Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 7: Tàu lửa Thomas phiên bản drama




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lệ Vấn Chiêu cười khẩy một tiếng, không thèm đôi co với tên quản gia đang lên cơn điên này nữa, mỉm cười đi gặp Tạ lão gia.

Tạ gia và Lệ gia là thế giao, tuy Lệ gia đời trước đều đã quy tiên, nhưng Lệ Vấn Chiêu vẫn duy trì mối quan hệ này.

"Tạ lão." Lệ Vấn Chiêu khẽ gật đầu.

Tạ lão gia tử mặt mày hiền từ, hai tay chống gậy, cười tủm tỉm nói: "Tới rồi, ồ, Minh Chức cũng tới à."

Lệ Minh Chức ngoan ngoãn cười đáp: "Tạ gia gia."

Lệ Vấn Chiêu nhẹ giọng nói: "Lệ Úc và Lệ Đình có cuộc họp ở nước ngoài không thể tới, nhờ con gửi lời hỏi thăm ngài."

"Việc của người trẻ quan trọng, con đến là ta đã vui lắm rồi." Tạ lão gia tử gõ gõ cây gậy: "Đi đi đi, vào nhà với ta."

Đến tuổi của Tạ lão gia, đối với đám tiểu bối mình thích thì luôn yêu thương hết mực, một tay nắm Lệ Vấn Chiêu, một tay nắm Lệ Minh Chức, quý hóa không buông.

Cảnh Nghi đang mải mê truy lùng tên tội phạm mang theo hàng cấm trong đám đông, thì bỗng dưng thư ký Phàn lái xe đi mất. Cảnh Nghi quay đầu: "Thư ký Phàn, anh không vào sao?"

Phàn Minh nói: "Không vào nữa, tôi cần bình tĩnh lại."

Cảnh Nghi mạnh dạn đoán: "Bị gia thế giàu sang của Tạ gia làm cho chói mắt rồi hả?"

"Tăng lương nhiều quá." Phàn Minh nắm chặt vô lăng cúi đầu: "Thật sự là bối rối quá, tui không biết phải xử lý làm sao hết."

Cảnh Nghi ghen tị: "..."

Ba tiếng đồng hồ rồi, anh vẫn chưa bình tĩnh lại được hả?

Quả nhiên, niềm vui của nhân loại không hề tương thông mà.

Thư ký Phàn bình tĩnh lái xe đi, Cảnh Nghi với tư cách là người đi theo cùng tiến vào phòng tiệc.

Tạ gia cũng là hào môn, có máu mặt, buổi tiệc được bố trí vô cùng xa hoa.

Lệ Vấn Chiêu được Tạ lão gia tử dắt tay, đang nâng ly chúc rượu giữa đám đông toàn người sang chảnh, còn Lệ Minh Chức thì đã chuồn đi đâu mất tăm.

"Cảnh quản gia." Một bàn tay đặt lên vai Cảnh Nghi, Lệ Minh Chức không biết từ đâu chui ra, "Bên kia bàn có cánh gà sốt coca, tôi dẫn anh đi ăn nha."

Muốn ăn gì là có cái đó. Cảnh Nghi mím môi, liếc nhìn về phía Lệ Vấn Chiêu, tiệc còn sớm, tên chuốc thuốc chắc chưa ra tay nhanh vậy đâu, cậu đi sớm về sớm, chắc cũng kịp.

Chủ yếu là muốn thử xem cánh gà sốt coca ở tiệc của hào môn có gì khác với ở quán ăn bên ngoài không thôi.

Không liên quan gì đến việc thèm ăn cả.

Tới bàn ăn, Cảnh Nghi thấy Phàn Minh cũng ở đó, "Thư ký Phàn, anh bình tĩnh lại chưa?"

"Chưa." Phàn Minh gắp một con tôm hùm nhanh chóng bóc vỏ: "Tôi định vừa ăn vừa bình tĩnh lại, Cảnh quản gia ăn chút không?"

"....."

Cảnh quản gia: "Ăn."

Lệ Minh Chức cũng ngồi xuống theo, cậu không đói, chỉ ngồi bên cạnh bóc tôm cho Cảnh Nghi, rồi dò hỏi: "Cảnh quản gia, sao anh lại muốn đến buổi tiệc này thế?"

Tại bữa tiệc, cánh gà ở đây quả nhiên khác hẳn bên ngoài: vỏ giòn rụm, bên trong mềm mại, hương vị thơm ngon đến nỗi Cảnh Nghi ăn ngấu nghiến.

Vừa nhai, cậu vừa lẩm bẩm không rõ lời: "Vì tôi bấm ngón tay tính toán thấy rằng tối nay Đại thiếu gia sẽ gặp đại nạn, nên đặc biệt đến đây để giải nguy."

Phàn Minh dừng tay, nhìn đĩa hải sản đầy ắp trước mặt Cảnh Nghi: "Lệ tổng sẽ bị tôm hùm bắt cóc sao?"

"Nói gì mà cợt nhã thế." Cảnh Nghi liếc mắt trách móc, rõ ràng Phàn thư ký vẫn chưa bình tĩnh lại mà.

Lệ Minh Chức tò mò hỏi: "Quản gia Cảnh, anh chưa nói cho tôi biết, anh trai tôi sẽ gặp nạn gì?"

Cảnh Nghi suy nghĩ một lúc, cảm thấy có thể gợi ý một chút. Nếu thuận lợi, sẽ có thêm hai cặp mắt giúp cậu giám sát, khả năng Lệ Vấn Chiêu bị ám hại sẽ giảm đi.

"Có một cô tiểu thư họ Hoắc." Cảnh Nghi mở lời.

"Tiểu thư họ Hoắc?" Phàn thư ký ngẩng đầu: "Hoắc Sầm Tâm?"

Lệ Minh Chức: "Ai 'thành tâm' cơ?"

Từ khóa quan trọng lập tức kích hoạt trạng thái chiến đấu của Cảnh Nghi, cậu quay phắt lại: "Anh biết 'nữ phụ độc ác' à?"

Phàn Minh không hiểu "nữ phụ độc ác" nghĩa là gì, anh chỉ tay về phía Lệ Vấn Chiêu: "Cô Hoắc đang uống rượu với Lệ tổng kia à."

Cảnh Nghi: !!!!

Ở đằng xa, xung quanh Lệ Vấn Chiêu tụ tập một nhóm người, trong đó có một phụ nữ mặc váy đuôi cá màu xanh dương đứng rất gần, đang cầm ly rượu vang định cụng ly với anh.

Trong nguyên tác, người bỏ thuốc chính là Hoắc Sầm Tâm, Cảnh Nghi chỉ biết tên, chưa gặp mặt.

Không ngờ "nữ phụ độc ác" này đã nhảy đến bên cạnh Lệ Vấn Chiêu.

Tình tiết cẩu huyết sắp diễn ra trước mắt.

Cảnh Nghi vỗ vai Phàn thư ký: "Tổng Giám đốc Lệ vừa tăng lương cho anh hai vạn, sao anh không ra chắn rượu cho anh ấy?"

Phàn Minh bình tĩnh: "Tôi lái xe, không uống rượu."

Cảnh Nghi: "Tôi gọi tài xế thay thế cho anh, anh uống đi."

Phàn Minh: "???"

.

.

Tại trung tâm bữa tiệc.

Hoắc Sầm Tâm mỉm cười nâng ly: "Vì sự hợp tác giữa hai gia đình chúng ta, tôi kính anh một ly."

Trong giao tiếp kinh doanh, việc uống rượu là thường tình. Lệ Vấn Chiêu lấy một ly rượu từ khay của phục vụ: "Hoắc tổng, mời."

Người phục vụ khẽ cúi đầu, lén nháy mắt với Hoắc Sầm Tâm. Cô hiểu ý, nâng ly: "Cạn ly."

Lệ Vấn Chiêu từ từ đưa ly rượu lên môi.

Hoắc Sầm Tâm nhấp một ngụm rượu vang, mắt lóe lên một tia cảm xúc.

"Chào ngài, Hoắc tổng." Một bóng người bất ngờ xuất hiện bên cạnh Lệ Vấn Chiêu, nâng ly cụng với cô: "Lệ tổng tửu lượng kém, hay là để tôi uống cùng ngài đi."

Hoắc Sầm Tâm sững sờ, người này từ đâu chui ra vậy ?

Lệ Vấn Chiêu hơi nhíu mày, rõ ràng cũng không hiểu vì sao thư ký của mình đột nhiên hành động kỳ lạ.

Cho đến khi anh nhìn sang, thấy Cảnh Nghi đang chăm chú nhìn ly rượu trong tay mình.

Ly rượu này....có vấn đề?

"Xin lỗi, tôi không uống được rượu." Lệ Vấn Chiêu rời ly khỏi miệng: "Lần sau tôi sẽ mời Hoắc tổng một bữa đàng hoàng."

Nụ cười trên mặt Hoắc Sầm Tâm suýt không giữ được: "Lệ tổng nói đùa, tôi tưởng anh rất chân thành trong việc hợp tác với nhà họ Hoắc, không ngờ tôi đã quá tự tin, anh thậm chí còn không thiện chí uống với tôi một ly rượu."

Cảnh Nghi nghe cô nói xong, suýt bật cười.

【Há há há há há, công ty tốt nào lại tên là 'Họa Sự' (tai hoạ), lúc tự giới thiệu không thấy xui xẻo sao? Há há há há】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Vậy đây là lý do cậu không cho tôi uống rượu?

"Hoắc tổng nói quá lời rồi." Phàn Minh nhấc ly rượu, một hơi cạn sạch: "Lệ tổng của chúng tôi rất coi trọng hợp đồng với Hoắc thị, chỉ là gần đây sức khỏe không tốt nên không thể uống rượu. Tôi sẽ uống thay ngài ấy. Tôi cạn trước, ngài tùy ý."

Hoắc Sầm Tâm cười mà như không cười, nhấp một ngụm rượu: "Được thôi, Phàn thư ký, vậy chúng ta uống."

Có người chắn rượu thì đã sao? Cứ chuốc say thư ký trước, Lệ Vấn Chiêu rồi cũng chẳng thoát đâu!

Phàn Minh nghe mà muốn nổ đầu, quay qua trừng Cảnh Nghi một cái, rồi lại miễn cưỡng cầm ly rượu lên, chuẩn bị tu thẳng vào miệng.

—————

Một bàn tay trắng nõn vươn ra, Cảnh Nghi giật lấy ly rượu từ tay thư ký Phàn, nghiêm túc nói:

"Thư ký Phàn vừa được thăng chức, lại còn được tăng lương, tinh thần kích động không nên uống rượu. Để tôi uống thay cho anh ấy."

【Đồ cáo già lòng lang dạ sói, phản diện trong phản diện! Cứ chờ đó, xem tôi có chuốc chết cô không!】

Cảnh Nghi cầm chai rượu, "từng từng từng" rót đầy ly rượu vang cao cổ của Hoắc Sầm Tâm.

"Tất cả đều ở đây, mời Hoắc tổng!"

Hoắc Sầm Tâm: "..."

Bàn tay cô run lên, làm rượu trong ly văng ra một nửa.

Người này... lại chui từ đâu ra thế này?!

Hoắc Sầm Tâm sắp hoảng hồn đến nơi, cả buổi mới rót được một ly rượu nhỏ, vậy mà mãi vẫn không mời được.

.....Không sao, không sao cả, cứ chuốc hết bọn người này, cô vẫn dư sức "xử" được Lệ Vấn Chiêu!

"Cảnh Quản gia, tôi nhớ anh không biết uống rượu mà nhỉ?" Lệ Minh Chức, với tinh thần hợp tác, giơ ly rượu lên:

"Hoắc tỷ tỷ, để em thay mặt quản gia nhà em uống với chị."

Cảnh Nghi khiêm tốn cười: "Vẫn là để tôi đi."

Thư ký Phàn nghĩ đến hai vạn tiền lương vừa tăng, quyết không chịu lùi bước: "Đỡ rượu là trách nhiệm của thư ký, quản gia không biết uống rượu, tốt nhất đừng làm phiền Lệ tổng."

Lệ Minh Chức nghiêm nghị: "Em là em trai, dĩ nhiên nên thay anh mình uống rượu."

Thế là một hàng người xếp thành tàu lửa giữa Lệ Vấn Chiêu và Hoắc Sầm Tâm.

Hoắc Sầm Tâm: "....." Mệt mỏi rồi.

Ba người tự dưng cãi nhau, còn Cảnh Nghi thì bị xô lùi một bước, trượt chân đập thẳng vào người Lệ Vấn Chiêu.

Tay cậu quơ loạn lên một cái, "Bang!"-đánh bay ly rượu trong tay hắn.

Rượu văng tung tóe khắp nơi.

Cảnh Nghi chớp mắt vài cái, vẻ mặt đầy mãn nguyện, khủng hoảng đã được giải trừ.

Hoắc Sầm Tâm thì sắc mặt xanh mét, vội vàng buông một câu: "Tôi có việc" rồi xách váy bỏ chạy.

Cảnh Nghi thở phào một hơi thật dài.

【Nguy cơ đã giải quyết xong, chắc Lệ tổng không bị hạ thuốc đâu nhỉ...】

Đồng tử của Lệ Vấn Chiêu thoáng co lại. Hạ thuốc? Hoắc Sầm Tâm muốn hạ thuốc anh?

Sao quản gia nhỏ này giờ mới mở miệng nói?

【Yeah, lại giúp Lệ gia né được một cái hố to như cái hẻm vực Mariana rồi.】

【Cơ mà... Hoắc Sầm Tâm tuy xấu tính thật, nhưng mị lực thì khỏi bàn. Không thì sao sau này Lệ thiếu gia nhà chúng ta lại bị mụ ấy biến thành một tên si tình não tàn, còn tệ hơn Lệ Minh Chức kia nữa chứ. Nhóc kia ít ra chỉ có tặng hết tài sản riêng của mình thôi, chứ Lệ Vấn Chiêu thì khỏi, anh ta gói gọn nguyên cái Lệ gia dâng hết lên tay người ta luôn.】

【Ui, nghĩ lại thì mình làm vậy liệu có tính là phá duyên âm của Lệ gia không nhỉ... Còn chuyện của Lệ Úc và Lệ Đình nữa... A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ độ trì cho con với.】

Lệ Vấn Chiêu: "....."

Hắn... hắn cũng là não tàn vì tình?

Còn tệ hơn cả Lệ Minh Chức?

Còn có Lệ Úc và Lệ Đình nữa.....?

Anh liếc mắt sang bên, phát hiện cậu em trai Lệ Minh Chức đang nhìn mình, ánh mắt phức tạp không thôi.

"Anh à, nhà mình... toàn là si tình não tàn đó."

Lệ chính thức được ghi danh vào đội hình Não Tàn Vì Tình Vấn Chiêu: "..."

Nói hươu nói vượn!

【Nguy hiểm đã được giải trừ, giờ có thể yên tâm ăn uống rồi. Mình vừa bảo vệ được sự "trong sáng" của Lệ tổng, oa oa, mình đúng là một quản gia có tâm có tầm. Không làm một dĩa bánh ngọt để khen thưởng bản thân thì thật có lỗi với sự trung thành và tận tâm này.】

"Cảnh quản gia" Lệ Minh Chức hớn hở nói, "Bên kia có mấy cái bánh ngọt ngon lắm, đi ăn thử không?"

Ánh mắt Cảnh Nghi sáng rỡ, cảm động như sắp khóc: "Đi chứ!"

Phàn thư ký liếc nhìn bàn bánh ngọt chỗ đó, chau mày bảo: "Tôi không thích đồ ngọt, hai người đi đi. Tôi thì muốn ăn hải sản hơn."

Thế là ba người bọn họ không nói không rằng, tự động chia phe ngay trước mặt Lệ Vấn Chiêu, chạy tán loạn ra góc tiệc làm một màn "ăn như rồng cuốn hổ vồ."

Sau cái vụ ầm ĩ này, bất kỳ món gì ở buổi tiệc, Lệ Vấn Chiêu nhìn đều thấy như bị bỏ thuốc hết, thành ra chẳng dám động vào một ngụm. Hoàn thành nghi thức chúc thọ cho ông cụ, đưa quà mừng, anh lôi ba tên "ma đói đầu thai" kia về nhà luôn.

Quản gia nhỏ thì ăn chưa đủ no, trước khi bị xách đi còn cố nhét thêm mấy miếng bánh ngọt vào túi áo, vừa đi vừa ăn, vừa lấy vừa nhét.

Tài xế mà Cảnh Nghi gọi trước đã đến. Phàn thư ký nhanh chóng ngồi lên ghế phụ, Lệ Vấn Chiêu uống rượu nên yên vị ở ghế sau, cùng với cậu em Lệ Minh Chức chen chúc.

Cảnh Nghi...

"Quản gia Cảnh, quản gia Cảnh!" Lệ Minh Chức cựa quậy lấn hẳn về phía bên trong, ấn cả Lệ Vấn Chiêu dính sát vào cửa kính. "Ngồi cạnh tôi này, vừa ăn vừa nói chuyện chơi."

"Ý kiến hay đó." Cảnh Nghi lập tức leo lên xe, hào phóng chia sẻ chiến lợi phẩm vừa cướp được từ tiệc của Tạ gia. "Đại thiếu gia, ăn bánh ngọt không ạ?"

Hỏi thế thôi, Cảnh Nghi thừa biết Lệ Vấn Chiêu không thích đồ ngọt, chắc chắn sẽ không đụng vào mấy thứ này. Nhưng với tư cách là một quản gia mẫu mực, cậu vẫn rất biết điều mà hỏi một câu xã giao.

"Ăn không ạ?"

Một giọng nam trầm lạnh lẽo đáp lại: "Ừ."

Ngay sau đó, Cảnh Nghi tận mắt chứng kiến cái bánh ngọt trong tay mình... từ từ biến mất.

Cảnh Nghi: Nhìn chằm chằm...

Cái gì thế này? Anh không phải nói là không ăn đồ ngọt sao?!

Lệ Vấn Chiêu xé bao bì, cắn một miếng nhỏ.

Trong tiệc chẳng dám ăn thứ gì, đói cả buổi, giờ bánh này được đảm bảo không có độc, cứ thoải mái mà xử.

.

.

9 giờ tối, cả ba người trở về Lệ gia.

Lệ Vấn Chiêu mệt lả người, tham gia tiệc sinh nhật mà chẳng khác gì ngồi họp suốt cả ngày.

Ở phòng gym cạnh phòng khách, Lệ Đình đang đánh quyền. Thấy Lệ Vấn Chiêu về, anh bỏ găng tay, lau mồ hôi trên trán rồi hỏi: "Sao về sớm vậy? Tưởng ông cụ Tạ sẽ giữ anh ở lại qua đêm chứ."

Lệ Vấn Chiêu "Ừ" một tiếng, cầm điện thoại gọi bếp: "Đói nên về."

Lệ Đình: "Hả?!"

Chẳng lẽ bàn tiệc to tướng của nhà họ Tạ không có món nào hợp miệng anh sao?

Ngoài cổng lớn, Lệ Minh Chức đang thì thầm gì đó với Cảnh Nghi, vừa nói vừa cười hí hửng bước vào.

"À đúng rồi, anh này," Lệ Đình nói tiếp, "Công ty em vừa ký được một hợp đồng đầu tư. Ở khu phía Bắc thành phố sắp xây dựng một công viên giải trí, nhưng đang thiếu chút vốn, anh có hứng thú không?"

【Công viên giải trí phía Bắc thành phố?!!!】

Tiếng hét đầy khí thế vang lên như tiếng sấm giữa trời quang, đập thẳng vào tai mọi người trong phòng.

Ba anh em Lệ gia giật bắn, đồng loạt rùng mình. Cả người run lẩy bẩy, suýt chút nữa thì biến thành hội "đang nghe lén, thì bị mất thính giác!" Quản gia nhỏ lại nổi đoá cái gì nữa đây?!

Ánh mắt Cảnh Nghi lia thẳng sang Lệ Đình, đầu óc như tua nhanh bộ phim ký ức.

【Đúng rồi! Mình nhớ ra rồi! Cái công viên đó chọn vị trí sai bét! Bên dưới có nguyên một dòng sông ngầm. Mới khởi công được một tẹo thì cả nền đất sụp xuống, vùi lấp hết toàn bộ dự án trong phút mốt.】

Lệ Đình trợn tròn mắt: Hả?!

【Cái dự án này mà đầu tư thì chắc Lệ Đình tán gia bại sản là cái chắc! Phải tìm cách ngăn anh ta lại.】

"Anh ba" đột nhiên, Lệ Minh Chức cất giọng, mặt mày nghiêm túc: "Em nghĩ anh là người thấu đáo, làm việc vừa chỉn chu lại trưởng thành. Nhưng... công viên giải trí là thứ dự án vừa nhảm nhí vừa con nít. Em thấy nó chẳng hợp với anh chút nào đâu, thôi hay là anh đừng đầu tư nữa."

Lệ Đình gật đầu cái rụp, không chút lưỡng lự: "Em nói có lý. Anh sẽ bảo thư ký hủy hợp đồng ngay."

Cảnh Nghi: ????

Không phải! Hợp lý chỗ nào ?!

Mấy nhân vật trong tiểu thuyết này lợi hại quá vậy. Đến cả mấy câu thoại còn giành mất của người ta!

Các ông cũng phải để tui thể hiện chút chứ !!!

________________________

Cảnh quản gia (chống cằm, mặt buồn rười rượi): "Ngoài việc giữ gìn trong sạch cho tổng giám đốc Lệ, tôi chẳng làm được gì cả!"

Lệ Vấn Chiêu: "...!" Cậu làm tới mức này là đủ rồi đấy :)

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.