(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng hôm sau, Cảnh Nghi ngủ một giấc no nê, mở mắt ra thì đã không thấy Lệ Vấn Chiêu trên giường nữa.
Cậu mặc quần áo, đi ra ngoài, vừa ló đầu đã thấy Lệ Vấn Chiêu ngồi trên sofa, đang chăm chú nhìn chiếc máy tính bảng.
Lệ Vấn Chiêu ngồi tựa tay lên thành ghế, vai rộng lưng thẳng, thần thái lạnh lùng, vẻ đẹp trai sắc sảo khiến người ta muốn nhìn thêm vài giây... hoặc vài giờ.
Cảnh Nghi nghiêng đầu, lén núp sau góc tường, rón rén ngó trộm.
Chắc là Lệ Vấn Chiêu đã sớm nhận ra cậu ở đó, anh không buồn ngẩng đầu lên, thản nhiên: "Dậy rồi à?"
Cảnh Nghi: "Ừm, ừm."
Thấy không có gì bất thường, cậu mới từ từ đi tới, thử thăm dò: "Anh không giận em chứ?"
Lệ Vấn Chiêu nhướng mày, như không hiểu: "Giận gì?"
Cảnh Nghi ngập ngừng: "...Hôm qua." Cái câu cuối cậu nói ra có hơi phá bầu không khí lãng mạn, đúng không nhỉ?
Nhớ lại tối qua, Lệ Vấn Chiêu im lặng một lúc lâu, lâu đến mức khiến Cảnh Nghi nghĩ chắc anh giận thật rồi.
Cảnh Nghi trong lòng lộp bộp:
Thôi xong, giận thật rồi.
Lệ Vấn Chiêu đứng dậy, trầm giọng: "Chuyện nhỏ như vậy, có gì đáng giận?"
Rồi anh quay sang gọi cậu: "Đi ăn sáng thôi. Trong mắt em, tôi nhỏ nhen đến thế à?"
Cảnh Nghi há hốc miệng, mặt đỏ bừng: "Không không, đâu có đâu!"
Cậu tươi cười như đóa hướng dương, lon ton theo sau Lệ Vấn Chiêu, giọng lảnh lót: "Đại thiếu gia là người bao dung, bụng dạ như biển cả, có thể chèo thuyền được luôn!"
Lệ Vấn Chiêu không nhìn cậu, giữ nguyên nét mặt điềm tĩnh đẹp trai: "Không cần cố nịnh."
Cảnh Nghi cười tít mắt: "Lời từ đáy lòng mà!"
Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu thoáng trầm xuống.
Cảnh Nghi bước đến gần, gương mặt trắng nõn dưới ánh nắng bên khung cửa sổ trông càng trong veo, mi cong mềm mại, khóe môi hơi nhếch lên như nụ hoa hé nở, đôi môi căng mọng... làm người ta thấy ngứa ngáy trong lòng.
Nhớ lại nụ hôn mạnh bạo tối qua, ánh mắt Lệ Vấn Chiêu lóe lên, rồi bất ngờ cúi xuống hôn cậu.
Cảnh Nghi: "...???"
Đôi môi mềm mại bị áp xuống, mang theo sự nhẹ nhàng, chỉ lướt qua, như một cơn gió thoảng, rồi anh nhanh chóng rời đi, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên một tia sáng nhàn nhạt.
Cảnh Nghi đỏ bừng cả mặt: "Sao, sao tự nhiên lại..."
Lệ Vấn Chiêu bình tĩnh đáp: "Hôn chào buổi sáng."
À...
Cảnh Nghi mím môi, cảm nhận hơi ấm còn vương lại trên môi, lòng dạ rối bời, cả người từ mặt đến tai đều đỏ như quả cà chua chín.
Cậu liếc mắt lung tung, ánh nhìn cuối cùng lại dừng trên môi của Lệ Vấn Chiêu. Đôi môi mỏng của anh hơi đỏ, như vẽ thêm vài nét gợi cảm.
Nhìn mãi, Cảnh Nghi bất giác nuốt nước bọt. Cậu nhón chân, bắt chước hành động của Lệ Vấn Chiêu, khẽ hôn một cái lên môi anh.
"...Hôn chào buổi sáng."
Lệ Vấn Chiêu hơi nhướng mày đầy bất ngờ.
Bị nhìn chằm chằm, Cảnh Nghi lập tức bối rối, gãi đầu: "Nhìn, nhìn gì chứ..."
Chưa nói hết câu, cậu đã thấy gương mặt của Lệ Vấn Chiêu đột ngột phóng to.
"A!"
Cảnh Nghi bị đẩy lùi ra sau, lưng va vào mép bàn, đành chống tay lên cạnh bàn để giữ thăng bằng. Nhưng chưa kịp phản ứng, môi cậu đã bị chiếm đoạt.
Lần này không phải là nụ hôn thoáng qua như ban nãy, cũng không dữ dội như tối qua, mà dịu dàng đến mức khiến đầu óc Cảnh Nghi nóng bừng.
Cậu mơ màng, chỉ biết vô thức đáp lại, cảm giác như cả thế giới đang tan chảy.
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, Cảnh Nghi nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lệ Vấn Chiêu, quay đầu hít thở lấy hơi.
"Đợi... đợi chút đã..."
Hơi thở còn chưa kịp ổn định, Cảnh Nghi chợt cảm nhận được gì đó, cả người đột nhiên cứng đờ.
Cậu cứng ngắc, ánh mắt dại ra trong vài giây, sau đó cúi đầu nhìn xuống theo từng nhịp như quay chậm.
Lệ Vấn Chiêu dường như cũng nhận ra sự thay đổi, hứng thú nhướn mày.
"Anh không được nói chuyện." Cảnh Nghi lập tức đưa tay bịt miệng anh, đôi mắt trừng lớn, đầy hoảng loạn.
Vì nãy giờ bị nghẹt thở trong vài giây ngắn ngủi, khóe mắt cậu chợt ướt nước, trông vừa tội nghiệp vừa đáng yêu vô cùng.
Lệ Vấn Chiêu rất phối hợp, đứng yên không nhúc nhích.
Cảnh Nghi khó khăn nuốt nước bọt, đẩy Lệ Vấn Chiêu ra, vội vã lao nhanh vào phòng tắm như một cơn gió.
Lệ Vấn Chiêu nghiêng đầu, thở ra một hơi dài, khóe miệng khẽ cong lên, rồi từ tốn bước theo.
Anh dừng lại ở cửa phòng tắm, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa: "Cảnh Nghi."
Bên trong không có phản hồi.
Cảnh Nghi đứng đờ đẫn giữa phòng tắm, mặt mày ngây dại, đầy vẻ không thể tin nổi.
Chỉ là một nụ hôn thôi mà... Sao mình lại...
Cậu cúi đầu nhìn xuống, sau đó lại lập tức ngẩng phắt lên, hít sâu vài hơi, tự an ủi bản thân:
Không sao, sáng sớm mà, ai mà chẳng dễ xúc động... Rửa mặt nước lạnh là xong ấy mà!
Từ bên ngoài, giọng Lệ Vấn Chiêu trầm thấp truyền vào qua khe cửa: "Cảnh Nghi?"
Cảnh Nghi: "......"
Cậu hít sâu, vừa tỉnh táo hơn vừa... không dám nhúc nhích.
"Anh im lặng đi!"
Cảnh Nghi nhắm chặt mắt, ép mình không nghĩ ngợi, không nghe thấy gì. Nhưng càng cố quên, trong đầu cậu lại càng rõ ràng, và càng rõ ràng thì... lại càng không chịu nổi.
Lệ Vấn Chiêu đứng bên ngoài, lắng nghe tâm trạng hỗn loạn của Cảnh Nghi qua những suy nghĩ không kịp che giấu.
Quản gia nhỏ gấp gáp, lại quên mất che giấu tâm tư, khiến hết thảy sự xấu hổ lẫn ngượng ngùng đều hiện rõ trước mặt cậu.
Lệ Vấn Chiêu cố nén nụ cười nơi khóe môi, dựa nghiêng vào tường, bình tĩnh nói: "Không còn sớm nữa. Nếu tiếp tục trì hoãn, em sẽ trễ giờ làm đấy."
Giọng nói anh trầm thấp hơn vài phần: "Em có cần anh vào giúp không?"
Bên trong, giọng Cảnh Nghi vang lên đầy tuyệt vọng: "ANH IM LẶNG NGAY CHO TÔI!"
Trong không gian chật hẹp, Cảnh Nghi ngơ ngẩn nhìn bản thân, tay chân luống cuống. Vừa rồi còn hơi ngượng ngùng, bây giờ thì... hoàn toàn "xong" rồi!
Trong đầu cậu không ngừng hiện lên câu nói "giúp" của Lệ Vấn Chiêu, lại còn mơ hồ tưởng tượng đôi tay dài thon và thô ráp của anh.
Một giây sau, đôi mắt cậu mở to, phần lưng chợt tê rần, miệng không kìm được phát ra một tiếng rên nhỏ.
Sau vài phút, Cảnh Nghi đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm.
......Thật sự tiêu đời rồi.
Ở bên ngoài, Lệ Vấn Chiêu dường như cũng không yên ổn. Dù bị ngăn cách bởi một cánh cửa, nhưng những suy nghĩ rõ ràng của Cảnh Nghi vẫn khiến anh rối bời.
Khi cảm nhận được rằng tâm trạng của cậu dần bình ổn lại, anh xoay người rời đi, xuống bếp uống liền hai ly nước lạnh.
Vừa đặt cốc xuống, anh nghe thấy tiếng "cạch" từ xa.
Cánh cửa phòng tắm bật mở, sau đó là tiếng bước chân lộn xộn chạy xa dần, rồi lại một tiếng "cạch" nữa - cửa phòng ngủ chính khóa lại.
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Anh bất đắc dĩ nở nụ cười, đè nén cảm giác xao động trong lòng, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Gió ngoài trời rét căm căm, mặt sông lạnh buốt, nhưng khung cảnh rộng lớn vẫn mang lại cảm giác bình tâm kỳ lạ.
Bên trong, Cảnh Nghi thu dọn sạch sẽ, thay quần áo.
Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, cậu lần đầu tiên cảm thấy ra ngoài gặp người thật sự rất... ngại ngùng.
Bên ngoài, giọng nói quen thuộc vang lên: "Em có cần ở nhà nghỉ ngơi một ngày không?"
Cảnh Nghi lập tức đáp lời: "Không cần."
Không biết lấy đâu ra dũng khí, cậu mở toang cửa, đối diện thẳng với ánh mắt của Lệ Vấn Chiêu, mặt vẫn đỏ ửng:
"Em đi làm đây!"
Chỉ vì chút chuyện nhỏ mà xin nghỉ ở nhà? Cậu không yếu đuối đến thế!
Lệ Vấn Chiêu nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, không nhịn được cười: "Được thôi, vậy thì đi."
Cảnh Nghi sải bước, như muốn lao thẳng ra trận: "Đi!"
Lệ Vấn Chiêu quay đầu, giấu đi nụ cười, bước theo sau.
Tiểu quản gia này tính tự tôn cao lắm, phải kiên nhẫn dỗ dành mới được.
.
Đến công ty - nơi tràn đầy tinh thần "oán khí trâu bò" của các đồng nghiệp, Cảnh Nghi cuối cùng cũng cảm thấy mình thoát khỏi mớ xấu hổ ban sáng.
Sau vài giờ làm việc, sự "rửa tội" của các đồng nghiệp khiến cậu nhìn Lệ Vấn Chiêu cũng bớt ngượng ngùng hơn hẳn.
"Đại thiếu gia, làm việc nghiêm túc vào." Cậu còn cố nghiêm trang chỉ đạo Lệ Vấn Chiêu, "Họ Thẩm kia bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại đấy!"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Đúng là ngốc, nhưng cũng đáng yêu.
Trong giờ làm, Cảnh Nghi lang thang từ phòng trà đến phòng ăn, trong tay đang cầm ly trà sữa nóng hổi quay về văn phòng, mới vừa tới cửa, cậu liền trông thấy Hứa Miện đang ôm một thùng đồ nhỏ từ chỗ thư ký Phàn đi ra, dáng vẻ ủ rủ cụp đuôi.
Cảnh Nghi liền nhướng mày, đây là bị cho từ chức à?
Hứa Miện cũng nhìn thấy Cảnh Nghi đang ngẩn người nhìn lại đây, anh ta hếch cằm: "Nhìn cái gì mà nhìn."
Cảnh Nghi quay đầu nhìn bốn phía: "Nói tôi sao?"
Hứa Miện: "Chứ không thì nói ai! Cậu đừng cho là tôi đi rồi thì là chịu thua, tôi nói cho cậu biết, chớ có khinh thiếu niên nghèo, 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây, về sau gặp lại tôi cậu muốn trèo cao cũng không nổi đâu."
"......" Cảnh Nghi tay ôm ly trà sữa nhỏ giọng nói: "Anh đầu óc có phải hay không không thoải mái không, tôi có gì anh à"
Hứa Miện: "Cậu không nói nhưng ánh mắt cậu nhìn tôi rất dơ."
Cảnh Nghi trợn trắng mắt: "Chỉ số thông minh của anh bị cắt chung với dây rốn rồi đúng không, nhìn anh một cái thì anh bảo là mắng anh, rồi anh thoả sức chửi người ta, mặt dày như vậy sao quốc gia không lấy da mặt anh ra nghiên cứu làm áo chống đạn vậy."
Hứa Miện: "......"
"Nhìn cái gì mà nhìn."
Cảnh Nghi: "Tôi còn chưa trách anh chắn tầm nhìn của tôi đâu, hung dữ cái gì mà hung dữ, tôi nói cho anh biết, tôi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại rồi, tôi cóc sợ anh đâu!"
Hứa Miện: "......"
"Trợ lý Cảnh." Phàn Minh xuất hiện ở cửa phòng thư ký, ánh mắt đảo qua Hứa Miện: "Sao cậu còn chưa đi?"
Hứa Miện lúc này sắc mặt xanh đỏ đan xen, cuối cùng dậm chân đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại.
"Cảnh quản gia, đừng để bụng, mấy người nghiện cờ bạc đều như vậy." Phàn Minh lên tiếng an ủi.
"Biết rồi, cảm ơn thư ký Phàn." Cảnh Nghi bước tới, khẽ liếc nhìn Phàn Minh: "Nhưng mà, mặt anh trông không được ổn lắm, tối qua không nghỉ ngơi tốt à?"
Phàn Minh hơi ngẩn ra, sắc mặt thoáng đỏ: "Có sao...?"
"Có." Cảnh Nghi nghiêm túc đáp: "Quầng thâm mắt đậm như thế, không phải là mệt quá sao?"
Phàn Minh lập tức ho khan một tiếng: "Quản gia Cảnh, đừng nói linh tinh."
"...?"
Cảnh Nghi nhíu mày nghi ngờ: "Tôi chỉ nói anh đi làm vất vả, sao lại thành linh tinh được?"
Phàn Minh khẽ ho lần nữa, quay mặt đi như muốn trốn tránh.
Lúc này, một người trong phòng thư ký vội vàng chạy ra, trong tay ôm chồng tài liệu cao như núi nhỏ, không cẩn thận va phải Phàn Minh.
"Á!" Phàn Minh khẽ rên, nhíu mày ôm lấy thắt lưng.
"Xin lỗi thư ký Phàn, tôi không cố ý!" Cậu trợ lý mới đứng thẳng người xin lỗi rối rít: "Đống tài liệu này bên phòng tài vụ đang cần gấp, tôi không nhìn đường, thực sự xin lỗi!"
Phàn Minh xoa xoa thắt lưng, nhíu mày nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Không sao, cậu đi đi, lần sau cẩn thận hơn."
"Vâng vâng, cảm ơn thư ký Phàn!"
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Cảnh Nghi không kịp phản ứng. Cậu đứng ngẩn ra vài giây, sau đó bước lên đỡ lấy Phàn Minh, định dìu anh vào văn phòng nghỉ ngơi.
Nhưng vừa ngẩng đầu, ánh mắt Cảnh Nghi chạm phải một vùng đỏ mờ mờ trên cổ Phàn Minh.
"..."
Ánh mắt cậu chuyển xuống thắt lưng mà Phàn Minh đang xoa xoa, rồi bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
Phàn Minh cuống quýt chỉnh lại cổ áo, che đi những dấu vết trên da, gượng gạo nói: "Cái đó... Quản gia Cảnh, tôi còn việc, đi trước nhé."
Cảnh Nghi đờ đẫn: "Ồ, được..."
Đợi Phàn Minh đi khỏi, Cảnh Nghi quay về phòng tổng giám đốc một cách chậm chạp.
Lệ Vấn Chiêu vừa cởi áo khoác, chuẩn bị vào phòng nghỉ trưa: "Muốn vào ngủ chung không?"
Cảnh Nghi mím môi: "Em không buồn ngủ."
Lệ Vấn Chiêu tháo lỏng cà vạt, nhẹ nhàng đáp: "Vậy tôi đi nghỉ chút, nếu em mệt thì cứ vào."
"Ò."
Trong khi Lệ Vấn Chiêu đi nghỉ, Cảnh Nghi chống cằm ngồi thừ ra. Trong đầu cậu, hàng loạt cảnh tượng từ sáng nay hiện lên như đoạn phim tua chậm.
Trước khi sống lại, cậu rất ít đọc tiểu thuyết có hai nam chính, thường chỉ đọc truyện huyền huyễn hoặc xem anime.
Nhưng giờ nghĩ lại... Hóa ra truyện song nam chủ lại "k.ích th.ích" đến vậy sao?
Những gì cậu từng bỏ qua giờ trở nên mơ hồ và có phần xa vời, khiến lòng cậu rối bời. Liệu cậu và Lệ Vấn Chiêu sau này... cũng sẽ như vậy?
Nghĩ đến đây, mặt Cảnh Nghi dần đỏ bừng. Vài giây sau, cậu nhận ra mình không hề bài xích ý tưởng đó.
Nhưng mà làm sao để đến lúc thật sự đối mặt không bị luống cuống đây? Cậu cần bồi dưỡng một chút "lý thuyết" để chuẩn bị.
"Ừm, trước mặt bạn trai thì không thể để mất mặt được."
Nghĩ vậy, Cảnh Nghi vội tìm điện thoại, nhưng không thấy đâu. Cuối cùng cậu với lấy ipad làm việc, hít sâu vài hơi rồi nhập một vài từ khóa tìm kiếm.
Trên màn hình hiện ra hàng loạt kết quả, nhưng... có cả những popup "lạc lối".
"..."
"..."
"..."
Cảnh Nghi nheo mắt, cố gắng không nhìn vào mấy thứ linh tinh đó, tiếp tục lướt xuống. Không biết chạm nhầm nút gì, màn hình đột ngột tắt ngúm.
"............"
Cậu sững người vài giây, sau đó nhanh chóng kéo ngăn tủ, nhét máy tính bảng vào góc sâu nhất, mặt đỏ như tôm luộc.
Tiêu rồi.
Cái ipad này, không thể để ai nhìn thấy nữa!
(Coi phim heo bị dính virus :))))))
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");