Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 83: A a a a a a a a




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiếng xích vô hình khẽ vang, Cảnh Nghi lộn nhào rơi xuống nhưng được Lệ Vấn Chiêu đỡ gọn gàng trong vòng tay.

"Hú hồn..." Hắc Vô Thường giật giật cánh tay, cuộn dây xích đen kêu kẽo kẹt về lại trong tay áo. "Được rồi được rồi, cuối cùng cũng kéo xuống được. Công sức chạy bộ suốt một đoạn đường của tôi coi như không uổng phí."

Bạch Vô Thường bên cạnh gật gù: "Đúng đúng, giúp được một lần thế này cũng dễ mở lời sau này. Chứ Cảnh Nghi chắc không nỡ quắc mắt trừng cứu mạng ân nhân đâu nhỉ?"

Hắc Vô Thường cười toe toét: "Đi nào, qua gặp cậu ta thôi."

Gã phấn khởi bước tới gần, nhưng chưa kịp lại gần thì bị một lực vô hình đẩy bật ra, bay cái bụp vào cột trụ gần đó.

"..." Gì đây trời?

Bạch Vô Thường ngơ ngác: "Sao thế?"

Hắc Vô Thường từ trên cột rơi xuống đất bẹp một phát, gương mặt đơ ra: "Nó... nó đánh tôi."

"..."

Hắc Vô Thường bò dậy, mặt đau khổ: "Tôi cứu nó, nó lại tặng tôi một cú đạp đau điếng!"

Bạch Vô Thường nhấc gã lên, an ủi: "Thôi nào, ma mà ngã tí có đau gì đâu."

"Xàm quá đi, lòng tự tôn của tôi đau chứ sao không!" Hắc Vô Thường phủi phủi áo choàng dài, đầy quyết tâm: "Ba ngày tới tôi tuyệt đối không nói chuyện với nó!"

"..."

Bạch Vô Thường cố giữ bình tĩnh: "Đừng làm loạn nữa."

"Tôi có làm loạn đâu."

"Vậy kể tôi nghe, sao cậu lại bị văng ra?"

Hắc Vô Thường quay sang, không tin nổi: "Cái quỷ gì? Cậu muốn tôi diễn lại à?"

"..."

Bạch Vô Thường chỉ biết thở dài, ôm trán. Đi theo một đồng đội như thế này đúng là đau đầu muốn chết.

Sau đó, ánh mắt của Bạch Vô Thường dừng lại trên người Cảnh Nghi, trầm mặc một lúc: "Hỏng rồi, trên người Cảnh Nghi có bùa trừ ma."

Hắc Vô Thường nghe thế liền quên cả đau, bật dậy như lò xo: "Thế giờ làm sao đây? Tôi không muốn ăn thêm cú đạp nào nữa! Tôi đi nói chuyện với cậu ta."

Bạch Vô Thường giữ gã lại: "Đừng đi."

"Không được! Chúng ta cứu người có dễ đâu, không thể làm ơn mắc oán được. Hôm nay dù có phải đập đầu cũng phải đi tìm cậu ta tính sổ!"

Cùng lúc đó, Lệ Vấn Chiêu vẫn bế chắc Cảnh Nghi. Trong không gian yên tĩnh của tầng hầm, chỉ có tiếng thở của anh vang lên, nghe rõ ràng không được ổn lắm.

"Em không sao chứ?"

Cảnh Nghi đang chăm chú lôi một sợi dây đỏ ra khoe: "Anh à, cái bùa này hiệu nghiệm lắm nha. Anh có thấy không? Lúc nãy em bay được luôn á!"

Khi Cảnh Nghi vừa chìa lá bùa ra, Hắc Vô Thường đang lơ lửng gần đó liền bị lực vô hình đập bay ngược, y chang lúc nãy, lại thêm một lần đập vào cột trụ.

Hắc Vô Thường: "..."

Bạch Vô Thường: "..."

Lệ Vấn Chiêu giờ đây cảm thấy biết ơn vô cùng vì mình đã xin được lá bùa này.

Anh siết chặt Cảnh Nghi trong tay: "Em có bị thương ở đâu không?"

Cảnh Nghi ngơ ra, rồi mới cảm nhận được cái đau nhói ở chân: "Có, có! Hình như chân em gãy rồi!"

Đôi mắt Lệ Vấn Chiêu tối sầm lại. Không nói thêm lời nào, anh bế Cảnh Nghi lên xe rồi lao nhanh đến bệnh viện, đồng thời chỉ đạo đội an ninh công ty tiếp quản hiện trường.

Suốt quãng đường, Cảnh Nghi nằm im trên ghế sau, rên khe khẽ vì đau. Lệ Vấn Chiêu thì nhấn ga đến mức chưa đầy 30 phút đã tới bệnh viện.

Phàn Minh đã đợi sẵn, sắp xếp nhân viên cấp cứu: "Lệ tổng, kẻ tấn công trong tầng hầm đã bị cảnh sát áp giải. Hiện trường đầy dấu vết, tôi đã yêu cầu luật sư kiện tội cố ý giết người."

Lệ Vấn Chiêu chỉ khẽ gật, không buồn đáp lời, lao thẳng vào phòng cấp cứu với Cảnh Nghi trong tay.

May mắn thay, sau một hồi kiểm tra, bác sĩ kết luận chân không gãy, mà chỉ bị trật khớp nặng, cộng thêm một vết bầm tím to đùng vì bị đập gậy.

Cảnh tượng đúng là trông còn kinh khủng hơn cả gãy xương.

Lệ Vấn Chiêu nhìn đám vết bầm trên làn da trắng, mắt anh co lại.

Cảnh Nghi nhận ra biểu cảm của anh, vội cười trấn an: "Không sao mà. Bây giờ em chẳng đau tí nào luôn, chỉ cần bôi thuốc vài ngày là khỏi thôi."

Anh ngừng một lúc lâu rồi khẽ nói, giọng đầy áy náy: "Xin lỗi em. Lẽ ra anh nên đưa em đi cùng."

"Đâu phải lỗi của anh." Cảnh Nghi siết chặt tay: "Chỉ trách thế giới này lắm người xấu quá... Á!"

Lệ Vấn Chiêu nhíu mày nhìn bác sĩ: "Nhẹ tay thôi."

....

Hai tiếng sau, chân Cảnh Nghi đã được băng bó cẩn thận, xác nhận không có tổn thương nghiêm trọng, cậu có thể xuất viện ngay trong ngày.

Lệ Vấn Chiêu hỏi han kỹ càng các lưu ý phục hồi rồi mới quay lại phòng, định bế Cảnh Nghi lên.

"Không cần bế nữa đâu!" Cảnh Nghi bật dậy, túm lấy tay áo anh đầy căng thẳng: "Ở chỗ đông người thế này!"

Lệ Vấn Chiêu tỉnh bơ đáp: "Lúc nãy cũng thế."

Cảnh Nghi mím môi nghiêm túc: "Nhưng chúng ta không được vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ."

"..."

Chưa kịp phản ứng, Cảnh Nghi đã bị nhấc bổng lên, lần này là trong vòng tay vững chãi của Lệ Vấn Chiêu. Đi giữa dòng người qua lại, Cảnh Nghi cảm giác mọi ánh mắt đều đang dán chặt vào mình, làm má cậu đỏ rần.

Cậu bẽn lẽn chui mặt vào cổ anh, nhỏ giọng giục: "Anh ơi, đi nhanh chút đi!"

Lệ Vấn Chiêu vẫn điềm tĩnh bước, còn thừa sức ấn chân Cảnh Nghi lại: "Đừng cử động chân. Muốn quay lại cấp cứu nữa à?"

Cảnh Nghi cười hì hì: "Em chỉ muốn giúp anh thôi! Người đông sức mạnh mà! Hihihi"

"..."

Lệ Vấn Chiêu mấy lần định nói nhưng cạn lời, đành im lặng bế cậu lên xe.

Anh còn lo sự cố tầng hầm sẽ để lại bóng ma tâm lý cho Cảnh Nghi, nhưng không ngờ ngoài việc r.ên rỉ dọc đường đi, giờ cậu đã vui vẻ trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ra khỏi bệnh viện, Cảnh Nghi bất chợt phì cười, khúc khích nói: "Anh à, lúc nãy em lỡ đối mắt với một đứa trẻ cũng đang được bế. Trong mắt nó, em thấy cả một sự chấn động sâu sắc, há há há há!"

Lệ Vấn Chiêu: "..." Rõ ràng em ấy không bị ảnh hưởng chút nào.

Phàn Minh vẫn chờ sẵn ở cửa bệnh viện, vừa thấy hai người ra liền vội vàng bước tới. "Lệ tổng, thuốc đã lấy xong rồi, tôi để trong xe ngài rồi."

"Phiền thư ký Phàn rồi." Cảnh Nghi ngoảnh đầu lại, vẻ mặt giống hệt một chú chim hoàng yến được cưng chiều: "Ngại quá, làm lỡ cuối tuần của anh với thư ký Trâu."

Phàn Minh bị bất ngờ, cảm động đến mức suýt sụp lạy: "Cảnh quản gia khách sáo quá, đây đều là việc tôi nên làm."

Cảnh Nghi phẩy tay, trách cứ: "Đừng nói thế, anh cứ thế này thì sau này khó mà xin tăng lương đấy."

Phàn Minh: "..."

Lệ Vấn Chiêu cất lời: "Cậu về nghỉ đi, thứ hai mới cần quay lại."

Đôi mắt Phàn Minh giãn nở hết cỡ, như vừa bị một miếng bánh từ trên trời rơi trúng đầu. "Cảm ơn... Lệ tổng!"

Nhìn Phàn Minh quay sang Cảnh Nghi với ánh mắt tôn kính hơn, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:

Đúng là sủng phi, một câu nói gió thoảng bên gối cũng đủ thay đổi cục diện.

Cảnh Nghi vẫy tay từ biệt, như thể không muốn để lại tên tuổi sau chiến tích: "Không có gì, không có gì, cứ coi như anh nên cảm ơn tôi là được rồi."

Cảnh Nghi vừa nói xong thì bị Lệ Vấn Chiêu nhét vào ghế sau một cách vô tình. Chân phải không thể co lại của cậu chiếm trọn cả băng ghế.

"Thư ký Phàn, hẹn gặp lại nha~"

Phàn Minh đứng cạnh xe, mỉm cười vẫy tay: "Hẹn gặp lại, Cảnh quản gia."

Cảnh Nghi dựa vào cửa sổ, ngón tay chỉ chỉ vào cổ Phàn Minh: "Thư ký Phàn, tuần sau nhớ mặc áo len cổ cao đấy, chứ áo sơ mi không che được đâu."

Phàn Minh đứng đực người một lúc, rồi bỗng mặt đỏ bừng: "..."

Cảnh Nghi kéo cửa kính xe lên, lặng lẽ đi mất.

.

Chỉ mất mười phút để về đến nhà ở trung tâm thành phố. Trong khu chung cư chẳng mấy ai qua lại, Cảnh Nghi lười biếng, không định tự mình nhảy lò cò nữa.

Vừa thấy cửa xe mở, cậu đã chìa tay ra, sẵn sàng để được bế.

Lệ Vấn Chiêu cúi xuống, bế cậu ra khỏi xe: "Sao không phản kháng chút nào thế?"

Cảnh Nghi cười tinh quái, tay ôm chặt cổ anh: "Xe đắt tiền thế này, mỗi lần được bế là lời một lần, ngốc mới từ chối!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Đặt cậu ngồi trên sofa trong phòng khách, Lệ Vấn Chiêu nhanh chóng vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Dưới nhà, một bóng trắng một bóng đen từ xa bay đến, thở hổn hển.

"Đúng là ở đây chứ?"

Bạch Vô Thường giơ la bàn lên xem phương hướng.

Hắc Vô Thường nhìn những chiếc xe hiện đại phóng vèo vèo trên đường, cảm thán: "Thế giới này công nghệ tiến bộ thật, xe chạy còn nhanh hơn chúng ta bay."

Bạch Vô Thường tức tối, đá cho hắn một cú: "Lo tìm người đi, nhìn xe làm gì!"

Hắc Vô Thường xoa xoa mông: "Làm gì mà căng thế, xe của bọn họ đậu ở đó rồi kìa."

Bạch Vô Thường quay đầu lại, quả nhiên thấy chiếc xe lớn đỗ trong khu vườn. Hắn cất la bàn, đi thẳng tới: "Lên lầu."

Hắc Vô Thường hỏi: "Làm gì?"

"Tìm Cảnh Nghi."

"Không đi!"

"Tại sao?"

"Cậu ta có bùa trừ tà, bị tát đau lắm."

Bạch Vô Thường nheo mắt: "Tôi tát còn đau hơn, anh muốn thử không?"

Hắc Vô Thường: "..."

Trong phòng khách, Cảnh Nghi nằm bò ra sofa, mắt dõi theo bếp, chờ Lệ Vấn Chiêu làm đồ ăn.

Nhà vốn có người giúp việc lo chuyện bếp núc, nhưng dạo này bà ấy xin phép về quê chăm cháu nội mới chào đời. Lệ Vấn Chiêu thấy gọi đồ ăn sẽ mất thời gian, nên quyết định tự xuống bếp.

Cảnh Nghi ngờ vực: "Đại thiếu gia, anh phân biệt được muối với đường không đấy?"

Sau vài giây im lặng, giọng nói kiên định từ bếp vọng ra: "Em nghĩ tôi là đồ ngốc à?"

Cảnh Nghi ôm bụng cười ngặt nghẽo, lăn lộn trên sofa: "Thế anh có nhận ra giấm với xì dầu không?"

Lệ Vấn Chiêu đáp, vẫn kiên nhẫn: "Tôi biết chữ."

Cảnh Nghi: "Ờ ha!" rồi lại phá lên cười đến nỗi sofa rung bần bật.

Hí hí hí hí hí hí hí

Đúng lúc đó, Bạch Vô Thường từ cửa sổ bay vào: "Cuối cùng cũng tìm được, là chỗ này."

Hắc Vô Thường nối bước: "Nhóc họ Cảnh kia đâu rồi?"

Bạch Vô Thường nhìn quanh: "Trong nhà vệ sinh."

"Đi đi đi."

"Khoan đã." Bạch Vô Thường nói: "Cậu ta có bùa trừ tà, chúng ta âm khí nặng, phải tìm cách bảo cậu ta tháo ra trước."

Hắc Vô Thường gãi đầu: "Thế thì làm sao?"

Ngay lúc đó, cửa phòng tắm bật mở, Cảnh Nghi xuất hiện.

Một luồng năng lượng vô hình bắn mạnh về phía Hắc Bạch Vô Thường, khiến cả hai bị hất văng ra khỏi cửa sổ, bay mất dạng.

"AAA! Họ Cảnh kia, ông đây nguyền rủa cả nhà cậu!"

"..."

Cảnh Nghi không hề hay biết, tiếp tục nhảy lò cò vào phòng tắm, lấy quần áo sạch và tháo bùa trừ tà để trên bồn rửa mặt.

Chưa kịp thay đồ xong, cậu bỗng nghe tiếng thì thầm sau lưng:

"Cảnh Nghi..."

"Thằng nhóc họ Cảnh..."

"???"

Cảnh Nghi ngơ ngác quay đầu, nhìn thấy... từ trong bồn cầu, ló ra hai cái đầu đen trắng đang nhìn mình!

Hắc Vô Thường & Bạch Vô Thường: "..."

Cảnh Nghi: "AAAAAAAAAA!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.