(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảnh Nghi và Lệ Vấn Chiêu lại bị "hộ tống nhẹ nhàng" quay về Lương gia.
Lần này, Lương Kinh tự mình tiếp đón, dẫn họ vào phòng khách và còn chu đáo dặn nhà bếp chuẩn bị bữa trưa.
Bầu không khí lần này thân thiện hơn hẳn. Không còn mấy chiêu dò xét hay ánh mắt đánh giá, ông Lương đã gỡ bỏ lớp phòng bị và có một cuộc trò chuyện nghiêm túc với Lệ Vấn Chiêu.
Ở phương diện công việc, Lệ tổng nghiêm túc đến mức không để sót một chi tiết nào. Sau khi nói chuyện, Lương Kinh thay đổi hoàn toàn cách nhìn, thậm chí bắt đầu bàn bạc về những dự án hợp tác tiềm năng.
Trên bàn ăn, trong khi Lương Kinh và Lệ Vấn Chiêu tập trung thảo luận công việc, Cảnh Nghi lại cống hiến hết mình để xử lý những viên thịt thơm phức trên bàn.
Ăn xong, cậu ngồi không yên, mà hai người kia vẫn đang hào hứng bàn bạc như gặp tri kỷ thất lạc nhiều năm.
Cảnh Nghi no căng, lén đánh tiếng với Lệ Vấn Chiêu trong đầu rồi đánh một cái ợ nhỏ, thong thả đi dạo trong sân của Lương gia.
Sân nhà họ Lương đúng là rất có khí chất, góc nào cũng đẹp mắt. Cậu dạo một vòng đến bên hồ nước, đứng nhìn những con cá béo ú quẫy đuôi trong nước, bỗng nghe thấy tiếng động từ hành lang.
Cảnh Nghi quay đầu lại, tay vẫn bám lấy lan can, vừa lúc thấy một người đứng đó, nét mặt đầy u ám - chính là Thẩm Thù Bách. Đôi lông mày xinh đẹp của cậu lập tức nhíu lại.
Thẩm Thù Bách cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Cảnh Nghi, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ quý phái, ung dung quen thuộc của mình: "Cảnh quản gia."
Cảnh Nghi cảnh giác nhíu mày thêm chút nữa.
Ủa? Nam chính điên khùng đang trong đường cùng giờ định giở trò gì nữa vậy?
Thẩm Thù Bách nhếch môi: "Không cần phải căng thẳng vậy đâu. Nếu tôi muốn ra tay với cậu, tôi đã làm từ lâu rồi."
Cảnh Nghi bĩu môi: "Ồ, vậy tôi còn phải cảm ơn anh hả?"
Thẩm Thù Bách đi đến bên hồ, nhìn những con cá đang bơi rồi thản nhiên nói: "Thật ra, tôi vẫn luôn tò mò."
Anh ta quay đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Cảnh Nghi như thể đang phân tích một sinh vật kỳ lạ: "Lần cậu rơi xuống vực đó, rõ ràng là đã mất hết dấu hiệu sự sống. Cả bệnh viện hàng đầu thủ đô cũng bó tay..."
Cảnh Nghi giật thót, đồng tử co lại.
Chết tiệt! Tên này phát hiện ra cái gì rồi?!
"Thế nhưng, sau khi bệnh viện tuyên bố tử vong, Lệ Vấn Chiêu lại giấu trong phòng bệnh." Thẩm Thù Bách nhếch môi cười mỉa mai:
"Tôi chỉ tò mò, anh ta rốt cuộc đã cứu cậu bằng cách nào?"
"Hoặc là nói..."
Ánh mắt anh ta sắc bén hẳn lên: "Cậu đã sống lại bằng cách nào?"
Cảnh Nghi: "......"
A a a a OMG! Đây chính là giác quan nhạy bén thuộc về nam chính đúng không?!
Thẩm Thù Bách nhìn chằm chằm từng thay đổi nhỏ trên gương mặt Cảnh Nghi, không để sót bất kỳ biểu cảm nào:
"Lệ gia vốn dĩ đã nằm gọn trong tay tôi, nhưng từ khi cậu xuất hiện, tất cả đều thay đổi."
Anh ta thở dài một hơi, giọng đầy trầm tư:
"Lệ Minh Chức không chọn bỏ trốn cùng Ninh Khương, Lệ Vấn Chiêu từ chối Hoắc Sầm Tâm - người mà anh ta có cảm tình. Thậm chí, Lệ gia còn phát hiện và loại bỏ tất cả nội gián mà tôi cài vào. Lệ Úc và Lệ Đình thì khỏi nói, hai kẻ u mê vì yêu lại tự nhiên tỉnh táo lạ thường. Mọi kế hoạch của tôi... đều tan thành mây khói."
Cảnh Nghi tròn mắt ngạc nhiên, ngơ ngác không nói nên lời.
Mặc dù đã đọc nguyên tác, nhưng trong góc nhìn của nam chính, Thẩm Thù Bách chỉ là một người trẻ tuổi dựa vào năng lực của mình để vững chân ở thủ đô. Tuy có chút thủ đoạn nhưng không đến mức tối tăm như thế này.
Nếu ban đầu mà biết vậy, Cảnh Nghi đã chẳng buồn đọc hết truyện!
Lệ gia đúng là u mê vì tình thật, nhưng chuyện tình họ xuất hiện đâu phải do Thẩm Thù Bách sắp xếp.
Anh ta chỉ biết tin rồi thuận thế lợi dụng, mượn dao giết người mà thôi.
Nhưng sao bây giờ, trong góc nhìn của anh ta, mọi thứ lại thành ra do anh ta bày mưu từ đầu?!
Rối. Quá rối. Hoàn toàn hỗn loạn!
Cảnh Nghi cảm thấy niềm tự hào "thấu tỏ mọi chuyện" nhờ đọc truyện của mình sụp đổ không còn mảnh.
"Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ, tại sao mọi chuyện lại như vậy." Thẩm Thù Bách trầm giọng:
"Nhưng vừa nãy, tôi chợt hiểu ra."
"Cậu xuất hiện, chính là bước ngoặt của Lệ gia."
Thẩm Thù Bách nhìn Cảnh Nghi chằm chằm, ánh mắt không rời:"Vậy nên, quản gia Cảnh, Cảnh Nghi, tôi muốn biết: cậu sống lại bằng cách nào? Cậu còn là người không?"
Cảnh Nghi: "..."
Ủa alo? Anh đang nói chuyện hay đang mắng nhau thế?
Cậu bĩu môi, trừng mắt:"Muốn biết đến vậy?"
Cảnh Nghi nhíu mày: "Thử nhảy xuống vực, trải nghiệm thực tế đi."
Thẩm Thù Bách: "..."
Khóe môi anh ta giật giật, nhưng vẫn cố nhịn cười: "Tốt nhất là cậu nên thành thật trước khi tôi mất kiên nhẫn. Cậu biết rõ hậu quả khi đắc tội với tôi rồi đấy?"
Cảnh Nghi trợn tròn mắt, không nhịn được lầm bầm: "Mấy ông tổng tài bá đạo ai cũng nói kiểu này hả? Gió phong cách truyện cũ thổi qua từ đời nào rồi mà anh còn mê à?"
Cậu nhếch mép: "Rảnh rỗi thì kiếm việc mà làm, đừng có đi dọa nhau nữa."
Thẩm Thù Bách bật cười, nhưng ánh mắt sắc lạnh: "Cảnh quản gia, cậu đang chống lại tôi? Cậu nghĩ cậu có cái gì để chống lại tôi?"
"..."
Cảnh Nghi bị dọa đến mức lùi một bước dài, suýt nữa thì ngã.
"Được rồi, anh dừng lại ngay đi! Đừng có lấy thoại dành cho nữ chính mà áp dụng lên tôi!"
Ớn gần chết!
Thẩm Thù Bách: "..."
Cảnh Nghi thở dài, mệt mỏi đáp lại: "Anh muốn biết tôi sống lại thế nào chứ gì? Được thôi, tôi nói cho anh nghe."
Thẩm Thù Bách hơi ngẩn người: "Không được giở trò."
Cảnh Nghi nhún vai: "Đơn giản mà, tôi là xác chết vùng dậy đấy."
"..."
"Ủa, tổng tài bá đạo mà đến chiêu này cũng không biết hả?"
"..."
Thẩm Thù Bách suýt tức đến mức chửi thề. Cái này mà cũng gọi là "bá đạo" hả?
Nhận ra mình bị cậu chọc tức, anh ta lập tức bật chế độ tổng tài - khuôn mặt tối sầm, ánh mắt lạnh lẽo, không khí xung quanh như bị đông cứng.
Một chiếc lá úa bị gió cuốn lên, xoay vài vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống hồ nước.
Cảnh Nghi: "..."
Chỉ là tạo dáng thôi đúng không? Cảm giác ngượng dùm này là sao đây?!
Nhìn thêm chút nữa chắc khỏi cần mua dầu ăn năm sau luôn.
"Thôi được rồi, tôi nói thật." Cảnh Nghi buông xuôi, lắc đầu
Thẩm Thù Bách nở nụ cười đầy đắc thắng: "Nói đi."
Cảnh Nghi nhếch môi: "Hắc Bạch Vô Thường là bạn tôi."
Thẩm Thù Bách: "..."
"Tôi chết rồi, dạo một vòng Hoàng Tuyền, họ bảo tôi còn dương thọ nên thả về thôi."
Thẩm Thù Bách hét lên: "... Cậu đang xạo xự đấy hả?!"
Cảnh Nghi: "......"
Đấy, cái thời đại này nói thật mà cũng chẳng ai tin.
"Tin hay không thì tùy." Cảnh Nghi phát cáu, quay phắt người đi, vừa đi vừa lẩm bẩm với cái vẻ bực bội:
"Cả ngày trời cứ lôi người ta ra hỏi mãi, nói rồi cũng chẳng tin, thế thì ông mong tôi kể cái gì? Là tôi ăn linh đan chín lần hóa thần chắc? Haizz, đúng là hiếm thấy, ngay cả thợ kim vàng mỏ cũng không đào bới được như anh đào bới chuyện người ta đâu!"
Thẩm Thù Bách: "..."
Hắn định thần lại, quát to: "Đứng lại!"
Cảnh Nghi nghe vậy, lập tức vắt chân lên cổ chạy. Ai ngu mà đứng lại để tiếp tục bị đào bới chứ.
Chạy một hồi, Cảnh Nghi trốn vào một góc khuất, tim đập thình thịch như trống trận. Cậu nấp ở đó, ngó quanh xem có ai bám theo không. Sau khi chắc chắn Thẩm Thù Bách không đuổi kịp, cậu thở phào nhẹ nhõm.
"Quả nhiên, nhân vật chính IQ cao thật đấy. Đáng sợ ghê..."
Nhưng mà, cho dù Thẩm Thù Bách có thông minh đến đâu, hắn cũng chẳng thể tưởng tượng nổi cậu là một kẻ "xuyên không" với góc nhìn toàn trí từ nguyên tác.
"Không ổn, chuyện này phải báo lại với Lệ Vấn Chiêu ngay, kẻo Thẩm Thù Bách chơi trò chó cùng dứt giậu, lại 'tiễn' mình thêm lần nữa thì toi đời!"
Cảnh Nghi vừa lẩm bẩm vừa thở dài: "Sớm biết hồi đó ở cầu Nại Hà nên hỏi rõ xem mình còn bao nhiêu năm thọ mệnh..."
Sau khi định thần lại, cậu quay người đi tiếp, nhưng...
Hả? Đây là đâu?!
Cảnh Nghi sờ sờ túi áo, không thấy điện thoại đâu. "...U trời, tiêu rồi."
Nhìn quanh một lượt, cậu phát hiện mình đang ở giữa một khu kiến trúc cổ kính, không có manh mối gì về phương hướng. Sau một hồi lang thang tìm đường, cuối cùng cậu lại quay về đúng chỗ cũ.
"Thôi, mình chịu rồi."
【Đại thiếu gia?】
Không gian im lặng như tờ.
【Đại thiếu gia!】
Một giọng nói trầm thấp vọng đến từ xa: 【Có chuyện gì?】
Cảnh Nghi chống cằm nhỏ giọng than thở: 【Em bị lạc rồi.】
【...】
Sau một lúc lâu, Lệ Vấn Chiêu đáp lại, giọng trầm trầm pha chút bất lực:
【Đứng yên đó, mô tả thử xem xung quanh em có cái gì đặc biệt không.】
Cảnh Nghi ngó quanh: 【Có nhà, có hoa, có cỏ, có cổng vòm.】
【...】
【Sao em không bảo mình đang đứng dưới một đám mây luôn đi?】
Cảnh Nghi không nhịn được cười khúc khích, tiếp tục: 【Em gần khu vực phía sau núi, bên ngoài tường có một cây liễu lớn.】
【Đợi đó. Tôi đến ngay, đừng có chạy lung tung.】
.
Hai mươi phút sau, Lệ Vấn Chiêu tìm thấy Cảnh Nghi đang ngồi ngẩn ngơ trên bậc thềm.
"Em tưởng nhà họ Lương là bản đồ game thám hiểm của mình đấy à?"
Cảnh Nghi ngẩng đầu lên, mắt sáng rực, reo lên: "Đại thiếu gia!"
Nhìn ánh mắt long lanh của cậu, Lệ Vấn Chiêu định nói gì đó, nhưng rồi lại nuốt lời vào bụng.
"Buff của em cũng hay phết đấy." Cảnh Nghi cười toe toét: "Còn kiêm luôn cả chức năng dẫn đường nữa!"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
"Làm thế nào mà em chạy đến đây được?"
"Bị dọa sợ."
"Sợ?"
"Thẩm Thù Bách hình như sắp phát hiện ra bí mật của em rồi. Anh ta nghĩ mọi biến cố của nhà họ Lệ đều bắt đầu từ em."
Lệ Vấn Chiêu thoáng dừng lại, ánh mắt trở nên trầm ngâm. "Em có bị thương không?"
"Không đâu, em chạy nhanh lắm."
"Về nhà thôi."
"Anh nói chuyện xong với Lương tổng rồi à?"
"Cũng tạm ổn. Đã có sự tin tưởng và định hướng hợp tác sơ bộ, chỉ chờ các dự án cụ thể sau này."
Cảnh Nghi gật đầu: "Vậy cũng đáng công đi một chuyến ra mắt này rồi."
Lệ Vấn Chiêu khựng lại: "Từ 'ra mắt' không phải dùng kiểu đó..."
Cảnh Nghi: "....."
.
Sau Tết Nguyên Đán, lại là thứ Hai.
Ba ngày nghỉ lễ của Cảnh Nghi chỉ còn lại cái danh, vì có tới hai ngày cậu chạy khắp nơi, đến mức nhắm mắt mở mắt cái là thấy hết kỳ nghỉ.
Cậu bất lực thở dài: "Biết vậy lúc sáng em khỏi mở mắt luôn cho rồi!"
Năm mới, công ty mới đầy năng lượng. Nhân viên tập đoàn Lệ thị bỗng ai nấy làm việc chăm như đàn ong.
Lệ Vấn Chiêu quan sát hiện tượng này, ngẫm nghĩ: "Sớm biết thưởng to lại có hiệu quả vậy, đáng ra anh nên áp dụng từ lâu rồi."
Cảnh Nghi bên cạnh liếc mắt mỉa mai: "Đại thiếu gia à, chính phủ cấm tiêm thuốc k.ích thích cho bò ngựa đó nha."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Đúng là cái tên này, giờ "bắn rap" trước mặt cả đám đông chẳng ngại ai.
Khi cả hai bước vào sảnh chính, Phàn Minh tiến đến, không quên gật đầu chào hỏi lịch sự: "Cảnh quản gia, năm mới tốt lành."
Cảnh Nghi vui vẻ đáp lại: "Tốt lành nha, thư ký Phàn ~"
Lệ Vấn Chiêu hơi nghiêng đầu nhìn thư ký: "Lịch hôm nay thế nào?"
Phàn Minh nhanh chóng báo cáo công việc, còn thêm vào:
"Tiểu thiếu gia đã tham gia một show mới. Công ty chúng ta đầu tư 80% vốn, theo yêu cầu của ngài. Chiều nay, đạo diễn muốn mời ngài dự lễ khai máy."
Lệ Vấn Chiêu định từ chối, nhưng Cảnh Nghi tò mò xen vào: "Chương trình gì vậy?"
Phàn Minh đáp: "Một show tổng hợp gồm du lịch, ẩm thực, thám hiểm, giải đố và tiểu phẩm hài."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Nghe là thấy kỳ lạ rồi, vậy mà Cảnh Nghi còn sáng mắt: "Nghe thú vị ghê á! Đại thiếu gia, cho em đi cùng được không?"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Cảnh Nghi, không ai kỳ quặc như em đâu!
Và thế là, chiều hôm đó, Cảnh Nghi phấn khởi theo Lệ Vấn Chiêu đến hiện trường lễ khai máy, lòng đầy kỳ vọng:
"Đảm bảo đủ quái lạ, đủ vui, chắc chắn sẽ hay ho lắm!"
Lễ khai máy chẳng khác nào một buổi họp báo mini. Lệ Vấn Chiêu mặc một bộ vest chỉn chu, đứng giữa dàn "tiểu thịt tươi" trong giới giải trí mà vẫn chẳng hề lép vế.
Ngược lại, mỗi cái nhấc tay hay bước chân đều toát ra khí chất quý tộc khiến ai cũng phải ngoái nhìn.
Cảnh Nghi đứng từ xa nhìn, nhẹ nhàng ngẩng đầu kiêu hãnh.
【Người yêu mình đẹp trai thật.】
Vừa mới nghĩ xong, cậu đã thấy Lệ Vấn Chiêu trên sân khấu bỗng quay đầu nhìn mình, khóe môi khẽ nhếch lên.
"..."
【Ơ gì vậy? Xa thế này mà nghe được à?】
Cảnh Nghi vội quay đầu đi chỗ khác.
"Cảnh quản gia, uống trà sữa không?" Phàn Minh không biết từ đâu nhảy ra bên cạnh.
"Uống!" Cảnh Nghi đáp ngay tắp lự.
Cầm ly trà sữa ấm áp trong tay, Cảnh Nghi tiếp tục đứng xa xa mà soi buổi lễ khai máy.
Trên sân khấu, Lệ Minh Chức và Lệ Vấn Chiêu đang đứng chung với cả một đám minh tinh đình đám.
Đột nhiên, ánh mắt Cảnh Nghi dừng lại, cau mày: "Ơ, ủa...?"
Phàn Minh hoảng: "Sao thế? Trà sữa cắn cậu à?"
"..." Cảnh Nghi ngước nhìn, "Thấy người quen, hơi bất ngờ."
"Người yêu cũ hả?" Phàn Minh nhướn mày.
"Ơ kìa, Phàn thư ký, sao nghỉ lễ xong sao bị tăng động thế này?" Cảnh Nghi bực dọc.
Phàn Minh bình tĩnh đáp: "Ờ, Trâu Đình cũng nói vậy."
Cảnh Nghi gật đầu: "Tôi thích phiên bản cũ của anh hơn."
Phàn Minh cười nhạt: "Không còn cách nào, ở với Cảnh quản gia lâu ngày, gần mực thì đen thôi."
"..." Gì đấy, o皿o !!!
"Thôi không nói nữa." Phàn Minh đổi chủ đề. "Rốt cuộc cậu nhìn thấy ai thế?"
"Kha Minh Hoa."
"Ơ cái gì!" Phàn Minh giật mình. "Người này dạo này hot lắm, bạn tôi còn thích nữa kìa."
Cảnh Nghi nhẹ nhàng hút một hơi trà sữa, hờ hững đáp: "Bảo bạn anh đừng hâm mộ nữa, idol sắp sập phòng rồi."
Phàn Minh trố mắt: "Có nội tình gì hả?"
"Không."
"Thế sao cậu biết?"
"Tôi xem bói."
"..."
.
Kha Minh Hoa trong thế giới này chẳng phải là nhân vật quá nổi bật gì. Ngay cả vai phụ cũng chẳng chen được, chỉ là đầu truyện bày mấy trò vặt vãnh như giả từ thiện để tạo tiếng thơm.
Nhưng về sau, khi nổi tiếng, hắn bị bóc phốt đêm khuya mò lên giường của một đại lão nào đó, bị đuổi ra khỏi phòng, và đụng phải... phóng viên. Thế là thân bại danh liệt.
Cảnh Nghi cau mày: Sao cậu ta lại tham gia chương trình này nhỉ? Nếu sau này vỡ lẽ, Lệ Minh Chức chẳng phải sẽ bị liên lụy sao? Làm việc chăm chỉ để quay show, cuối cùng bị đồng nghiệp lươn lẹo phá hỏng hết, thật không công bằng tí nào.
Cảnh Nghi vừa nghĩ vừa cắn ống hút đầy bực bội.
Lệ Vấn Chiêu chỉ lên sân khấu cho có lệ rồi nhanh chóng rút lui, được đạo diễn đích thân tiễn ra ngoài đoàn làm phim.
"Cảm ơn Lệ tổng đã dành thời gian tới dự lễ khai máy." Đạo diễn khép nép.
Lệ Vấn Chiêu gật nhẹ, đáp vài câu khách sáo.
Ra đến cửa, Cảnh Nghi vẫy tay: "Xong rồi à?"
Đạo diễn thấy Cảnh Nghi bỗng nhiên nhảy ra từ đâu, giật mình mất một lúc. Sau khi cẩn thận nhìn kỹ gương mặt của người này, trong đầu ông lập tức bật lên suy đoán:
Đây là... người yêu nhỏ của Lệ tổng?
Tất nhiên ông không dám nói từ đó ra miệng. Chỉ là thường mấy ông trùm đầu tư lớn vào đoàn phim kiểu này, ai chẳng có tí tư tâm? Hôm nay thì yêu cầu sửa kịch bản, ngày mai thì nhét cho một diễn viên, ngày kia lăng xê người quen.
Đạo diễn thấy quen rồi. Nhưng "người quen" lần này quả thật chất lượng cao. Nhìn ngoại hình vừa thanh tú vừa quyến rũ, đặt vào chương trình cũng không lạc quẻ.
Đúng lúc đó, Phàn Minh mở miệng: "Cảnh quản gia, uống xong trà sữa rồi thì đưa ly rác đây, tôi cầm."
Đạo diễn: "???"
Cảnh Nghi nhìn Phàn Minh: "Thế thì ngại quá à."
Nói thế thôi, tay thì đưa cái ly đã uống sạch bách ra: "Nhưng mà anh đã nhiệt tình thế thì tôi cũng chẳng nỡ từ chối, cảm ơn nhé."
Phàn Minh: "..." Tôi tự chuốc nghiệp mà.
Đạo diễn càng khó hiểu. Đưa quản gia đi theo để làm gì? Nhưng nghĩ lại, mấy nhà hào môn giàu có này ai chẳng có sở thích quái đản? Ra ngoài mang theo quản gia cũng là chuyện bình thường thôi.
"Trần đạo diễn không cần tiễn nữa." Lệ Vấn Chiêu lên tiếng. "Tôi còn việc, không ở lâu được. Chúc đoàn phim quay thuận lợi."
"Haha, cảm ơn Lệ tổng đã đích thân đến chỉ đạo, ngài đi thong thả." Đạo diễn cười rạng rỡ.
Cảnh Nghi thì vẫn luyến tiếc nhìn đoàn làm phim. "Vậy là về thật sao? Em còn chưa kịp xem gì mà..."
"Đoàn phim quay lâu lắm, ngày mai tôi dẫn em qua đây tiếp." Lệ Vấn Chiêu dỗ dành.
Cảnh Nghi chu môi, đành chấp nhận: "Vậy cũng được."
Đạo diễn: ?
Đây mà là quản gia hả???
Trần đạo diễn vừa quay về đoàn thì đã bị ai đó bất ngờ dọa cho giật cả mình.
"Cái quỷ gì vậy ! Kha Minh Hoa, cậu đi đứng kiểu gì vậy, suýt làm tôi đứng tim!"
"Trần đạo." Kha Minh Hoa nhìn bóng lưng của Lệ Vấn Chiêu đang rời đi xa dần, hỏi: "Người lúc nãy là ông chủ của đoàn mình sao?"
Đạo diễn gật đầu: "Ừ, chương trình này hơi dị, chẳng có mấy ông lớn dám đầu tư. Lệ tổng còn bảo mai sẽ quay lại. Cậu nhớ thể hiện tốt vào."
Kha Minh Hoa gật đầu, trong mắt hiện lên một tia suy tư: "Ngài ấy cũng ở gần đây sao?"
"Ừ, nghe đâu ở cùng khách sạn với đoàn mình, chắc còn ở lại vài ngày. Sau này gặp mặt cũng không ít đâu." Đạo diễn vô tình nói ra.
Kha Minh Hoa lại hỏi: "Còn người trẻ tuổi đi bên cạnh ngài ấy là ai? Có phải diễn viên mới trong đoàn không?"
Đạo diễn phì cười: "Sao? Lo bị cướp mất spotlight hả?"
Khắc Minh Hoa ngại ngùng gãi đầu: "Cũng hơi lo, ngoại hình người đó đẹp quá mà."
Đạo diễn cười lớn, vỗ vai an ủi: "Yên tâm đi, đó là quản gia riêng của Lệ tổng, không vào đoàn giành cơm của cậu đâu."
"..."
Kha Minh Hoa đứng hình. Quản, quản gia???
Không phải kim chủ của Lệ Minh Chức à?
Mẹ kiếp, thế lần trước mình còn...
Ô hay, hóa ra là bị đùa giỡn.
Đầu óc của Kha Minh Hoa lập tức bốc khói khi nhận ra sự thật phũ phàng:
Cảnh Nghi, cái người mà mình ngỡ là thế lực ngầm đứng sau chống lưng cho Lệ Minh Chức, thực chất chỉ là... một quản gia. Một danh phận còn không đáng để đặt lên bàn cân!
Quản gia? Hắn ta mà cũng dám?
Kha Minh Hoa tức giận đến mức muốn cắn nát chiếc thẻ phòng trong tay. Nhớ lại thời gian qua, cậu ta cứ tưởng mình bị một ông lớn cảnh cáo, nên ngoan ngoãn như mèo con.
Ai ngờ, hóa ra là bị một người hầu dọa cho xoắn cả não. Chưa bao giờ trong đời cậu ta cảm thấy mình ngu đến vậy.
.
Tối muộn.
Phàn Minh cực kỳ chu đáo khi chuẩn bị sẵn phòng khách sạn và đưa thẻ phòng cho Lệ Vấn Chiêu.
Cảnh Nghi nhìn chăm chăm vào hành động đó, bỗng hỏi: "Còn tôi thì sao?"
Phàn Minh giữ vẻ mặt nghiêm túc một cách kỳ lạ: "Ngân sách công tác chỉ đủ thuê hai phòng thôi."
Cảnh Nghi: "..."
Xạo quài.
Đến chó hoang ven đường nghe cũng biết là nói xạo!
Nhưng thôi, nghĩ lại thì trước giờ cậu vẫn ở chung phòng với Lệ Vấn Chiêu, giờ đòi riêng làm gì cho mệt. Ở thêm một đêm nữa vậy, không sao cả!
Phòng suite của khách sạn nằm ở tầng cao nhất, với ban công rộng rãi, có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố xa xa và những ngọn núi xanh gần đó.
Cảnh Nghi đứng dựa vào lan can, hít một hơi thật sâu: "Ui trời, không khí này sao mà thơm thế. Bảo sao các anh tổng tài cứ thích chiếm cả ngọn núi để xây nhà. Đúng là độc quyền cả oxy của thiên hạ mà!"
Lệ Vấn Chiêu thản nhiên chỉnh lời: "Còn phải tính đến yếu tố an toàn và riêng tư nữa."
Cảnh Nghi lơ luôn, chạy vào phòng khám phá. Lúc sau, cậu phát hiện ra một góc nhỏ trong phòng còn có cả rạp chiếu phim mini.
Cậu vui mừng hô to: "Ui trời ơi, thiếu gia, chúng ta xem phim đi!"
Lệ Vấn Chiêu đang cởi áo khoác, nghe vậy liền khựng lại. Ánh mắt anh lướt qua góc phòng tối tối với bộ ghế bành và ánh sáng mờ ảo... Có gì đó khẽ lay động trong lòng anh.
Nhưng mấy giây sau, không khí mờ ám ấy bị Cảnh Nghi phá tan: "Ui, còn có bắp rang và coca kìa!"
Cậu hí hửng ôm hết đồ ăn ra, ngồi phịch xuống ghế rồi vỗ tay lên chỗ trống bên cạnh: "Thiếu gia, mau lại đây! Khai màn nào!"
Lệ Vấn Chiêu cuối cùng cũng ngồi xuống, nhìn Cảnh Nghi bật chương trình. Màn hình sáng lên, âm thanh 3D sống động vang khắp phòng.
Lệ Vấn Chiêu nhìn vào nội dung trên màn hình, hơi sững lại: "Em xem... tiểu phẩm hài?"
Cảnh Nghi mắt dán vào màn hình, miệng cười toe: "Dạ, tiểu phẩm hài vui mà, cười xỉu luôn á."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Cả căn phòng bỗng chốc tràn ngập tiếng cười náo động từ màn hình.
Anh khẽ day trán, cảm giác như mình vừa bị kéo vào một cái bẫy... cực kỳ phi logic. "Có thể đổi chương trình khác được không?"
Cảnh Nghi quay qua hỏi ngược: "Anh muốn xem gì?"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Thôi, không nói nữa. Để yên thì hơn.
Thấy anh im lặng, Cảnh Nghi nhẹ nhàng dúi hộp bắp rang vào tay anh, cười hớn hở: "Vừa ăn vừa xem mới sướng nha!"
Lệ Vấn Chiêu định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở lời thì đã bị nhét ngay hai hạt bắp rang vào miệng.
"Thiếu gia, anh biết ngôn ngữ bắp rang tượng trưng cho cái gì không?"
Lệ Vấn Chiêu: "......"
Người này lại sắp nói linh tinh nữa rồi.
Cảnh Nghi rất nghiêm túc quay lại: "Xem phim thì phải im lặng."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Rốt cuộc là ai mới đang phá hoại trải nghiệm xem phim đây hả?!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");