(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảnh Nghi co rúm người, nhanh như mèo trốn ra sau lưng Lệ Minh Chức, thầm mong phép màu xảy ra để Lệ Vấn Chiêu không thấy mình.
"Cảnh quản gia."
Xong rồi.
Cảnh Nghi ngó đầu ra, nặn ra một nụ cười kiểu mèo cưng:
"Đại thiếu gia ('꒳')."
"Bảo cậu đi lấy đồ, vậy mà lại chạy đến tiệc đứng..." Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu hạ xuống khóe miệng dính đầy vụn bánh của cậu ta, lông mày nhíu lại đầy nguy hiểm. "Ăn vụng bánh kem?"
Cảnh Nghi cuống cuồng quệt miệng: "Không phải ăn vụng."
Lệ Vấn Chiêu: "Vậy là ăn công khai?"
Cảnh Nghi lắc đầu như cái trống bỏi, bịa bừa: "Tôi thử độc ấy mà! Tôi lo có kẻ lén đột nhập vào nhà họ Lệ, định đầu độc đại thiếu gia, nên liều mình thử độc, giúp ngài diệt trừ hiểm họa."
Cậu khoa tay múa chân: "Qua màn hy sinh anh dũng của tôi, phát hiện ra bánh kem này không có độc! Đại thiếu gia, ngài có muốn nếm thử không?"
Lệ Vấn Chiêu: "Ha ha."
Tôi mà tin cậu thì tôi đúng là bị bánh đập trúng đầu.
Cảnh Nghi nuốt nước bọt, ánh mắt tò mò cứ đảo qua hạ bộ Lệ Vấn Chiêu như thể bị hút nam châm. Y chang một tên lưu manh chính hiệu.
Lệ Vấn Chiêu nghiến răng: "Cảnh quản gia, cậu đang nhìn cái gì?"
Cảnh Nghi xấu hổ gãi mũi, vội lảng đi: "Đại thiếu gia, ngài... có phải không mặc... hự!"
Lệ Vấn Chiêu đưa tay nhét thẳng một miếng bánh kem vào miệng cậu: "Im miệng."
Cảnh Nghi: "Ư ư..."
Ừ thì ngậm miệng, nhưng bánh ngon thật.
Dù sắc mặt đại thiếu gia trông không dễ coi, nhưng bánh ngài đưa thì đúng là tuyệt phẩm!
Cảnh Nghi nhai nhồm nhoàm như sóc tích trữ thức ăn, mắt vẫn liếc khắp bàn tiệc tìm kiếm "con mồi" tiếp theo.
Có gì ngon lắm à? Lệ Vấn Chiêu nhíu mày, nhìn quản gia nhà mình đang phồng má ăn ngon lành mà cảm thấy khó chịu.
Thế mà lại dám bỏ mặc anh trong phòng thay đồ suốt nửa tiếng, nếu không nhờ anh gọi người mang đồ khác đến thì giờ chắc anh vẫn đang phải trơ trẽn đứng đấy chờ một kẻ vô trách nhiệm nào đó quay lại!
Bên cạnh, Lệ Minh Chức vô tư phát hiện điểm lạ: "Ơ, anh cả thay đồ rồi à! Nhưng mà bộ này không đẹp bằng bộ lúc nãy đâu."
Lệ Vấn Chiêu nghiến răng nghiến lợi: "Bộ cũ dính rượu rồi, cũng nhờ con chim điên nào đó đá đổ cả ly rượu vào người anh."
Lệ Minh Chức ngơ ngác: "Tiệc nhà mình sao lại có con chim điên!?"
"Chim điên" đang ngấu nghiến bánh kem, khựng lại:
【Hửm? Mình vừa bị vừa chửi xéo hả? (nhai nhai nhai) mà thôi kệ, bánh vẫn ngon, no cái bụng là được. Ô kìa có món chim nướng, nhìn cũng ngon á, đổi vị tí. (chép chép chép)】
Vừa nghĩ, cậu vừa phấn khởi chồm tới bàn chim nướng. Nhưng chưa kịp gắp thì một cánh tay ngang nhiên chìa tới, thản nhiên cướp luôn cả đĩa chim đi mất.
Cảnh Nghi: "...!!!"
Ai đấy hả, cướp đồ ăn giữa ban ngày ban mặt !?
Ngước mắt nhìn lên, cậu thấy ngay gương mặt lạnh băng của Lệ Vấn Chiêu.
Thấy bộ dạng ấm ức của cậu, Lệ Vấn Chiêu thoáng vui vẻ. Anh chẳng hứng thú gì với đồ ăn, nhưng trông quản gia nhỏ không được ăn, anh bỗng thấy hài lòng.
Lệ Vấn Chiêu cười khẩy một tiếng, liếc mắt nhìn Lệ Minh Chức đang cầm thứ gì đó trong tay: "Cái gì đây?"
Lệ Minh Chức giơ cao tay, cười toe toét: "Đồ ăn mang về cho Cảnh quản gia ạ."
Lệ Vấn Chiêu giật lấy cái túi, mở ra xem, bên trong đầy ắp những món ăn vặt: "Ăn no rồi còn mang về, Cảnh quản gia đúng là có "tiềm năng" thật."
Anh ta "báo thù" bằng cách tịch thu cái bánh, đặt lại lên bàn.
Cảnh Nghi lập tức đứng hình. Ánh mắt nhìn về phía bàn tay của Lệ Vấn Chiêu đầy vẻ hung dữ.
【Big gan !!! Dám động đến đồ ăn của bổn vương!】
【Lệ Vấn Chiêu không hổ danh là phản diện Lệ - Bốc - Lột! ngay cả một chiếc bánh nhỏ xíu cũng không cho quản gia nhỏ bé ăn no... Cả thế giới mau im lặng hết đi để nghe tiếng trái tim tan vỡ của tôi!】
Trong lòng nguyền rủa tơi bời, nhưng trên mặt Cảnh Nghi vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, hiền hòa, duy trì thái độ cung kính của một quản gia: "Đại thiếu gia dạy phải, tôi biết lỗi rồi, sẽ không mang về nữa."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Nếu không nghe được tiếng lòng của cậu, có khi tôi tin thật đấy.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, Lệ Úc, nhân vật chính lại không có mặt, Lệ Vấn Chiêu phải gánh vác trọng trách chủ trì, anh không có thời gian để cãi nhau với cậu, liếc Cảnh Nghi một cái cảnh cáo, rồi quay người bỏ đi.
Phù———
Cảnh Nghi thở phào nhẹ nhõm.
"Cảnh quản gia." Lệ Minh Chức khẽ khàng tiến lại gần, lén lút móc vào tay Cảnh Nghi một gói đồ nặng trịch:
"Đừng buồn, tôi còn giấu một túi nữa, đủ mọi vị, anh cả không phát hiện ra đâu, tối nay anh trốn trong chăn ăn ngon lành nhé."
"Tiểu thiếu gia thật tốt bụng quá đi" Cảnh Nghi xúc động, mắt rưng rưng
Lệ Minh Chức cười ngại ngùng: "Quản gia thích là được rồi."
.
.
Phòng tiệc sáng trưng rực rỡ, Khâu Mẫn Chi mặt tái nhợt lang thang trong phòng tiệc.
Cô không thể ra ngoài, cũng không thể liên lạc với người yêu đã đánh cắp con dấu, vừa lo lắng vừa sợ hãi, dường như cô đang ở một chiều không gian khác so với sự náo nhiệt của bữa tiệc.
Không biết Khâu Mẫn Chi nghĩ gì, cuối cùng lại để ý đến Cảnh Nghi.
"Cảnh quản gia." Khâu Mẫn Chi nhẹ nhàng cất tiếng.
Lúc đó, Cảnh Nghi đang suy đoán khả năng Lệ Úc trở về công ty sẽ đụng độ tên trộm con dấu, tâm trí hơi mơ màng.
【... haiz, không biết nhị thiếu gia đột nhiên về công ty có đụng độ con chuột trộm cắp đó không, cảnh tượng đó chắc chắn rất thú vị luôn á.】
【Nếu có phát trực tiếp thì tốt rồi.】
【Chắc chắn là hay dữ lắm.】
Lệ Minh Chức gật đầu nhẹ, đồng ý.
Đúng vậy.
Cậu cũng rất muốn xem.
"Cảnh...Cảnh quản gia." Không nhận được hồi âm, Khâu Mẫn Chi lại lên tiếng lần nữa.
Phải họ này không vậy? Sao anh ta không phản ứng gì hết?
Cảnh Nghi cuối cùng cũng tỉnh táo, quay đầu nhìn thấy Khâu Mẫn Chi, bản thân cũng giật mình: "Làm gì thế?"
Khâu Mẫn Chi không có tâm trạng để ý đến thái độ thiếu tôn trọng của một quản gia nhỏ bé, cô ta đang có việc quan trọng phải làm: "Tôi hơi không khỏe, anh có thể giúp tôi gọi điện thoại, để gia đình đến đón tôi được không?"
Cảnh Nghi chỉ tay về phía xa: "Cổng chính có vệ sĩ, họ có thể giúp cô."
"......."
Nếu có thể, cô còn cần phải chạy lung tung như con ruồi không đầu à?
Lệ gia dường như cảm nhận được điều gì đó, Lệ Vấn Chiêu theo dõi cô ta rất chặt chẽ, trong số những vệ sĩ bao quanh, ít nhất có ba đôi mắt khóa chặt vào cô ta, bất kỳ hành động nhỏ nào cũng không thể thực hiện được.
Cô ta phải thông báo cho người yêu rời đi ngay lập tức, nếu không lần sau gặp mặt chỉ có thể qua song sắt thôi.
"Cảnh quản gia, giúp tôi đi." Khâu Mẫn Chi kéo tay Cảnh Nghi, nhét vào lòng bàn tay anh một chiếc vòng ngọc sáng bóng.
Bên cạnh, Lệ Minh Chức lập tức chú ý.
Từ nhỏ đã quen nhìn đồ cổ, chỉ cần liếc qua là anh đã biết chiếc vòng này đáng giá thế nào. Rõ ràng Khâu Mẫn Chi vì người yêu mà chẳng tiếc thứ gì. Nhưng liệu Cảnh quản gia có...
Cảnh Nghi nhìn chiếc vòng, sau đó ngẩng lên, nghiêm giọng hỏi: "Khâu tiểu thư, cô đang hối lộ tôi sao?"
"Không, không!" Khâu Mẫn Chi cười gượng. "Là phí chạy việc thôi."
Cảnh Nghi lập tức lắc đầu, động tác nhanh như cái lắc của món đồ chơi mèo: "Quản gia của Lệ gia không nhận hối lộ. Khâu tiểu thư, tốt nhất nên tự lo liệu đi."
Khâu Mẫn Chi đứng hình.
Còn Lệ Minh Chức? Ánh mắt cậu sáng lấp lánh như phát hiện anh hùng dân tộc:
Quản gia nhà mình thật là chính trực! Tuyệt vời!
【Hứ, khi dễ tôi là đồ ngốc à, mấy người lừa đảo thì trên người làm gì có đồ tốt, chắc chắn là thủy tinh, bán ve chai cũng không ai mua, còn muốn lừa tôi, hừ】
【Tôi là Kudo Shinichi đó, bộ muốn lừa là dễ à?】
Lệ Minh Chức: "..."
Hóa ra Cảnh quản gia không biết xem hàng.
Khâu Mẫn Chi ttuyệt vọng suýt ngất xỉu đi.
Cảnh Nghi cầm chiếc bánh nhỏ muốn đổi chỗ ngồi để tiếp tục ăn uống thả ga với tiểu thiếu gia ngây thơ vô hại, nhưng Lệ Vấn Chiêu đột nhiên xuất hiện từ trên trời rơi xuống, thêm cho cậu một lượng công việc mới.
Cậu phụng phịu, mặt xị ra như bánh bao bị xẹp hơi:
【Tiệc tùng thì kệ tiệc tùng, tại sao tôi phải làm việc trong lúc này chứ?!】
【Còn không cho mang bánh nhỏ về nữa... đời tôi đúng là khổ quá đi mà...】
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Lệ Vấn Chiêu nhìn bộ dạng ủ dột của Cảnh Nghi, đằng hắng một tiếng, rồi thả vào tay cậu một quyển sổ dày như từ điển chuẩn bị "đồ sát":
"Ghi lại thông tin khách mời hôm nay. Tôi đọc, cậu viết."
Sợ cậu lười biếng bỏ việc, anh bồi thêm một câu: "Làm xong sẽ có thưởng."
Đây là cơ hội tốt.
Những người nên đến và không nên đến đều ở đây, thuận tiện cho quản gia làm bài loại trừ, sau này giao tiếp xã hội và kinh doanh, anh có thể nhắm mắt nhắm mũi, trực tiếp bỏ qua những đối tác mang tính rủi ro.
Lệ Minh Chức ngây ra một lát, sau đó lập tức hiểu ý anh trai. Đây là gì? Là hack game à?! Rõ ràng đây là nước đi nhằm phân loại đối tác tiềm năng, một chiêu thức thông minh để loại bỏ mối nguy hiểm!
Cậu gần như muốn hét to: Đúng là anh trai của tôi! Quá đỉnh!
Còn Cảnh Nghi? Từ trạng thái xẹp lép, cậu bỗng biến thành cây cải tươi mơn mởn chỉ trong tích tắc: "Thưởng gì cơ?"
Lệ Vấn Chiêu lạnh nhạt buông một câu: "Tiền. Mười ngàn."
【Nice】
【Ú òa! Địa chủ hôm nay hào phóng quá! Thật vui, thật hân hoan, thậm chí muốn treo đèn lồng, đốt pháo ăn mừng luôn ấy chứ, hehe!】
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Tên quản gia nhỏ mê tiền này, nội tâm cũng quá là kịch liệt rồi đó.
Cảnh Nghi cúi đầu đầy cung kính, nhưng trong mắt lại lấp lánh niềm vui không che giấu nổi: "Nguyện dốc sức làm trâu làm ngựa vì Đại thiếu gia!"
Lệ Vấn Chiêu khẽ hừ một tiếng: "Trâu ngựa thì thôi đi, bò ngựa thì thử xem sao."
Ánh mắt anh lướt qua phòng tiệc, nhanh chóng liệt kê: "Mã Trừ Thận."
Cảnh Nghi nhìn anh đầy nghiêm túc. Lệ Vấn Chiêu bổ sung thêm thông tin:
"Đối tác lớn nhất của nhà họ Lệ, công ty gia đình, đã hợp tác nhiều năm rồi..."
Cảnh Nghi nghe răm rắp, bút đưa nhanh, nhưng rồi bỗng khựng lại:
"Đại thiếu gia."
"Ừ?"
"'Chushen' viết thế nào?"
"..."
Lệ Vấn Chiêu nhướn mày: "Cảnh quản gia, đừng để ý mấy tiểu tiết đó."
Dù sao thì đây cũng chỉ là một trò chơi dọn mìn, ai quan tâm chữ đúng hay sai?
Cảnh Nghi nghiêm túc gật đầu: "Ò, hiểu rồi!"
【Nào, vào việc luôn!】
Lệ Vấn Chiêu hài lòng, thấy Cảnh Nghi chăm chú viết, liền nghiêng đầu nhìn thử.
Nhìn một cái, suýt sặc:【Mã Súc Sinh】
"..."
Anh yên lặng chờ, và không ngoài dự đoán, ngay lập tức nghe thấy tiếng thì thầm trong lòng Cảnh Nghi:
【Ai đặt cái tên này thế?!】
【Nhưng mà đúng là họ Mã, hình như cũng có đối tác như vậy... Thế thì mình không viết sai đâu, quả thực đúng là một con súc sinh! Bề ngoài là doanh nhân thành đạt, bên trong lại là tay buôn lậu, thậm chí còn làm mấy chuyện phi pháp như đẻ thuê, sắp ngồi tù mọt gông rồi đó!】
【Đặt tên kiểu này, chắc bố mẹ hắn cũng có khiếu lắm nhỉ!】
Lệ Vấn Chiêu lặng lẽ ghi nhớ, lại đọc một cái tên khác.
【Ồ, ông già này! Lão trâu già gặm cỏ non, 68 tuổi cưới cô bé 20, vui chơi thâu đêm, kết quả chết vì... quá sức, khiến Lệ gia lỗ nặng!】
"..."
【Người này thích ăn động vật quý hiếm, chết vì nhiễm khuẩn.】
【Người kia sống buông thả, từng muốn quyến rũ Đại thiếu gia nhưng thất bại ê chề.】
【Còn đây là gián điệp, định đánh cắp dự án mới của anh ta.】
【Tên này từng giết người!】
【Nhiều quá nhiều quá, cứu tui.......Sao tui không phải cảnh sát chứ, bao nhiêu công trạng như này đủ thăng chức ngay lập tức đó!】
Lệ Vấn Chiêu mặt ngày càng đen đứng nhìn bản danh sách "dò mìn" mà Cảnh Nghi vừa hoàn thành, chỉ thấy một màn "nổ tung tóe". Cái hố này nối tiếp cái hố kia, lấp mãi không hết, trực tiếp biến mọi công sức gây dựng mấy chục năm của nhà họ Lệ thành công cốc.
Là người theo thuyết vô thần suốt hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Lệ Vấn Chiêu nghi ngờ: Liệu có phải trên đời này thực sự có cái gọi là trời phạt à?
Nếu không thì tại sao xung quanh bọn họ toàn là những thể loại "rác phẩm" thế này?
"Đại thiếu gia." Cảnh Nghi xoay xoay cây bút, vẻ mặt đầy ngụ ý: "Tôi thấy mình cứ như Diêm Vương vậy."
Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Hử?"
Cảnh Nghi nghiêng đầu nhìn cuốn sổ: "Đây không phải sổ sinh tử à? Tôi ghi tên ai, người đó liền bùm, toi đời."
"..."
【Chắc tôi bóng gió thế này là đủ hiểu rồi nhỉ?】
Viết mãi mà tay bắt đầu tê rần, Cảnh Nghi dừng lại nghĩ ngợi rồi ngẩng lên:
"Đại thiếu gia, cho tôi mượn điện thoại chút được không?"
Lệ Vấn Chiêu đưa ngay, không chút nghi ngờ.
Chưa đầy một phút sau, Cảnh Nghi trả lại, Lệ Vấn Chiêu phát hiện màn hình điện thoại xuất hiện thêm một biểu tượng mới:
Ứng dụng Phòng Chống Lừa Đảo.
Vừa nhìn xong, điện thoại lập tức réo inh ỏi: Tít tít tít tít tít tít tít tít !!!!!!
Toàn bộ lịch sử cuộc gọi của anh bị đánh dấu đỏ, kèm cảnh báo: "Nguy cơ cực lớn!"
Lệ Vấn Chiêu: "............"
Cảnh Nghi đứng kế bên, lén lút liếc trộm, sau đó cứng đờ.
Không thể nào... ứng dụng này lợi hại đến thế á?
Cậu nghiêm túc gật gù, tự thấy mình "gợi ý" đã đủ tinh tế: "Đại thiếu gia, anh hiểu ý tôi rồi chứ?"
【Tôi nói thế này mà không hiểu nữa thì anh đúng là đồ đầu đất!】
Lệ Vấn Chiêu nhìn biểu cảm "tui là người vô tội" của Cảnh Nghi, bất giác cảm thấy... trầm cảm:
"Ừ, cậu đi nghỉ đi."
"Rõ, thưa sếp!"
Cảnh Nghi không chờ thêm một giây nào, chạy một mạch về phòng, nhảy thẳng vào ổ chăn tròn vo của mình.
Vừa đóng cửa thì bên ngoài vang lên một tiếng sấm ầm ầm, rung đến mức cửa kính cũng kêu răng rắc. Chưa được mấy giây, trời bắt đầu đổ mưa rào, kèm theo chớp giật liên hồi.
Cảnh Nghi run cầm cập, co ro trong chăn, vừa sợ vừa nhai nhóp nhép đồ ăn vặt đã lén đem về. Cả tối hì hục viết sổ, cậu đói đến mức sấm cũng không dọa nổi dạ dày của cậu.
Việc đã xong, Cảnh Nghi đánh răng rửa mặt, ngáp một cái rõ to rồi chui vào ổ chăn, cuộn tròn như một viên bánh trôi. Chỉ vài phút sau, tiếng thở đều đều vang lên.
Khò khò
——————
Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, trong phòng đột nhiên có luồng hơi nước lạnh tràn vào.
Ánh đèn bật sáng làm Cảnh Nghi nhíu chặt mắt, nhưng chưa kịp phản ứng thì cậu đã bị một bàn tay túm dậy khỏi giường.
Người kia không nói không rằng, dúi thẳng vào tay cậu một vật nặng chình chịch.
Lệ Úc đứng đó, tóc tai ướt sũng, quần áo còn nhỏ giọt nước, giọng trầm trầm vang lên: "Dạo này cậu làm tốt lắm, thưởng cho cậu đấy."
Cảnh Nghi ngơ ngác, tóc rối bù như tổ quạ, mắt vẫn lờ mờ buồn ngủ: "...Hả?"
________________________
Cảnh Nghi (ngủ say): zzzzz...
Nửa đêm choàng tỉnh: "Á, đồng hồ vàng to bự kìa! ~" (chộp lấy, cắn thử)
Cạch!
"Oái, đau răng quá à! Nhưng mà... là thật á!!!"
•
Lời nhắn nhủ từ toàn thể nhà họ Lệ:
"Hãy tải ngay ứng dụng Phòng chống lừa đảo để bảo vệ bản thân, đấu tranh với cái xấu, làm chủ cuộc đời mình. Bạn hoàn toàn xứng đáng với điều đó!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");