(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vừa bị vệ sĩ xốc lên, Vương Ngân tỉnh như sáo, đôi mắt đỏ lựng trừng trừng nhìn Cảnh Nghi, gào to:
"Lệ tổng, tôi muốn tố cáo! Trợ lý Cảnh đã nhận của tôi hai triệu tiền hối lộ! Chuyện này chắc chắn cậu ta không dám nói cho ngài biết! Tôi thành thật khai báo, ngài tha cho tôi đi! Tôi hứa từ nay không dám nữa! Cho tôi một cơ hội cuối!"
Lệ Vấn Chiêu im lặng không đáp.
Thư ký Phàn, dáng vẻ điềm tĩnh, đẩy nhẹ gọng kính: "Chuyện này Lệ tổng đã biết từ lâu rồi. 2 triệu đó sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản cá nhân của Trợ lý Cảnh dưới dạng trợ cấp mua nhà từ công ty. Tôi thay mặt Trợ lý Cảnh cảm ơn Giám đốc Vương đã rộng lượng tặng nhà."
Cảnh Nghi trợn mắt nhỏ giọng "Oa" một tiếng.
Thế là cậu có nhà thật rồi.
Vương Ngân nhìn chằm chằm Phàn Minh, không dám tin: "Là cậu?!"
Phàn Minh mỉm cười gật đầu: "Chính tôi."
Ai mà ngờ được chứ, người mà ông coi thường từ đầu lại là thư ký giỏi nhất bên cạnh Lệ tổng.
Vương Ngân quay qua nhìn Cảnh Nghi, rồi lại nhìn Phàn Minh, cuối cùng hốt hoảng bật thốt: "Thì ra mấy người lừa tôi?!"
Cảnh Nghi nhẹ nhàng phủ nhận: "Không hề nhé."
Trời đất chứng giám, từ đầu tới cuối cậu chưa nói câu nào không đúng sự thật.
"Ông đưa tôi hối lộ, tôi nhận. Ông nhờ tôi tìm báo cáo, tôi cũng tìm. Tôi lừa ông chỗ nào?"
Vương Ngân nghẹn họng, chỉ tay vào xấp tài liệu trên tay Phàn Minh:
"Thế còn chuyện cậu bảo làm đổ cà phê, phá hủy báo cáo thì sao? Cái này là gì?"
Cảnh Nghi không đỏ mặt cũng chẳng nháy mắt: "À, đó là bằng chứng phạm tội của ông, tất nhiên không thể phá hủy được. Ngoài chuyện đó ra, tôi đâu có nói dối."
Vương Ngân: "..."
Đến lúc này, ông ta mới nhận ra mình chọn nhầm người, không chỉ mất trắng hai triệu mà còn bị một quản gia dắt mũi nguyên cả buổi tối, tay trắng lại hoàn trắng tay, chỉ mỗi Cảnh Nghi là lời to một căn nhà.
Người bình thường chắc tức đến nôn ra máu.
"Ngươi mẹ nó...." Ông ta gào lên chửi bậy, vùng vẫy muốn lao tới nhưng bị vệ sĩ đè chặt xuống, miệng mồm lèm bèm khi bị lôi đi.
Chuyện xảy ra quá nhanh quá gấp, Cảnh Nghi còn chưa kịp phản ứng, đại BOSS đã bị đánh đến mức máu chảy đầm đìa.
Phát triển quá nhanh. Theo quy luật của tiểu thuyết, phải trải qua đủ loại sóng gió, hấp dẫn người đọc, đến chương cuối cùng mới hạ màn, trực tiếp thăng hoa.
Cảnh Nghi chính là trong cảm giác thăng hoa đó mà đọc hết 3000 chương đầy máu chó của cuốn tiểu thuyết.
Cậu lẩm bẩm: "Chuyện này xong nhanh vậy sao?!"
Lệ Vấn Chiêu quay đầu nhìn: "Chẳng lẽ không?"
Cảnh Nghi bày tỏ thắc mắc: "Theo cốt truyện trong tiểu thuyết ấy, gặp mấy nhân vật xấu kiểu này phải lật qua lật lại ít nhất mười chương, kéo dài căng thẳng đến cao trào chứ."
【Như vậy mùi vị câu chuyện mới đậm đà hấp dẫn.】
Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Tôi không thích mấy kiểu nhỏ lửa hầm nhừ. Tôi thích lửa lớn, chốt nhanh."
Cảnh Nghi: "..."
Bái phục. Đại thiếu gia không làm doanh nhân thì chuyển nghề tấu hài chắc cũng sống ổn.
Nén nỗi phấn khích, Cảnh Nghi dè dặt hỏi: "Đại thiếu gia, vậy là tôi thật sự có nhà rồi ạ?"
Lệ Vấn Chiêu gật đầu: "Tiền này vốn là của ông ta, qua tay rồi thì là của cậu. Muốn làm gì thì làm."
Cảnh Nghi nghĩ ngợi một chút: "Vậy tôi mua nhà nhé."
Cũng coi như an cư lạc nghiệp, kiếp trước lang thang cả đời, điều cậu muốn nhất chính là một tổ ấm thuộc về mình.
Không ngờ xuyên không còn giúp cậu lại thực hiện được ước mơ bấy lâu nay.
Cuối cùng cũng có một căn nhà thuộc về mình. Nghĩ tới đây, Cảnh Nghi không nhịn được mỉm cười OvO
Sau khi mọi chuyện ở công ty tạm lắng xuống, Lệ Vấn Chiêu phải ở lại thêm vài ngày để xử lý hậu quả, ngăn chặn những kẻ cơ hội.
Còn Cảnh Nghi... đương nhiên cũng bị kéo theo tăng ca.
Cậu nhìn cái bàn nhỏ vuông vức vừa được kê sát bàn làm việc của Lệ Vấn Chiêu, khó hiểu hỏi Phàn Minh:
"Thư ký Phàn, tôi rất nghi ngờ anh có phải đã mang bàn làm việc từ trụ sở chính xuống đây không?"
Toàn là hồ sơ, khiến cậu dường như có cảm giác như đang ở nhà.
Phàn Minh điềm nhiên trả lời: "Cảnh quản gia, đi công tác bất tiện mang theo hành lý cồng kềnh."
Cảnh Nghi liếc đống tài liệu cao ngất ngưởng chồng chất trên bàn, không nhịn được hỏi lại: "Thế mấy xấp tài liệu này không phải hành lý sao?"
Là do chúng chưa đủ nặng, hay anh thấy chưa đủ to để tính là hành lý?
Phàn Minh đẩy gọng kính, trả lời tỉnh bơ: "Một phần trong số đó là 'đồ ăn mang đi' từ trụ sở."
Cảnh Nghi: "Vậy phần còn lại?"
Phàn Minh đặt thêm một chồng tài liệu lên đ.ỉnh đống giấy tờ, mỉm cười:
"Là những thứ mà vị giám đốc trước để lại. Trợ lý Cảnh, anh có năng lực nên làm thêm một chút nhé. Tôi đi pha cà phê cho cậu."
Nói xong, thư ký Phàn giảo hoạt rút lui.
Cảnh Nghi: "..." 乛皿乛
Chạy nhanh như thế, chắc phần của anh cũng nằm trong đống này chứ đâu!
.
Cảnh Nghi vô hồn lật xem tài liệu, một bên cố gắng nhớ lại đủ loại tình tiết trong tiểu thuyết, rồi đối chiếu với tài liệu, hết sức giúp Lệ gia tránh khỏi tai họa.
Kể từ khi bắt đầu kiếm thêm chút đỉnh từ công việc này, Cảnh Nghi cảm thấy... ghét cay ghét đắng cuốn tiểu thuyết ấy.
Quả nhiên, chỉ cần thứ gì liên quan đến việc kiếm sống là tự nhiên chán ghét ngay lập tức.
Thật tức, ở đâu cũng không thoát khỏi số phận làm trâu làm ngựa.
Điện thoại trên bàn "ting ting" hai tiếng. Cảnh Nghi chẳng cần nhìn cũng với tay chộp ngay lấy.
Làm việc mệt rồi, lướt web một chút cho vui.
[Tiểu thiếu gia]:乛皿乛
[Tiểu thiếu gia]: Cảnh quản gia, sao anh không trả lời tôi?
Cảnh Nghi: "Ủa?"
Cậu nhắn lại: [Tiểu thiếu gia, quay xong rồi à? Mọi chuyện ổn chứ?]
[Tiểu thiếu gia]: Anh đúng là không thèm quan tâm tôi! Tối qua tôi nhắn anh kết thúc quay từ lâu rồi mà!
Cảnh Nghi kéo màn hình lên xem, quả thật có một tin nhắn gửi lúc nửa đêm hôm qua:
[Tiểu thiếu gia]: Quản gia ơi anh đâu rồi?
[Tiểu thiếu gia]: Quay xong rồi nha! Đạo diễn bảo tôi diễn tốt cực, kiểu khiến người ta phải "lóa mắt" luôn á! [Cười tươi như hoa.jpg] [Hehe.jpg] [Cún con hớn hở.jpg]
Cảnh Nghi: "..."
Cậu nghiêm túc nghi ngờ rằng lời thật của đạo diễn phải là "làm người ta mù mắt luôn ấy chứ."
Chỉ là tiểu thiếu gia quá vui nên nghe nhầm thôi.
Cảnh Nghi liếc nhìn đồng hồ. Tin nhắn gửi lúc 22:36, mà khi đó cậu đang bận "dắt mũi" Vương Tổng, chẳng kịp để ý điện thoại.
Cậu vội vàng nhắn tin xin lỗi, may mà tiểu thiếu gia chẳng để tâm.
[Tiểu thiếu gia]: Anh bao giờ về thế? Tối qua xong việc, tôi lượm được một bé mèo con, nó nhỏ xíu à, ướt sũng nằm trong cống trông tội lắm. Tôi muốn nuôi nó.
[Tiểu thiếu gia]: Anh xem nè, dễ thương hông? [Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]
Trong ảnh là một bé mèo trắng đen nhỏ xíu, cỡ chừng mới sinh chưa lâu, nằm gọn trong bàn tay của nhóc thiếu gia như một cục bông.
Cảnh Nghi vốn mê tít mấy thứ lông xù thế này, lập tức nhắn ngay:
[Ngài Cảnh đại gia]: Dễ thương quá! Đợi tôi về, chúng ta cùng nuôi.
[Tiểu thiếu gia]: Oke [Ôm nhiệt tình.jpg]
Lệ Vấn Chiêu vừa xong buổi họp với các quản lý cấp trung, xác định xong người thay thế tổng giám đốc mới của công ty Thịnh Thế, tạm thời mọi chuyện xem như ổn thỏa.
Anh đẩy cửa bước vào văn phòng, liếc một cái đã thấy Cảnh Nghi cuộn tròn trong ghế, cầm điện thoại mà cười ngu như thể trúng số.
Lệ Vấn Chiêu đứng ở cửa nhàn nhạt nhắc nhở: "Thu ngay biểu cảm đó lại đi, cằm cậu sắp rớt tới đất rồi kìa."
Cảnh Nghi như bị điện giật, vội tắt điện thoại, ngồi ngay ngắn: "!!!"
【Không ngờ, lãnh đạo luôn xuất hiện sau lưng nhân viên khi nhân viên đang lướt web.】
Lệ Vấn Chiêu khẽ nhíu mày: "..."
Anh không thèm tính toán, cầm lấy túi công văn trên bàn: "Đi thôi, về nhà."
Cảnh Nghi lập tức bật dậy, nhưng rồi khựng lại: "Thế đống này thì sao ạ?" Cậu chỉ vào chồng tài liệu cao như núi còn dang dở trên bàn.
Lệ Vấn Chiêu nghĩ ngợi vài giây, nói thản nhiên: "Tôi sẽ bảo thư ký Phàn gói lại cho cậu mang về."
Cảnh Nghi: "..."
Người ta đi công tác mang đặc sản về, còn cậu đi làm thì gói cả núi tài liệu về nhà.
Cảnh Nghi vừa nghiến răng nghiến lợi vừa ra khỏi tòa nhà Thịnh Thế.
Thư ký Phàn thì ung dung sao chép hết tài liệu vào một tập hồ sơ, đóng gọn gàng trong túi công văn, xoay người rời đi, trông tự tại vô cùng.
Bên ngoài, một người đàn ông trung niên bước ra từ chiếc xe đỗ ven đường, hô lớn: "Vấn Chiêu! Lệ Vấn Chiêu!"
Lệ Vấn Chiêu nhướng mày nhìn người đó, không nói gì.
Người đàn ông nhìn anh, mặt đầy trách cứ: "Tôi nghe nói cậu đuổi Vương Ngân rồi? Chuyện này là sao hả?"
Nếu không phải Cảnh Nghi đã đọc nguyên tác, biết Lệ Vấn Chiêu không có họ hàng trưởng bối thì cậu đã nghi ngờ đây có phải là ông bà Lệ đội mồ sống dậy không.
Cậu nghiêng đầu, nhanh chóng lục lọi trí nhớ nhưng không tài nào nhận ra người này. "Là ai đây trời?"
Cảnh Nghi suy nghĩ vài giây, trong đầu không có người này.
Cũng đúng, tiểu thuyết không mô tả chi tiết quan điểm của phản diện, càng không thể viết về những người họ hàng xa lạ.
Lệ Vấn Chiêu lạnh giọng trả lời: "Hắn phạm pháp, làm sai quy định, đáng bị trừng phạt."
Người đàn ông nổi giận: "Cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Chuyện xấu trong nhà mà cũng phải bung bét lên cho người ta xem mới vừa ý sao? Tôi vừa nghe đã vội tới đây rồi, cậu làm gì cũng phải nghĩ chứ, người trong nhà, cớ gì ra tay nặng như thế?"
Lệ Vấn Chiêu chau mày, ánh mắt thoáng vẻ mất kiên nhẫn. Từ đầu anh đã chẳng thích dây dưa với mấy loại họ hàng xa kiểu này. Nhưng nghe giọng điệu ngạo mạn của đối phương, anh gần như muốn cắt ngang lời ngay lập tức.
"Đó là bà ngoại của bà chồng cô dì của anh rể của anh trai, đều là người nhà, đừng có nói đến toà án cảnh sát gì nữa, nói ra ngoài người ta cũng xấu hổ!"
Cảnh Nghi trố mắt ngạc nhiên.
【Quá là vòng vo lòng vòng, thần Nữ Oa cũng không thể gỡ rối mớ quan hệ lộn xộn này đâu.】
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Người đàn ông kia vẫn hăng say giảng đạo: "Thằng Vương Ngân có sai thì cũng là chuyện trong nhà, lôi luật pháp ra làm gì? Nhà cửa thì phải giải quyết nội bộ, đúng không? Nghe tôi đi, cậu thả nó ra, cho nó thêm một cơ hội nữa. Công ty Thịnh Thế này không hợp với nó, chuyển qua chỗ khác quản lý là được. Người nhà mình bao giờ chẳng đáng tin hơn người ngoài?"
Cảnh Nghi bắt đầu cười khà khà.
【Người này não với ruột non mọc ngược à? Đối với tội phạm mà nói chuyện tình cảm, pháp luật là tảng đá dưới chân nhà anh à, muốn dẫm thì dẫm à?】
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Người đàn ông tiếp tục khuyên bảo:
"Cậu phải hiểu, nhà họ Lệ vốn ít họ hàng, giờ không thân thiết thì sau này biết dựa vào ai? Nghe lời tôi, mua chút quà, đến tận nhà xin lỗi người ta. Đừng đưa đến đồn cảnh sát nữa, chuyện này mà lan ra ngoài thì danh tiếng cậu chẳng hay ho gì đâu!"
【Oa, sao lại có người ăn bám mà vẫn thanh cao thế, đã bám vào Lệ gia hút máu rồi mà còn đặt mình lên nơi cao nhất của đạo đức, điển hình của ăn xin mà còn kén cơm!】
Lệ Vấn Chiêu: "..." chậc
Dù đang bực bội, nhưng nghe xong mấy lời bình phẩm của cậu, anh lại chẳng thể cáu thêm nữa. Rõ ràng, quản gia nhỏ đã "chửi thuê" giúp anh quá gọn gàng.
Cảnh Nghi nhíu mày, nhìn người đàn ông trước mặt không ngừng chỉ trích Lệ Vấn Chiêu.
Khi đọc tiểu thuyết, cậu chỉ để ý mấy màn "sảng khoái" của nhân vật chính mà chẳng thèm ngó ngàng tới những khổ sở mà nhân vật phản diện như Lệ Vấn Chiêu phải chịu.
Trong ngoài đều bị vây hãm, thân thích kiểu "máu chảy ngược chiều", bên ngoài thì kẻ thù đợi sẵn. Nội ứng ngoại hợp, vậy mà Lệ tổng vẫn cầm cự chiến đấu suốt 3000 chương.
Phản diện, đỉnh thật sự!
Nhìn Lệ Vấn Chiêu định nói gì đó, Cảnh Nghi nhẹ nhàng kéo tay áo anh, thì thầm: "Đại thiếu gia, để tôi xử cho."
Lệ Vấn Chiêu: "?"
Trước khi anh kịp phản ứng, cậu quản gia nhỏ đã bước lên, chắn trước mặt anh: "Chú à, Lệ tổng rõ ràng là làm việc tốt sao chú lại không biết ơn?"
Người đàn ông sửng sốt, sẵng giọng:
"Cậu là ai? Chuyện nhà tôi không tới lượt cậu chõ mồm! Cái gì mà tốt? Cậu nói vớ vẩn gì vậy?"
Cảnh Nghi bình thản đáp: "Vương Ngân Hôm nay dám làm dụng quỹ công, ngày mai sẽ dám giết người đốt nhà, chờ ông ta phạm tội lớn chú nghĩ ông ta có thể gần gũi với thẩm phán à?"
Người đàn ông nổi giận: "Cậu dám nguyền rủa nó hả...?"
Cảnh Nghi nhún vai: "Tôi chỉ nói sự thật thôi. Nếu không thích thì tự đi cứu người đi, đừng đứng đây diễn tuồng gia đình gì nữa. Chính mình không có năng lực mà còn luôn bám vào người khác hút máu, cả gia đình các người là đĩa à. Bộ Lệ gia là quán buffet hay sao?"
Người đàn ông mặt đỏ như gấc, run lên: "Cậu dám bất kính với bề trên sao?"
Cảnh Nghi bĩu môi: "Người nhà tôi mất hết rồi. Còn ông là bề trên nào thế?"
Không cãi lại được, người đàn ông quay qua Lệ Vấn Chiêu: "Lệ Vấn Chiêu! Cậu để một người ngoài vô lễ với tôi vậy hả? Nhất định phải tống một người thân như Vương Ngân vào tù mới hả dạ à?"
Cảnh Nghi vỗ tay, tiếp lời: "Ủa, chú nói vậy thì chú sai rồi. Lệ tổng là đang mong ông ấy sớm hối cải, sau này ra tù cũng có thể làm lại cuộc đời mới, sao các người lại ngăn cản ông ta hối cải chứ. Không phải là thấy ông ấy bế tắc thì vui hơn hả?"
Người đàn ông giận dữ chỉ tay: "Cậu... cậu...!"
Cảnh Nghi nheo mắt: "Cậu cậu cái gì? Im lặng là vàng, bác nên làm vậy đó."
【Đỉnh cao đạo lý là ai giành được trước thì thắng thôi.】
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Phàn Minh đứng bên cạnh, dở khóc dở cười.
Cảnh quản gia, đúng là đồng đội chửi thuê hạng nhất, miệng lưỡi đúng kiểu có "gắn thêm dao".
Sau đó, nhờ Phàn Minh gọi bảo vệ tới, người đàn ông kia bị "mời đi" nhẹ nhàng.
.
.
Trên đường về, Phàn Minh ngẫm nghĩ một lúc rồi quay lại nói với Cảnh Nghi:
"Cảnh quản gia, để tôi lọc mấy thông tin quan trọng từ đống tài liệu này rồi gửi lại cậu nhé."
Cảnh Nghi ghé đầu vào ghế, mắt sáng rực: "Cảm ơn thư ký Phàn! Anh đúng là người tốt! Mai tôi mời anh trà chiều nha!"
Phàn thư ký nhẹ nhàng thở hắt ra: "Không có gì đâu."
Lệ Vấn Chiêu khẽ liếc Cảnh Nghi một cái.
Quản gia nhỏ này đúng là hai mặt đổi như lật bánh tráng. Vừa nãy còn chống nạnh đỏ mặt tía tai chửi người ta như đang thi chung kết hùng biện, giờ lại cúi đầu ôm điện thoại gõ lạch cạch, khóe môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ.
Nhìn bề ngoài thanh tú nho nhã vậy thôi, ai mà ngờ trong bụng giấu một con châu chấu nhảy nhót loạn xạ.
Nhưng mà, con châu chấu này hiện tại khá hợp ý anh.
Nghĩ đến đây, Lệ Vấn Chiêu lắc đầu, quay lại chăm chú đọc tài liệu trong tay.
Vài giây sau, anh bỗng ngẩng lên, nhìn Cảnh Nghi chằm chằm.
Cái gì mà... "người thân đều chết hết rồi"?
.
Trên đường về, Lệ Vấn Chiêu mua vé tàu cao tốc hạng thương gia. Dù hành trình kéo dài thêm một tiếng rưỡi so với đi máy bay, nhưng Cảnh Nghi vui như Tết.
Cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác lơ lửng bấp bênh trên không. Cậu nhát gan, lúc nào cũng tự dọa mình, chỉ hai tiếng bay thôi mà trong đầu đã "tự diễn" cảnh chết hàng nghìn lần.
Lần nào cũng là một tư thế khác nhau.
Cảnh Nghi quý mạng sống lắm, thầm hứa đời này sẽ không bao giờ leo lên máy bay nữa.
Khi về đến Lệ gia, trời đã bảy giờ tối.
Hai anh em Lệ Úc và Lệ Đình cũng đang ở nhà chính.
Từ sau khi Lệ Úc chia tay người yêu, Cảnh Nghi ít khi thấy anh ở nhà. Có gặp, cũng là dáng vẻ thất thần như bị rút hết hồn vía.
Còn Lệ Đình thì khỏi nói, tính tình lúc nào cũng nhảy nhót khó nắm bắt, vài ngày không thấy bóng là chuyện thường.
"Anh cả về rồi." Lệ Đình nhìn thấy Cảnh Nghi đi theo sau, lập tức nhoẻn miệng cười: "Cảnh quản gia cũng về nữa, sao rồi, chuyến đi vất vả không?"
Cảnh Nghi: "Cũng tạm."
【Chủ yếu là chửi người xong thấy khỏe ra.】
Lệ Đình nhướn mày, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lệ Vấn Chiêu
Quào, có chuyện thú vị xảy ra à?
Lệ Vấn Chiêu chẳng thèm để ý, chỉ tháo lỏng cà vạt, bảo dì Phương rót cho mình cốc nước.
Cảnh Nghi vừa lắc lư ba tiếng trên tàu cao tốc, giờ mệt rã rời, định tìm lý do chuồn về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng chưa kịp mở miệng thì Lệ Minh Chức đã ôm một cục bông nhỏ chạy đến.
"Cảnh quản gia, Cảnh quản gia, anh xem này! Con mèo con sau khi tắm xong còn dễ thương hơn trước rất nhiều!"
Lệ Minh Chức giơ hai tay đưa cục bông nhỏ xíu đến trước mặt Cảnh Nghi.
Chú mèo con vừa được tắm rửa sạch sẽ, giờ thơm tho mềm mại, lông xù lên nhìn cưng hết sức.
Cảnh Nghi bế nó lên vuốt vuốt, nhưng chưa đầy hai phút đã nhận về vài cú đá chân mèo và cả màn "tung cước mèo bay".
Lệ Minh Chức cười ngất: "Haha, nó sống hoang quen rồi, có vẻ không thích người khác đụng vào. Tôi định nhận nuôi nó, nhưng nghĩ mãi không ra cái tên nào vừa ý. Cảnh quản gia, anh giúp tôi nghĩ tên đi!"
Cảnh Nghi cúi nhìn cục bông nóng hổi trong lòng bàn tay, thử vuốt tiếp vài cái, lại nhận thêm mấy phát "đá hậu mèo".
"Gọi nó là JJ đi."
"?" Lệ Minh Chức ngơ ngác: "Sao lại là JJ?"
Cảnh Nghi vừa xoa xoa mông mèo, ăn một cú đá. Vuốt lưng, ăn thêm cú đá. Nắn nắn chân mèo, cũng bị đá luôn.
Không chịu thua, cậu gãi nhẹ cằm mèo con, cuối cùng nghe được vài tiếng "gừ gừ" đầy mãn nguyện.
"..."
Cảnh Nghi nhìn thẳng vào cục bông nhỏ: "Vì từ cổ trở xuống nó không cho đụng vào."
Lệ Minh Chức do dự: "Nghe không đứng đắn lắm thì phải."
Cảnh Nghi: "Có gì không đứng đắn đâu."
Đây là truyện trong sáng lành mạnh, cậu không hiểu sao đầu óc người đọc lại nghĩ bậy bạ.
Lệ Minh Chức lẩm bẩm: "Ai lại đặt tên mèo là JJ chứ, nghe buồn cười quá."
"..."
Cảnh Nghi cạn lời: "Là JJ, không phải JJ, cậu chủ à! Đừng đọc chệch như thế!"
"..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");