(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Đã gửi đồ qua chưa?"
Tại văn phòng cao nhất của tập đoàn Thẩm Thị, Thẩm Thù Bách đứng trước bàn thờ Thần Tài, ba nén hương còn cháy nghi ngút trên tay, vẻ mặt thành kính.
Thư ký Trâu báo cáo gọn gàng: "Dạ rồi ạ, tôi đích thân đi giao."
Thẩm Thù Bách thuận miệng hỏi: "Gửi cái gì?"
Thư ký Trâu: "Bánh kem."
Thẩm Thù Bách: "..."
Thư ký Trâu: "Loại tám tầng."
"..."
Thẩm Thù Bách tay khựng lại, bóp gãy đôi cây hương. Anh ta quay phắt sang nhìn chằm chằm thư ký mình:
"Bộ cậu là nội gián bên Lệ Thị cử đến à? Gửi bánh kem qua, không phải đang chúc mừng bọn họ chơi xấu thành công sao?"
Tối qua, sau khi cãi nhau với Tần Ninh Ninh một trận ra trò, về nhà Thẩm Thù Bách đã lục lại ký ức, cuối cùng phát hiện có người đã "ra tay" với mớ trái cây mà anh cẩn thận lựa chọn cho người yêu.
Những quả trái mọng ngon lành biến thành một đống vừa méo vừa xấu, cắn vào một phát thì ê buốt tận óc!
Điều tra từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, cuối cùng soi camera, anh tận mắt thấy Lệ Vấn Chiêu trốn trong góc chỉ đạo Cảnh quản gia đổi hàng.
Nhìn đến đây, Thẩm Thù Bách suýt lộn cổ ra sau ghế. Làm gì có tổng tài nào lại chơi cái trò ném đá giấu tay thế này!
Tức nước vỡ bờ, anh ra lệnh cho thư ký Trâu nghĩ cách trả đũa. Một đêm ôm cục tức chờ đợi kết quả, cuối cùng nhận được một cú "trả thù" kiểu này.
Càng nghĩ càng tức.
"Thư ký Trâu, tôi không thuê cậu làm nội gián!"
Thư ký Trâu bình tĩnh giải thích: "Ý tôi gửi bánh là để ngầm báo cho họ rằng tám tầng của Lệ Thị sắp sập."
"..."
Sau vài giây trầm mặc, Thẩm Thù Bách chợt thấy mình bị sỉ nhục.
"Cậu đùa tôi à?!" Anh gầm lên: "Gửi như thế ai mà hiểu cậu đang ám chỉ cái gì? Không khéo bây giờ bọn họ đang tụ tập ăn mừng cũng nên!"
Thư ký Trâu đáp điềm đạm: "Họ hiểu, và Lệ Thị đã bắt đầu phản công."
Thẩm Thù Bách ngớ người: "Ý cậu là gì?"
Thư ký Trâu mở điện thoại, chìa ra một bức ảnh: "Đây là cảnh tôi vừa chụp được. Lệ Thị vừa rước một bức tượng về đặt ngay trước cổng công ty."
Trong ảnh, Lệ tam thiếu và Cảnh quản gia của họ đều có mặt, đang đứng chỉ huy nhóm công nhân bốc một bức tượng từ xe tải xuống.
Thẩm Thù Bách nhìn ảnh, nhíu mày: "Ý gì đây?"
Thư ký Trâu phóng to bức ảnh: "Là tượng Lưu Bị. Tôi đoán họ đang ngầm nói rằng, chúng ta mãi là em út."
"..."
Thẩm Thù Bách tức đến choáng váng.
Con mẹ nó đây là loại thương chiến quái gì thế này?
Trước đây đấu trí với Lệ Thị, cả hai bên đều dùng chiêu trò đẳng cấp. Hôm nay ngươi lừa ta miếng đất, ngày mai ta chơi xấu lại ngươi tại phiên đấu giá. Không thì là dự án lớn vừa ký là hôm sau đã cài người vào phá hoại...
Ngươi đến ta đi nhiều năm như vậy, sao bây giờ Lệ thị lại bỗng nhiên thay đổi sách lược.
Đã vậy còn rất low....
Một bên vác tượng, một bên ném bánh. Y chang tụi con nít chọi cục đất vào nhau!
Thẩm Thù Bách nghiến răng: "Thư ký Trâu, gỡ tượng Quan Công ở cửa đi."
"Còn Lệ Thị thì sao ạ?"
"Đừng dây với họ!" Thẩm Thù Bách cười lạnh: "Ai muốn chơi trò trẻ con này, cứ việc..."
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên, một trợ lý bước vào, kéo theo một bao tải.
"Thẩm tổng, đây là đặc sản Lệ Thị gửi đến cho ngài."
Thẩm Thù Bách: "???"
Thư ký Trâu mở bao, bên trong đầy những măng tre tươi ngon.
Sắc mặt Thẩm Thù Bách trở nên quái lạ: "Lệ Vấn Chiêu bị điên à? Gửi cả đống măng qua đây làm gì?"
Thư ký Trâu nhìn kỹ một lúc, rồi cẩn thận đoán: "Tôi nghĩ... Họ đang muốn nói rằng, ngài "đã măng đến tận nhà rồi."
Thẩm Thù Bách: "..."
Mặt đỏ bừng vì tức, anh đập bàn quát: "Thư ký Trâu, ra chỗ bể cá công ty họ vớt hết cá chép về nấu lẩu đầu cá, gửi lại ngay cho Lệ Vấn Chiêu!"
Thư ký Trâu: "..."
.
.
Trước cửa Lệ Thị, Lệ Đình đang hăng say chỉ huy nhóm công nhân đặt bức tượng mới vào hồ sen.
Xung quanh là những chú cá chép béo ú bơi lượn, đài phun nước bắn tung tóe như cổ vũ, cảnh tượng không thể không gọi là "đậm chất văn hóa".
Nhưng Cảnh Nghi lại cau mày nhìn hai bên cổng: "Tam thiếu gia, thế này không ổn lắm."
Lệ Đình cười tươi rói: "Sao mà không ổn?"
"Quá nổi bật." Cảnh Nghi chỉ vào hai bên cổng: "Nhìn vào, người ta sẽ tưởng công ty mình là tổ chức thần bí nào đấy."
【Mà như thế thì sẽ mất điểm khi hợp tác làm ăn.】
Lệ Đình nghe thấy cũng thấy có lý: "Vậy đặt đâu giờ?"
Cảnh Nghi lập tức bật ra một ý kiến động trời: "Gắn nó vào tường đi."
"!!!" Lệ Đình nhìn chằm chằm bức tượng: "Lỡ đắc tội rồi bị Quan Vũ cầm thanh Long đao tới hỏi tội thì sao?"
Cảnh Nghi vội sửa lời: "Ý tôi là, đào một cái hốc tường trong sảnh, đặt tượng vào, bên ngoài bọc kính."
Lệ Đình im lặng nhìn Cảnh Nghi vài giây rồi phun ra một câu: "Cảnh quản gia, cái đó người ta gọi là tủ kính trưng bày."
Cảnh Nghi ngẩn ra, sau đó gật gù: "À đúng, là cái đó."
Lệ Đình cười lạnh: "Quản gia à, mỗi lần cậu mở miệng, người nghe đều thấy kinh hồn bạt vía."
Cảnh Nghi chớp mắt ngây thơ:
【Có gì đâu, Đại thiếu gia nhà tôi vẫn tiếp thu tốt mà. Chắc tại Tam thiếu gia chịu áp lực yếu thôi.】
Lệ Đình nghe được ý nghĩ của Cảnh Nghi, chỉ đáp lại bằng một cái trợn mắt rồi bỏ đi, tiện thể chỉ đạo nhóm công nhân mang tượng vào sảnh chính.
Cuối cùng, anh chọn một góc để dựng tủ kính – việc đục tường thì quên đi, toàn tường chịu lực cả.
Chủ ý của Cảnh quản gia đúng là phải chỉnh sửa đôi chút mới dùng được.
Khi công nhân giải tán, Cảnh Nghi chuẩn bị lên lầu thì liếc thấy một chiếc xe hơi đỗ lại trước cửa tòa nhà. Một bóng người quen thuộc từ xe bước ra.
Hồ sen trước cửa, với một hòn non bộ vừa đủ lớn, vừa khéo che kín thân ảnh của Cảnh Nghi.
Bên kia, thư ký Trâu đang lén lút gọi điện thoại: "Thẩm tổng, quanh đây không có ai."
Trong văn phòng, Thẩm Thù Bách ngồi tựa vào ghế xoay, kính râm che nửa khuôn mặt, một điếu thuốc cháy dở trên tay, giọng điệu đầy khí thế:
"Xuất phát đi. Dọn sạch cá chép của Lệ Thị, để bọn họ nghịch thuỷ cả đời!"
Thư ký Trâu mở cốp xe, lấy ra một cái vợt lưới và một xô nước, sau đó len lén tiến vào hồ sen.
Cảnh Nghi: "???"
Thư ký Trâu xắn tay áo và quần, cúi người xuống hồ, bắt đầu vớt từng chú cá chép béo tròn.
Đám cá bị nuôi quá khéo, thấy người lại tưởng được cho ăn, hăng hái bơi đến, dễ dàng bị vớt cả ổ.
Cảnh Nghi nhìn vài giây, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Thư ký Trâu, anh đang làm gì đấy?"
"Ối giời ơi!"
Thư ký Trâu giật nảy người, vợt lưới cũng tuột tay, cá chép trong hồ giật mình vẫy đuôi tứ tung.
"Cảnh cảnh cảnh... Cảnh trợ lý!" Thư ký Trâu lảo đảo suýt trượt chân.
Cảnh Nghi cũng bị phản ứng quá đà của đối phương làm hoảng hồn, vội vươn tay đỡ lấy. Sau đó vỗ vỗ ngực mình, thì thào: "Anh dọa tôi giật mình đấy."
Thư ký Trâu: "..." Ai mới dọa ai chứ trời?
Cảnh Nghi nhướng mày: "Anh mò cá nhà tôi làm gì thế?"
Thư ký Trâu đáp thành thật: "Đánh một trận thương chiến ác liệt."
Cảnh Nghi: "???" Đánh cái gì cơ?
Nhìn thư ký Trâu tiếp tục cúi người "hành sự", Cảnh Nghi nghĩ bụng:
Thế quái nào mà thương chiến giữa hai tập đoàn hàng đầu lại hóa thành trò hề trẻ con như này?
Tác giả viết kiểu gì vậy trời?!
Cảnh Nghi nhíu mày, vẻ mặt đầy chê bai: "Cách làm của các anh tệ quá, chẳng có tí sáng tạo nào."
Thư ký Trâu im lặng một lúc, sau đó nghiêng đầu phản pháo: "Cảnh trợ lý, thế 'măng tới tận nhà' với 'đổi tráo kiwi' của cậu thì cao cấp chỗ nào?"
Cảnh Nghi nhẹ nhàng giải thích, giọng điệu y như đang giảng bài cho học sinh lớp mẫu giáo: "Khác biệt ở chỗ, tôi không phạm pháp."
Thư ký Trâu: "..."
"Bộp." Cây vợt lưới trong tay thư ký Trâu lỡ rơi tõm xuống hồ.
Nghĩ kỹ lại, đúng thật... Cảnh Nghi làm gì thì làm, cũng không vi phạm pháp luật.
Còn anh thì khác, hiện tại đang vớt trộm cá, ngay trước camera giám sát.
"..." Toàn thân thư ký Trâu lạnh buốt như vừa bị nhúng nước đá.
Anh vội vàng trèo lên bờ, chỉnh lại tay áo và quần, nghiêm túc cảm ơn: "Cảm ơn."
Cảnh Nghi khoát tay hào phóng: "Không cần khách sáo, trong chốn công sở này, trâu ngựa nên giúp đỡ nhau."
Thư ký Trâu đáp lại bằng một cái gật đầu cao ngạo, sau đó nhanh chóng rời đi.
Phiền phức vừa biến mất, Cảnh Nghi đã nhận được tin nhắn từ Lệ Đình.
[Tam thiếu gia]: Nguồn tin bên kia báo về, tập đoàn Thẩm thị chuẩn bị cử người đến vớt trộm cá của chúng ta. Cảnh quản gia, nhớ canh chừng cẩn thận nhé, đám cá này là anh cả đích thân chọn từng con một, đắt kinh người đấy.
Cảnh Nghi tự tin nhắn lại:
[Yên tâm đi Tam thiếu, tôi đang canh rất kỹ, tất cả cá chép vẫn béo tốt bơi tung tăng!]
Vừa gửi xong tin nhắn, ánh mắt cậu liếc qua chiếc xô mà thư ký Trâu để quên. Bên trong, một chú cá nhỏ đang giãy giụa kêu oan.
Mang theo tinh thần trách nhiệm cao độ, Cảnh Nghi lập tức nhấc xô lên, thả con cá tội nghiệp trở lại hồ.
"Rào rào."
"Bộp."
Cảnh Nghi sửng sốt: "Bộp" cái gì vậy?
Nhìn kỹ lại, cậu thấy chú cá vừa được cứu đang loạng choạng, đâm đầu thẳng vào hòn non bộ.
"RẦM."
Nó nằm thẳng đơ trên tảng đá, bất động vài giây, sau đó bắt đầu lăn qua lộn lại. Sau một hồi vật lộn, nó rơi xuống nước, tiếp tục hành trình "lái xe say rượu". Cứ thế, nó va đập liên tục vào đám cá đang bơi ngay hàng thẳng lối, tạo thành một mớ hỗn loạn trong hồ.
Cảnh Nghi: ".................."
???
Đợi đã, cái gì vừa xảy ra vậy?!
[Ngài Cảnh đại gia]: Thu hồi một tin nhắn.
[Tam thiếu gia]: ???
.
.
Trong văn phòng tổng giám đốc của Lệ Vấn Chiêu, Cảnh Nghi rón rén đẩy cửa, chỉ để lộ đôi mắt, lén nhìn vào trong.
Bên trong, Lệ Vấn Chiêu vẫn chỉnh tề trong áo gilê và sơ mi. Anh đang nghe Phàn thư ký báo cáo tình hình tháng, gương mặt bình thản, không mảy may tỏ ra cảm xúc.
Cảnh Nghi thấp thỏm đi qua đi lại trước cửa, chờ cho âm thanh bên trong dứt hẳn mới dám gõ nhẹ vài tiếng.
Nghe thấy, Lệ Vấn Chiêu hơi giãn đôi lông mày: "Vào đi."
Cảnh Nghi chậm rãi đẩy cửa, gương mặt đầy thận trọng: "Đại thiếu gia, tôi về rồi."
Lệ Vấn Chiêu gật đầu, nghiêm túc hỏi: "Thẩm Thị bị cậu làm cho ra sao rồi?"
Cảnh Nghi cắn môi, giả bộ vô tội: "Chỉ là thương chiến thôi, thương chiến đơn giản thôi ạ."
Lệ Vấn Chiêu cố nhịn cảm giác muốn bật cười trước vẻ mặt chột dạ của cậu, giọng đều đều: "Thế à? Vậy thương chiến 'đơn giản' của cậu làm Thẩm Thị ra sao rồi?"
Cảnh Nghi: "..." Đại thiếu gia đúng là hiểu tôi ghê!
Cảnh Nghi chớp chớp mắt, nhớ lại cảnh tượng náo loạn dưới sảnh lúc nãy, nhún vai cảm thán:
"Giận sôi thành bình gas luôn rồi ạ."
Thư ký Trâu tay trắng quay về, chắc chắn Thẩm Thù Bách giờ đang tức đến mức muốn độn thổ.
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Vẫn là đánh giá thấp quản gia nhỏ này rồi.
Cảnh Nghi ngồi xuống ghế với vẻ mặt hơi xấu hổ, trong đầu hiện lên bốn chữ trong tin nhắn của Lệ Đình: 'đắt cắt cổ' Tự nhiên cậu cảm thấy như ví tiền của mình vừa bị đốt thành tro.
【Haiz (vò đầu)】
【Giờ làm sao đây (thở dài)】
【Một cú trượt tay, cả đời khổ đau】
Trong vòng ba phút, ánh mắt của Cảnh Nghi lén lút liếc Lệ Vấn Chiêu đến chín lần. Khi đến lần thứ mười, Lệ Vấn Chiêu ngước mắt lên, hỏi thẳng:
"Muốn nói gì thì nói đi."
Cảnh Nghi liếm môi, cẩn thận dò hỏi:
"Đại thiếu gia ơi, cá chép ở hồ trước cửa công ty... đẹp ghê ha?"
Lệ Vấn Chiêu nhướn mày, không nói gì.
Cảnh Nghi tiếp tục thử: "Cá chép loại đó chắc đắt lắm ạ?"
Lệ Vấn Chiêu hơi ngẩn ra.
"Nói trắng ra luôn đi, cậu làm chết mấy con rồi?"
"!" Đại thiếu gia có phải đọc được suy nghĩ không vậy?!
Cảnh Nghi vội vàng xua tay phân trần:
"Không phải tôi cố ý đâu! Tôi chỉ muốn thả nó về hồ, ai ngờ nó lại... tự mình lao vào tảng đá."
Cậu cúi đầu, ngón tay vẽ vòng trên không, giọng đầy hối lỗi: "Tiền cá cứ trừ vào lương tôi đi."
Nhìn bộ dạng thảm hại như cún con mắc lỗi của Cảnh Nghi, Lệ Vấn Chiêu bất giác bật cười: "Không cần đâu, chỉ là một con cá thôi."
Cảnh Nghi ngẩng đầu lên, mắt sáng rỡ: "Thật ạ?"
Lệ Vấn Chiêu ung dung: "Nhưng nếu cậu muốn đền thì tôi cũng không cản."
Cảnh Nghi lập tức đổi giọng: "Cảm ơn đại thiếu gia rộng lượng, lần này tôi lại làm phiền ngài rồi!"
Lệ Vấn Chiêu nhếch môi: "Ừ, cậu không làm phiền tôi được, tôi làm phiền chính tôi thôi"
Cảnh Nghi: "..." Đại thiếu gia dạo này ăn gì mà miệng sắc bén thế nhỉ?
.
Sau một ngày làm việc yên bình hiếm hoi, Cảnh Nghi cùng Lệ Vấn Chiêu và Lệ Đình trở về nhà.
Vừa bước vào, Lệ Minh Chức đã hồ hởi ra đón: "Cuối cùng các anh cũng về! Đúng lúc lắm, chuẩn bị xem chương trình đầu tay của em đi!"
Cảnh Nghi nghe vậy, ánh mắt khẽ run lên, nhìn về phía Lệ Vấn Chiêu. Đối phương hơi híp mắt, biểu cảm cũng khựng lại một chút.
Lệ Đình đứng cạnh, khẽ nheo mắt nhìn hai người: "Sao tôi cảm giác ánh mắt hai người đầy... bí mật mờ ám thế nhỉ?"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Cảnh Nghi nghiêm túc chỉnh lời: "Tam thiếu gia, đó gọi là nội tình, không phải mờ ám."
Lệ Đình cười tủm tỉm: "Được thôi, tôi đổi cách nói. Hai người vừa 'mờ ám bí mật' cái gì đấy?"
Cảnh Nghi: "..."
Lệ Minh Chức phấn khích mời cả nhà ngồi xuống ghế, bật TV, đổi kênh:
"Hôm nay em vốn phải livestream ở công ty, nhưng em năn nỉ xin chuyển sang ở nhà để cả nhà mình cùng xem. Mọi người nhớ ngồi đến cuối đấy nhé!"
Cảnh Nghi ngó nghiêng xung quanh, tò mò hỏi: "Nhị thiếu gia không về à?"
Lệ Minh Chức không thèm ngoái đầu lại: "Không, nghe đâu đang theo đuổi cô chị hôm nọ, đi du lịch rồi. Xem xong chương trình tôi sẽ gửi link cho anh ấy."
Chương trình nhanh chóng bắt đầu. Sau một đoạn quảng cáo và phần mở đầu hoành tráng, cảnh quay chuyển đến một con hẻm quen thuộc.
"Chào mừng mọi người đến với khu phố nhỏ đầu tiên! Nơi đây đầy ắp những món ăn đường phố hấp dẫn. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng khám phá thế giới ẩm thực đậm chất địa phương nhé..."
Chương trình chiếu liên tục những bức ảnh món ăn ngon mắt, khiến Cảnh Nghi ngồi xem mà không ngừng nuốt nước bọt.
Không lâu sau, chương trình bước vào phần giới thiệu khách mời.
Các khách mời đứng thành hàng, camera lia một vòng nhưng... chẳng thấy bóng dáng Lệ Minh Chức đâu cả.
Lệ Đình nghi ngờ: "Em chắc không nhầm chứ? Sao chẳng thấy em đâu vậy?"
Lệ Minh Chức cười đầy bí hiểm: "Tam ca, đợi chút đi, em sẽ xuất hiện như một cú nổ lớn."
Lệ Vấn Chiêu khẽ liếc mắt qua.
Cảnh Nghi ngồi cạnh, lập tức nổi da gà:
Nghe quen quen...
Lệ Đình nhanh như chớp quay sang, mắt lóe lên: "Bắt tại trận rồi! Hai người lại đang giấu giếm cái gì hả?"
Màn hình tiếp tục chiếu, đạo diễn bắt đầu giới thiệu khách mời cuối cùng.
Lệ Đình sững sờ: "Ếch xanh... cũng là khách mời á? Đây là chương trình tấu hài đúng không?"
Lệ Minh Chức hùng hồn phủ nhận:
"Không phải! Đây là chương trình ẩm thực nghiêm túc!"
Khi con ếch xanh thực hiện màn nhào lộn 10 cú lật ngược liên tiếp, Lệ Đình đông cứng: "Em...?"
Lệ Minh Chức tự hào chỉ vào mình: "Là em đấy! Thấy em ngầu không?"
Lệ Đình: "..."
Cảnh Nghi nở một nụ cười nhàn nhã kiểu người đã quen đối mặt với mọi chuyện đời:
Cứ từ từ, còn nhiều thứ 'sốc' hơn phía sau.
Khi Lệ Đình còn chưa kịp hoàn hồn, trên màn hình, chú ếch xanh đã há to miệng, cất lên một khúc cá heo âm cao chói tai khiến cả căn phòng rung chuyển.
Khung chat trực tiếp bỗng rực sáng với loạt bình luận:
[HAHAHAHAHAHAHA!]
[Trời ơi, tài năng hiếm có nha!]
[Chúa ếch xuất hiện à??]
[Đừng nói đây là khách mời mới nhá... haha chết mất!]
[Lạy chúa, tui đang đắp mặt nạ mà, đừng chọc tui cười nữa!]
[Dám nghĩ, dám làm, đúng là sao mới cần không gian để tỏa sáng!]
Lúc đầu, mọi người còn lúng túng, nhưng không khí nhanh chóng được hâm nóng bởi sự vui nhộn. Các khách mời đều không nhịn được cười, còn khán giả thì spam "hahaha" đến mỏi tay.
Lệ Minh Chức như được tiếp thêm sức mạnh thần bí, càng diễn càng hăng, quyết tâm theo con đường "hề duyên dáng".
Trong cả tập, hơn một nửa thời gian cậu mặc bộ đồ ếch xanh lăn xả không ngừng.
Ở phần biểu diễn cuối cùng, các khách mời phải bày trò tài năng để thu hút khách hàng cho một quán nhỏ.
Vì không chịu nổi màn tra tấn của giọng hát ban nãy, ai nấy lập tức đề nghị Minh Chức biểu diễn cái gì nhẹ nhàng thôi.
Lệ Minh Chức gật đầu đồng ý.
Nhưng không biết trời xui đất khiến thế nào, cậu mặc bộ đồ ếch xanh, bước lên bậc thang và... trượt chân, năm sõng soài ngay dưới chân người qua đường.
Lệ Đình: "Phụttt!"
Cảnh Nghi cũng không nhịn được bật cười, khóe miệng cong lên.
Lệ Minh Chức tức tối quay đầu: "Anh ba! Sao ngay cả anh cũng cười em?"
Lệ Đình cố nín cười, giọng lấp lửng:
"Vì anh vừa phát hiện ra, em rất hợp làm ngôi sao đấy."
Cậu em đầu óc phẳng lì bị dỗ ngọt: "Thật á?!"
Lệ Đình nghiêm túc gật đầu: "Ừm. Người ta có nhiều trò hay, còn em thì có nhiều trò 'nhọ'. Đều rất hút mắt."
Sau tập chương trình cười đến đau bụng, Cảnh Nghi đói mốc meo, bám dính bên bàn ăn, chăm chỉ "đánh chén" không ngẩng đầu lên.
Lệ Vấn Chiêu ăn tối khá ít, Lệ Đình cười no, còn Lệ Minh Chức thì kiêng ăn để giữ dáng. Thế nên, cả bàn ăn gần như toàn bộ đều vào bụng Cảnh Nghi.
Ăn xong món chính, cậu còn quay sang lấy thêm hoa quả tráng miệng.
Lệ Vấn Chiêu nhíu mày nhắc nhở:
"Ăn khuya nhiều quá không tốt cho sức khỏe."
Cảnh Nghi ngậm quả cherry trong miệng, ngơ ngác: "Nhưng tôi mới ăn được có nửa bụng mà!"
Lệ Minh Chức chen vào, tò mò hỏi: "Cậu không sợ béo à?"
Cảnh Nghi hùng hồn trả lời: "Chỉ cần ăn bằng sự chân thành, mọi calo tự khắc biến mất."
Hai anh em nhà họ Lệ nghe xong, ngồi đơ ra, không biết nói gì thêm: "..."
Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn vòng eo mảnh mai của cậu, nhẹ giọng nhưng đầy sâu xa:
"Bụng mỡ ba lớp, không phải ngày một ngày hai mà thành."
Động tác nhồm nhoàm của Cảnh Nghi lập tức khựng lại:
"..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");