Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 88: Cái iPad này nhất định phải sửa sao?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi tỉnh lại, đã là một tiếng sau.

Thẩm Thù Bách nằm sõng soài trên sàn, đầu óc mơ hồ, cảm giác như gáy mình vừa bị ai đập mạnh không chút thương tiếc.

Hắn nhăn nhó ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn quanh: "Đây là cái quỷ gì thế này?!"

Từ góc xa xa, Phàn Minh điềm nhiên lên tiếng: "Thẩm tổng, ngài tỉnh rồi. Đây là phòng trà của công ty Lệ Thị."

Thẩm Thù Bách sững người. À, nhớ ra rồi.

Hắn đến đây là để làm loạn, nhưng chưa làm loạn được gì thì bản thân lại lăn quay ra thế này.

Nhớ lại khung cảnh vừa thấy trước khi ngất, Thẩm Thù Bách toát mồ hôi lạnh. Hắc Bạch vô thường - hai sứ giả âm phủ trong truyền thuyết.

Thế quái nào lại xuất hiện ở đây?! Lại còn nện một trận ra trò như vậy.

À phải rồi, còn Trương Sơn Phong nữa, không phải ông ta là thiên sư bất bại của nhân gian sao?

"Trương tiên sinh đâu?" Thẩm Thù Bách hỏi.

Phàn Minh nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ đầy thắc mắc: "Thẩm tổng, ngài đang nói đến Trương tiên sinh nào ạ?"

Thẩm Thù Bách cố gắng đứng dậy, lảo đảo tí nữa thì té vì vấp phải đống bã mía trên sàn.

Hắb giận dữ hét lên: "Là Trương thiên sư, người đi cùng tôi đến đây!"

Phàn Minh bình tĩnh trả lời: "Ngài đến một mình mà."

Thẩm Thù Bách: "Tôi..."

Hắn nhìn khắp nơi, sàn phòng toàn rác rến, cảnh tượng tan hoang. Vậy mà người ta để mình nằm luôn ở cái nơi như bãi chiến trường này, không thèm chuyển đi đâu khác. Càng nghĩ càng tức, đến mức muốn thở ra khói!

Thẩm Thù Bách hất mạnh khuy áo, chỉ tay vào sàn mà hét: "Thế cái này thì là gì?! Sao tôi lại ngất ở đây?! Phòng trà của mấy người sao trông như vừa bị cướp thế này?!"

Phàn Minh tỉnh bơ đáp: "Ngài uống say rồi đập phá đấy ạ."

"..."

Thẩm Thù Bách giận run cả người, tiện tay đẩy đổ cái kệ bên cạnh: "Đừng có chém gió!"

Sau một tràng hét hò, hắn xông thẳng lên tầng cao nhất tìm Lệ Vấn Chiêu.

Ở văn phòng tầng cao nhất, Lệ Vấn Chiêu và Cảnh Nghi đang thảnh thơi ăn trưa.

Cửa bị đá bật tung, Cảnh Nghi giật cả mình, suýt làm rơi đôi đũa.

"Lệ Vấn Chiêu! Anh đang chơi trò gì thế hả?!"

Phàn Minh chạy theo sau, thở không ra hơi, vẻ mặt như vừa đuổi theo một con trâu điên: "Lệ tổng, tôi xin lỗi... Thẩm tổng, anh ta mất kiểm soát."

Lệ Vấn Chiêu vẫn điềm tĩnh: "Thẩm tổng, có chuyện gì sao?"

Thẩm Thù Bách nhìn chằm chằm hai người, càng nghĩ càng rối, cuối cùng bùng nổ lý luận.

Trương Sơn Phong mất tích vì sao? Rất có thể đã bị Hắc Bạch Vô Thường "hốt đi".

Mà, sao Hắc Bạch Vô Thường lại xuất hiện trong công ty của Lệ Vấn Chiêu?

Họ rốt cuộc có quan hệ gì với anh ta?

Với tầng lớp hậu thuẫn thế này, trên đời còn ai có thể khiến Lệ Vấn Chiêu lung lay nữa không?

À đúng rồi, còn một chuyện nữa.

Cảnh Nghi từng bị đám Khâu Cố Chính kéo lê liên lụy, rớt xuống vực mà chết. Các bệnh viện lớn ở Thủ Thành đều xác nhận không còn hy vọng, nhưng Lệ Vấn Chiêu vẫn cố chấp để cậu nằm trong phòng bệnh chăm sóc.

Nửa tháng sau, Cảnh Nghi tỉnh lại...

Nghĩ đến đây, Thẩm Thù Bách càng thấy lạnh sống lưng.

Hắn đang đấu với một con người, hay một thế lực phi nhân loại vậy?

【Há há há há há, Đại thiếu gia, Thẩm Thù Bách này quả là có trí tưởng tượng phong phú, gần như sắp biến anh thành Diêm Vương trong não rồi, há há há há há!】

Lệ Vấn Chiêu khẽ cười.

Diêm Vương gì chứ? Anh chỉ là người may mắn, tình cờ trong nhà nhặt được một bảo vật mà thôi.

"Anh rốt cuộc là ai?" Thẩm Thù Bách trợn mắt nhìn Lệ Vấn Chiêu.

Lệ Vấn Chiêu nhướn mày: "Sao thế, Thẩm tổng?"

Phàn Minh chêm lời: "Lệ tổng, Thẩm tổng chắc là uống hơi nhiều, cứ nhất quyết đòi tìm Trương Sơn Phong, còn..."

Thẩm Thù Bách lập tức quay phắt đầu lại: "Câm miệng!"

Phàn Minh: "..."

Thẩm Thù Bách gằn giọng: "Lệ Vấn Chiêu, đừng giả ngây với tôi nữa. Trước lúc tôi bất tỉnh, tôi thấy hết rồi."

"Thấy gì cơ?" Lệ Vấn Chiêu vẫn ung dung.

"Đương nhiên là thấy Hắc Bạch Vô Thường! Đừng nói là anh chưa từng gặp họ."

"Ồ, hóa ra là gặp ma." Lệ Vấn Chiêu nhàn nhạt đáp. "Nếu vậy thì không nên tìm tôi, mà đi xếp số bên khoa thần kinh ấy."

Thẩm Thù Bách tức tím tái: "Anh mới cần đi khám thì có!"

"Ngại bệnh không dám khám là không tốt đâu." Cảnh Nghi ngồi một bên chống cằm hờ hững nói. "Mà đã bệnh ở công ty Lệ gia, tôi giúp đặt lịch có phí cũng không vấn đề."

Thẩm Thù Bách: "..."

Không moi được gì từ Lệ Vấn Chiêu, Thẩm Thù Bách chuyển mục tiêu sang Cảnh Nghi: "Làm việc cùng Lệ Vấn Chiêu thế này, cậu không sợ chút nào à?"

Cảnh Nghi nghiêng đầu ngạc nhiên: "Ủa, anh bị gì vậy? Sao cứ bám lấy chuyện này hoài không bỏ thế?"

Thẩm Thù Bách nghẹn họng: "Tôi..."

"Hắc Bạch Vô Thường với anh ấy có quen hay không thì liên quan gì đến anh? Chuyện của mình anh lo còn chưa xong, rảnh đâu xen vào chuyện công ty Lệ gia? Hay sáng nay anh ăn mặn quá hả?"

"..."

"Tôi... tôi có nói là họ quen nhau bao giờ đâu!" Thẩm Thù Bách vừa lúng túng, vừa ngạc nhiên nhìn Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi cười híp mắt: "Tôi có khả năng nhìn trước tương lai mà."

Thẩm Thù Bách: "..."

Ánh mắt nhìn Cảnh Nghi bỗng chốc đầy đe dọa.

"Đại thiếu gia, anh ta đang rủa em thô lỗ quá trời!" Cảnh Nghi thở dài.

Thẩm Thù Bách: "..." Không lẽ cậu ta nói thật?

"Đúng đó!" Cảnh Nghi gật đầu quả quyết. "Tôi có thể tiên đoán!"

Thẩm Thù Bách hoàn toàn cạn lời, chọn im lặng.

"Thực ra..." Cảnh Nghi nghiêm nghị bắt đầu

"Trẫm vốn là Tần Thủy Hoàng ngàn năm trước. Do uống kim đan mà bất tử. Qua thời gian trôi, kiếp này trẫm đến Lệ gia. Trẫm thề bảo vệ cả nhà Lệ gia bình an. Nếu ngươi chịu theo trẫm, ngày sau bảo đảm cải vận mệnh, phất lên thành công!"

"..."

Thẩm Thù Bách hóa đá ngay tại chỗ.

Phàn Minh: "???"

Chiêu lừa đảo kiểu mới à?

【Quản gia nhỏ, em diễn hơi sâu đấy.】

Cảnh Nghi bĩu môi: 【Gì mà sâu, phải nói là vừa đẹp, anh thấy Thẩm Thù Bách bị em "hạ đo ván" rồi không!】

Lệ Vấn Chiêu: 【Hắn ta không ngốc đến thế đâu.】

【Đầu óc gây ra bao chuyện ngớ ngẩn vậy thì thông minh kiểu gì được?】

So ra thì chắc cũng chỉ xêm xêm cậu thôi.

Cảnh Nghi, khi gặp người "đầu óc không hơn mình", từ trước đến giờ luôn miễn dịch với nỗi sợ.

Rất nhanh, Thẩm Thù Bách hồi thần lại: "Nếu tôi mà tin được mấy lời của cậu, chắc tôi phải đi khám thần kinh thôi."

Hắn nhếch mép, "Mấy câu đùa ngu xuẩn đó để dành tối nay kể cho chó nghe đi. Tôi tới đây chỉ để tìm ông Trương."

Lệ Vấn Chiêu hỏi: "Ông Trương nào?"

"Đừng giả ngốc" Thẩm Thù Bách đáp tỉnh bơ "Tôi biết ông ấy ở đây. Không giao người ra thì các người đúng là giam giữ trái phép!"

Thẩm Thù Bách đã nghĩ kỹ rồi, thay vì nhận mấy lời sáo rỗng từ Lệ Vấn Chiêu và Cảnh Nghi, tốt nhất là nên hỏi người nhà mình.

Trương Sơn Phong đến đây cùng hắn, lại đã trải qua vụ trà thất ma ám. Hỏi ông ấy đảm bảo ra vấn đề.

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Có bằng chứng gì không?"

"Chính mắt tôi thấy." Thẩm Thù Bách đáp ngay lập tức.

Cảnh Nghi dịu dàng lên tiếng: "Cũng có thể thôi mà... là do anh tự mình... dọa mình chứ gì?"

"......"

.

Cuối cùng, Phàn Minh cũng kéo được cái "bóng ma" Thẩm Thù Bách ra ngoài.

Ngay khi cửa vừa khép, Hắc Bạch Vô Thường lẳng lặng từ phòng nghỉ bước ra. Họ vẫn giữ hình dáng con người, khoác đồng phục công tác, nhưng thần thái thì chẳng khác gì hai nhân viên công sở bị ép làm thêm giờ quá mức.

"Hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi!" Hắc Vô Thường vò đầu bứt tóc, chạy vòng quanh không ngừng. "Nếu Mạnh Bà biết tụi mình hiện hình trước mặt người phàm, thể nào cũng bị phạt dọn sạch địa ngục cho coi!"

Bạch Vô Thường thở dài chán nản: "Cũng tại hồi nãy không kìm được, lỡ để rò rỉ pháp thuật..."

Hắc Vô Thường thất thểu ngồi xổm vào góc tường, mặt cúi gằm xuống vẽ vòng tròn đầy ủ rũ.

Thấy vậy, Cảnh Nghi móc ngay từ ngăn kéo một bịch kẹo bông gòn cực phẩm: "Ăn kẹo không?"

Hắc Vô Thường thoắt cái giật lấy: "Ăn!"

Cảnh Nghi: "..."

"Này," Lệ Vấn Chiêu nhìn hai người trước mặt, "tên pháp sư gọi hồn đó đâu rồi? Mấy người xử lý rồi à?"

"Ừm, hắn nuôi quỷ hại người, tội rất nặng." Bạch Vô Thường đáp. "Chúng tôi đã báo cáo vụ này, chờ chỉ thị từ cấp trên. Nhẹ nhất thì cũng là... cưỡng chế khôi phục cài đặt gốc."

Cảnh Nghi thắc mắc: "Khôi phục gì cơ?"

Hắc Vô Thường vừa tung hứng miếng kẹo, vừa đáp gọn: "Nói kiểu người phàm các cậu, là reset trí não về chế độ nhà sản xuất."

Ồ... reset cỡ đó thì cũng ra gì phết.

Một nút xóa sạch, tận hưởng cảm giác nguyên thủy và trong sáng thuần khiết.

"Nói chứ, cậu xem mình có phải là người xui tận mạng không?" Hắc Vô Thường nghiêm mặt nhìn Cảnh Nghi. "Lần nào tụi này đến đây, cũng phải dọn hậu quả cho cậu."

"Đúng vậy." Bạch Vô Thường gật đầu đồng tình. "Rõ là không uổng công cảm nhận sâu sắc."

Cảnh Nghi bĩu môi, cự nự: "Liên quan gì đến tôi chứ? Tôi cũng là nạn nhân mà!"

Bạch Vô Thường ném ánh nhìn khinh khỉnh lên trời: "Vấn đề là cái người gây chuyện lớn nhất mà tụi tôi từng thấy chính là cậu đấy. Ngay cả cái người tụi này từng dẫn vào tận mạt thế, cũng không phá như cậu."

Cảnh Nghi chớp mắt, cảm nhận rõ ràng một nhát dao chí mạng.

Lệ Vấn Chiêu xoa đầu Cảnh Nghi, dịu dàng nói: "Không phải lỗi của cậu."

Ờ, đúng rồi. Đại thiếu gia nói chẳng bao giờ sai! Chỉ một câu thôi cũng đủ khiến Cảnh Nghi nảy ra ý nghĩ... hay là tôi lấy anh nhỉ?

"Người hay cười thì may mắn lắm." Hắc Vô Thường ăn sạch đống kẹo, vừa vỗ tay vừa mò sang bàn làm việc của Cảnh Nghi lục tìm đồ ăn. "Cậu chịu khó cười nhiều vào."

Cảnh Nghi dằn từng chữ: "Không phải người cười thì gặp may, mà là người may thì mới hay cười."

"Câm miệng đi mà." Bạch Vô Thường đảo mắt. "Lệnh từ cấp trên tới rồi."

"Hả? Lệnh gì?"

Bạch Vô Thường kiểm tra la bàn, ánh mắt lướt từ Cảnh Nghi sang Lệ Vấn Chiêu, vẻ mặt khựng lại đầy khó tả.

Hắc Vô Thường khẽ hạ giọng: "Sao thế?"

Bạch Vô Thường lí nhí: "Hình như... Mạnh Bà tự mình đến..."

"Xoảng!"

Hắc Vô Thường sợ đến mức làm rơi hết túi đồ ăn đang cầm trên tay.

"Chết tôi rồi, phen này tiêu thật rồi!" Hắc Vô Thường gào lên.

Ngay cả Bạch Vô Thường xưa nay điềm tĩnh cũng không giữ nổi bình tĩnh.

Quả nhiên uy lực của chiếc muỗng canh siêu to khổng lồ của Mạnh Bà đúng là không đùa được đâu!

Cảnh Nghi khoanh tay quan sát từ bên cạnh, nhịn không được buột miệng: "Hóa ra dưới âm phủ cũng có 'căn bệnh sợ lãnh đạo' giống trên trần gian."

Hắc Vô Thường quay phắt lại quát to: "Giờ này còn có tâm trạng nói châm chọc hả?"

Cảnh Nghi bình thản đáp: "Bà ấy là sếp các người, đâu phải sếp tôi?"

Không nói lời mát mẻ, thì nói cái gì? Dội nước lạnh chắc?

"Cứ bình tĩnh." Cảnh Nghi khoát tay: "Chỉ là lãnh đạo xuống kiểm tra thôi, có phải ngày tận thế đâu."

"Miệng thì nói dễ lắm nhỉ." Hắc Vô Thường thở hồng hộc. "Cậu thử dọn địa ngục xem? Biết cái gì mà nói!"

"Cái gì cần tới sẽ tới thôi." Cảnh Nghi mỉm cười ranh mãnh. "Chạy đường nào cũng không thoát được đâu."

Hắc Bạch Vô Thường: "..."

"Muốn học cách sống sót thì cứ như gián đi. Dù bị đập bẹp dí vẫn tiếp tục bò đi." Cảnh Nghi nhướng mày. "Đi thôi các ông!"

Khó tin là màn khuyên răn quanh co đó của Cảnh Nghi lại khiến Hắc Bạch Vô Thường bình tĩnh hơn đôi chút.

"Phải rồi, trốn làm gì nữa nhỉ?" Hắc Vô Thường thở ra. "Dù sao chết đi sống lại một lần rồi, giờ thêm dọn vệ sinh cũng thế thôi."

Dứt lời, anh ta quay sang nhìn Bạch Vô Thường: "Cơ mà tôi vẫn sợ. Ông thì sao?"

"Ờ, tôi cũng sợ."

Đúng lúc này, Lệ Vấn Chiêu xen vào: "Còn thời gian đấy. Hai người đi mua ít đồ gì Mạnh Bà thích mang sang đi."

Hắc Bạch Vô Thường ngơ ngác mất mấy giây.

"Cơ mà tụi tôi... không có tiền."

Lệ Vấn Chiêu nhàn nhạt lấy thẻ ra đưa: "Tôi có."

Hắc Vô Thường lập tức tươi rói, cầm thẻ bằng hai tay: "Đúng là Lệ tổng, vừa giàu vừa phóng khoáng. Cảnh Nghi mà gả cho anh thì tụi tôi yên tâm tuyệt đối!"

Bạch Vô Thường: "Đây chính là kiểu 'làm dâu nhà hào môn' trong tiểu thuyết chứ đâu?"

Cảnh Nghi mặt đỏ như tôm luộc nhưng vẫn cứng giọng: "Đừng nói chuyện với tông giọng kiểu nhà gái vậy chứ!"

Hắc Vô Thường: "Cậu là do bọn tôi đưa đến đây mà. Làm nhà gái thì đã sao? Đám cưới nhớ đốt thiệp mời cho chúng tôi nhé. Dù sao thì cũng xem như bọn tôi là nửa bà mai rồi."

Cảnh Nghi nghẹn lời: "...!!!"

Hắc Bạch Vô Thường sau khi giành lại thế thượng phong, hớn hở cầm thẻ ngân hàng lượn mất hút, còn chẳng thèm ngoảnh đầu lại chào.

Cảnh Nghi nhìn theo, giọng có chút tiếc nuối: "Mạnh Bà đến rồi à... Giá mà được xem hai người kia bị xử lý thì hay nhỉ!"

Lệ Vấn Chiêu bật cười: "Chưa đi xa đâu, nói vậy cẩn thận họ phát điên bây giờ."

Cảnh Nghi nhún vai: "Phát thì phát, em cũng muốn nổi điên đây này!"

Hai gã Hắc Bạch Vô Thường đúng là cái gì cũng dám nói.

Sau chuyện này, làm sao mà cậu lấy lại khí thế để tự xưng mình là trụ cột trong nhà trước mặt Lệ Vấn Chiêu đây?

Đúng lúc quay sang thì... Ủa? Toàn bộ kho lương thực cất kỹ của cậu đã bị vét sạch?

Môi cậu lập tức xị xuống: "Toàn bộ đồ ăn của em đâu rồi?"

Lệ Vấn Chiêu: "Hết thì đi mua."

Cảnh Nghi nhớ lại cái cảnh Lệ Vấn Chiêu vừa nhẹ nhàng rút thẻ trước đó, cảm thấy tim mình như bị vẻ phong độ ấy bắn trúng mấy phát.

Cậu bĩu môi cười, đưa ngón tay khẽ chọc vào ngực hắn: "Đại thiếu gia à, 'nạp' tí vàng đi, em đi tích trữ lại lương thực!"

Lệ Vấn Chiêu nhướn mày, không nói gì, rút ngay chiếc thẻ mới rồi đưa cho cậu.

Cảnh Nghi hí hửng chạy đi mua sắm mà không biết rằng Hắc Vô Thường đã âm thầm quay lại, lôi cái ipad giấu trong góc ra, đặt bừa ngay trên bàn làm việc như không có gì.

.

Bên ngoài công ty Lệ thị, Thẩm Thù Bách bị Phàn Minh vừa lôi vừa kéo ra cửa. Ra đến ngoài, không kiềm được tức giận, hắn đứng ngay đó lớn tiếng mắng mỏ loạn xạ.

Chẳng ai để ý. Mắng chán, mắng mệt, cuối cùng Thẩm Thù Bách tự xoay người rời đi.

Nhưng đi mới được một góc thì bất ngờ đụng ngay phải... Trương Sơn Phong, người mất tích không lâu trước đó.

Thẩm Thù Bách: "Trương Sơn Phong! Sao ông lại ở đây?"

Người kia cười ngơ ngẩn: "Hehe... Hehehehe... Cậu quen tôi à?"

Trương Sơn Phong giờ đây trông không giống ai: Quần áo rách bươm, tóc tai bù xù chẳng khác nào tổ quạ, mặt mày đầy bụi bẩn, miệng còn dính vệt đen đen, trông như... vừa bò từ địa ngục về.

Thẩm Thù Bách khẽ nhíu mày, tránh sang bên: "Ông bị gì vậy?"

Trương Sơn Phong chu môi, gào lên nức nở: "Mẹ ơi, mẹ ơi..."

Rồi cứ thế nhào tới, bám dính lấy Thẩm Thù Bách, miệng lải nhải gọi mẹ.

Thẩm Thù Bách sững sờ, toàn thân phản xạ rùng mình như vừa dẫm trúng con gián: "Ông có bệnh không hả?! Ai là mẹ ông, Trương Sơn Phong, tỉnh lại cho tôi!"

Trương Sơn Phong: "Mẹ... Con đói mà...!"

Thẩm Thù Bách: "Ông cút đi được chưa?! AAAAA!"

Hắn không thèm đôi co nữa, bật tốc chạy bán sống bán chết.

Đúng lúc này, trợ lý của hắn cuống cuồng đuổi theo: "Thẩm tổng! Thẩm tổng ơi!"

Nhưng cái bóng của Thẩm Thù Bách đã biến mất tít tắp.

......

Về phía Cảnh Nghi, vừa rời nhà đã hăm hở thẳng tiến trung tâm mua sắm. Còn đang đi thì chợt nhận được mấy tin nhắn cũ từ mười phút trước:

[Tiểu thiếu gia]: "Huhuhu..."

[Tiểu thiếu gia]: "Cảnh Nghi, tôi buồn quá đi!"

Cảnh Nghi: "O.O?"

Không đợi thêm, Cảnh Nghi gọi thẳng cho Lệ Minh Chức: "Nói nghe coi, ai làm 'vỡ' trái tim thủy tinh của thiếu gia nhỏ nhà ta vậy?"

Lệ Minh Chức tiếp máy, giọng đầy tủi thân: "Cảnh Nghi, tôi nghi là bạn trai tôi không còn yêu tôi nữa rồi..."

Cảnh Nghi hơi bất ngờ, thầm nhớ lại: bạn trai của Minh Chức = Chử Nguyên Cửu - Ảnh đế từng gây bão dư luận, hiện vẫn đang khuấy đảo mọi mặt trận quảng cáo.

Cậu hỏi thẳng: "Gì cơ? Ngoại tình? Hay bạo lực gia đình?"

Lệ Minh Chức: "Không..."

"Đừng nói là cờ bạc hay chuyện khác tào lao?"

"Không phải..."

"Vậy có chuyện gì?"

Giọng Minh Chức vỡ òa: "Sáng nay anh ấy ra khỏi nhà mà chẳng thèm hôn tôi!"

Cảnh Nghi: "...?!"

Ừ, thì các nhân vật chính phụ trong truyện tình cảm cẩu huyết đều yêu kiểu làm nghẹt thở nhau thế nhỉ?

Minh Chức tủi thân kể tiếp: "Hôm qua bọn tôi còn đi ăn lẩu cùng nhau, vậy mà miếng thịt bò đầu tiên anh ấy lại làm rơi. Anh có thấy anh ấy không quan tâm tôi không?"

"..."

Cảnh Nghi thở dài: "Cậu nói thế chắc tôi phải lên trung ương giải quyết rồi! Tiểu thiếu gia yên tâm, tôi với đại thiếu gia nhất định làm chủ cho cậu!"

"Không phải ý tôi là vậy đâu..." Lệ Minh Chức cười ngượng ngùng: "Tôi chỉ muốn anh ấy quan tâm tôi hơn chút thôi mà."

Cảnh Nghi nghe mà muốn ngọt lịm cả tai: "Tiểu thiếu gia, có rảnh không?"

"Sao vậy?"

"Đi dạo phố không? Mua sắm xíu đi."

Cảnh Nghi cười ranh mãnh dụ dỗ.

"Có, có chứ! Địa chỉ đâu? Gửi đi, để tôi hoá trang xíu rồi qua!"

"Okê!"

Chuyện tình cảm gì chứ, cứ đi shopping một vòng, làm người ta mệt lả, về là tự động nằm ôm người yêu thủ thỉ. Vấn đề gì cũng tan biến.

Ha, mình đúng là bậc thầy tư vấn tình cảm thiên tài!

Hí hí hí hí hí hí

.

Cảnh Nghi nghĩ kiểu "hoá trang" của Lệ Minh Chức chắc chỉ là kính râm, khẩu trang và áo hoodie, ai dè ngược lại hoàn toàn.

Tóc vàng bồng bềnh, gương mặt trang điểm kỹ lưỡng làm anh chàng như biến thành minh tinh Hollywood. Đúng là vẫn đẹp trai, nhưng nhìn không ra Lệ Minh Chức chút nào.

Cảnh Nghi nhìn tròn mắt: "Oa!"

"Sao? Đẹp không?" Lệ Minh Chức nháy mắt: "Tạo hình mới trong phim của tôi đó! Tôi giữ nguyên makeup để khỏi đeo khẩu trang nữa."

"Đẹp ghê luôn!" Cảnh Nghi xuýt xoa.

Lệ Minh Chức cười toe toét: "Mà sao hôm nay anh lại rảnh rang đi mua sắm? Không bận ở bên anh tôi à?"

"Không, hôm nay tôi đại diện công ty đi mua đồ ăn."

"Mua gì?"

"Gì ngon là mua hết."

Lệ Minh Chức hí hửng: "Vậy đúng chỗ rồi! Đồ ăn ngon ở đây cái gì tôi cũng rành, đi, tôi dẫn đi."

"Tiểu thiếu gia đúng là đỉnh luôn!"

"Anh cũng đỉnh lắm!" Lệ Minh Chức nhìn Cảnh Nghi, chép miệng: "Anh dễ thương thế này, làm đại tẩu của tôi luôn đi. Có vậy ngày nào tụi mình cũng đi chơi được!"

Cảnh Nghi khựng lại:

Tôi đang đứng trước mặt cậu đây này?!

Nhưng... cũng phải nói, Lệ Minh Chức nhắc đến thì Cảnh Nghi cũng ngộ ra.

Cậu nên cho Lệ Vấn Chiêu một danh phận chính thức rồi, kiểu yêu lén lút hoài cũng không được.

Cần phải khiến cả nhà họ Lệ một phen chấn động, nhất là tam thiếu hay lắm trò nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lệ Vấn Chiêu lúc nào cũng chiều chuộng cậu, đúng là không đâu có kiểu ông chủ dung túng thế này: để quản gia ngủ quên trời quên đất, nghịch ngợm tới bung nóc mà không bị đuổi việc.

Đi trên đường, tự nhiên cậu thấy nhớ Lệ Vấn Chiêu quá chừng. Lần tới chắc phải dũng cảm hơn, đè anh ấy ra hun cho thoả thích~

"Này, Cảnh Nghi!" Lệ Minh Chức ló đầu hỏi: "Anh nghĩ gì mà đỏ cả mặt thế?"

"Khụ khụ!" Cảnh Nghi vội chữa cháy:

"Không, không có gì. Tôi chỉ đang nghĩ lát nữa chở đống đồ này về kiểu gì thôi."

"Chuyện nhỏ, để họ giao tận nhà là được!"

Đúng rồi nhỉ. Cảnh Nghi ngượng quá, ngó lơ không dám nghĩ thêm gì nữa.

.

Vừa về trụ sở Lệ thị thì đã gần cuối giờ.

Cảnh Nghi mở cửa vào, không ngờ văn phòng lạnh lẽo của Lệ Vấn Chiêu hôm nay lại tấp nập. Ngoài Phàn Minh, còn có mấy nhân viên khác đang báo cáo.

"Cảnh trợ lý về rồi hả!"

Phàn Minh nói: "Vừa kịp luôn, có tin vui này."

"Tin gì?"

"Người tấn công cậu trong tầng hầm tuần trước thú nhận hết rồi." Lệ Vấn Chiêu đáp: "Hắn ta khai luôn là làm theo lệnh của Thẩm Thù Bách. Chúng ta đã đủ lý do để kiện hắn."

"Chà, oách ghê ta!"

Đúng là gieo nhân nào gặt quả đó, ác quá mà boomerang quay lại trúng đầu thì ráng chịu!

"Đi mua đồ xong hết chưa?" Lệ Vấn Chiêu hỏi.

"Dạ rồi!" Cảnh Nghi cười tươi rói: "Em đi với tiểu thiếu gia mà."

"Tôi biết." Lệ Vấn Chiêu đáp gọn lỏn, không ngạc nhiên.

Ủa? Ai lại mách lẻo rồi?

Cảnh Nghi sốt ruột, đứng chờ mãi. Năm phút sau, mấy nhân viên rời đi hết. Nhưng Phàn Minh vẫn ngồi lì, vừa nghịch ipad vừa ngó lơ mọi người.

Cảnh Nghi hắng giọng: "Phàn thư ký, anh còn việc gì chưa xong à?"

Cần người ngoài về để tôi với sếp đây thảo luận... kỹ thuật giao tiếp một chút.

Phàn Minh ngẩng mặt: "Gần xong rồi! Đang sửa cái này."

"Anh còn biết sửa máy nữa á?"

"Biết nhiều kỹ năng đâu có thừa!" Phàn Minh đáp.

Cảnh Nghi gật gù rồi tự dưng giật mình: "Máy gì hỏng thế?"

"Của Lệ tổng." Phàn Minh tỉnh queo.

"Bị nhiễm virus."

Cảnh Nghi: ".................."

Ai vừa nói... cái máy tính bảng nào ấy nhỉ?!

Cậu hoảng hốt mở tung ngăn kéo bàn làm việc, trống không như túi tiền cuối tháng.

"Phàn thư ký," giọng cậu lạc cả đi

"Máy này nhất định phải sửa luôn hả...?"

"Sửa xong rồi."

"..."

Anh có cần siêu phàm mọi mặt như vậy không?!

"Lệ tổng, máy đã lên rồi." Phàn Minh đưa máy cho Lệ Vấn Chiêu.

Lệ Vấn Chiêu nhận lấy, vừa nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng như sợi dây đàn sắp đứt của Cảnh Nghi thì bật cười:

"Căng thẳng gì chứ, dù hỏng cũng không trách em đâu."

Chiếc ipad này bị mất tích mấy ngày rồi, Lệ Vấn Chiêu cứ tưởng đã lạc vào chiều không gian song song nào đó, ai ngờ hôm nay nó lại xuất hiện bí ẩn ngay ở bàn làm việc của quản gia nhỏ.

Nhưng kỳ lạ là không bật được.

Thử tưởng tượng cảnh Cảnh Nghi làm hỏng máy, rồi hoảng hồn giấu nó kỹ như giấu bí mật quốc gia, anh không nhịn được cười, thẳng tay gọi Phàn Minh đến xử lý. Đúng là có một trợ lý toàn năng nó mát ruột mát gan ghê.

Âm thanh khởi động máy vang lên, màn hình sáng bừng. Nhưng chưa kịp vui mừng thì một màn hình đầy những cửa sổ bật ra sáng loá cả mắt.

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi: "............"

Huhuhu

Cảnh Nghi liền úp mặt xuống cánh tay như đà điểu chui đầu vào cát.

Đỉnh điểm mất mặt! Ngày tận thế của tôi đây rồi!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.