Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 80: Ngủ sớm đi, Đại Thiếu Gia




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lệ Đình thò đầu vào, mắt lấm lét: "Sao vậy, cậu ta cài mã chống giả luôn hả?"

"Không có mã, nhưng đảm bảo chống giả."

Lệ Vấn Chiêu đẩy tập tài liệu qua: "Em tự xem đi."

Lệ Đình nhận lấy, liếc mắt hai giây rồi cứng đờ: "..."

Trời má! Cảnh Nghi học đâu ra cái kiểu ngoại ngữ quái đản này vậy? Đây là chữ quốc nội hay cổ ngữ nào đây?

Gộp lại đọc như thần chú vậy? Cảnh quản gia đúng là thần kinh có vấn đề.

Cạn lời, anh thật sự cạn lời.

Nếu biết trước là thế này, anh đã chẳng giành công làm gì. Giờ thì hay rồi, ôm một cục rắc rối nóng bỏng tay!

"Anh à, nếu em nói rằng đây là do Cảnh quản gia dí dao vào cổ em, lại còn mang tính mạng của Lệ Minh Chức ra uy hiếp, bắt em mang đống này đến phòng họp, anh có tin không?" Lệ Đình biện minh.

"..."

Lệ Vấn Chiêu nhíu mày, trầm giọng: "Nếu em thích dịch đến thế, dự án này giao cho em."

"Đừng mà anh." Lệ Đình vội cười gượng: "Nhìn cái bản dịch này, em thấy dự án đã vượt xa tầm hiểu biết của con người rồi."

Không nói thêm, Lệ Vấn Chiêu đứng dậy, kéo ghế, đè cậu em trai ngồi xuống: "Tin vào bản thân đi. Đây là cơ hội để một nhân viên cấp cao thích giành công như em phát huy tài năng."

Lệ Đình: "..."

Tức cười đến nghẹn lời.

Anh đã chuẩn bị tinh thần rằng Cảnh quản gia sẽ mách Lệ Vấn Chiêu, hoặc thậm chí xông thẳng vào phòng họp giành lại công lao.

Nhưng không ngờ, người kia lại "tặng" cho mình một món quà khó nuốt thế này!

Cảnh quản gia thần kinh à, cứ đợi đấy! Thù này tôi sẽ trả!

.

Cách đó một tầng, Cảnh Nghi trong văn phòng bất chợt hắt hơi liên tục. Cậu ngồi phịch xuống ghế, cười khúc khích:

"Tam thiếu gia cầm bản dịch mình chế lại đi họp chắc chắn sẽ lòi đuôi cho mà xem."

Đừng trách tôi, ai bảo tôi bị ép dịch cơ chứ!

[Tam thiếu gia]: Cảnh quản gia, đợi đấy! [Icon cảnh báo đen tối.jpg]

Cảnh Nghi liếc thông báo, tặc lưỡi: Chậc, tam thiếu gia đúng là rảnh thật. Bị quê rồi mà còn có thời gian nhắn tin chửi tôi à?

[Mộng dài lười tỉnh]: Tam thiếu gia, có chuyện gì thế?

[Tam thiếu gia]: Cậu nhìn cái bản dịch của cậu xem, cái này mà gọi là hợp đồng à? Tôi bảo cậu làm lớn chuyện lên, không bảo cậu làm ra một cục lớn như thế!

[Mộng dài lười tỉnh]: Hí hí hí, ba thiếu gia, vần đấy!

[Tam thiếu gia]: ...

[Tam thiếu gia]: Tóm lại, tất cả là tại cậu. Dự án này tôi xử lý, còn cậu làm thư ký cho tôi nửa tháng.

[Mộng dài lười tỉnh]: 20 vạn.

Lệ Đình: Cậu tưởng mình là ai? Mặt dày đến thế à?

[Mộng dài lười tỉnh]: Trí tuệ của tôi gánh nặng quá, nên mặt tôi tự to ra thôi. [Icon buồn rầu.jpg]

[Tam thiếu gia]: ...

Khó chịu thật! Cảnh quản gia đúng là cần bị dạy dỗ.

Nhìn vẻ ngoài lạnh lùng, cứng rắn của anh cả, ai mà ngờ anh lại nuông chiều Cảnh quản gia tới mức này? Cứ thế này, cái nhà này không khéo tan tành mất thôi.

Cảnh Nghi hoàn toàn không bận tâm chuyện mình làm có thể khiến Lệ Đình ghi hận. Dù sao, cũng sắp tan làm, tam thiếu gia muốn bắt cậu thì để mai tính.

Cậu nhanh chóng dọn dẹp bàn làm việc.

Đúng lúc đó, Lệ Vấn Chiêu vừa xong việc, mở cửa bước vào văn phòng, liền thấy Cảnh quản gia đã dọn đồ gọn gàng, ngồi ngoan ngoãn chờ.

"Xong rồi ạ?"

"Ừ."

"Thế mình mau về thôi!" Nếu không đi nhanh, tam thiếu gia mà đến thì không xong đâu!

Lệ Vấn Chiêu bật cười, đưa tay xoa đầu cậu: "Nó bận lắm, chẳng có thời gian tìm em gây sự đâu. Dự án này quan trọng, nó phải đi nước ngoài thường xuyên, đủ để quên chuyện hôm nay rồi."

Cảnh Nghi khẽ cười: "Vậy thì tốt quá!"

Thật sự không chịu nổi mấy trò của tam thiếu gia mà.

"Đi chưa ạ?" Cảnh Nghi hỏi.

"Chưa được, còn một email cần trả lời. Đợi tôi"

"Dạ."

.

Trong văn phòng, Lệ Vấn Chiêu ngồi gõ bàn phím, bên cạnh, Cảnh quản gia như một chú ong chăm chỉ, pha trà rót nước.

Lần đầu tiên, cậu trông thật giống một quản gia tận tâm.

Lệ Vấn Chiêu thấy Cảnh Nghi cứ qua lại bận rộn, không nhịn được hỏi: "Làm gì mà nhiệt tình thế này?"

"Ai bảo chứ!" Cảnh Nghi tròn mắt, cố tỏ vẻ ngay thẳng: "Thấy anh vất vả quá, cho anh tí ngọt ngào động viên thôi mà."

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Không cần thế đâu, bình thường em như vậy là đủ rồi, cứ duy trì phong độ cũ là được."

Bình thường thì đúng là hơi nhí nhố thật, nhưng lại giúp cuộc sống bớt nhàm chán. Thêm nữa, với cái tài "chơi chữ" của cậu thì anh cũng quen lâu rồi, chắc không đẻ thêm trò gì mới đâu.

Cảnh Nghi nghe xong thì hơi sững người. Cầm ly trà vừa pha xong, nghĩ ngợi vài giây rồi bước lại gần:

"Đại lang, đến giờ uống thuốc rồi~."

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Phàn Minh: "......"

Phàn Minh vừa bước một chân vào cửa văn phòng, đứng hình, không biết nên tiến hay lùi.

Trời ơi, sao lần nào mình cũng "may mắn" bắt gặp cảnh cosplay xã hội đen cấp cao thế này?

Trong lòng thư ký bé nhỏ chỉ muốn gào thét: Tôi không muốn làm nhân chứng bất đắc dĩ cho mấy trò này của sếp đâu!

Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhàng hắng giọng, quay đầu nhìn Phàn Minh: "Có chuyện gì?"

Phàn Minh cố nén cái sự tò mò đang sục sôi trong lòng, lấy lại vẻ nghiêm túc: "Đây là bảng lương năm mới do phòng nhân sự gửi, cần ngài xem xét và ký duyệt ạ."

"Cứ để trên bàn, cậu tan làm đi." Lệ Vấn Chiêu day day thái dương, cố giữ sự uy nghiêm.

"Vâng." Phàn Minh cúi đầu, chạy biến như thể có ai đang đuổi theo.

Lệ Vấn Chiêu quay lại.

Cảnh Nghi: OvO

"......" Thôi, không nói nữa. "Tan làm thôi."

Cảnh Nghi hí hửng: "Dạ~!"

.

Bữa tối của hai người được giải quyết ngoài nhà hàng. Ăn uống xong xuôi, cả hai đi bộ về căn hộ giữa trung tâm thành phố.

Vừa vào cửa, Cảnh Nghi theo thói quen đi thẳng về phía phòng ngủ phụ. Nhưng khi mở cửa, cậu ngẩn người:

Ủa? Cái giường siêu to siêu êm của tôi đâu rùi? 0.O

"Đã cho người dọn đi rồi." Giọng Lệ Vấn Chiêu vang lên từ phía sau. "Phòng đó cũng chẳng dùng làm gì."

Cảnh Nghi tròn mắt: "Sao anh lại..."

"Tôi tính cải tạo thành phòng chơi game, tiện thể trữ thêm đồ ăn vặt cho em."

"Oaaa, ý tưởng này xuất sắc thật!" Cảnh Nghi hớn hở khen ngợi, ánh mắt lấp lánh.

Lệ Vấn Chiêu chỉ cười nhạt, chẳng buồn đáp lời.

Thực ra, lúc mới bị chuyển vào phòng chính, Cảnh Nghi phản đối dữ lắm. Nhưng sau một đêm nằm cạnh Lệ Vấn Chiêu mà chẳng có chuyện gì xảy ra, anh cũng dần dần bớt cảnh giác.

Và rồi, cậu phát hiện ra một chân lý: nằm cạnh một cái máy sưởi "sống" như Lệ Vấn Chiêu đúng là báu vật giữa mùa đông. Chỉ cần chạm vào người anh, cái lạnh sẽ biến mất trong tích tắc.

Tối đó, sau khi tắm xong, Cảnh Nghi hào hứng leo lên giường trước, rồi vẫy tay gọi lớn: "Đại thiếu gia, lên ngủ thôi!"

Cậu còn rất tri kỷ lật góc chăn, tay đập đập xuống giường, mặt trông như đang chờ quà Tết.

Lệ Vấn Chiêu vừa đánh răng xong, bước vào phòng ngủ thì khựng lại. Ánh mắt anh tối đi: "Không còn ghét giường chính nữa à?"

"Lúc trước là em non dại thôi." Cảnh Nghi nằm gọn trong chăn, cười tủm tỉm: "Anh đúng là bạn ngủ lý tưởng nhất quả đất, tìm cả đời cũng không ra người thứ hai!"

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Bạn ngủ lý tưởng?

Anh bị câu nói ấy làm cho thái dương giật giật. Trong mắt Cảnh Nghi, anh rốt cuộc là kiểu người gì thế này?

Từ ngày hai người xác định mối quan hệ, tiến độ của họ cứ lệch pha liên tục. Mãi mới kéo được về đúng đường, thế mà giờ Cảnh Nghi lại quay ngoắt, gán cho anh cái danh "bạn ngủ" đầy vô hại.

Lệ Vấn Chiêu cười khổ: Cái tên ngốc này, đúng là nên dạy dỗ lại mà.

Anh tháo áo choàng tắm, leo lên giường. "Lại đây, không phải nói tôi là bạn ngủ à?"

Cảnh Nghi co rúm trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe: "Em chỉ cần mượn chút hơi ấm thôi mà..."

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Còn cái gì nữa? Máy sưởi chăng?

Lệ Vấn Chiêu vươn tay, kéo Cảnh Nghi - người đang cuộn tròn như một con mèo lười vào lòng. Quản gia bé nhỏ giãy giụa như cá trên thớt, vô tình đá vào chân anh vài cái.

"......"

Cảnh Nghi lí nhí hỏi: "Anh... có đau không?"

"...... Không đau."

"Xin lỗi, lần sau em sẽ nhẹ hơn..."

Lệ Vấn Chiêu: "......"

"......" Má ơi! Cái lời thoại hạn chế độ tuổi gì vậy nè!

Mọi yếu tố đều đủ: thời gian, địa điểm, nhân vật... Chỉ thiếu sự kiện nữa thôi là trọn gói mất rồi.

"Em không cố ý đâu..." Cậu hốt hoảng nhích người ra xa, nhưng vừa động đậy thì Lệ Vấn Chiêu đã giữ chặt lại, dễ dàng kéo cậu trở về vị trí cũ.

"Em sai rồi, để em ra góc phòng tự kiểm điểm..." Cảnh Nghi rụt cổ, nhưng chưa kịp bò ra thì đã bị Lệ Vấn Chiêu khóa chặt từ phía sau.

"Cảnh Nghi....ở yên một chút đi" Tiếng nói bên tai hơi khàn, ngữ điệu dồn dập.

Cảnh Nghi trầm mặc vài giây.

Nằm trong vòng tay anh, trong chiếc giường ấm áp, bình thường Cảnh Nghi sẽ thấy an toàn lắm. Nhưng giờ đây, cảm giác duy nhất là nguy hiểm chực chờ.

"Đại thiếu gia..." Cảnh Nghi nhỏ giọng: "Em chỉ muốn xoay người cho đỡ lạnh thôi mà..."

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Cái miệng này đúng là mở ra là lươn lẹo.

Lệ Vấn Chiêu chẳng nói chẳng rằng, quấn Cảnh Nghi kín mít trong chăn như cái kén tằm. Quản gia nhỏ không chịu thua, lăn qua lăn lại, cuối cùng thì...

"Bộp!" Cậu thành công lăn thẳng lên người Lệ Vấn Chiêu.

Lệ Vấn Chiêu: "......??"

Cảnh Nghi đang cố vùng vẫy, tay chân quơ loạn xạ để tìm đường thoát thân, thì đột nhiên, eo cậu bị siết chặt, như thể ai đó nhấn nút "bắt giữ ngay lập tức".

Cậu ngẩng lên, bắt gặp một đôi mắt đỏ rực, tràn đầy áp lực kiềm chế.

Cảnh Nghi: "..."

Đỏ mắt, bóp eo?

Chết rồi, đây là tình huống gì vậy?!

Cơ thể hai người sát lại gần nhau đến mức thân mật kỳ lạ. Cảnh Nghi đơ người, hàng mi khẽ rung, lắp bắp như không tin nổi: "Đại thiếu gia..."

Ngay lập tức, lồng ng.ực săn chắc bên dưới bàn tay cậu bùng nổ, mang theo một sức mạnh đáng sợ, thế giới quay cuồng, và... bịch!

Cậu bị ép xuống gối mềm. Môi bị chặn lại bởi một nụ hôn vừa gấp gáp vừa dữ dội của Lệ Vấn Chiêu.

Cảnh Nghi: "Ưm..."

Cậu giơ tay định đẩy ra, nhưng Lệ Vấn Chiêu như đã tiên liệu trước, nhanh chóng chộp lấy cổ tay cậu, giữ chặt trên đỉnh đầu, hơi thở dồn dập và gấp gáp.

Cảnh Nghi: "..."

Trong đầu cậu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ lạc quẻ:

Bạn trai mình bá đạo thật đấy. Hơi đáng sợ, nhưng mà... cũng hấp dẫn quá trời luôn á.

Cơn nóng bừng từ sau tai chạy dọc sống lưng, làm cậu tê rần. Không kiềm được, Cảnh Nghi khẽ hừ một tiếng đầy thoải mái.

... Nhưng vừa hừ xong, cậu đã cảm thấy xấu hổ đến muốn độn thổ, cả người co rúm lại.

Cái âm thanh này, xấu hổ chết mất!!!

【Tít tít tít tít tít tít: Tình tiết vượt ngưỡng, xin dừng lại!】

【Đại thiếu gia... bình tĩnh chút được không...】

Mấy giây sau, Lệ Vấn Chiêu dần trấn tĩnh lại, buông cậu ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn Cảnh Nghi.

Khuôn mặt Cảnh Nghi đỏ bừng, lắp bắp: "Đủ... đủ rồi, được rồi mà!"

Lệ Vấn Chiêu nhíu mày, nhìn cậu chằm chằm: "Em nghĩ chỉ vậy là đủ để dỗ tôi à?"

Cảnh Nghi luống cuống, thử rút tay bị giữ nhưng bất lực, giọng run run:

"Không có mà..."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cậu cắn môi, nghiêng đầu trốn tránh ánh nhìn, đôi môi vẫn còn hơi tê rần, nhỏ giọng lí nhí: "Chuyện này... không phải nên để sau khi mọi thứ đã rõ ràng thì mới... mới tính sao?"

Lệ Vấn Chiêu ngẩn người một lúc mới hiểu ý cậu, thở dài: "Em đang sợ gì vậy?"

Cảnh Nghi đảo mắt tránh né: "Em đâu có sợ..."

Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu lạnh đi, cầm cằm cậu xoay lại: "Nói thật đi, là tôi không đủ tốt?"

"Không phải mà..."

"Tôi đối xử với em quá hà khắc?"

"Không phải luôn..."

"Vậy thì là gì?"

Cảnh Nghi bị hỏi đến đỏ bừng cả người, nhắm chặt mắt, hét lên đầy tủi thân: "Anh không nghĩ đến chuyện điều kiện không tương thích à?!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Lệ Vấn Chiêu: "???"

Trong lúc anh còn đang bối rối, Cảnh Nghi nhân cơ hội, bốn chi vận động hết công suất, trườn ra khỏi giường như con lươn thoát hiểm, tiện tay ôm luôn phần lớn chăn, lăn sang bên mép giường: "Vậy thì em ngủ ngoài này cho rồi!"

Cậu cuốn chăn kín mít, nhìn thấy Lệ Vấn Chiêu vẫn đứng sững, bèn trườn vào trong lớp chăn ấm, lẩm bẩm như mèo con: "Ngủ sớm đi đại thiếu gia, chúc ngủ ngon. Cơ thể anh đã b.iến thái lắm rồi, tâm lý nhất định phải giữ cho lành mạnh nhé!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.