(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cái cống đang sửa chữa vô tình trở thành "đồng đội đắc lực" của Lệ Minh Chức. Ninh Khương, kẻ vốn đã ăn mặc chỉnh tề như sắp lên thảm đỏ, giờ thì toàn thân lấm lem nước bẩn và bùn đất, chẳng còn chút phong độ nào.
Ninh Khương không ngờ cả đời mình lại có ngày "hẹn hò thân mật" với một cái cống thoát nước. Đầu óc nhanh nhạy chuyên dùng để lừa đảo bỗng chốc đơ như mất mạng.
"Chức Chức, sao lại thế này?" Ninh Khương bò dậy từ đống bùn, vừa ôm mông vừa cà nhắc tiến lại gần, vẻ mặt bàng hoàng:
"Em nói linh tinh gì thế? Là các anh của em lại nói xấu anh, đúng không?"
Mỗi lần Ninh Khương nhúc nhích, mùi "nước cống thượng hạng" từ người hắn lại bốc lên nồng nặc. Tưởng tượng mùi cá trích đóng hộp hết hạn được trộn với nước bún ốc để qua đêm, cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Cảnh Nghi bịt mũi, lùi lại một bước to, động tác rất dứt khoát.
Lệ Minh Chức cũng không chịu nổi, vội vàng che mũi, giọng nghèn nghẹn:
"Không liên quan đến người khác. Tôi tự nghĩ thông rồi, không muốn tiếp tục bị lừa nữa. Chúng ta dừng lại ở đây, sau này đừng đến tìm tôi nữa."
Ninh Khương nóng nảy: "Chức Chức..."
"Đừng có gọi tôi như thế! Chít chít chít chít cái đầu nhà anh ấy! Tôi không phải chuột, đừng có làm phiền tôi nữa! Tôi nhịn anh lâu rồi đấy!" Lệ Minh Chức nổi khùng, hét lên như muốn nổ tung.
Ninh Khương há hốc mồm, bị mắng đến đờ người ra.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi. Một vài cảnh sát mặc đồng phục bước vào cổng nhà họ Lệ.
Lệ Vấn Chiêu cũng vừa mở cửa xe bước xuống, trao đổi vài câu với họ. Không lâu sau, Ninh Khương được "vinh dự" nhận một đôi vòng tay mới toanh sáng loáng.
"Ninh Khương, anh bị tình nghi lừa đảo tình cảm trong nhiều vụ. Các nạn nhân đã cùng nhau khởi kiện. Chúng tôi đã tìm anh rất lâu." Một cảnh sát đeo còng tay cho hắn, ngửi thấy mùi thối, nhíu mày hỏi:
"Anh... vừa chui ra từ cống thoát nước à?"
"Đồng chí cảnh sát! Tôi muốn báo án! Tôi muốn tố cáo!" Ninh Khương tức tối chỉ vào Lệ Minh Chức, hét lớn:
"Cậu ta cố ý làm tôi bị thương! Chính cậu ta đã đá tôi xuống cống! Nghe thấy không? Tôi muốn kiện hắn, bắt cậu ta bồi thường!"
Lệ Minh Chức lạnh lùng nhìn Ninh Khương bị áp giải lên xe cảnh sát. Cảnh sát chẳng buồn quan tâm đến cáo buộc của hắn. Họ bắt tay Lệ Vấn Chiêu xong, lập tức đưa Ninh Khương đi.
Chiếc xe cảnh sát mất hút nơi cuối phố.
Lệ Minh Chức đứng ngẩn người nhìn theo, tựa như tiếc nuối vì "tình đầu chân thành" đã chấm dứt hoàn toàn.
Lệ Vấn Chiêu đưa tay xoa đầu em trai, dịu dàng an ủi: "Mọi chuyện qua rồi, về nhà thôi."
Lệ Minh Chức lau mắt, giọng đầy tự trách: "Anh ơi, em có phải ngốc lắm không?"
Lệ Vấn Chiêu im lặng.
Lệ Minh Chức lẩm bẩm: "Bạn bè em quen toàn đồ không ra gì, chỉ toàn rước sói vào nhà. Em đúng là quá ngu, chẳng biết nhìn người."
Lệ Vấn Chiêu còn chưa kịp đáp thì Cảnh quản gia đã kịp "phụ họa" trong lòng:
【Ngốc đâu mà ngốc, nói về "rước sói", anh cả của cậu mới đỉnh ấy. Một phát kéo cả đám tội phạm về làm việc luôn.】
【Hay thế này đi, đừng thanh lý hợp đồng gì hết. Đóng gói toàn bộ, mở show tuyển chọn Prison Idol 101. Đảm bảo hot!】
【Trình diễn tội danh, khán giả vote, ai nhiều điểm thì... vào tù!】
【Giải trí thế này có khi còn được ghi nhận là sáng tạo nhất ngành.】
【Dù sao, cả cái giới showbiz này cũng đâu tìm được nhà nào "phong phú" như nhà họ Lệ đâu...】
"......."
Lệ Vấn Chiêu sắc mặt sa sầm, bàn tay vô thức "cào" mạnh hơn lên đầu cậu em trai.
"Anh! Anh à! Dừng tay! Anh định cào trụi tóc em luôn à?" Lệ Minh Chức ôm đầu, chạy thẳng đến trốn sau lưng Cảnh quản gia, nhưng đã muộn, mái tóc gọn gàng giờ bù xù như bờm sư tử.
Cậu ta chớp mắt vài cái, ngước nhìn Cảnh Nghi với vẻ đầy tò mò.
Chuyện gì đây?
Người anh cả trầm tĩnh và nghiêm túc của cậu... cũng làm chuyện ngu ngốc sao?
Nghe Cảnh quản gia kể sơ sơ thôi, mà mấy cái "sai lầm" của anh cả chắc cỡ "mở hẳn nhà tù riêng" mới vừa.
Úi giời, hay ghê!
Muốn biết quá.
Hay thử liều mạng hỏi tí xem sao.
Không nhịn được sự tò mò, Lệ Minh Chức vui vẻ khoác tay Cảnh Nghi, thân mật hỏi:
"Quản gia Cảnh, hôm nay anh đi làm, có chuyện gì hay ho không..."
"Quản gia Cảnh."
Cảnh Nghi quay đầu: "Hử?"
"Thông báo nhà bếp, tối nay ăn cơm sớm nửa tiếng." Lệ Vấn Chiêu lạnh giọng ra lệnh.
"À, vâng!" Cảnh Nghi không nghi ngờ gì, lập tức rời đi. Dù sao việc vặt này cũng là nhiệm vụ của cậu, lại đúng lúc cậu đang đói.
Cảnh Nghi vừa khuất bóng, Lệ Minh Chức đã bĩu môi, không vui:
"Anh à, sao không để em hỏi chuyện quản gia? Hay anh cũng làm chuyện dở hơi, sợ người ta biết?"
Lệ Vấn Chiêu đáp lại bằng ánh mắt sắc như dao.
Lệ Minh Chức lập tức rụt cổ, lủi ngay vào nhà. Đến khi chạy xa, cậu mới dám quay đầu hét lại:
"Anh chỉ cho phép mình làm bậy, không cho người khác lên tiếng! Anh đúng là độc tài mà!"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Ngoài cổng, chỉ còn anh đứng lại. Sau vài giây trầm ngâm, anh rút điện thoại, gọi cho Phàn Minh:
"Thư ký Phàn, việc thanh lý hợp đồng với đám nghệ sĩ có vấn đề ở công ty chi nhánh tiến triển đến đâu rồi?"
Phàn Minh đáp gọn gàng: "Vẫn đang xử lý ạ, nhưng gặp chút khó khăn. Số người bị chấm dứt hợp đồng quá nhiều, họ đang tính liên kết kiện công ty ra tòa."
"Cứ để họ kiện." Giọng Lệ Vấn Chiêu lạnh như băng. "Hợp đồng buộc phải chấm dứt. Chúng ta không cần mấy nghệ sĩ dính phốt."
"Rõ, Lệ tổng. Tôi sẽ sắp xếp ngay."
"Một tuần đủ không?"
"Ba ngày là đủ ạ."
"Nắm chắc thời gian." Lệ Vấn Chiêu cúp máy, thở dài. Làm "giám đốc nhà tù" kiểu này, đúng là một phút cũng không chịu nổi.
.
.
Về đến nhà, bữa tối đã dọn sẵn. Lệ Minh Chức nắm tay Cảnh Nghi kéo vào bàn ăn: "Anh cả, em muốn quản gia Cảnh ăn cùng được không?"
Cảnh Nghi cười lịch sự: "Thiếu gia, không hợp quy tắc đâu."
Lệ Vấn Chiêu nhếch môi cười nhạt.
Ánh mắt của quản gia nhỏ rõ ràng dán chặt vào mâm cơm, đến mức sắp trượt mông xuống ghế. Đúng là "miệng nói không, lòng nói có."
"Ngồi xuống đi."
Cảnh Nghi nghe xong liền lập tức "dán chặt" vào chiếc ghế cuối bàn, vẻ mặt mãn nguyện: "Cảm ơn đại thiếu gia!"
Lệ Vấn Chiêu: "....." Chỉ có lúc ăn là hăng hái.
Dì Phương lên lầu mời Lệ Úc và Lệ Đình xuống ăn, Lệ Úc nói không đói, còn Lệ Đình mặc nguyên đồ ngủ, ngáp dài đi xuống: "Đi làm mệt quá. Anh ơi, em cũng muốn có trợ lý riêng."
Ánh mắt Lệ Đình cứ lén lút liếc về phía Cảnh Nghi.
Chuyện công ty chi nhánh, cậu cũng nghe phong thanh. Ngày đầu tiên Cảnh Nghi đi làm, anh cả đã "dọn sạch" cả trăm nghệ sĩ chưa debut.
Dưới quyền, chẳng ai hiểu nổi bước đi này, nhưng Lệ Đình biết chắc chắn Cảnh quản gia đã "khui" ra cú phốt nào đó siêu to khổng lồ. Nếu không, anh cả đã chẳng ra tay "gọn lỏn" đến thế.
Vừa tò mò về vụ bê bối của đám nghệ sĩ, vừa muốn kéo Cảnh Nghi đi làm cùng để hóng, nhưng nghĩ đến chuyện mượn người từ tay anh cả, chắc phải trình cả tờ đơn.
Lệ Vấn Chiêu vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng:
"Công ty chi nhánh tự tuyển người, không cần hỏi anh."
"Em đâu định tuyển thêm." Lệ Đình cười cười.
Lệ Vấn Chiêu liếc mắt lên.
Lệ Đình mỉm cười nhìn Cảnh Nghi: "Quản gia Cảnh."
Cảnh Nghi đang mải nhét đầy thức ăn vào miệng, nghe gọi tên mình liền ngơ ngác ngẩng đầu: "Hả?"
"Qua làm trợ lý cho tôi vài hôm đi. Anh cả trả cậu bao nhiêu, tôi trả gấp đôi." Lệ Đình ra vẻ dụ dỗ. "Đồng ý không?"
Ánh mắt Cảnh Nghi ngay lập tức nheo lại đầy cảnh giác.
Có gì đó...... không ổn.
Ánh mắt của tam thiếu gia như kiểu đang nhìn một chú lợn béo ngon lành, chỉ chờ đem đi bán.
Dù sao đây cũng là Lệ gia, phải cẩn thận vẫn hơn.
Cảnh Nghi dứt khoát lắc đầu: "Tôi đã nhận tiền của đại thiếu gia rồi. Tạm thời không nhận việc khác."
Lệ Đình nhắc khẽ: "Ba lần lương cơ đấy."
Cảnh Nghi bỗng ngây người trong một giây vì sự hấp dẫn của con số này, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết lắc đầu:
"Tam thiếu gia, làm người phải thành thật. Đừng mơ đào góc tường của đại thiếu gia ngay trước mặt anh cậu."
Lệ Đình: "Ồ, cậu nhanh như vậy đã một lòng trung thành với anh cả rồi hả?"
Cảnh Nghi khiêm tốn đáp: "Chỉ là chút phẩm chất tốt đẹp thôi mà."
Lệ Đình: "....."
"Ăn cơm đi." Lệ Vấn Chiêu cắt ngang. "Lệ Đình, mai em mang hồ sơ công ty chi nhánh đến trụ sở. Quản gia Cảnh sẽ xử lý."
Cảnh Nghi: ???
Giao việc ngoài thầu luôn à?
【Anh không tạo ra công việc, anh chỉ là người chuyển phát công việc thôi sao?】
【Biết vậy lúc nãy gật đầu nhận lời ba lần lương của tam thiếu rồi.】
Giờ thì hay rồi! Làm không công.
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Lệ Đình nhịn không nổi bật cười thành tiếng.
Cảnh Nghi muốn khóc mà không có nước mắt, bực bội gắp một miếng thịt kho tàu rồi nhai rào rào cho hả giận.
"Cảnh quản gia."
Lệ Minh Chức gắp một cái đùi gà bỏ vào bát của Cảnh Nghi, giọng đầy tự hào: "Tôi tranh được cái cuối cùng đấy, ăn nhanh, ăn nhanh đi." Như thể sợ ai đó đến giật lại.
Cảnh Nghi xúc động lắm: "Cảm ơn tiểu tiểu thiếu gia." Đúng là trẻ con thuần khiết, đáng yêu nhất.
Lệ Minh Chức hớn hở: "Cảnh quản gia còn muốn ăn gì, tôi gắp cho."
Cảnh Nghi nhân cơ hội ám chỉ: "À..... chỗ lươn nướng trước mặt đại thiếu gia hình như cũng ngon lắm."
Trong chớp mắt, Lệ Vấn Chiêu chỉ kịp trơ mắt nhìn đĩa lươn nướng bị em trai bưng đi sạch, chuyển hết đến trước mặt Cảnh Nghi.
"Cảnh quản gia, ăn đi, đều là của anh hết, anh cả và anh ba không thích món này đâu."
Cảnh Nghi cảm động muốn chết, lòng thầm hô: Tiểu thiếu gia đáng yêu nhất thế giới!
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Lệ Đình: "..."
.
Sau bữa tối, Cảnh Nghi ăn no căng, đôi môi bóng lưỡng, gương mặt sáng bừng thỏa mãn. Đây là lần đầu tiên bàn ăn nhà họ Lệ xảy ra hiện tượng "dọn sạch đĩa".
Bữa xong, người giúp việc dọn dẹp, Cảnh Nghi xoa bụng, vừa đi vừa đánh một cái ợ. Lệ Minh Chức lập tức bám theo như cái đuôi.
"Cảnh quản gia, anh đi đâu thế?"
"Ăn nhiều quá, tôi ra ngoài đi dạo một chút." Cảnh Nghi phất tay, ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ.
Đến giờ còn chưa ngắm kỹ cái biệt thự bá tổng này nữa chứ!
"Tôi đi cùng anh."
Biệt thự nhà họ Lệ quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của tiểu thuyết cổ điển: rộng mênh mông, sau núi có sân golf, trước cổng và hai bên đều là vườn hoa được chăm sóc kỹ lưỡng, đèn đêm lung linh, chẳng thấy bóng dáng con muỗi nào.
Đúng là kiểu nhà cổ điển của bá tổng.
Người ta xây biệt thự, nhà họ Lệ xây nguyên một cái trang viên.
"Cảnh quản gia," Lệ Minh Chức vừa bước chầm chậm trong vườn vừa hít thở không khí trong lành, đột nhiên nói: "Tôi thấy anh bây giờ khác hẳn lúc mới vào nhà họ Lệ."
"Khác chỗ nào?"
"Không rõ lắm." Lệ Minh Chức nghiêng đầu suy nghĩ: "Mới vào nhà tôi không thích anh tí nào. Anh lúc đó ít nói, nghiêm nghị, làm việc thì cứng nhắc, chết chóc lắm. Bây giờ....nhìn anh hoạt bát hẳn."
Cảnh Nghi cười khẽ. Đương nhiên khác rồi, hồn nhập vô người khác mà.
"Con người mà, ai chẳng thay đổi."
Lệ Minh Chức phì cười: "Có lúc tôi còn nghi anh bị ma nhập đấy! Hihihihi!"
Cảnh Nghi: ?! Cậu thiếu niên này, cậu nói trúng rồi đấy!
Hai người đi dạo một lúc, vừa về đến cửa đã nghe thấy giọng Lệ Đình vọng ra:
"Anh cả, vài ngày nữa là sinh nhật anh hai rồi, tổ chức sinh nhật lớn đi! Anh hai 25 tuổi, cũng là số đẹp, phải làm rình rang chứ!"
Lệ Úc và Lệ Đình là anh em sinh đôi, nhưng sinh khá đặc biệt: Lệ Úc sinh trước nửa đêm, còn Lệ Đình sinh sau nửa đêm, nên hai người có ngày sinh khác nhau.
Lệ Đình không thích làm sinh nhật cho mình, nhưng lại rất thích tất bật chuẩn bị cho anh hai.
"Ừ." Lệ Vấn Chiêu gật đầu. "Dạo này nhiều chuyện xui xẻo, tổ chức tiệc cho náo nhiệt một chút cũng tốt."
"Yeah!" Lệ Đình hào hứng.
Lúc này, Cảnh Nghi vừa bước vào cửa, trong đầu đột nhiên vang lên một loạt tiếng lòng:
【Sinh nhật của Lệ Úc!】
【Cột mốc thay đổi quan trọng của nhà họ Lệ lại đến! Lần này không khéo nhị thiếu phá sản luôn!】
Lệ Vấn Chiêu và Lệ Đình lập tức đông cứng, nét mặt trở nên nghiêm trọng.
Lệ Minh Chức cũng liếc nhìn Cảnh Nghi, ánh mắt đầy cảnh giác.
Nhưng Cảnh Nghi hoàn toàn không để ý, vẫn đứng đó, gãi cằm suy tư.
Trong sự căng thẳng của ba anh em nhà họ Lệ, Cảnh Nghi cuối cùng thốt lên:
【Rốt cuộc là sinh nhật đó có chuyện gì nhỉ? Ơ... hình như có người ăn trộm cái gì quan trọng của nhị thiếu gia thì phải? Ai daa, không nhớ nổi !!!】
"........"
________________________
Bốn con chồn nghe lén ăn dưa nhà họ Lệ (đứng ngồi không yên, lòng nóng như lửa đốt):
Tung tuyệt chiêu "Nhìn Chằm Chằm Tập Thể"!
Cảnh quản gia (vô tư vô lo): "Món này ngon quá đi, món kia cũng ngon quá à~!"
Kết quả trận chiến:
Bốn chú sóc nhà họ Lệ "phí ulti", Cảnh quản gia vẫn bình an vô sự.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");