(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lệ Minh Chức dẫn Cảnh Nghi đến trung tâm thương mại lớn nhất khu vực trung tâm thành phố.
Hai người cùng mua sắm, ăn uống thỏa thích, quét sạch từ tầng một đến tầng bảy, trông chẳng khác nào cơn bão càn quét mọi ngóc ngách.
Trong lúc dạo quanh, Cảnh Nghi nhận ra công nghệ ở thế giới này hiện đại hơn so với thế giới trước.
Thành phố không chỉ phồn hoa, sạch sẽ, mà khắp nơi còn có những chiếc xe thông minh tiên tiến và các sản phẩm điện tử mới ra mắt liên tục, đến mức công nghệ gọi video từ xa đã có thể hiển thị người thật qua hình ảnh ba chiều...
Dạo quanh một vòng, Cảnh Nghi giống như một bà cụ vừa bước vào thế giới kỳ diệu, trố mắt kinh ngạc.
"Cảnh quản gia, bên kia có mấy bộ quần áo đẹp lắm, chúng ta qua xem thử đi." Lệ Minh Chức gợi ý.
"Tiểu thiếu gia." Cảnh Nghi lắc lắc mấy túi đồ đang nặng trĩu trên tay, "Thật sự là tôi không còn sức để mang thêm nữa, đi về thôi."
Cậu chỉ muốn về nghỉ ngơi trên chiếc giường êm ái của mình.
Lệ Minh Chức khăng khăng: "Nhưng bộ đồ đó thực sự rất hợp với anh mà."
Cảnh Nghi nghĩ ngợi rồi nói: "Nhưng bình thường tôi chỉ mặc đồng phục, những bộ này e rằng không có dịp để mặc đâu."
Lệ Minh Chức ngừng lại hai giây, chấp nhận ý kiến của cậu: "Vậy thì mua cho anh trai tôi."
Cảnh Nghi ngạc nhiên: "Cậu nghiêm túc đấy à?"
Lệ Minh Chức chỉ về một cửa hàng bán quần áo lông mềm, với những bộ màu trắng và hồng dịu dàng. Tuy nhiên, Lệ Vấn Chiêu – người luôn lạnh lùng và nghiêm nghị – liệu có hợp với phong cách dễ thương này không?
Cảnh Nghi không nhịn được mà tưởng tượng cảnh Lệ Vấn Chiêu mặc đồ lông dễ thương, nháy mắt và kêu "meo~" một tiếng. Nghĩ đến đó mà cậu rùng mình.
"Không phải thế, chúng ta qua cửa hàng vest bên cạnh." Lệ Minh Chức nói, "Mua một bộ vest làm quà, mong anh trai tôi sẽ cử thêm vài người giúp đỡ. Một mình tôi không đủ sức đối phó với Ninh Khương."
Nghe vậy cũng hợp lý.
Ninh Khương có tài tẩy não người khác, khiến Lệ Minh Chức từ một thiếu gia thông minh bị biến thành một kẻ si tình đến ngớ ngẩn. Giờ khi đã tỉnh ngộ, nếu không có ai canh chừng thì đúng là đáng lo ngại.
Cả hai bước vào cửa hàng, Lệ Minh Chức chọn một bộ vest đen với kiểu dáng cổ điển, chỉ có điều màu sắc trông hơi u ám, trông như một bộ đồ dành cho một giáo sư khắc khổ.
Cảnh Nghi chỉ tay sang bộ bên cạnh: "Lấy bộ này đi, bộ này đẹp hơn."
Đó là một bộ vest màu xám đậm, có những đường may tinh tế, với những điểm nhấn lấp lánh tinh tế ở tay áo và cổ tay dưới ánh sáng của cửa hàng, trông vừa sang trọng vừa thanh lịch.
"Wow, Cảnh quản gia, mắt nhìn của anh thật tinh tế!" Lệ Minh Chức vui vẻ, "Anh trai tôi mặc bộ này chắc chắn sẽ rất soái."
Cảnh Nghi tự hào đón nhận lời khen.
Sau đó, Lệ Minh Chức chọn thêm một chiếc cà vạt họa tiết tối màu và cúc tay áo hình sư tử rồi mang tất cả ra quầy thanh toán.
Trong lúc trả tiền, cậu ta có chút ngập ngừng: "Cảnh quản gia, tôi dùng thẻ của anh trai để mua đồ cho anh ấy, như vậy là đúng không nhỉ?"
Cảnh Nghi suy nghĩ rồi đáp: "Lấy của dân, dùng cho dân."
Lệ Minh Chức: "..."
Sau khi thanh toán, Cảnh Nghi gọi người mang bớt đồ về Lệ gia rồi cùng Lệ Minh Chức mang bộ vest mới mua đến công ty Lệ thị.
Ba giờ rưỡi chiều, Lệ Vấn Chiêu vừa kết thúc một cuộc họp quốc tế.
Lệ Vấn Chiêu kết thúc một cuộc họp quốc tế vào ba giờ rưỡi chiều, trở về văn phòng cùng thư ký của mình. Anh nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt, hỏi: "Chiều nay còn lịch trình gì nữa không?"
Ting Ting.
Ting Ting.
Tinh Ting.
Điện thoại trên bàn vang lên ba tiếng liền.
Lệ Vấn Chiêu cau mày. Từ lúc vào công ty, điện thoại của anh liên tục nhận được thông báo quẹt thẻ.
Đến giờ đã kéo dài hai, ba tiếng mà vẫn chưa dừng lại. Không lẽ Lệ Minh Chức đã đem hết tiền của anh đi nuôi lừa đảo?
Đang định kiêu thư ký kiểm tra chi tiết các khoản chi, thì điện thoại nội bộ đột nhiên reo lên.
Lệ Vấn Chiêu nhấc máy: "Chuyện gì?"
Lễ tân báo cáo: "Lệ tổng, có hai vị tiên sinh, tự xưng là em trai và quản gia của anh đang ở đây, nhưng họ không có hẹn trước."
"Cho họ lên đi."
Cúp máy, Lệ Vấn Chiêu quay sang thư ký và nói: "Minh Chức đến rồi, cậu ra đón một chút. Nó chưa từng đến công ty nên chắc sẽ không biết văn phòng tôi ở đâu."
"Vâng." Thư ký đẩy gọng kính, ôm tập tài liệu và nhanh chóng rời đi.
Ra đến cửa, thư ký liền nhìn thấy hai người trẻ tuổi bước ra từ thang máy. Hai người tuổi tác tương đương, diện mạo xuất chúng, ăn mặc cũng đẹp đẽ, khiến thư ký không phân biệt được ai mới là tiểu thiếu gia nhà họ Lệ.
"Mời hai vị." Thư ký dẫn đường và mở cửa văn phòng, "Lệ tổng đang đợi trong phòng."
Đây là lần đầu tiên Cảnh Nghi nhìn thấy tòa nhà trụ sở của Lệ thị được miêu tả trong tiểu thuyết, nằm trên mảnh đất đắt đỏ bậc nhất thành phố.
Văn phòng tổng giám đốc đặt ở tầng 45, cao nhất, với tầm nhìn bao quát toàn bộ thành phố. Vừa bước ra khỏi thang máy kính trong suốt, chân cậu lập tức mềm nhũn.
Cậu quên mất mình hơi sợ độ cao.
May mà không phải làm tổng tài, nếu không mỗi ngày cậu sẽ phải co ro trong thang máy không người, run rẩy mà chẳng có chút phong thái nào.
"Anh trai tôi đang bận à?" Lệ Minh Chức hỏi.
Thư ký nhanh chóng xác định ai là thiếu gia và ai là quản gia, rồi lịch sự đáp: "Lệ tổng vừa họp xong, hiện không bận. Mời tiểu thiếu gia và quản gia vào trong."
Cảnh Nghi liếc nhìn thư ký đứng cạnh, nhớ lại một chi tiết trong truyện:
【Đây là một thư ký trung thành và chính trực, từng đứng ra chắn dao cho Lệ tổng. Dù sau này Lệ gia phá sản, anh ta vẫn ở lại giúp đỡ Lệ Vấn Chiêu để trả ơn, quả thực là một người tốt...】
Lệ Vấn Chiêu chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của Lệ Minh Chức đảo qua người thư ký, cậu ta mỉm cười: "Thư ký Phàm, lần đầu gặp mặt, tôi mời anh uống trà sữa nhé."
Nói rồi, Lệ Minh Chức đưa ly trà sữa mới mua, vốn định đưa cho anh trai, cho thư ký.
Phàn Minh hơi ngạc nhiên, "Cảm ơn tiểu thiếu gia, nhưng trong giờ làm việc tôi không tiện uống đồ uống. Xin cảm ơn lòng tốt của cậu."
"Vậy à." Lệ Minh Chức không ép, ngoan ngoãn cất lại ly trà sữa, "Anh không uống, vậy vừa lúc để lại cho anh trai tôi vậy."
"......"
Vào trong, Lệ Vấn Chiêu ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc rộng rãi, vẻ mặt lãnh đạm và quý khí: "Tìm anh có việc gì?"
Lệ Minh Chức trình bày mong muốn được cử thêm người bảo vệ, khiến Lệ Vấn Chiêu nhíu mày: "Loại chuyện này tìm anh hai của em đi, nó mở công ty bảo vệ, muốn bao nhiêu bảo vệ chẳng có?"
"À, đúng rồi ha." Lệ Minh Chức gãi đầu, rồi quay sang Cảnh Nghi, "Cảnh quản gia, hình như chúng ta đến nhầm nơi rồi."
Cảnh Nghi đang đứng bên cạnh bể cá, nhìn ngắm mấy con cá nhỏ xinh xắn bơi lội trong đó, tay cậu vô thức gõ gõ vào thành bể để chọc lũ cá bơi qua bơi lại.
Bất ngờ bị gọi, cậu vội rụt tay lại, rồi vô thức đáp lại: "Ừm, đúng là không nên đến đây."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Ba ánh mắt đồng loạt quét về phía cậu.
Cảnh Nghi: Oa ! Chẳng lẽ anh ta nhìn thấy mình nghịch cá sao?
Lệ Vấn Chiêu cười lạnh một tiếng, ký tên lên tài liệu rồi đưa cho thư ký, "Cảnh quản gia, đi pha một tách trà."
Cảnh Nghi ngẩn người, có một thư ký rồi mà vẫn chưa đủ sao, đúng là phong cách sống của tổng tài mà.
Cậu nhìn quanh rồi phát hiện một góc có một quầy nước nhỏ với đầy đủ trà và dụng cụ. Ấm nước còn ấm sẵn, cậu nhanh nhẹn pha một ly rồi đưa đến bên tay Lệ Vấn Chiêu.
"Lệ tổng, đây là lịch trình chiều nay của anh," Phàn Minh nói khi xem lại Lệ làm việc, "Bốn giờ có bữa tối với tổng giám đốc của Tập đoàn Tần, năm giờ có cuộc họp báo cáo công việc từ công ty con, bảy giờ tối là tiệc mừng thọ của Tạ lão gia..."
Tay Cảnh Nghi bất giác run lên
"Xoảng."
Tiệc mừng thọ của ai ? Tạ lão gia ?
Cảnh Nghi sững người. Đây chính là sự kiện quan trọng trong nguyên tác.
Trong bữa tiệc mừng thọ của Tạ lão gia, Lệ Vấn Chiêu đã bị chuốc thuốc. Kẻ ác độc trong câu chuyện lợi dụng tình hình để tiếp cận anh, rồi tung tin về "một đêm mặn nồng" giữa họ.
Ngày hôm sau, các trang báo lớn đều đăng tin về "chuyện tình bí mật" của Lệ Vấn Chiêu, khiến dư luận dậy sóng.
Độc giả nguyên tác ai cũng biết rằng vụ việc hạ thuốc và tung tin này đều do kẻ đó tự biên tự diễn nhằm chiếm được sự tin tưởng của Lệ Vấn Chiêu, từ đó lên kế hoạch hủy hoại Lệ gia từ bên trong.
Sao tình tiết quan trọng này lại đến nhanh vậy chứ?
Trong lúc Cảnh Nghi còn đang nghĩ xem phải làm thế nào để ngăn chặn nguy cơ này, cậu nghe thấy bên cạnh tiếng nghiến răng của Lệ Vấn Chiêu: "... Cảnh Nghi!"
"Hả?" Cảnh Nghi giật mình, trong tay cậu vô thức lại nghiêng thêm nước trà khiến nó đổ thẳng xuống chân Lệ Vấn Chiêu.
"..."
"..."
Cơn giận của Lệ Vấn Chiêu gần như tan biến vì mức độ bất lực trước tình huống này: "Cảnh quản gia!"
Bị giọng điệu này làm cho sợ hãi, Cảnh Nghi lập tức giật mình, phần nước trà còn lại cũng tràn ra nốt.
"..."
"..."
Cả người Lệ Vấn Chiêu đã ướt sũng.
May sao, Lệ Minh Chức rất tinh ý. Thấy sắc mặt của anh trai mình dần sa sầm, cậu ta vội vàng đưa bộ vest vừa mua ra, nói nhanh:
"Anh đừng giận mà, chúng em vừa mua cho anh bộ đồ mới, chính Cảnh quản gia đã đích thân chọn lựa đó, đẹp mắt lắm đó anh."
Lệ Vấn Chiêu nhếch miệng cười lạnh: "Vậy nên mới đổ nước trà lên tôi để có cớ thay đồ mới?"
Cảnh Nghi tái mặt: "Hai chuyện này chẳng liên quan đến nhau!"
Lệ Vấn Chiêu đứng dậy, nhận bộ đồ từ tay Lệ Minh Chức với vẻ mặt lạnh lùng, mỉa mai: "Còn vì lý do gì khác? Chẳng lẽ cậu có quen biết lão gia Tạ, nghe thấy tên ông ấy nên kích động?"
Cảnh Nghi ngẫm nghĩ một chút, rồi đáp: "Vâng, đúng vậy."
【Không chừng nếu mình nói có quen biết, mình sẽ được đi cùng.】
Lệ Vấn Chiêu cười lạnh, "Cậu nghĩ h..."
【Dù sao bữa tiệc này cũng là khởi đầu cho chuỗi sự kiện khiến Lệ gia sụp đổ. Nếu mình không có mặt, liệu Lệ Vấn Chiêu có mắc phải hết các sai lầm không? Haizz, làm quản gia mệt thật...】
Nghe thấy trong đầu những lời tự than của cậu, Lệ Vấn Chiêu nhướn mày, suýt nữa quên cả câu mình đang định nói:
"Minh Chức, chuẩn bị cho cậu ấy một bộ đồ, đi dự tiệc tối cùng chúng ta, đừng ăn mặc quá sơ sài làm mất mặt Lệ gia."
Lệ Minh Chức lúc này mới hoàn hồn, lắp bắp: "... ò, dạ."
Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu lướt qua người Cảnh Nghi rồi chuyển sang thư ký, thấy anh ta không có biểu hiện kỳ lạ nào, cũng chẳng có sự chú ý quá mức nào với cậu.
......Vậy là anh ta không nghe thấy? Có vẻ như khả năng đặc biệt của Cảnh quản gia chỉ phát huy trong phạm vi nhà họ Lệ.
Như vậy cũng được, đỡ phải bị người khác cho là có bệnh
Mười phút sau, Phàn Minh đã chuẩn bị xong bộ trang phục mới, gọn gàng và ngay ngắn mang vào phòng thay đồ riêng của Lệ Vấn Chiêu.
Anh ta bình tĩnh nói: "Tổng giám đốc, xin mời thay đồ."
Phàn Minh quả không hổ danh là thư ký chuyên nghiệp, từ lời nói đến hành động đều chu toàn, khiến người ta yên tâm vô cùng.
【Oa, đúng là năng lực chuyên môn cao thật!】
Cảnh Nghi không kiềm được thầm cảm thán trong lòng.
【Thì ra đây là thư ký tiêu chuẩn của một tổng tài. Không biết một thư ký kiểu này lương mỗi tháng bao nhiêu nhỉ...】
Nghe thấy suy nghĩ này, Lệ Vấn Chiêu khựng lại, cởi áo khoác và thuận tay vứt lên ghế, nhìn về phía Phàn Minh nói: "Thư ký Phàn, thông báo với phòng nhân sự..."
Phàn Minh lập tức lấy sổ tay ra, viết lia lịa.
"Tháng tới lương của anh sẽ được tăng thêm hai vạn."
Sột soạt—cây bút của Phàn Minh bỗng khựng lại trên trang giấy, anh mất vài giây để phản ứng, rồi lễ phép cúi đầu: "Cảm ơn tổng giám đốc."
【Oaa, hai vạn, hai vạn, hai vạn! Chỉ vì là lượt quần áo mà được tăng hai vạn! Đúng là tổng tài mạnh tay chi tiền không tiếc!】
【Nói vậy thì mình cũng vừa là lượt sơ sơ quần áo cho tổng tài một chút đó... không biết có được thưởng không...】
Lệ Vấn Chiêu cau mày, ánh mắt tối sầm lại: "Quản gia Cảnh."
Cảnh Nghi lập tức đứng thẳng người: "Tôi đây ạ ~"
Đã là tổng tài, chắc không có kiểu thiên vị đâu nhỉ? Dù gì cũng nên xem qua công lao lựa đồ của cậu mà thưởng một chút chứ nhỉ?
Cảnh Nghi nghĩ thầm, ánh mắt long lanh hy vọng
【Mình tiền lương cũng thêm hai vạn sao?】 OvO
Không cần đoán, Lệ Vấn Chiêu cũng biết cậu đang nghĩ gì, anh nhẹ nhàng phủi nhẹ vệt nước trà trên cà vạt, giọng nói lạnh lẽo: "Hủy cả một bộ đồ của tôi, cậu nghĩ xem tôi nên phạt thế nào?"
【Cư xử bất công!】
【Rõ ràng là phân biệt đối xử!】
Cảnh Nghi mím môi, nghĩ ngợi một lúc rồi nói nghiêm túc: "Hay là lấy tiền ra hung hăng phạt tôi đi?"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Lệ Minh Chức: "..."
Phàn Minh: "..."
Hai giây sau, cả Cảnh Nghi và Lệ Minh Chức đều bị đẩy ra khỏi văn phòng.
Đứng bên ngoài cánh cửa đã đóng chặt, Lệ Minh Chức thở hắt ra một hơi, nói: "Cảnh quản gia, sao anh dám tranh luận với anh tôi thế?"
Cảnh Nghi: "Tôi có sao?"
Không phải bầu không khí vẫn luôn khá tốt sao, chẳng qua cậu và Lệ Vấn Chiêu chỉ nói qua nói lại một chút thôi mà.
"Thôi bỏ đi." Lệ Minh Chức lắc đầu: "Không nghĩ đến nữa, chúng ta đi mua đồ thôi."
Cảnh Nghi: "Lại mua?!"
"Tiệc mừng thọ cần phải mặc đồ chỉnh tề mà." Lệ Minh Chức hỏi: "anh có đồ lễ phục không?"
Cảnh Nghi lắc đầu: "Không có."
"Vậy thì xuống mua thôi, vẫn còn thời gian để thử đồ và làm tóc."
Ba giờ sau, cả hai đã chỉnh trang đâu vào đó, xe của Lệ Vấn Chiêu cũng đến trước cửa tiệm.
Phàn Minh là người lái xe, Cảnh Nghi ngồi ghế phụ, còn Lệ Vấn Chiêu và Lệ Minh Chức ngồi ghế sau.
"Anh cả." Vừa lên xe, Lệ Minh Chức đã ngập ngừng hỏi Lệ Vấn Chiêu: "Chúng ta không mang theo quà, như vậy có mất lịch sự không?"
Lệ Vấn Chiêu chăm chú đọc tài liệu, không đáp.
"Tiểu thiếu gia, tổng giám đốc đã chuẩn bị sẵn rồi, đến lúc xuống xe cậu chỉ cần cầm vào là được."
Vừa nói, Phàn Minh liếc qua Cảnh Nghi một cái, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cảnh quản gia và tôi là người tháp tùng, không cần chuẩn bị quà đâu."
Cảnh Nghi cong cong môi: "Ôi chao, thư ký Phàn đúng là nhân văn ghê!"
"......"
Bộ lễ phục nhỏ trên người Cảnh Nghi là do cậu tự móc tiền ra mua, quẹt một phát bay luôn mấy tháng lương, mặc được đúng một lần, xót muốn chết, nếu không phải để ngăn chặn Lệ gia khỏi bờ vực diệt vong thì cậu cũng tiếc lắm chứ bộ.
Nếu còn phải mua thêm quà cáp đắt tiền gì nữa thì sau này cậu ra đường chỉ có nước húp gió Tây Bắc.
Lệ Vấn Chiêu nhìn thẳng về phía trước, thỉnh thoảng lại bị một mảng trắng bên ghế phụ lái thu hút sự chú ý.
Không hiểu sao hắn cứ thấy Cảnh quản gia dạo này hoạt bát sáng láng hơn hẳn hồi mới vào làm, nhưng nhìn kỹ thì rõ ràng cũng chẳng có gì khác biệt.
Quản gia nhỏ nhà hắn ngũ quan rất hài hoà, da lại trắng, bộ vest nhỏ màu đen càng làm nổi bật khuôn mặt trắng trẻo, xinh xắn, từ góc nhìn của hắn, còn có thể thấy hai má phúng phính, lúc nói chuyện lại phồng lên xẹp xuống, y như mấy bé thú cưng.
Đang đi thì xe bỗng dưng chạy qua gờ giảm tốc, Cảnh Nghi bị xóc nảy người, đầu đập vào kính.
Chưa đầy một lúc sau, bên tai đã vang lên tiếng nói.
【Á á á á á đau quá! Sao xe xịn tông người mà cũng đau thế này! Hự, vụ này có tính là đi làm thêm ngoài giờ không nhỉ, không biết có được bồi thường tai nạn lao động không nữa.】
【Vì bảo vệ Lệ gia mà mình bị thương nặng thế này, mình đúng là một quản gia tận tâm tận lực mà, không biết tối nay có lừa được đầu bếp làm cho đĩa cánh gà Coca không ta..】
Lệ Vấn Chiêu: "......"
Đáng yêu cái nỗi gì, đây rõ ràng là một tên dở hơi chuyên làm trò lộn xộn lại còn tham tiền.
Nhìn thì ngoan ngoãn đấy, kỳ thực toàn là giả vờ cho người ta xem.
.
.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng lớn nhà họ Tạ, biết Lệ Vấn Chiêu sắp đến, Tạ lão gia tử đích thân ra tận cổng đón.
Lệ Vấn Chiêu xuống xe, đứng cạnh xe cài cúc áo vest, liếc nhìn Cảnh Nghi: "Không phải nói quen biết Tạ lão gia sao, sao không lại chào hỏi một tiếng?"
Cảnh Nghi từ tốn lắc đầu: "Lâu quá rồi không gặp, lão nhân gia chắc không còn nhớ tôi nữa đâu."
?
Thật sự quen biết Tạ lão gia à ?
Lệ Vấn Chiêu sững người: "Hai người quen nhau kiểu gì?"
Quản gia nhỏ bắt đầu ba hoa: "Bọn tôi là hàng xóm, cùng sống chung dưới một bầu trời xanh, cùng thích hít thở khí oxy, từ bé đã chẳng quen biết, ông ấy chơi ở nhà ông ấy, tôi chơi ở nhà tôi."
Lệ Vấn Chiêu: "...."
Hay cho một màn "ai chơi nhà nấy".
Thế thì đúng là lâu lắm rồi không gặp, cả đời chắc chưa gặp bao giờ.
________________________
Cảnh Nghi: "Chúng tôi là những người xa lạ quen thuộc nhất."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Lệ Vấn Chiêu: "Tôi thật ngớ ngẩn khi tin cậu."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");