Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 22: Mau dỗ nó quay về đi! (2)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); T

hay xong quần áo, cả nhóm quay về nhà. Do vừa bị tính kế, Lệ Vấn Chiêu quyết định nghỉ làm vài ngày, ở nhà tĩnh dưỡng.

Cảnh Nghi nhân dịp này rảnh rỗi, ăn uống no say rồi chạy xuống phòng khách, vui vẻ thảo luận chương trình truyền hình với Lệ Minh Chức.

"Cảnh quản gia, sao tôi xui thế nhỉ? Chọn chương trình nào cũng toàn dở tệ với kém hấp dẫn." Lệ Minh Chức ngán ngẩm quăng tài liệu lên bàn.

Cảnh Nghi cũng bối rối, cảm thán:

"Cậu đúng là có tài đặc biệt, giống như chọn ly nước độc trong ngàn ly nước tinh khiết ấy. Tình cờ đến mức đáng sợ luôn."

"Hay tôi đổi tên nhỉ? Tên hiện tại nghe như bị nguyền rủa ấy!"

Cảnh Nghi đang định nhấp ngụm trà thì phun luôn: "... Thật sao? Cậu nghĩ tên mới là gì?"

"Tôi muốn nghịch thiên cải mệnh, từ nay thuận buồm xuôi gió. Thế thì... gọi là..."

Cảnh Nghi tò mò: "Lệ Nghịch Thiên? Lệ Thuận Buồm?"

Lệ Minh Chức nhấn mạnh: "Là Lệ Bá Đạo!"

Cảnh Nghi: "..."

Cậu khẽ nói: "Cái này có liên quan gì đến nghịch thiên cải mệnh và thuận buồm xuôi gió đâu..."

Lệ Minh Chức sờ cằm: "Tôi nghĩ tên bá đạo, có lẽ trời sẽ sợ."

"Ừ nhỉ." Lệ Minh Chức vuốt cằm, nghĩ ngợi rồi cầu cứu: "Cảnh quản gia, anh giúp tôi đặt tên đi!"

Cảnh Nghi nhướng mày, suy nghĩ một lúc:

"Muốn nghịch thiên cải mệnh, thì đặt là... 'Quá khứ u ám không đáng ngoảnh lại, tương lai con đường sáng rực cháy thành công!'"

"Lệ Rực Cháy?"

"..." Cảnh Nghi ánh mắt sáng lấp lánh ngước lên: "Hay là gọi Nữu Hỗ Lộc · Lệ Hi Hi đi."

"..."

Lệ Minh Chức quyết định dẹp luôn ý định đổi tên.

Chiều hôm đó, vệ sĩ vào báo: "Thưa đại thiếu gia, Thẩm tổng đến nhà ạ."

Lệ Minh Chức ngẩn ra: "Anh ta đến làm gì? Nhà mình với anh ta đâu có qua lại gì?"

Cảnh Nghi ở bên cạnh xé một túi Oreo, vừa ăn vừa chửi:

【A, con cáo già đến nhà chúc tết con gà rồi.】

"..."

"..."

Một lúc lâu không ai biết Cảnh Nghi đang mắng ai.

Lệ Vấn Chiêu nói: "Cho anh ta vào đi."

"Vâng ạ." Vệ sĩ quay người ra ngoài mời người vào.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thù Bách đến nhà họ Lệ, chỉ cử một vệ sĩ dẫn đường, Lệ Vấn Chiêu và Lệ Minh Chức ngồi trên ghế sofa, thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt.

Thẩm Thù Bách bước vào, nụ cười trên mặt không giấu được vẻ đắc ý. "Lệ tổng, nghe nói hôm qua ngài bị chơi xấu tại tiệc. Tôi nghe muộn quá, đặc biệt ghé thăm xem ngài thế nào."

Lệ Vấn Chiêu lạnh lùng đáp: "Không sao, khiến Thẩm tổng thất vọng rồi."

Thẩm Thù Bách cười gượng hai tiếng, tự mình ngồi xuống ghế sofa: "Ha ha, Lệ tổng nói quá. Tôi mà thất vọng gì chứ? Là tôi không chu đáp, không trông chừng được người dưới, mới để xảy ra chuyện này."

Cảnh Nghi liếc anh ta, thầm nghĩ:

【Miệng sắp cười đến tận mang tai rồi, còn nói không chu đáo, muốn diễn thì đuôi cáo cũng phải giấu đi chứ.】

Không ai lên tiếng, khiến nụ cười của Thẩm Thù Bách cứng lại. Cuối cùng, anh ta không vòng vo nữa:

Thấy không ai để ý đến mình, sắc mặt Thẩm Thù Bách hơi khó coi, anh ta thẳng thắn nói: "Hôm nay tôi đến, có chuyện muốn bàn bạc với Lệ tổng, quản gia nhà anh rất hợp khẩu vị của tôi, đều là đối tác trong giới kinh doanh, muốn nể mặt Lệ tổng, hay là để quản gia đến làm ở chỗ tôi đi."

"!!!"

Cảnh Nghi ngơ ngác chớp mắt, hóa ra chính cậu mới là "con gà cúng Tết" bị chúc Tết hôm nay.

Bốp!

Lệ Minh Chức đập mạnh tờ danh sách chương trình lên bàn. Muốn cướp quản gia của bọn họ? Đừng có mơ!

Lệ Vấn Chiêu chậm rãi, giọng bình thản mà cứ như dao găm: "Thẩm tổng, anh muốn gì chẳng thiếu, sao lại chấm đúng Cảnh Nghi nhà chúng tôi thế?"

Thẩm Thù Bách không chút ngại ngần đánh rắm: "Chủ yếu là hợp gu thôi."

Lệ Vấn Chiêu quay sang góc phòng:

"Cảnh Nghi, Thẩm tổng xem trọng cậu thế này, cậu có muốn chuyển qua làm cho anh ta không?"

Cảnh Nghi ngồi nhai bánh quy, dứt khoát trả lời: "Không đi."

Thẩm Thù Bách không phải người tốt, cậu tuyệt đối không muốn làm "tay chân" cho kẻ này. Làm cho nhà họ Lệ vẫn là tốt nhất.

Không đi, không bao giờ đi!

Lệ Vấn Chiêu nghe thế dường như khẽ cười.

Thẩm Thù Bách cố câu thêm: "Cảnh quản gia, tôi thật sự rất quý cậu. Chỉ cần cậu đồng ý, lương tùy cậu ra giá."

Cảnh Nghi bình thản: "Thế thì ra giá một tỷ trước nhé."

Thẩm Thù Bách: "...."

【Cho không nổi đâu (nhai nhai nhai) Còn dám đến tận nơi cướp người, mau cút khỏi nhà ông đây!】

Gương mặt Thẩm Thù Bách thoáng mất nét cười, ngữ điệu trầm xuống đầy ẩn ý: "Cảnh quản gia, cậu đúng là biết nói đùa. Xem ra cậu không để mắt đến Thẩm gia rồi."

Cảnh Nghi vẫn tỉnh bơ: "Anh nghĩ thế nào thì kệ anh, tôi không sửa được đâu."

"...."

Thẩm Thù Bách hít một hơi thật sâu, cố nở nụ cười đầy "chân thành": "Cảnh quản gia, chỉ cần cậu đồng ý, tôi trả cậu gấp mười lần lương hiện tại, được chưa?"

Đây là thành ý lớn nhất của hắn rồi. Nếu cậu ta không đồng ý nữa thì đúng là không biết điều.

Lệ Vấn Chiêu liếc mắt qua, lòng hơi chột dạ, sợ quản gia nhỏ ham tiền lại gật đầu. Dù sao thì... cậu ta cũng đúng là hơi mê tiền.

【Không thể nào đâu.】

Cảnh Nghi tiếp tục nhai bánh quy, đáp cụt lủn: "Thôi đi, Thẩm tổng. Tôi nghĩ kỹ rồi, chúng ta thật sự không hợp đâu. Anh là người tốt, nhưng lại không xứng với tôi. Vậy nhé, coi như chưa từng gặp, hai bên vui vẻ mà chia tay, được không?"

Thẩm Thù Bách: "...???"

Ủa, chẳng phải đây chính là mấy lời hắn hay dùng để từ chối mấy cô gái bình thường sao? Sao giờ lại bị quản gia nhỏ này ném thẳng vào mặt y chang thế?

Câu từ chua ngoa của cậu như muối xát vào tim, khiến hắn nghẹn đến... đau dạ dày.

Thẩm Thù Bách bị chọc cho "tăng xông", đứng bật dậy bỏ đi, quên cả lời chào.

Với tinh thần trách nhiệm của một quản gia, Cảnh Nghi đuổi theo tiễn hắn ra tận cửa.

Thẩm Thù Bách nhìn Lệ gia với ánh mắt bất mãn, trước khi đi còn cố "chọc ngoáy": "Đây là cách tiếp đãi khách của nhà họ Lệ sao? Tôi thật mở mang tầm mắt."

Cảnh Nghi khiêm tốn đáp lại: "Cũng tạm thôi. Chứ tụi tui mà đến nhà người ta chúc Tết, ít nhất cũng mang theo 'một món quà bự', không như người khác, tay không mà đến."

Thẩm Thù Bách: "...." Món quà bự

Nghĩ đến cái đồng hồ cỡ đại đang nằm trong kho nhà mình, Thẩm Thù Bách giận đến nổ phổi, đóng sầm cửa xe thật mạnh.

Cảnh Nghi nhìn theo cái xe chạy biến, tặc lưỡi: "Nam chính mà tâm lý yếu ghê, bị chọc nhẹ tí đã bỏ chạy."

Ai da, chán thế.

"Hay để tôi gọi hắn lại chơi tiếp với cậu?"

Cảnh Nghi giật mình, quay phắt lại:

"Đại thiếu gia, anh đến đây từ lúc nào thế?"

Lệ Vấn Chiêu cúi đầu, nụ cười nhẹ thoáng qua: "Từ lúc cậu nói 'một món quà bự'."

Cảnh Nghi ngượng ngùng gãi đầu: "Vậy đến kịp lúc ghê."

【Xem đi! Tôi làm rạng danh nhà họ Lệ thế nào! Hừ, còn không mau bảo nhà bếp chuẩn bị bữa ăn ngon bù đắp cho quản gia nhỏ của anh thật tốt!】

Lệ Vấn Chiêu nét mặt hiền hòa, trông có vẻ rất vui: "Đây, trong thẻ này không nhiều tiền, cầm mà tiêu vặt đi."

Một chiếc thẻ được đưa vào tay Cảnh Nghi.

Mắt cậu sáng rực: "Cảm ơn đại thiếu gia!"

【Oa hí hí hí hí hí, quả nhiên ở nhà họ Lệ đúng là không tồi, có tiền thưởng rồi!!】

Cảnh Nghi cất thẻ vào túi như báu vật, rồi cười toe hỏi: "Thẻ này... có bao nhiêu tiền thế ạ?"

Lỡ mà nhiều quá, cậu còn ngại... (thật ra là không đâu, nhưng cứ giả bộ thế đi).

Cảnh Nghi nghiêng đầu: "Đạt bất lưu?" (Tờ Đạt bất lưu 50 triệu)

"..." Lệ Vấn Chiêu bị anh ta miêu tả bất lực: "Ừm."

"Oa, ông chủ thật hào phóng!"

"..."

Chiếc xe của Thẩm Thù Bách biến mất khỏi con đường, nhìn thái độ khi rời đi, chắc sẽ không quay lại làm phiền nhà họ Lệ trong thời gian tới.

Cảnh Nghi xách 50 triệu về nhà, trên đường còn không quên nhắc nhở Lệ Vấn Chiêu: "Dù sao hắn cũng là người xấu, tôi nghĩ chắc sẽ không bỏ qua dễ vậy đâu."

Lệ Vấn Chiêu gật đầu: "Vậy, cậu có cách gì sao?"

Làm gì có cách.

Tôi đâu phải sâu trong bụng hắn mà biết được hắn định làm gì tiếp theo.

Cảnh Nghi nghiêm túc: "Chỉ có thể binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn. Đại thiếu gia nhớ nhé, cướp giữa ban ngày dễ tránh, âm mưu hèn hạ mới khó phòng."

"..."

Chưa kịp tiêu tiền thưởng, Cảnh Nghi nhận được tháng lương đầu tiên, sau thuế, 100 triệu tròn. Cậu vui đến mức ôm điện thoại đếm từng con số 0.

Cộng thêm tiền thưởng, giờ cậu có 150 triệu rồi.

Hí hí hí.

Cảnh Nghi ôm điện thoại, thỏa mãn lăn lộn trên giường.

Cậu giàu quá mà!

.

.

Hai ngày sau, cuối cùng Lệ Minh Chức cũng tìm được một chương trình tử tế trong cái đống kịch bản đầy hố lừa kia.

Sau khi được Cảnh Nghi kiểm duyệt kỹ càng, xác nhận có thể chơi được, cậu ta phấn khích ôm tài liệu đi đăng ký. Lệ Vấn Chiêu lo em trai ngốc ngếch bị người ta lừa bán, liền nghiêm lệnh bắt Cảnh Nghi đi theo giám sát.

Lệ Minh Chức thì khỏi cần nói, vui như Tết vì được đi chung với Cảnh Nghi, hoàn toàn chẳng thèm để ý mình bị anh cả gắn thiết bị theo dõi người sống. Hớn hở kéo Cảnh Nghi ra cửa.

Trên đường đi, Cảnh Nghi nhận được một loạt thông báo giải trí.

Gì đây? Tin tức về... Văn Túc An?

#Nam diễn viên Văn Túc An bị bóc phốt!#

#Văn Túc An trộm đồ!#

#Văn Túc An là thiếu gia giả!

#[Phiên bản ngoài đời thực của "Đổi con hoàng tộc"! Văn Túc An chiếm tổ chim yến suốt 20 năm, sau khi phát hiện thân phận thật, còn nhiều lần hãm hại thiếu gia thật. Đúng là tâm địa độc ác!]

#[Thiếu gia thật bị hành hạ thảm thương, vẫn giữ được nét hồn nhiên trong sáng. Bản sao mãi mãi không thể thay thế chính phẩm!]

Văn Túc An lên thẳng hot search, chiếm luôn ba trong mười vị trí đầu. Dân mạng như ăn Tết lớn, không chỉ đào bới scandal của idol, mà còn lật luôn bí mật của giới thượng lưu.

Cảnh Nghi nhớ lại trước đây từng gửi một ít "tài liệu" đen về Văn Túc An cho một tài khoản tin tức. Gửi xong quên luôn. Không ngờ mấy thứ đó giờ mới phát nổ.

Lệ Minh Chức cũng nhận được thông báo, ngồi lặng lẽ xem một lúc rồi im re.

Cảnh Nghi lo lắng: "Tiểu thiếu gia, cậu ổn chứ?"

"Hả?" Lệ Minh Chức giật mình ngơ ngác: "Gì cơ?"

Cảnh Nghi nhìn cậu: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Đang nghĩ tối ăn gì."

Lệ Minh Chức đáp tỉnh bơ: "Tôi vừa thấy trên mạng bảo cơm trộn nấm truffle trắng ngon lắm, thêm món sò điệp nấu rau củ cũng ổn. Cảnh quản gia, thử vai xong mình đi ăn thử nhé!"

Cảnh Nghi: "..."

Ờ, hóa ra đang xem video đồ ăn chứ không phải buồn vì scandal của Văn Túc An.

Tốt, vậy đỡ phải động não nghĩ lời an ủi.

.......

Địa điểm thử vai là tại một công ty giải trí nhỏ nằm ngay trung tâm thành phố. Từ nhà đầu tư tới diễn viên đều chẳng có tên tuổi gì, nhưng Cảnh Nghi biết rõ chương trình này sau này sẽ nổi đình đám.

Lúc ấy, Thẩm Thù Bách còn nhảy vào rót vốn thêm, kiếm lời không biết bao nhiêu mà kể.

Trong phòng làm việc, đạo diễn đích thân thử vai.

Lệ Minh Chức chuẩn bị sẵn tài liệu, bước vào giới thiệu bản thân đầy tự tin.

Đạo diễn hài lòng gật gù, nhận lấy tài liệu, rồi đột nhiên quay sang Cảnh Nghi: "Cậu kia, đến lượt cậu."

Cảnh Nghi ngơ ngác nhìn quanh, rồi chỉ vào mình: "Tôi á?"

Đạo diễn: "Đúng rồi."

"Tôi không... không phải." Cảnh Nghi vội vàng chỉ tay sang Lệ Minh Chức: "Tôi là trợ lý của cậu ấy, đi theo xách túi, không thử vai."

Đạo diễn: "..."

Thật ra mà nói, ngoại hình của Cảnh Nghi rất ổn, vừa mềm mại vừa sáng sủa. Đôi mắt to tròn, môi đầy đặn, nhìn ngây thơ nhưng lại có nét quyến rũ ẩn giấu. Rất hợp với tiêu chí chương trình.

Đáng tiếc, bản thân cậu không có ý định debut.

Đạo diễn tiếc nuối thở dài: "Vậy... người tiếp theo."

........

Sau buổi thử vai, Lệ Minh Chức hỏi ngay khi ra khỏi phòng: "Cảnh quản... à không, Cảnh Nghi, tôi làm ổn không? Có nói lắp không?"

Cảnh Nghi giơ ngón cái lên: "Quá tốt luôn."

Lệ Minh Chức mím môi cười rạng rỡ:

"Đạo diễn bảo nếu qua vòng này, mai tôi được vào đoàn quay. Nhưng mà đây là chương trình thực tế, tôi lo không biết bày trò, chẳng ai thấy buồn cười cả."

Cảnh Nghi trấn an: "Tiểu thiếu gia, cứ tự nhiên như mọi khi là đủ rồi."

Lệ Minh Chức gật đầu: "Ừm, vậy tối nay tôi phải chăm chút lại bản thân, ngày mai xuất hiện thật lộng lẫy, khiến bọn họ lác mắt luôn!"

Cảnh Nghi: "..."

Cậu chủ à, cậu quá khiêm tốn rồi. Cậu vốn đã đủ khiến người ta bật cười từ trong tâm hồn mà.

Tối hôm đó, Lệ Minh Chức nhận được thông báo từ đoàn phim, sáng hôm sau phải có mặt ở địa điểm quay.

Tin vui này được cậu chia sẻ ngay với Cảnh Nghi, hai người ríu rít cười như mấy đứa trẻ vừa được phát quà.

Đến tối, Lệ Vấn Chiêu tan làm về nhà.

Cảnh Nghi nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc: "Đại thiếu gia?"

Lệ Vấn Chiêu đặt tài liệu xuống, linh cảm quản gia nhỏ của mình lại chuẩn bị "chơi chiêu".

"Vào đi."

Một cái đầu nhỏ thó ló ra qua khe cửa:

"Không làm phiền anh chứ?"

Lệ Vấn Chiêu hừ lạnh: "Không phiền, nhưng bị nhát ma."

Cảnh Nghi liền đẩy cửa bước vào: "Tiểu thiếu gia đã qua vòng thử vai, mai chính thức vào đoàn quay rồi."

Lệ Vấn Chiêu gật đầu: "Tôi biết rồi."

Cảnh Nghi vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Còn chuyện gì nữa?"

"Emmm... Tiểu thiếu gia sắp vào đoàn rồi." Cảnh Nghi lấp lửng: "Là anh cả kiêm chỗ dựa vững chắc, anh có phải nên... thể hiện chút gì không nhỉ?"

【Đầu tư! Đầu tư! Đầu tư đi! Đây là chương trình hot nổ tung trời đấy! Anh mà rót vốn bây giờ là sau này lời to luôn! Tôi mà có tiền tôi cũng tự đầu tư rồi đấy!】

Lệ Vấn Chiêu khẽ cười, hỏi đầy hứng thú: "Thể hiện kiểu gì cơ?"

Cảnh Nghi không hề nao núng, bắt đầu bịa lời với vẻ mặt hết sức nghiêm túc:

"Ví dụ như... rót ngay trăm tỷ để tiểu thiếu gia đi ngang dọc trong đoàn phim!"

Lệ Vấn Chiêu khựng lại: "Nó là cua à? Sao cần phải đi ngang? Với cả, cậu nghĩ tiền của tôi là lá cây rụng à?"

Há miệng ra là đòi trăm tỷ, ngay cả game còn không đòi như vậy.

Có hơi khoa trương.

Cảnh Nghi cố vắt óc tìm cách: "Thế anh cứ đầu tư chút ít thôi, để tiểu thiếu gia có chỗ dựa, không lo bị bắt nạt trong đoàn."

Quản gia nhỏ đã nói đến thế, Lệ Vấn Chiêu cũng không làm khó thêm, liền gật đầu: "Được, tôi sẽ bảo Phàn Minh sắp xếp đầu tư."

Cảnh Nghi vỗ tay nhiệt liệt: "Đây đúng là quyết định sáng suốt nhất của anh trong năm nay!"

【Trước đó thì toàn mấy quyết định... không còn gì để nói!】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Anh quay lại giá sách cao đến sát trần, rút ra một quyển sách.

Cảnh Nghi vui vẻ đón lấy: "Thưởng ạ?"

Cúi đầu nhìn, hóa ra là "Từ điển Tiếng Hoa (Phiên bản dành cho học sinh tiểu học)".

"..."

Cảnh Nghi: #皿#

......

Sáng hôm sau, Lệ Minh Chức nhận được thông báo lịch quay như đã hẹn.

Chương trình này là một show thực tế về ẩm thực, chuyên khám phá những món ăn độc đáo ở các ngõ ngách ít người biết đến.

Đoàn phim đã chuẩn bị suốt ba tháng, nhưng vì thiếu vốn và nhân sự nên mãi không khởi động được.

Hôm qua vừa tìm được Lệ Minh Chức bổ sung chỗ trống, hôm nay lập tức khai máy.

Trên xe đến địa điểm quay, Lệ Minh Chức ngồi ở hàng ghế sau, loay hoay lục hành lý: "Lần đầu tiên xuất hiện, mình nên mặc gì nhỉ..."

Người quản lý họ Hà, ngồi ghế phụ, nghe vậy liền nói: "Tiểu thiếu gia, đây là chương trình đầu tiên của cậu, mặc cái gì trẻ trung, nhẹ nhàng là được."

Hà Đình là quản lý chuyên nghiệp do Lệ Vấn Chiêu phái đến, còn bố trí một đội ngũ chuyên nghiệp, phụ trách mọi việc của Lệ Minh Chức trong giới giải trí.

"Quá bình thường rồi, em sợ mọi người không nhớ đến em." Lệ Minh Chức lật tìm trong ghế sau.

Cảnh Nghi cũng quay đầu nhìn ghế sau: "Cậu muốn mặc kiểu gì?"

Lệ Minh Chức nói: "Làm cho người ta ấn tượng, sau này nhớ mãi không quên."

Hà Đình khuyên nhủ: "Tiểu thiếu gia, đây là chương trình thực tế, không thể mặc quá đắt tiền."

Lệ Minh Chức: "Em không cần đắt tiền, em muốn người ta nhớ mãi, sau này nhắc đến người ta vẫn nhớ mặt em."

Yêu cầu quá rộng và trừu tượng, thậm chí Hà Đình cũng lúng túng.

"Cái này đơn giản mà." Cảnh Nghi mím môi cười: "Đắt tiền không được, vậy thì đi theo phong cách kỳ quái đi."

Hà Đình: ?

Lệ Minh Chức: ?

......

Địa điểm quay phim được chọn ở khu phố cổ, nơi đâu đâu cũng là những con hẻm nhỏ hẹp và các ngõ ngoằn ngoèo, vừa nhìn đã thấy đậm chất lịch sử.

Đoàn đạo diễn đang bận rộn sắp xếp cảnh quay. Vì toàn diễn viên không mấy tiếng tăm, hiện trường không gây ra cảnh náo động gì lớn.

Sau lễ khai máy đơn giản, chương trình chính thức bắt đầu ghi hình.

"Cảnh quản gia, giờ không có gì làm đâu. Anh cứ ở trên xe nghỉ ngơi đi, lát nữa quay xong tôi sẽ tìm anh." Lệ Minh Chức nói xong, ôm bộ trang phục chuẩn bị sẵn đi về phía phòng thay đồ.

Cảnh Nghi hơi ngập ngừng: "Tiểu thiếu gia, cậu chắc là... muốn mặc bộ này thật à?"

Lệ Minh Chức gật đầu chắc nịch: "Mặc chứ, tôi thấy nó rất nổi bật, đảm bảo khán giả sẽ không quên tôi đâu!"

Cảnh Nghi cười nhẹ, nhắc khéo: "Nhưng cũng có thể là cả đời họ sẽ không quên nổi cậu đâu."

Lệ Minh Chức sững lại vài giây, rồi đầy  khí thế tuyên bố: "Thế thì để cơn bão này dữ dội thêm chút đi!"

Cảnh Nghi: "..."

Rồi, được rồi. Miễn cậu vui là được.

Lệ Minh Chức ôm đồ vào phòng thay đồ tạm thời, còn Cảnh Nghi không có việc gì làm nên tìm một chỗ râm mát dưới tán cây, ôm ly trà nho nhiều thạch nhâm nhi từng chút một.

Dạo này trời bắt đầu lạnh, cậu gọi ly không đá, còn chu đáo mua thêm một ly cho Lệ Minh Chức để cậu uống ngay khi quay xong.

Đúng lúc này, Lệ Vấn Chiêu ghé qua phim trường để gặp đạo diễn. Thứ đầu tiên anh thấy chính là cảnh tượng dưới tán cây:

Quản gia nhỏ nhà anh mặc bộ đồ thể thao trắng tinh, da dẻ trắng trẻo mịn màng như bánh trôi nước vừa vớt ra, đang ôm ly trà sữa, uống một cách rất chi là... tận hưởng.

Lệ Vấn Chiêu bước tới, giọng trầm trầm: "Minh Chức đâu?"

Cảnh Nghi đang chăm chú nhìn miếng thạch lấp lánh trong ly trà dưới ánh nắng, nghe vậy thì giật mình sặc nhẹ:

"Khụ khụ... đi thay đồ rồi ạ. Sao anh lại tới đây?"

Lệ Vấn Chiêu tháo cúc áo khoác, ngồi xuống chiếc ghế cạnh Cảnh Nghi: "Đến để bàn chuyện đầu tư với đạo diễn."

Cảnh Nghi liếc nhìn chiếc ghế anh đang ngồi: "Vậy sao anh lại ngồi đây?"

"Chuyện đó có thư ký lo là đủ rồi."

Cảnh Nghi nhẹ nhàng cắn ống hút, nghi ngờ... Vậy anh đến để làm gì...?

Lệ Vấn Chiêu như đọc được suy nghĩ của anh, khẽ liếc qua: "Tôi đến với tư cách ông chủ, để kiểm tra xem có nhân viên nào ở đây... lười biếng không."

Cảnh Nghi mất nửa giây để phản ứng: "..."

【Sao anh không tiện thể đọc luôn số căn cước của tôi đi?!】

Đúng lúc này, giọng đạo diễn vang lên:

"Mọi người chuẩn bị! Chương trình kỳ một chính thức quay! Action!"

Máy quay bắt đầu chạy, các khách mời lần lượt giới thiệu bản thân và nhận nhiệm vụ của kỳ này.

Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn về phía đám đông: "Sao không thấy Minh Chức đâu?"

Cảnh Nghi ngẩng đầu, ống hút vẫn ngậm trong miệng: "Cậu ấy bàn trước với đạo diễn rồi, bảo sẽ trình làng hoành tráng."

Hai từ "hoành tráng" làm Lệ Vấn Chiêu thoáng khựng lại: "Hoành tráng cỡ nào?"

Cảnh Nghi còn chưa kịp trả lời, đã nghe từ xa vọng đến tiếng giới thiệu đầy khí thế: "... Hãy cùng chào đón vị khách mời mới nhất của chúng ta — Lệ Minh Chức!"

Cả hai cùng quay đầu nhìn về phía sân khấu.

Một chú ếch xanh khổng lồ, tươi cười toe toét, đang đứng bên mép sân khấu, còn không quên giơ hai ngón tay tạo thành hình trái tim xanh lè.

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi: "..."

Biết là ấn tượng mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này!

Chuyện vẫn chưa kết thúc.

Cảnh Nghi vừa định nói gì đó, thì đột nhiên thấy chú ếch kia cúi rạp người xuống... rồi bắt đầu làm liền mười mấy cú nhào lộn.

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi: "..."

Quá dữ dằn!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.