Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 32: Hóa ra là anh cướp mất bàn tay vàng của tôi!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Không tin đâu." Cảnh Nghi bĩu môi một cách rất "thiếu thuyết phục".

"Chuyện xem bói vốn đã nửa tin nửa ngờ rồi." Lệ Vấn Chiêu tỉnh bơ nói: "Tâm thành thì bói mới linh."

Cảnh Nghi: "..."

Cảnh Nghi nghiêng đầu, mắt nhìn anh không rời, giọng có vẻ bất mãn: "Vậy là anh cứ nhất quyết không chịu thừa nhận, đúng không?"

Lệ Vấn Chiêu vẫn điềm nhiên như núi Thái Sơn, hoàn toàn không dao động.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng đó, Cảnh Nghi âm thầm mở cái hộp Pandora trong lòng:

【Nhưng tôi biết rất nhiều bí mật của nhà họ Lệ nhé.】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

【Tôi biết nhà họ Lệ tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, biết trong công ty có bao nhiêu nội gián, biết cả mấy chiêu trò tiếp theo của Thẩm Thù Bách!】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

【Còn biết sau này anh sẽ ở bên cạnh ai nữa cơ.】

Cậu vừa nghĩ đến đây, ánh mắt bốn phía giao nhau. Cảnh Nghi mặt dày bày ra vẻ "chim nhỏ úp sọt", rõ ràng muốn dụ anh thừa nhận bí mật.

Cảnh Nghi mỉm cười đầy mời gọi:

【Anh có muốn biết không?】

Đáp lại câu hỏi đó, Lệ Vấn Chiêu quay đầu, không chút hứng thú. Anh nhẹ nhàng cầm chiếc iPad bên cạnh và bắt đầu làm việc.

Cảnh Nghi không chịu thua, dịch người sang: "Anh thật sự không tò mò hả? Thật không? Một chút xíu cũng không?"

Lệ Vấn Chiêu: "Không."

"Vì sao chứ?" Cảnh Nghi tròn mắt.

Lệ Vấn Chiêu ngẩng lên nhìn cậu trong vài giây, ánh mắt vừa sâu xa vừa bình thản: "Vì tôi đã biết sau này mình sẽ ở bên ai rồi."

"..."

"???"

"!!!!!"

Thừa nhận rồi!

Lệ Vấn Chiêu thừa nhận anh nghe được tiếng lòng của cậu!

Cuối cùng cũng bị bắt tại trận!

Dằn lại cảm giác bất an thoáng qua, Cảnh Nghi thử thăm dò: "Anh... nghe được từ khi nào?"

Biết không giấu nữa, Lệ Vấn Chiêu thẳng thắn đáp: "Từ lúc Minh Chức đưa Ninh Khương về nhà chính."

"Lâu vậy rồi sao?!" Cảnh Nghi trừng mắt ngạc nhiên.

Nghĩ lại, vậy thì bao nhiêu "đoạn văn tâm sự" trong đầu cậu trước giờ đều bị Lệ Vấn Chiêu nghe thấy hết rồi?!

Cảnh Nghi cuống lên, hai tay ôm ngực tự trấn an: Yên lặng, yên lặng... nghĩ nhỏ chút đi!

Lệ Vấn Chiêu: "..." Dù có nghĩ nhỏ đến mấy, khoảng cách này vẫn nghe rõ rành rành thôi.

Ngồi trên xe, Cảnh Nghi rơi vào trạng thái ngơ ngác. Nhưng mà, nói sao nhỉ, cũng không hẳn là không hiểu được. Nhiều chuyện vốn dĩ đã có manh mối cả.

Không cần nói, nhưng tình hình đều đang đi theo hướng tích cực:

Ninh Khương bị nhốt vào tù, nghệ sĩ tai tiếng của công ty con bị cắt hợp đồng sạch, hội đồng quản trị bị bóc mẽ scandal, giao dịch nội tạng của Hoa gia thì bị cảnh sát xóa sổ, ngay cả Lệ Úc trong bữa tiệc sinh nhật cũng tự dưng bỏ đi...

Đều là Lệ Vấn Chiêu âm thầm ra tay đúng không?

Cậu ngơ ngác mất mấy giây, rồi như thể bừng tỉnh:

Thì ra là anh cướp mất "bàn tay vàng" của tôi!

Cảnh Nghi trừng mắt hung dữ:

ψ(`ー')ψ*

Nghe xong mớ suy diễn rối rắm trong đầu cậu, Lệ Vấn Chiêu khẽ liếc qua, giọng trầm ổn:

"Xâu chuỗi xong rồi à?"

Quản gia nhỏ gật đầu một cái, khẽ đáp: "Gần như thế."

Lệ Vấn Chiêu hình như khẽ cười, nói với bác tài ngồi phía trước: "Chú Lâm, đưa chúng tôi về nhà trước, sau đó đưa thư ký Phàn về."

"Vâng." Chú Lâm đáp.

Cảnh Nghi thò đầu ra ghế trước, hồ hởi: "Thư ký Phàn, hóa ra anh vẫn còn đây à!"

Phàn Minh ngồi ghế phụ lái, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình hết mức có thể. Hai vị ở ghế sau thân mật trò chuyện như chỗ không người, chẳng hề coi anh là "người ngoài".

Với kinh nghiệm lăn lộn bao năm, Phàn Minh hiểu một quy tắc bất biến:

Không nên thấy thì đừng nhìn, không nên nghe thì giả điếc.

Anh hắng giọng một cái, nhã nhặn: "Tôi thật ra không có ở đây."

Cảnh Nghi: "..." Thế người ngồi trước mặt tôi đây chẳng lẽ là ma?

Cảnh Nghi tò mò nhìn chằm chằm: "Thư ký Phàn, anh nói chuyện nghe kỳ cục thật đấy."

Phàn Minh thản nhiên đáp: "Tôi vốn dĩ luôn kỳ cục mà."

Cảnh Nghi: "..."

Cậu chậm rãi quay đầu, trao cho Lệ Vấn Chiêu ánh mắt đầy thương cảm:

【Xong rồi, thư ký của anh bị cảnh tượng ban nãy dọa cho lú luôn rồi.】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

.

Sau khi sự thật được phơi bày, Cảnh Nghi thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại, từ nay cậu không cần vắt óc nghĩ cách nói bóng gió với Lệ đại thiếu gia nữa, mà có thể trực tiếp "báo thiên cơ". Xét ra thì cũng là chuyện tốt.

Ngáp dài một cái, Cảnh Nghi rúc vào ghế, mắt ngấn nước vì buồn ngủ.

Đêm qua chỉ chợp mắt được ba tiếng, sáng nay lại lao đao chạy qua mấy hồi căng thẳng, tinh thần mạnh mẽ đến mấy cũng không chịu nổi.

Dựa lưng vào ghế mềm mại, cậu nhanh chóng yên lặng.

Lệ Vấn Chiêu liếc sang, thấy quản gia nhỏ an tĩnh đến lạ, nhìn kỹ thì hóa ra cậu đã thiếp đi mất.

"Gần về đến nhà rồi, về rồi ngủ tiếp." Anh nhẹ giọng nhắc.

Cảnh Nghi lười biếng cuộn người lại, bĩu môi: "Chợp mắt tí thôi mà..."

Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu, khóe môi thoáng cong: "Lần sau còn thức khuya không?"

Cảnh Nghi hé mắt, lông mi khẽ rung:

【Câu này nghe giống hỏi tôi mai có ăn cơm không ấy.】

Lệ Vấn Chiêu sững người: "Vẫn tiếp tục thức khuya à?"

Cảnh Nghi trở mình, quay lưng về phía anh, nhắm tịt mắt lại:

【Niềm vui thức khuya, anh không hiểu được đâu.】

Lệ Vấn Chiêu lạnh giọng: "Lần sau không đi làm thì trừ lương."

Ngồi phía trước, Phàn Minh lập tức căng cứng cả người.

Cái gì vậy trời? Sao nghe như Lệ tổng đang tự nói chuyện một mình vậy? Hay là... hai người ngồi sau đã đạt đến cảnh giới thần giao cách cảm rồi?

Cảnh Nghi mơ màng gần như ngủ gật, nhưng nghe đến câu này thì vô thức phản ứng:

【Trừ thì trừ, người thu nhập 10 vạn một tháng không care cái hai trăm, ba trăm lẻ tẻ đó.】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Sau khi bị lộ, quản gia nhỏ ngày càng "không biết kiêng nể" là gì.

Xe lắc lư, thực ra Cảnh Nghi vẫn chưa ngủ sâu. Xe vừa đỗ trong sân nhà họ Lệ, cậu đã tỉnh. Ngáp dài ngáp ngắn, dụi mắt mơ màng bước xuống, ai ngờ bị vấp cửa xe, suýt chút nữa "mặt đất hôn nhau".

May mà Lệ Vấn Chiêu nhanh tay túm cậu lại.

Cảnh Nghi đứng thẳng người, ôm ngực thở phào: "May quá, hú hồn hú vía."

Lệ Vấn Chiêu mím môi, giọng bình tĩnh mà không thiếu phần nghiêm khắc:

"Cứ thức khuya nữa, lần sau sẽ không may mắn vậy đâu."

Cảnh Nghi bật cười khanh khách:

"Người trẻ bọn tôi thích thức khuya mà! Với cả, tôi trụ được lâu như thế, chẳng phải cũng giỏi lắm sao?"

【Chưa kể, không phải ai cũng "phá đảo màn đêm" như tôi đâu nhé.】

Lệ Vấn Chiêu nghe xong, khẽ cười lạnh:

"Ừ, ban đêm thì cậu giỏi thật, nhưng sáng hôm sau thì chắc chắn không dậy nổi."

Cảnh Nghi: "..."

.

.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Cảnh Nghi được nghỉ liền ba ngày.

Sau kỳ nghỉ "hồi máu" ấy, cậu trở lại làm việc trông chẳng khác nào một cây cải xanh nhỏ, tràn đầy sức sống.

"Chào buổi sáng, thư ký Phàn!"

Phàn Minh vừa định mở miệng, lại ngập ngừng chỉnh lại cách gọi: "Chào... quản gia."

Cảnh Nghi nở nụ cười hòa nhã: "Gọi thế ngượng ghê. Hay gọi vài lần nữa cho quen đi, cứ mạnh dạn lên!"

Phàn Minh: "..."

Cảnh Nghi còn chưa nói xong, gáy đã bị một bàn tay túm lấy. Cậu lảo đảo nhón chân, bị người ta lôi thẳng vào phòng làm việc.

Cảnh Nghi: "..."

【Gì vậy, sao tự dưng túm tôi?】

Lệ Vấn Chiêu mặt không cảm xúc: "Chặn đường."

【À, hóa ra tôi là chướng ngại vật nên anh chỉ đang "dọn dẹp giao thông" thôi chứ gì.】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Lần đầu tiên trong đời anh thấy có người tự miêu tả mình kiểu này.

Sau ba ngày nghỉ cuối tuần, lượng công việc tồn đọng chồng chất.

Lệ Vấn Chiêu nhặt vài tập tài liệu trên bàn, đưa qua cho cậu trợ lý bất đắc dĩ: "Xem đi."

Cảnh Nghi nhận lấy, trong lòng thầm hỏi:

【Xem kiểu phân loại hay đọc từng chữ?】

Lệ Vấn Chiêu đáp thẳng: "Quét mìn."

Giờ thì sự thật đã rõ, nhân vật bug mang tên Cảnh Nghi này, Lệ đại thiếu gia cũng chẳng ngại tận dụng triệt để.

Cảnh Nghi không cần giả bộ nữa, chăm chú làm việc. Tài liệu nào "có mùi" liền thẳng tay vẽ dấu X to tướng rồi trả lại cho Lệ Vấn Chiêu xử lý.

Không khí làm việc xem ra cũng khá yên bình.

Nửa tiếng sau, Phàn Minh bước vào phòng, mang theo một tập tài liệu:

"Lệ tổng, đây là đề xuất từ phòng dự án. Chủ tịch Tần bên kia đã phê duyệt, mời ngài xem qua."

Lệ Vấn Chiêu nhận tài liệu, liếc sơ qua rồi gọi: "Cảnh Nghi."

Cảnh Nghi ngẩng lên.

【Gì cơ?】

"Quét mìn."

Dưới ánh mắt sốc tận óc của Phàn Minh, Cảnh Nghi nhận lấy tài liệu, đọc lướt qua một hồi rồi trả lại rất nhanh:

【Dự án này không ổn đâu.】

Lệ Vấn Chiêu hơi cau mày: "Vì sao?"

【Bên đối tác là đầu sỏ xã hội đen, hợp tác dự án này chỉ để rửa tiền thôi. Sau đó sẽ bị Thẩm Thù Bách báo cáo lên và kết thúc trong thảm họa.】

Lệ Vấn Chiêu gật đầu, đưa tài liệu lại cho thư ký Phàn: "Thư ký Phàn, báo lại, dự án này bị bác bỏ."

Phàn Minh ngẩn người, nhìn chằm chằm Lệ Vấn Chiêu đang... tự nói chuyện với chính mình?

Lệ Vấn Chiêu thấy anh đứng đờ ra, nhắc nhở: "Thư ký Phàn?"

"A, vâng... hiểu rồi!" Phàn Minh bối rối nhận lại tài liệu, mặt vẫn lộ rõ vẻ chấn động, lắp bắp bước ra ngoài.

Vẻ mặt của thư ký Phàn quá sức rõ ràng, Lệ Vấn Chiêu không muốn để ý cũng khó.

Anh thở dài, xoa xoa huyệt thái dương rồi quay sang người ngồi bên cạnh: "Cảnh Nghi."

【Lại gì nữa đây?】

Lệ Vấn Chiêu liếc mắt nhìn cậu: "Đừng dùng suy nghĩ để nói chuyện với tôi nữa."

Cảnh Nghi tỏ vẻ ngây thơ: "Tại sao chứ?"

【Tôi thấy tiện mà, không cần mở miệng luôn.】

Lệ Vấn Chiêu nhíu mày đầy bất lực: "Nhưng nó làm tôi trông giống một kẻ thần kinh."

Cảnh Nghi: "..."

【À... Bảo sao thư ký Phàn nãy giờ cứ nhìn anh kiểu quái quái, thì ra là vì nghĩ tổng giám đốc nhà mình bị thần kinh mất rồi, hí hí hí hí hí...】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Anh còn chưa kịp đáp, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng quát lớn: "Lệ Vấn Chiêu, anh là đồ thần kinh!"

"..."

Ngoài cửa, Phàn Minh cùng hai bảo vệ đang cố gắng hết sức ngăn cản, nhưng vẫn không chặn nổi bước chân giận dữ của Thẩm Thù Bách.

Anh ta lao vào văn phòng tổng giám đốc, mặt mày méo mó vì tức giận, ném một con... Ultraman lên bàn Lệ Vấn Chiêu.

"Anh bị bệnh à?" Thẩm Thù Bách gần như gào lên: "Đấu đá thương trường với tôi bằng mấy chiêu hạ cấp còn chưa đủ, giờ lại dám đụng vào thần tài của tôi nữa hả?"

Nói đến đây, lửa giận trong lòng Thẩm Thù Bách lại bùng lên.

Vài ngày trước, anh ta vừa rước về một tượng thần tài mới, cẩn thận lạy lục và thắp hương đều đặn.

Vì tượng mới nên phải che bằng vải đỏ trong bảy ngày. Đến ngày thứ bảy, Thẩm Thù Bách phấn khích vén vải ra, định chiêm ngưỡng thành quả của mình, rồi trân trọng bày trái cây cúng bái.

Vậy mà, dưới tấm vải đỏ không phải thần tài... mà là một con Ultraman sáng chói, đang tạo dáng "chiến đấu".

"..."

Nhìn rõ thứ mà mình đã cung kính lạy lục bảy ngày, Thẩm Thù Bách suýt nữa ngất ngay tại chỗ.

Hắn thấy chắc chắn Lệ Vấn Chiêu có bệnh.

Bệnh thần kinh.

Không nuốt nổi cục tức, Thẩm Thù Bách xông thẳng đến tập đoàn Lệ Thị.

Cảnh Nghi cúi nhìn con Ultraman trên bàn, hơi rụt cổ lại. À, hóa ra đây là "mìn" mà cậu đã chôn cho nhân vật chính.

Lệ Vấn Chiêu vốn đã biết chuyện này, không quá ngạc nhiên. Anh hỏi thẳng:

"Cậu thực sự đã lạy nó suốt bảy ngày?"

Thẩm Thù Bách: "..."

Cảnh Nghi cảm giác như vừa nghe thấy tiếng dao đâm vào lòng tự trọng của ai đó.

Thẩm Thù Bách càng chắc chắn là Lệ Vấn Chiêu làm, liền lớn tiếng:

"Quả nhiên là anh! Ngày tôi rước thần tài về, chỉ có anh là ghé qua công ty, còn nán lại văn phòng tôi rất lâu. Hóa ra anh đã giở trò từ lúc đó!"

Nói rồi, hắn giận dữ chộp lấy Ultraman, đập xuống bàn mấy cái:

"Anh bắt tôi thắp hương cho Ultraman suốt bảy ngày! Nó chịu nổi không? Mà anh lại còn dùng đồ chơi của tôi! Chẳng lẽ tập đoàn nhà anh nghèo đến mức không mua nổi một con Ultraman mới hả?"

Con Ultraman bị đập mạnh, kích hoạt chế độ âm thanh.

Nó phát ra tiếng hét: "Keng! Sẵn sàng chiến đấu!" khiến Thẩm Thù Bách sững sờ.

Thẩm Thù Bách: "..."

【Trời ạ, đây là cảnh tượng xấu hổ và trẻ con nhất tôi từng thấy!】

【Trông như một đứa trẻ con bị giật mất đồ chơi, giãy nảy khóc nhè với người lớn vậy...】

Lệ Vấn Chiêu không còn giận nữa. Có Cảnh Nghi đứng bên "lải nhải" không ngừng, anh cũng chẳng tức nổi.

Lúc này, cửa phòng lại mở. Thư ký Trâu bước vào, mồ hôi đầm đìa, cười gượng gạo với Lệ Vấn Chiêu:

"Lệ tổng, chúng tôi xin lỗi, Thẩm tổng hơi xúc động quá. Anh ấy tự ý xông vào đây, mong anh đừng gọi cảnh sát."

Lệ Vấn Chiêu chẳng có ý định làm lớn chuyện, chỉ cười nhạt: "Đưa chủ tịch Thẩm của các anh về nghỉ ngơi đi."

Thư ký Trâu vội vàng gật đầu, lôi kéo Thẩm Thù Bách ra ngoài, vừa đi vừa dỗ dành: "Thẩm tổng, chúng ta xông vào đây đã mất thế rồi. Anh lại còn công khai xúc phạm Lệ tổng. Hay về trước, rồi mình nghĩ cách khác..."

"Nghĩ cái gì mà nghĩ?! Lệ Vấn Chiêu sắp ngồi lên đầu tôi mà ngồi xuống rồi đây này!"

Thư ký Trâu vẫn kiên nhẫn: "Dù gì đây cũng là địa bàn của Lệ Thị. ngài cẩn thận đừng đổ thêm dầu vào lửa. Bảo vệ đang nhìn kìa..."

"Nhìn thì sao? Chẳng lẽ ăn tươi nuốt sống tôi chắc?!"

Thư ký Trâu: "..."

Cảnh Nghi bâng quơ bình luận: "Thư ký Trâu trông như ba mẹ dẫn con đi xin lỗi người khác ấy."

Lệ Vấn Chiêu liếc sang: "Cậu thân với anh ta lắm à?"

Cảnh Nghi ngẫm nghĩ: "Thân vừa phải, chắc cỡ ba phần chín tái thôi."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Thật ra thư ký Trâu cũng khá có duyên với Cảnh Nghi, trong nguyên tác thư ký Trâu là một người chất phác thật thà, làm việc gì cũng có nề nếp.

Tuy tính cách không được hoạt bát nhưng trong công việc luôn làm việc rất nghiêm túc cẩn thận, không chút cẩu thả nào.

Đáng tiếc tới gần cuối, bị Thẩm Thù Bách ghét bỏ mà sa thải.

Thư ký Trâu hình như trong nhà cũng rất khó khăn.

Cảnh Nghi ngẫm nghĩ, quay sang đề nghị: "Đại thiếu gia à, hay chúng ta mời anh ta về làm đi?"

Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn cậu: "Mời về để làm gì?"

Cảnh Nghi nghiêm túc đáp: 【Nhân tài mà, gặp cái là phải hốt ngay. Để lâu coi chừng mất.】

Lệ Vấn Chiêu cười lạnh: "Ồ, vậy ý cậu là định đuổi thư ký Phàn đi rồi thay thế bằng thư ký Trâu?"

Cảnh Nghi á khẩu: 【Ờ ha, ngẫm lại thì không ổn rồi. Một công ty không thể chứa nổi hai thư ký. Họ mà ganh đua rồi cãi nhau thì chỗ làm của anh còn yên bình gì nữa? Hahaha...】

Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu như nhìn một sinh vật kỳ quái: "..."

Cảnh Nghi đang cố gắng nhớ lại bối cảnh của thư ký Trâu trong nguyên tác: "Tôi nhớ hình như thư ký Trâu là người Sơn Đông."

Lệ Vấn Chiêu: "Ừ"

Cảnh Nghi giữ bộ mặt nghiêm túc: "Vậy chúng ta gửi cho anh ta bộ đề thi công chức đi, để làm xao động cái ý chí lớn của anh ta một chút!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

.

Cảnh Nghi hí hửng cả buổi sáng, đến giờ ăn thì mất tăm, đến cả Lệ Vấn Chiêu cũng không bắt được bóng cậu.

Hôm nay căng tin có tôm hùm viên kiểu Boston, cá hun khói Thượng Hải, bò xào ớt chuông màu sắc, măng tây xào ngao tươi – toàn món Cảnh Nghi mê. Mà quẹt thẻ thanh toán thì lại dùng của thư ký Phàn Minh.

Ăn chùa nhiều quá cũng ngại, Cảnh Nghi gãi đầu: "Thư ký Phàn, lần sau tôi mời anh nhé."

Phàn Minh nhẹ nhàng: "Cảnh quản gia không cần khách sáo. Lần trước cậu tặng tôi mấy trái kiwi, tôi rất thích. Nên đây gọi là..."

Cảnh Nghi cười khúc khích: "Báo thù qua lại hả?"

Phàn Minh nghẹn họng, sửa lời: "Là có qua có lại."

Cảnh Nghi cười đã đời rồi vỗ vai an ủi: "Đùa thôi mà."

Phàn Minh thở dài: "Cảnh quản gia đúng là luôn có cách dùng từ rất sắc bén."

Cảnh Nghi: "..."

Ăn xong, Cảnh Nghi quay lại tầng thượng, nằm ườn trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Chiều nay Lệ Vấn Chiêu phải họp với các bộ phận, Cảnh Nghi rảnh rỗi không có việc làm, bèn bật máy tính chơi dò mìn giết thời gian.

Vừa hay lúc đó, Lệ Đình bước vào, bắt gặp Cảnh quản gia đang ung dung chơi game: "Cảnh quản gia, không có việc gì làm à?"

Cảnh Nghi vẫn bấm chuột lạch cạch: "Đang bận dọn mìn ạ."

"......" Lệ Đình quay đầu, bê một chồng tài liệu vào, ngồi ngay vào ghế của Lệ Vấn Chiêu: "Đọc mấy cái này cho tôi nghe đi."

Cảnh Nghi: "..." Đây lại là một người coi mình như máy đọc sách nữa à?

Cảnh Nghi ngó qua dáng vẻ ngồi bắt chéo chân của Lệ Đình: "Tam thiếu gia, không phải anh cũng rảnh rỗi à?"

Lệ Đình nhướng mày: "Cậu không biết à, chúng tôi, hội công tử ăn chơi, là làm việc kiểu này đấy."

Cảnh Nghi: "..."

【Ồ thì tôi chưa được học điều này.】

Buổi xế chiều, thời khắc ai nấy đều uể oải nhất, Cảnh Nghi nằm ườn ra không buồn nhúc nhích. "Tam thiếu gia, một ông chủ tốt thì phải đích thân làm mọi thứ, như đại thiếu gia ấy."

Lệ Đình chẳng để ý: "Tôi khác anh cả tôi, mà tôi nghe nói cậu là tay đắc lực của tổng bộ, nên giỏi việc gì thì làm thêm tí đi."

Cảnh Nghi ườn ẹo: "Anh giỏi thì làm đi, tôi không giỏi đâu."

Lệ Đình im mấy giây, không lay chuyển nổi cậu, đành đổi chiến thuật, bắt đầu dụ dỗ: "Cảnh quản gia, công việc không trốn được đâu, đời người quan trọng nhất là 'khổ trước sướng sau' mà."

Cảnh Nghi bĩu môi: "Không đúng, khổ trước chưa chắc đã sướng sau, nhưng sướng trước thì chắc chắn là sướng trước rồi!"

【Chào mừng gia nhập hội cá ươn, tam thiếu gia ạ.】

Lệ Đình: =皿=

Đúng lúc đó, Lệ Vấn Chiêu họp xong trở lại, thấy không khí trong phòng làm việc hơi là lạ, lạnh lùng lên tiếng: "Lệ Đình, hạ chân xuống."

Lệ Đình thu chân, chỉ tay cáo trạng: "Anh cả, trợ lý nhỏ của anh cứng đầu quá. Bảo làm việc một chút mà cũng không nhúc nhích."

Cảnh Nghi quay đầu, sốc như bị sét đánh:

【Này! Chính anh lười chảy thây trước, rồi bắt tôi làm trâu cày, bây giờ còn tố tôi với ông chủ?!】

【Đại thiếu gia à, tôi oan lắm á!】

Lệ Vấn Chiêu: "....."

Anh nhìn chồng tài liệu trên bàn, hỏi Lệ Đình: "Việc anh bảo làm xong hết chưa?"

Lệ Đình chỉ ngay qua Cảnh Nghi: "Tại cậu ấy không chịu giúp."

Lệ Vấn Chiêu mặt lạnh tanh: "Em trả lương cho cậu ấy à?"

Lệ Đình: "..."

Cảnh Nghi đắc ý nghếch cằm.

【Đúng vậy, đúng vậy!】

Lệ Vấn Chiêu nhìn thoáng qua vẻ mặt của cậu, nhẹ giọng ra lệnh: "Cảnh Nghi, xuống căn tin một chuyến đi."

Cảnh Nghi nghi ngờ: "Làm gì ạ?"

Lệ Vấn Chiêu: "Mới có hai cái máy bán khoai tây chiên tự động, xuống thử xem dùng có ổn không."

Quản gia nhỏ biến mất trong chớp mắt.

Lệ Đình nhìn cánh cửa văn phòng còn rung rung, quay qua bất mãn: "Anh cả, hình như anh đối xử với cậu ấy còn tốt hơn với em."

Lệ Vấn Chiêu chỉ nói: "Vừa có tin báo Lệ Úc đang bị kẹt ở trên núi do lở đất. Em đi phụ cứu hộ đi."

Lệ Đình giật mình: "Xảy ra khi nào?"

"Vừa rồi."

"Được rồi, em đi đây." Lệ Đình ngáp dài, vươn vai, vừa bước tới cửa vừa lẩm bẩm: "Ai bảo em với anh ấy là máu mủ ruột rà cơ chứ."

Đến cửa, Lệ Đình đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, dừng chân quay lại nhìn Lệ Vấn Chiêu: "Đại ca, anh với Cảnh quản gia..."

Lệ Vấn Chiêu tay đang lật tài liệu, ngước mắt hỏi: "Thì sao?"

Lệ Đình nhướng mày tinh quái: "Không phải anh muốn kéo cậu ta về làm... em năm của chúng ta chứ?"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Anh khẽ cụp mắt: "Sẽ không."

Nghe vậy Lệ Đình bĩu môi, gật gù rồi xoay người đi ra ngoài.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.