(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây là một bộ truyện xanh, nếu "bíp" loạn lên quá thì chẳng may bị kiểm duyệt thì làm sao? Nhưng vừa dứt lời, Cảnh Nghi đã nghe thấy tiếng "bíp bíp" bên tai càng lớn hơn.
Cảnh Nghi: "..."
Cậu chớp mắt vài cái "Đại thiếu gia, sao anh còn dám ngang nhiên phạm luật vậy?"
Lệ Vấn Chiêu nhướng mày, hỏi ngược: "Chuyện này là tại tôi à?"
Cảnh Nghi trừng mắt, chẳng lẽ muốn đổ lỗi cho Hắc Bạch Vô Thường hay sao?
Lệ Vấn Chiêu nói từng chữ, giọng điệu chậm rãi đầy lý lẽ: "Em c.ởi đồ trước mặt tôi, còn bắt tôi phải giữ bình tĩnh?"
Cảnh Nghi nghẹn lời. Cậu gấp gáp quá, chỉ lo thay đồ mà quên mất Lệ Vấn Chiêu vẫn đang trong phòng.
Giọng Lệ Vấn Chiêu hơi khàn khàn: "Nếu đổi lại là tôi c.ởi đồ trước mặt em, em có giữ được bình tĩnh không?"
Cảnh Nghi ngẩn người.
Nếu Lệ Vấn Chiêu thật sự đứng trước mặt cậu mà cởi đồ... U chu cha!
Tầm mắt cậu lập tức trượt dài, không thèm che giấu: Đúng là sắc đẹp đỉnh cao! Đẳng cấp thần thoại kim cương!
Bình tĩnh gì nữa chứ, chắc chắn không thể rồi!
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Anh thậm chí chẳng cần lắng nghe nội tâm của Cảnh Nghi, chỉ cần nhìn ánh mắt long lanh kia thôi là biết ngay nhóc này đang nghĩ gì rồi.
Quản gia nhỏ của anh dựa vào "hào quang chính chủ", dám chơi trò tiêu chuẩn kép một cách trơ trẽn.
Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu chậm rãi dừng lại trên người Cảnh Nghi: "Cảnh quản gia, đừng có hai mặt rõ ràng như vậy."
Cảnh Nghi: OvO
"Chuyện này khác mà, Đại thiếu gia!"
Lệ Vấn Chiêu: "Khác chỗ nào?"
Cảnh Nghi liền nghiêng đầu, giọng đầy hùng biện: "Em nhìn anh là với ánh mắt thưởng thức, còn ánh mắt của anh thì..."
Lệ Vấn Chiêu yên lặng chờ cậu bịa chuyện tiếp.
Cảnh Nghi dẩu môi, nghiêm túc nói: "Ánh mắt của anh có... chút đáng sợ."
"..."
Đáng sợ tới mức Cảnh Nghi nhiều lần tự ảo giác rằng mình không phải con người, mà là miếng thịt đặt trên thớt, đang chờ Lệ Vấn Chiêu - kẻ có ánh nhìn nguy hiểm - nhào tới chén sạch.
Lần đầu yêu đương mà gặp phải kiểu cao thủ như vậy, Cảnh Nghi cảm giác áp lực lớn như cả trái đất đè lên người.
Lệ Vấn Chiêu thở dài, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh: "Tôi còn chưa làm gì, em đã thấy đáng sợ rồi à?"
Cảnh Nghi lập tức "lag" não.
Lệ Vấn Chiêu đưa tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo đường viền cằm của anh, khiến Cảnh Nghi rùng mình một cái: "... Ừm."
Lệ Vấn Chiêu bước tới gần hơn, khẽ cúi người, đặt cằm lên vai Cảnh Nghi.
Giọng nói trầm thấp, ấm áp lướt qua tai anh: "Em cũng phải cho tôi chút ngọt ngào chứ."
Bạn trai nhỏ hoạt bát, đáng yêu mỗi ngày cứ tung tăng trước mặt anh, khiến tình yêu trong lòng Lệ Vấn Chiêu ngày càng chất đầy.
Đến lúc nào đó, khi nó tràn ra, anh sợ mình sẽ chẳng thể kiểm soát được bản thân.
Cảnh Nghi: "..."
Lỗ tai hơi tê, ngứa ngáy một chút, Cảnh Nghi liền đưa tay gãi gãi.
Thật ra cậu chẳng hề bài xích việc thân thiết với Lệ Vấn Chiêu, ngược lại, vì thích Lệ Vấn Chiêu nên cậu cực kỳ thích mấy màn "dán dán".
Nhưng mỗi lần đến thời khắc quan trọng là y như rằng, cậu lại "lvòng vo Tam Quốc rút lui. Hình ảnh "quy mô lớn" từng thoáng qua trong phòng tắm khách sạn cứ quanh quẩn mãi trong đầu cậu, lặp đi lặp lại như phim tua chậm.
Cảnh Nghi đưa tay sờ sờ mũi, ánh mắt bắt đầu phiêu tán khắp nơi. "Hay mình cứ từ từ tiến triển ha?"
Lệ Vấn Chiêu: "Tiến triển thế nào?"
Cảnh Nghi ngước mắt lên, ánh nhìn khẽ lướt qua khuôn mặt anh tuấn của Lệ Vấn Chiêu: đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, và cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mỏng nhạt màu của anh...
Cảnh Nghi nuốt nước bọt, lấy hết can đảm kiễng chân, khẽ nhắm mắt, hôn nhẹ lên khóe môi Lệ Vấn Chiêu: "Thế... thế này được chưa?"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
【Bíp bíp bíp -- Bíp bíp bíp bíp -- Bíp bíp bíp bíp bíp bíp --!!!】
Cảnh Nghi: "......!!!!"
Lệ Vấn Chiêu hơi ngơ ngác mất vài giây, vô thức ôm lấy Cảnh Nghi. Cảm giác thân nhiệt chạm nhau lập tức kích hoạt toàn bộ giác quan. Một thứ cảm xúc... không tiện diễn tả bằng lời... dường như đang từ từ bùng cháy.
Cảnh Nghi đứng đờ ra.
Bàn tay nóng rực đặt trên lưng, hơi thở nặng nề bên tai, rõ ràng là Lệ Vấn Chiêu đã bị khơi gợi hứng thú.
Lửa do mình đốt, giờ thì bối rối, tim cậu đập thình thịch như sấm. Suy nghĩ hai giây, Cảnh Nghi nhanh như chớp móc điện thoại ra: "Đợi đã, Đại thiếu gia!"
Lệ Vấn Chiêu: "?"
Ngay sau đó, cả căn phòng liền vang lên giai điệu mạnh mẽ và... vô cùng hào hùng:
🎶 Dòng sông lớn chảy về phía Đông này, Sao trời Bắc Đẩu sáng lung linh này, Hê hê, sáng lung linh này, Sinh tử tri kỷ, một bát rượu nồng này, Nói đi là đi này, Có ta, có ngươi, có tất cả này, Hê hê, có tất cả này...🎶
Cảnh Nghi giơ cao điện thoại: "Hay mình bắt đầu bằng việc... thanh tâm tĩnh khí đi?"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Dưới sự rửa sạch của bài Hảo Hán Ca, Cảnh Nghi thành công tẩy não, xóa bỏ toàn bộ những hình ảnh "đen tối" khỏi đầu.
Đến khi nhìn lại Lệ Vấn Chiêu, cậu cảm thấy sảng khoái như vừa được giác ngộ, thậm chí có lột đồ trước mặt cũng chẳng thấy ngại.
Nhưng trái ngược với Cảnh Nghi, biểu cảm của Lệ Vấn Chiêu đã thay đổi rõ rệt.
Anh đứng ngẩn ra một lúc rồi cầm lấy điện thoại, tắt nhạc.
Cảnh Nghi: "Ơ? Sao anh tắt rồi?"
Lệ Vấn Chiêu: "Nghe thêm nữa, tôi sợ mình phải kết bái huynh đệ với em mất."
Cảnh Nghi bật cười khúc khích: "Không đâu, ở đây làm gì có Lương Sơn mà khởi nghĩa hả anh?"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Anh đưa tay nhéo nhẹ vành tai Cảnh Nghi như một kiểu "trừng phạt", giọng thở dài: "Còn lệch chủ đề nữa, mau tỉnh ngộ đi."
Cảnh Nghi: "..."
Nhìn nhóc quản gia đứng ngơ ra, Lệ Vấn Chiêu thầm thở dài trong lòng. Quả nhiên, mấy người ngốc thì làm gì hiểu được tình yêu. Quản gia nhỏ của anh vẫn chưa thông suốt gì cả, chắc phải tìm cách "gõ gõ" cái đầu này thôi.
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng Cảnh Nghi cũng thay xong quần áo. Dù là đồ của Lệ Vấn Chiêu, nhưng khi mặc vào cậu thấy cũng không khác gì mấy chiếc hoodie rộng rãi thường ngày của mình.
Cảnh Nghi chạy ra ngoài, đứng cạnh bàn làm việc của Lệ Vấn Chiêu: "Đại thiếu gia, em mặc đồ của anh thấy cũng hợp lắm, không rộng tí nào!"
Lệ Vấn Chiêu liếc mắt: "Tại Phàn Minh mua nhầm size."
Cảnh Nghi: "..." Cậu cúi đầu, chạm nhẹ vào vạt áo, cảm thán: "Thông minh như thư ký Phàn mà cũng mắc lỗi này hả trời?"
"Cạch."
Cửa văn phòng mở ra, Phàn Minh xuất hiện, đứng khựng lại một lúc: "Lệ tổng, xin lỗi."
Nói xong, anh định lùi ra ngoài.
Cảnh Nghi vội vàng gọi lại: "Không, thư ký Phàn, tụi tôi không làm gì mờ ám trong văn phòng đâu!"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Phàn Minh: "..."
Nhìn ánh mắt đầy biến chuyển của Phàn Minh, Cảnh Nghi thầm nghĩ: Thôi chết, có khi nào mình vừa tạo một drama lớn cho anh ấy không nhỉ?
Lệ Vấn Chiêu ho nhẹ, giúp anh giải vây: "Có chuyện gì vậy?"
Phàn Minh điều chỉnh lại ánh mắt: "Giám đốc Lương đã đến, mang theo dự án mới. Tôi đã sắp xếp ông ấy ở phòng tiếp khách rồi."
Lệ Vấn Chiêu: "Được, tôi biết rồi."
Sau đó, Lệ Vấn Chiêu rời đi để họp. Phàn Minh không đi theo mà đứng lại trong văn phòng. Cả hai người, Cảnh Nghi và Phàn Minh, mắt chạm mắt, ai cũng hơi bối rối.
....
Ngay khi Cảnh Nghi còn đang đau đầu tìm cách phá vỡ không khí kỳ cục này, Lệ Minh Chức bất ngờ xuất hiện, sáng bừng như một ngôi sao nhỏ: "Cảnh Nghi, tôi ghé thăm anh đây!"
Phàn Minh khẽ gật đầu: "Tiểu thiếu gia."
Lệ Minh Chức cười tươi: "Ồ, thư ký Phàn cũng ở đây à. Em không làm phiền công việc của mọi người chứ?"
Phàn Minh: "Không ạ."
Lệ Minh Chức hài lòng: "Vậy thì tốt."
Cảnh Nghi hơi bất ngờ: "Sao cậu lại tới đây?"
Lệ Minh Chức cầm theo ly trà sữa, vui vẻ đáp: "Tôi đi chụp ngoại cảnh gần đây, quay xong liền tiện đường mang trà sữa đến cho anh. Thư ký Phàn cũng có phần đấy!"
Phàn Minh: "Cảm ơn tiểu thiếu gia."
Nhưng ánh mắt Lệ Minh Chức nhanh chóng chuyển qua bộ đồ trên người Cảnh Nghi: "Mà khoan, sao quần áo của anh lại thành thế này?"
Cảnh Nghi theo phản xạ kéo áo xuống: "À... tôi đổi phong cách."
Lệ Minh Chức ngạc nhiên: "Đổi sang phong cách của anh cả luôn hả?"
Cảnh Nghi: "..."
Còn Phàn Minh, dù cố gắng mím môi, vẫn không giấu nổi một nụ cười trộm nhẹ nhàng nơi khóe miệng.
Cảnh Nghi lúng túng vuốt vuốt phần cổ áo, miệng mấp máy: "Đi làm mà, cũng phải ăn mặc sao cho trưởng thành chút chứ."
Lệ Minh Chức gật gù tin sái cổ: "Ừm, tôi tới tìm anh cả lấy tài liệu. Anh ấy bảo để ở trên kệ tài liệu kia, để tôi đi tìm."
Cảnh Nghi lập tức: "Để tôi giúp cậu."
"Được luôn."
Từ sau vụ Lệ Minh Chức dại dột bị Ninh Khương chơi cho một vố, Lệ Vấn Chiêu thu hồi toàn bộ công ty và cổ phần từ tay cậu ta, chỉ để lại chi tiêu hàng ngày.
Nhưng gần đây, Lệ Minh Chức thể hiện rất tốt, nên Lệ Vấn Chiêu quyết định trả lại công ty cho cậu, tài liệu đã ký xong và đặt trong tủ tài liệu sau bàn làm việc.
"Tìm thấy rồi, Cảnh quản gia, ở đó kìa." Lệ Minh Chức chỉ vào một vị trí cao chót vót.
"Thấy rồi." Cảnh Nghi nhón chân, rướn cả người lên mà vẫn không với tới.
"..."
Sao anh cả lại đặt tài liệu ở cao thế này? Để phòng chống người lùn ăn trộm à?
Lệ Minh Chức vòng ra sau lưng Cảnh Nghi, hai tay đỡ lấy eo cậu: "Anh nhẹ hơn tôi, để tôi nhấc anh lên, cố mà với nha."
Cảnh Nghi ngẩn người ra một lúc, sau đó hít sâu lấy đà: "Nào, nâng đi!"
"..." Lệ Minh Chức suýt phì cười: "Không phải chu mông ra đâu! Anh hiểu cảm giác nhón chân và bay lên như tiên ấy không? Kiểu bay bổng ấy..."
Cảnh Nghi: "..."
Bay bổng cái đầu cậu chứ!
Bất chấp Lệ Minh Chức nói linh tinh, Cảnh Nghi vẫn ngoan ngoãn bám vào kệ tủ, cố gắng leo lên.
Lệ Minh Chức phấn khích reo: "Đúng đúng đúng! Chính là cảm giác này!"
Cảnh Nghi: "..."
"Bay bổng" gì chứ, cậu nói thẳng là bảo tôi tự trèo đi cho nhanh!"
Lệ Minh Chức gồng đến đỏ cả mặt: "Cảnh Nghi, nhanh lên! Tôi chịu hết nổi rồi!"
Ở một góc không xa, Phàn Minh nhúc nhích đầu ngón chân, nhìn hai người chơi trò leo trèo với biểu cảm đầy khó xử. Anh không biết có nên lên tiếng nhắc nhở rằng bên cạnh có cái thang hay không...
Thôi bỏ đi, dù sao hai người trông có vẻ đang vui vẻ quá mà.
Cuối cùng, Cảnh Nghi cũng lấy được tài liệu, Lệ Minh Chức thả cậu xuống đất, thở hổn hển: "Mệt chết tôi mất... Cảnh Nghi, nhìn anh gầy vậy mà nặng phết đấy!"
Cảnh Nghi, nhớ lại chuỗi ngày ăn uống thả phanh gần đây, bèn âm thầm hóp bụng vào, cười khẩy: "Chắc tại não tôi chứa nhiều chất xám quá thôi."
Lệ Minh Chức cười khanh khách, lật mở tài liệu: "Đúng rồi, chính cái này. Tôi cầm đi nhé."
Phàn Minh gật đầu: "Tôi sẽ báo lại cho Lệ tổng sau."
Lệ Minh Chức cất tài liệu vào balo, quay sang nhìn Cảnh Nghi, ngây người: "Cảnh Nghi, sao giờ trông anh... có hơi ngố ấy nhỉ?"
"?"
Áo Cảnh Nghi đang mặc rộng quá cỡ, sau màn vật lộn lấy tài liệu thì nhăn nhúm, mặc trên người cậu trông buồn cười vô cùng.
Cảnh Nghi cười gượng: "Bên ngoài trông vậy thôi, bên trong tôi vẫn sang trọng lắm."
Lệ Minh Chức phá lên cười: "Ở cạnh anh vui ghê, làm tôi không muốn đi đóng phim nữa luôn."
Cảnh Nghi tự tin chống nạnh, thở dài như nhà triết học: "Chúng ta đúng là... hiền tài mà chẳng được trọng dụng."
Lệ Minh Chức không chịu nổi: "Là gặp được người hiểu mình, Cảnh Nghi à! Anh đúng là ngố thật rồi."
Cảnh Nghi xoa bụng phẳng lì, tiếp tục triết lý: "Có khi do tôi dính cái bầu ba năm xong bị ngốc ấy mà!"
Phàn Minh: "..."
Lệ Minh Chức: "..."
Phàn Minh biết rõ đây chỉ là trò đùa, nhưng nhìn sang Lệ Minh Chức thì không chắc lắm.
Cậu chủ nhỏ này đang tái mét cả mặt, hoảng hốt nhìn Cảnh Nghi như thể phát hiện ra chân tướng động trời nào đó.
Lệ Minh Chức bắt đầu nghiêm túc đánh giá Cảnh Nghi.
Nhìn kỹ, quả thật Cảnh Nghi trắng trẻo, thân hình không vạm vỡ, lại có đôi chân dài thẳng tắp. Kết hợp với vẻ ngốc nghếch này... Chẳng lẽ họ đã bỏ qua sự thật quan trọng nhất về Cảnh Nghi?
Một sự thật mà cậu vừa khám phá ra: Cảnh Nghi thật ra là con gái giả trai!
"Minh Chức."
Đúng lúc này, Lệ Vấn Chiêu bước vào văn phòng sau cuộc họp.
Lệ Minh Chức lùi lại một bước, mắt nhìn Lệ Vấn Chiêu đầy phức tạp, giọng thì thầm thần bí: "Anh cả, hình như Cảnh quản gia đang nữ cải nam trang đấy."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Lệ Vấn Chiêu: "???"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");