn Chiêu cụp mắt, vẻ mặt không được tự nhiên.
Còn dám nói không có nữa. Cảnh Nghi trừng mắt "Xạo!"
Lệ Vấn Chiêu: "Không có."
Cảnh Nghi nóng mặt, "Anh rõ ràng, rõ ràng... rất nhiều lần."
Lệ Vấn Chiêu ngẩng lên: "Chỉ có một lần thôi."
"Không thể nào!"
Lệ Vấn Chiêu bình tĩnh nhìn cậu: "Anh chỉ một lần, nhưng anh nhớ em có năm...ưm."
Cảnh Nghi xông lên bịt miệng hắn, mặc kệ bản thân vẫn còn khó chịu: "Nói bậy!"
Cậu mới không yếu như vậy!
Chuyện liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, tuyệt đối không được nhường bước!
"Được rồi." Lệ Vấn Chiêu ngoan ngoãn nghe lời "Em một lần, anh năm lần."
Cảnh Nghi: "..."
Thà anh đừng nói còn hơn!
Cơm trưa chưa xong, em nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, anh đi lấy đồ cho em." Lệ Vấn Chiêu nhẹ giọng nói.
Cảnh Nghi nằm vật ra giường, uể oải nói "Đại thiếu gia, anh xem trên đầu em có vòng tròn gì không?"
Lệ Vấn Chiêu sửng sốt một chút, không hiểu cậu đang nói gì, "Cái gì?"
"Vòng tròn thiên thần ấy." Cảnh Nghi nói từng chữ một.
Cậu cảm thấy mình sắp toi đời rồi.
Lệ Vấn Chiêu: "..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");