Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 40: Run rẩy kinh hãi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lệ Vấn Chiêu đứng sững, ánh mắt dừng lại trên mặt Cảnh Nghi rất lâu mà không nói lời nào.

Dưới ánh nhìn đó, Cảnh Nghi bắt đầu thấy chột dạ, ánh mắt đảo qua đảo lại tìm chỗ trốn.

[Đây là món của khách bàn số 9 mời anh, họ muốn mời anh đi xem phim tối nay.]

Đột nhiên, câu nói của phục vụ bỗng vang lên trong đầu Cảnh Nghi.

Cậu chớp chớp mắt, ngây người tại chỗ, cùng một trạng thái với Lệ Vấn Chiêu.

"..."

"Hiểu ra rồi à?" Lệ Vấn Chiêu nhìn biểu cảm thay đổi rõ rệt trên gương mặt Cảnh Nghi, thầm nghĩ may quá, cuối cùng nhóc này cũng thông não.

"Ừm." Cảnh Nghi mím môi, thốt ra một câu: "Ý anh ta là muốn tán tỉnh tôi, đúng không?"

May quá, cuối cùng cũng thông suốt.

Lệ Vấn Chiêu gật nhẹ: "Cảm giác thế nào?"

Cảnh Nghi lắc đầu quầy quậy: "Không dám nghĩ."

"..."

Cảnh Nghi đúng là không dám nghĩ thật. Trong thế giới ngôn tình cổ điển, nơi mũi tên tình yêu đều nhắm vào các nhân vật khác giới, cậu – một người vô danh, không tên không tuổi, sao dám xen chân vào mấy chuyện rối ren này chứ? Can đảm ghê!

Lệ Vấn Chiêu nhìn vẻ mặt nghĩ quá xa của Cảnh Nghi mà sững người, khẽ cười nhạt một tiếng.

Cảnh Nghi ngẩng lên, nhìn thấy Lệ Vấn Chiêu đứng dưới ánh đèn, bóng dáng cao lớn như chắn hết ánh sáng phía sau. Trong hành lang yên tĩnh, vẻ ngoài ấy khiến cậu không khỏi bối rối, vô thức kéo áo Lệ Vấn Chiêu:

"Thiếu gia, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này. Trông giống mấy nhân vật bóng đen muốn thủ tiêu người ta trong anime quá."

"..."

"Không làm chuyện xấu thì việc gì sợ bị thủ tiêu?"

"Nhưng mấy kẻ b.iến th.ái có cần lý do để thủ tiêu đâu!"

Nhận ra mình cũng bị kéo vào lối suy nghĩ của Cảnh Nghi, Lệ Vấn Chiêu nhíu mày, nén lại mọi cảm xúc rồi im lặng.

Cảnh Nghi kéo anh đi nhanh hơn, đoạn nhìn thẳng vào mắt anh: "Vậy... thiếu gia vừa nãy đến để cứu tôi thật sao?"

Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu nhìn anh hơi sâu hơn, đúng là có ý đó, nhưng không hoàn toàn trong sáng. Anh đáp nhẹ:

"Ừ."

Cảnh Nghi thở phào: "Cảm ơn thiếu gia đã cứu mạng!"

Lệ Vấn Chiêu hỏi: "Cậu không thích người kia?"

"Người lạ thôi mà." Cảnh Nghi nhíu mày. "Sao mà nói thích hay không được?"

【Người khiến tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên chỉ có thể là... tiền nhân dân tệ thôi!】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Anh nghĩ, đúng là mình đã lo xa. Với kiểu đầu óc chạy sai đường của Cảnh Nghi, đến cả dân chơi tình trường cũng chẳng lay động nổi.

Cảnh Nghi định nói thêm gì đó, nhưng Lệ Vấn Chiêu bất ngờ quay người đi thẳng. Cậu vội vàng chạy theo: "Thiếu gia? Không nói chuyện nữa à?"

"Không còn gì để nói." Lệ Vấn Chiêu không quay đầu lại.

"Tại sao chứ?"

Lệ Vấn Chiêu thở dài: "Cậu lạc đường nặng quá rồi."

"..."

Cảnh Nghi cúi nhìn đôi chân của mình.

Lệ Vấn Chiêu: "..."

.

Về phòng, Lệ Vấn Chiêu mở cửa bước thẳng vào phòng ngủ chính.

Cảnh Nghi vào phòng tắm riêng ngâm mình trong bồn. Nước nóng làm cậu cảm thấy dễ chịu đến mức suýt tan thành nước, cuối cùng bò lên giường.

Nhưng tối nay, dù giường êm, chăn ấm, cậu vẫn không tài nào ngủ được. Lăn qua lăn lại một hồi, cậu nhớ ra có việc chưa làm. Cậu bật điện thoại nhắn tin:

[Ngài Cảnh đại gia]: "Thư ký Phàn, anh ngủ chưa?"

[Phàn Minh]: "Cậu nói trước xem, tôi sẽ quyết định mình có đang ngủ hay không."

[Ngài Cảnh đại gia]: "..."

[Ngài Cảnh đại gia]: "Là thế này, thư ký Trâu nhờ tôi chuyển một món đồ cho anh. Hình như tôi quên mất rồi."

[Phàn Minh]: "Đồ gì?"

[Ngài Cảnh đại gia]: "Một cuốn bí kíp ôn thi công chức."

[Phàn Minh]: "..."

[Phàn Minh]: "Hắn bị làm sao à? Tôi có thi công chức đâu mà cứ ép học hoài thế?"

Cảnh Nghi nghĩ một chút rồi nhắn lại:

[Ngài Cảnh đại gia]: "Chắc là muốn tìm cảm giác tự tin trên người anh thôi. (Cười tà mị.jpg)"

[Phàn Minh]: "..."

Phàn Minh đặt điện thoại xuống, bật cười, nằm dài trên giường. Anh vừa định ngủ thì lại nhắn thêm:

[Phàn Minh]: "Lệ tổng ngủ chưa?"

Cảnh Nghi ngớ người, muốn nói không biết, nhưng nghĩ thư ký Phàn chắc có việc quan trọng. Cậu đành ngậm ngùi "hỏi hộ":

【Thiếu gia, anh ngủ chưa?】

Lệ Vấn Chiêu đang chuẩn bị ngủ thì bị gọi dậy: "..."

【Đại thiếu gia ơi?】

Lệ Vấn Chiêu bật đèn đầu giường, lấy điện thoại ra: [Làm gì.]

Cảnh Nghi liền quay đầu gửi tin nhắn cho Phàn Minh.

[Phàn Minh]: Cảnh quản gia, Lệ Tổng có thói quen, trước khi ngủ phải uống một cốc sữa để giúp ngủ ngon, nếu không đổi nơi ngủ sẽ mất ngủ, tôi đang gấp làm báo cáo, phiền quản gia Cảnh giúp mang lên.

Cảnh Nghi cảnh giác nheo mắt: [Thư ký Phàn, anh tốt nhất đừng đùa tôi đấy.]

Cậu ở Lệ gia lâu như vậy, sao chưa từng nghe qua thói quen này?

[Phàn Minh]: Tôi dùng IQ của thư ký Trâu để thề, 100% là thật!

"......"

.

Lệ Vấn Chiêu bật đèn, ngồi dậy, lắng nghe tiếng lầm bầm nhỏ xíu từ phòng bên, nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, mà Cảnh Nghi không gửi thêm tin nhắn nào.

"......"

Quản gia nhỏ điên rồ này, giờ nửa đêm lại bắt đầu đi giỡn với sếp.

Lệ Vấn Chiêu ghi chú trong đầu một cái, đặt điện thoại xuống, tắt đèn, nhắm mắt ngủ.

Cốc cốc cốc.

Âm thanh gõ cửa rón rén vang lên.

Lệ Vấn Chiêu lại phải mở mắt lần nữa: "..."

Ngoài cửa, Cảnh Nghi đứng đó, tay cầm một ly sữa đầy tràn, vừa lầm bầm vừa gõ cửa: "Đại thiếu gia, tôi mang sữa tới nè, mở cửa giùm đi."

Cửa lập tức bật mở.

Cảnh Nghi mặc áo choàng tắm trắng tinh, da dẻ mềm mại hồng hào như chiếc bánh bao mới hấp, xuất hiện trước mặt Lệ Vấn Chiêu.

Chiếc áo choàng rõ ràng hơi quá cỡ. Nếu Lệ Vấn Chiêu mặc thì vừa vặn, nhưng rơi vào Cảnh Nghi thì lại như một đống vải lỏng lẻo, cổ áo lệch sang một bên, để lộ cả một vùng da mịn màng phơn phớt hồng.

"Cậu..."

Lệ Vấn Chiêu định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở lời, cậu quản gia nhỏ đã tự động đi thẳng vào, hai tay nâng ly sữa đầy đến mép:

"Làm ơn né ra, sắp tràn hết cả rồi đây này."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Phòng ngủ chính rộng hơn phòng của Cảnh Nghi nhiều, thiết kế tinh tế hơn hẳn.

Cảnh Nghi nhanh nhẹn quan sát phòng, xác định vị trí đầu giường, sau đó đặt ly sữa xuống như đang xử lý một quả bom: "Đại thiếu gia, uống sữa đi rồi ngủ, đảm bảo ngon giấc."

Lệ Vấn Chiêu, vừa bị đánh thức, cố giữ bình tĩnh: "... Cậu gõ cửa giữa đêm chỉ để đưa tôi ly sữa này?"

"Đúng rồi đó ạ." Cảnh Nghi gật đầu chắc nịch: "Sữa giúp ngủ ngon mà, uống nhanh đi đại thiếu gia, đừng ngại."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi nghiêng đầu, nhìn anh chăm chú: "Hay là anh muốn uống nóng? Để tôi hâm lại."

Lệ Vấn Chiêu lập tức giơ tay ngăn lại, giọng trầm hơn: "Không cần, cái này là được rồi."

Cảnh Nghi đứng ngẩn người, mắt mở to đầy hoài nghi: "Sao thế? Anh bị cảm à? Sao giọng khàn vậy?"

Vừa nói, cậu vừa chạy tới, nhón chân, đặt tay lên trán Lệ Vấn Chiêu kiểm tra.

Chiếc áo choàng vì động tác này lại trễ thêm một chút...

Lệ Vấn Chiêu: "..."

"Hình như hơi nóng nha. Đại thiếu gia, anh như bị sốt nhẹ ấy..."

"Ra ngoài!"

Chưa kịp nói hết câu, Cảnh Nghi đã bị Lệ Vấn Chiêu túm cổ áo, kéo tuột ra khỏi phòng.

Rầm!

Cánh cửa đóng lại đầy dứt khoát.

Cảnh Nghi: "...??"

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, điện thoại trong áo choàng rung lên.

Tin nhắn từ Phàn Minh:

[Phàn Minh]: Cảnh quản gia, đã mang sữa qua chưa?

Cảnh Nghi lơ mơ trả lời: [Đưa rồi, nhưng đại thiếu gia có vẻ hơi lạ.]

[Phàn Minh]: Lạ thế nào?

[Ngài Cảnh đại gia]: Hình như anh ấy bị sốt."

[Phàn Minh]: ...

.

Sáng hôm sau.

Cảnh Nghi ngái ngủ lê bước ra ngoài, vừa lúc thấy Lệ Vấn Chiêu đã tỉnh, đang đứng trước gương thắt cà vạt.

Cậu liền dính lấy anh, nhỏ giọng hỏi thăm: "Anh khỏe chưa?"

Lệ Vấn Chiêu lỡ tay thắt chặt cà vạt hơn mức cần thiết, suýt nghẹt thở, quay qua nhìn cậu: "Khỏe cái gì?"

"Hôm qua anh sốt mà." Cảnh Nghi nhíu mày: "Với tư cách quản gia, lẽ ra tôi nên ra ngoài mua thuốc cho anh ngay lập tức."

"..." Lệ Vấn Chiêu hít sâu, cố giữ bình tĩnh: "Không cần."

Cảnh Nghi gật đầu: "À, vậy chắc khỏi rồi."

"..."

Sau khi thay đồ xong, Cảnh Nghi giúp anh xách cặp tài liệu, đứng ngoài chờ trong lúc Lệ Vấn Chiêu nghe điện thoại.

Vừa mở cửa, cậu liền thấy Phàn Minh hé cửa nhìn qua đầy bí ẩn.

Phàn Minh: |.0)

Cảnh Nghi: (0.|

"Thư ký Phàn, anh đang làm gì thế?" Cảnh Nghi ló nửa mặt ra hỏi.

Phàn Minh đáp tỉnh bơ: "Đợi Lệ tổng báo hôm nay được nghỉ."

"Mơ à." Cảnh Nghi liếc mắt: "Anh lương cao thế, nghỉ ngơi gì nữa."

Phàn Minh cười giả lả: "Đúng, tôi nên học tập Cảnh quản gia."

Cảnh Nghi kéo cửa thêm: "Thôi, đừng núp nữa. Ra nói chuyện đàng hoàng đi, đứng thế này đau cổ lắm."

Phàn Minh miễn cưỡng bước ra, làm bộ nghiêm túc: "Cảnh quản gia, chào buổi sáng."

Cảnh Nghi xách cặp bước ra, nhìn anh ta bằng ánh mắt soi mói: "Chào buổi sáng."

Vừa thấy cậu tay xách đồ, Phàn Minh lập tức nhào tới: "Để tôi cầm cho, cực quá."

Cảnh Nghi híp mắt đầy nghi ngờ: "Thư ký Phàn, mới qua một đêm, sao anh đổi tính nhanh thế? Hôm qua châm chọc, hôm nay nịnh nọt?"

Phàn Minh cười cợt: "Là vì tôi muốn thân thiện hơn thôi mà."

Cảnh Nghi nghiêm giọng: "Không, đây là mặt của kẻ tiểu nhân đạt được âm mưu đấy."

Nghĩ chút, cậu bổ sung: "Còn là loại tiểu nhân lén đâm sau lưng, mà đâm trúng nữa cơ."

Phàn Minh: "..."

Lệ Vấn Chiêu bước ra, mặt lạnh tanh: "Ai tiểu nhân? Ai đâm ai?"

Phàn Minh liền đứng nghiêm chỉnh: "Chỉ là đùa chút thôi, Lệ tổng."

Lệ Vấn Chiêu nhớ lại ly sữa tối qua, ánh mắt lướt qua Phàn Minh: "Cậu thích đùa thế, vậy khi phát lương tôi cũng đùa nhé?"

Phàn Minh nghẹn họng: "... Lệ tổng, tôi xin lỗi."

.

Buổi hẹn với ông chủ Triệu lúc 9 giờ sáng, khách sạn chuẩn bị xe đưa nhóm Lệ Vấn Chiêu ra vùng ngoại ô.

Khu nghỉ dưỡng phải yên tĩnh, phong cảnh đẹp, diện tích rộng để xây dựng đầy đủ các tiện ích và cảnh quan giải trí. Sau khi cân nhắc, chỉ có vùng ngoại ô mới phù hợp với các tiêu chí này.

Sau một giờ ngồi xe, họ đến nơi.

"Lệ tổng." Ông chủ Triệu đã đến sớm vài phút, vừa bước xuống xe đã bắt tay Lệ Vấn Chiêu: "Anh xem khu vực này thế nào, gần quốc lộ, sát bên còn có đường cao tốc, vấn đề giao thông chẳng cần phải lo nghĩ."

Phong cảnh nơi này đúng là núi non hữu tình, vừa mưa xong, không khí trong lành, giữa rừng núi mờ sương, nhà dân xung quanh cũng thấp nhỏ, mang lại cảm giác rời xa thành phố xô bồ, hòa mình vào sự giản dị tự nhiên.

Lệ Vấn Chiêu gật đầu: "Không tệ. Phong cảnh đẹp, không khí tốt, rất hợp để làm khu nghỉ dưỡng. Nhưng nếu phát triển quá mức, lại dễ phá vỡ vẻ đẹp tự nhiên."

"Đúng vậy!" Ông chủ Triệu hớn hở: "Đây cũng chính là lý do tôi muốn hợp tác với anh. Trước đó tôi từng tiếp xúc không ít đối tác, nhưng họ chỉ nghĩ đến việc khai thác rầm rộ, phá hủy môi trường. Chỉ có anh là chung ý tưởng với tôi."

Hai người đồng quan điểm, thế là trò chuyện rôm rả suốt hai tiếng đồng hồ.

"Cảnh quản gia!"

Cảnh Nghi đang đứng xa xa ngắm cảnh, nghe gọi thì quay đầu lại: "Hửm?"

"Cậu có mệt không? Mệt thì ra xe ngồi đợi." Phàn Minh đề nghị.

Cảnh Nghi lập tức bật mode mạnh mẽ: "Thư ký Phàn, anh mệt thì cứ đi đi, Lệ tổng sẽ không trách phạt đâu."

Phàn Minh: "..."

Trời bắt đầu kéo mây, có vẻ sắp mưa. Cảnh Nghi quay người định ra xe lấy ô.

Lúc này, từ xa có một chiếc xe đạp chạy qua, cậu trai đạp xe loạng choạng, phía sau chở theo một cô gái, hai người vừa cười vừa nói tình tứ.

Phía sau họ, một chiếc xe sang lướt qua. Cậu trai ngước nhìn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

"Cảnh quản gia, cậu chọn cái nào?" Phàn Minh chậm rãi lên tiếng. "Ngồi trên xe đạp cười hay ngồi trong xe BMW khóc?"

Cảnh Nghi liếc sang, ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh: "Thời tiết thế này, ngồi sau xe đạp thì cười kiểu gì được, thư ký Phàn?"

Phàn Minh: "..."

.

Lệ Vấn Chiêu và ông chủ Triệu nhanh chóng chốt được ý định hợp tác sơ bộ, hẹn sau khi về ký hợp đồng. Dự án khu nghỉ dưỡng coi như chính thức được quyết định.

Để ăn mừng, ông chủ Triệu mời họ đi ăn tối ở một nhà hàng thực dưỡng.

"Nguyên liệu ở đây rất tươi, không có dư lượng thuốc trừ sâu, nước cũng là nước khoáng thiên nhiên." Ông chủ Triệu cười ha hả: "Lệ tổng nếm thử xem. Nếu thích, hôm khánh thành dự án chúng ta lại tụ tập ở đây."

Lệ Vấn Chiêu cười nhẹ: "Được."

Phàn Minh đã soạn hợp đồng theo những gì hai bên thỏa thuận, giao cho thư ký của ông chủ Triệu xử lý. Sau khi ký xong, mọi việc coi như hoàn tất.

Chẳng bao lâu sau, thức ăn được bưng lên đầy bàn.

Cảnh Nghi đã đói đến mức bụng biểu tình, vừa thấy các món ăn nghi ngút khói thơm phức thì không kiềm được nuốt nước miếng, lặng lẽ nhích ghế sát lại bàn.

Vừa nhích xong đã cảm giác có người nhìn mình.

Cậu quay qua, ánh mắt đầy cảnh giác.

Lệ Vấn Chiêu vừa rụt lại đôi giày bị Cảnh Nghi đạp trúng, vừa nhàn nhạt: "Ghế có gai hả?"

"Ngồi xa quá sợ không gắp kịp." Cảnh Nghi giải thích với giọng nghiêm túc.

【Bàn lớn thế này, một trợ lý như tôi mà xoay bàn thì hơi kỳ. Đợi món vừa tới chỗ tôi, tôi gắp nhanh chút là được.】

【Nếu bàn xoay nhanh quá, đại thiếu gia, anh nhớ giữ bàn hộ tôi nha.】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

"Lệ tổng, mời anh." Ông chủ Triệu hồ hởi mở nắp nồi lẩu ở giữa bàn: "Đây là món nổi tiếng của quán – canh gà hầm nấm, thơm ngon bổ dưỡng, anh thử xem."

Ông chủ Triệu tâm trạng rất vui, còn không quên mời cả Cảnh Nghi và Phàn Minh: "Cảnh trợ lý, thư ký Phàn, hai cậu cũng ăn đi, đừng khách sáo."

"Cảm ơn ông chủ Triệu."

Cảnh Nghi cũng chẳng biết nồi lẩu này nấu gì, nhưng cậu múc một thìa nếm thử. Nước dùng đậm đà, hương vị thơm ngon, vừa uống đã thấy ấm cả người.

"Ngon quá."

Uống xong, Cảnh Nghi còn l.iếm môi đầy lưu luyến, mắt dán chặt vào bàn.

【Món gà tam bôi sắp xoay tới rồi, sẵn sàng!】

Lệ Vấn Chiêu ngồi bên cạnh, ánh mắt ngày càng sâu thẳm: "..."

Quản gia nhỏ còn chưa kịp đưa ánh mắt thèm khát lên thì đã bị bắt quả tang hành động "rụt rè" của mình.

Khi món gà tam bôi vừa lướt tới trước mặt, Lệ Vấn Chiêu đã khéo léo vươn đôi đũa ra, lập tức giữ chặt đĩa lại.

Nhờ vậy, Cảnh Nghi thỏa mãn được nguyện vọng thưởng thức món ngon yêu thích.

Trong suốt bữa ăn, ngoài nói chuyện xã giao với chủ tiệc Triệu tổng, sự chú ý của Lệ Vấn Chiêu đều bị thu hút bởi Cảnh Nghi bên cạnh.

Lúc thấy cậu đuổi theo bàn xoay nhưng bị "hụt" mất món ngon, miệng lầu bầu lí nhí, anh nhịn không được mà giúp cậu gắp thức ăn.

Cảnh Nghi ăn đến no căng, ngay cả nước canh cũng làm tới ba bát đầy.

Triệu tổng ngồi kế bên, âm thầm nhìn cậu với ánh mắt đầy nghi hoặc: Một vị quản gia mà lại khiến đại tổng chăm sóc tận tình đến mức này, không biết là nhân vật tầm cỡ nào?

Bữa cơm kết thúc, Triệu tổng hào hứng đề nghị trải nghiệm thêm liệu pháp tắm suối nước nóng nhưng Lệ Vấn Chiêu khéo léo từ chối. Không muốn làm phiền thêm, ông bèn để thư ký sắp xếp xe đưa mọi người về khách sạn nghỉ ngơi.

Về tới nơi thì trời đã đổ mưa. Cảnh Nghi vừa đi vừa ngửa mặt than trời:

【Ngày nào cũng mưa. Nếu ông trời giỏi thế, sao không thử mưa ra tiền xem nào, hé hé hé!】

Đang cười hả hê thì cậu nấc cụt một cái rõ to:

【Ôi chao, no quá...】

Lệ Vấn Chiêu liếc mắt nhìn: "Tôi cứ tưởng bụng cậu là túi thần Doraemon, cái gì cũng nhét được vào."

Cảnh Nghi ngại ngùng: "Thật sự là no lắm rồi..."

Phàn Minh không nói gì, lẳng lặng đưa qua một hộp thuốc tiêu hóa. Cảnh Nghi mừng rỡ nhận lấy, ánh mắt long lanh: "Phàn thư ký, anh quả là thiên tài trong giới thư ký mà!"

Phàn Minh nhẹ đẩy gọng kính: "Cảnh quản gia quá khen rồi."

Đến bậc thang khách sạn, Phàn Minh lịch sự hỏi: "Cảnh quản gia, có cần tôi đỡ cậu lên không?"

Cảnh Nghi nghiêng đầu: "Phàn thư ký, anh đang coi thường ai đấy?"

Lệ Vấn Chiêu chậm rãi xen vào: "Chỉ cần cậu ăn đủ nhiều, chẳng ai dám coi thường cậu cả."

Cảnh Nghi: "..."

.

Tối đến, Cảnh Nghi nằm ườn trên giường như một chú cá khô kiệt sức. No đến mức ngại tắm, cậu nghĩ rằng mình sẽ ngủ ngay, nhưng càng nằm càng thấy người nóng bừng, khó chịu vô cùng.

Cậu thử cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc sơ mi mỏng, nhưng vẫn không đỡ. Loay hoay mãi, cậu phát hiện... mình bị chảy máu mũi!

Khoảnh khắc nhìn thấy máu, đầu óc Cảnh Nghi lập tức gào thét:

【Xong rồi! Chắc là bệnh nan y đây mà!】

【NPC pháo hôi thì sống làm gì nữa! Biết đâu đây chính là lý do mình chết trong cốt truyện...】

【Xong phim rồi! Xong đời rồi!】

Ngay lúc cậu đang lảm nhảm những lời tuyệt vọng, Lệ Vấn Chiêu ở ngoài cửa nghe thấy, không đợi gõ cửa đã lao vào.

Thấy Cảnh Nghi mặc áo sơ mi nhăn nhúm, chân trần đứng cạnh giường, Lệ Vấn Chiêu thoáng ngẩn người.

Cảnh Nghi vội vàng lao tới, nước mắt lưng tròng: "Xong rồi! Đại thiếu gia, tôi sắp chết rồi!"

Lệ Vấn Chiêu chỉ nhìn thoáng qua, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Không sao cả."

"Không sao cái gì! Ai tự dưng chảy máu mũi mà không phải có chuyện chứ?"

"Do cậu ăn đồ bổ quá mức đấy."

"Hả?"

"Món canh hồi trưa, là canh rùa đen đấy."

Cảnh Nghi bừng tỉnh: "Thì ra mấy người gọi rùa là 'báu vật nước'! Nếu đổi thành tên khác như rùa đen, baba hay con giáp xác, tôi đã biết ngay rồi!"

Lệ Vấn Chiêu chẳng muốn tranh luận, chỉ lạnh lùng nói: "Qua đây."

"Để làm gì? Không đi bệnh viện à?"

"Chỉ là chảy máu nhẹ, chẳng phải tự cầm rồi sao?"

Cảnh Nghi soi gương, thấy đúng là đã ngừng, bèn ngoan ngoãn đi theo.

Lệ Vấn Chiêu dẫn cậu tới bồn rửa, thấm khăn lau sạch vết máu trên mặt. Khoảng cách gần khiến Cảnh Nghi bất giác cảm nhận rõ hơi ấm và hương thơm từ người đối diện.

Tim cậu đập loạn, ánh mắt không biết nhìn đi đâu.

Lệ Vấn Chiêu mặc áo choàng tắm vừa vặn người, áo bị lệch làm lộ ra đường cong cơ bắp săn chắc.

"......."

Mũi lại ngứa ngáy, như sắp máu mũi lần nữa!

Cảnh Nghi hoảng hốt lùi lại, chân trượt, cơ thể đổ về phía bồn rửa. Ngay khi cậu nghĩ đời mình thế là hết, Lệ Vấn Chiêu đã nhanh tay kéo lại.

"Bình tĩnh chút!" Lệ Vấn Chiêu thấp giọng mắng, hơi thở phả sát bên tai.

Cảnh Nghi run rẩy nhỏ giọng: "Anh đứng gần quá... tôi nóng..."

"Vậy cậu định lao đầu vào bồn tự sát chắc?"

"Không có..."

Cậu bị ôm lấy dựa vào ngực của Lệ Vấn Chiêu. Chưa kể, bàn tay nóng hổi của Lệ Vấn Chiêu vẫn còn đặt trên eo cậu.

Hai người dựa gần đến mức, chỗ khó nói kia hình như có gì đó đang dần thức tỉnh...

Cảnh Nghi trừng lớn mắt, cực kỳ chấn động.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.