Quản Gia Kí Sự Lục

Chương 45




Liễu Như Họa là một con quỷ rất có cá tính, hắn cho rằng mình không giống người thường, nhất là sau khi bị lợi dụng và thất tình, hắn thấy mình càng cá tính. Bất quá, hắn nghĩ thế, nhưng mọi người không nghĩ thế.

Ôn Lương Ngọc là một trong những người Liễu Như Họa thấy xinh đẹp hơn cả mình, vì ngắm Ôn Lương Ngọc, Liễu Như Họa thường xuyên đến nhà Lý Hiểu Nhạc làm khách, xem mỹ nhân cùng các bảo bảo đáng yêu.

Ca ca của Sắc Tam Nhi trở về, đương nhiên Sắc Tam Nhi phải bắt được cơ hội này để báo thù Lý Hiểu Nhạc! Nhưng ca ca của hắn không hề tức giận, ca ca, ngươi không có tình nghĩa, đệ đệ chịu ức hiếp mà ngươi cũng không can thiệp.

“Là nam nhân thì tự mình đi báo thù.” Ca ca của Sắc Tam Nhi nói.

“Ca ca, ta đánh không lại hắn, làm sao báo thù.” Sắc Tam Nhi chán nản.

Sắc Tam Nhi phát hiện có một mỹ nhân thường xuyên ra vào nhà Lý Hiểu Nhạc, hẳn là thân thích của Ôn Lương Ngọc, nếu không, vì sao Ôn Lương Ngọc luôn rất khách khí với hắn, mà Lý Hiểu Nhạc lại giận dữ, chắc chắn Lý Hiểu Nhạc cho rằng mỹ nhân ăn chùa không trả tiền. Ta phải bắt cóc hắn, ừm, chủ ý này không tệ, dùng hắn uy hiếp Ôn Lương Ngọc!

Vì vậy Sắc Tam Nhi bắt đầu hành động, theo dõi Liễu Như Họa, bắt cóc Liễu Như Họa! Kế hoạch tựa hồ rất thành công, Liễu Như Họa vui vẻ phối hợp hành động của bọn họ, Sắc Tam Nhi luôn cảm thấy kì lạ. Thân thích của Ôn Lương Ngọc, dường như không có mấy ai hiền lành, chẳng lẽ mình gặp xui xẻo. Kết quả, hắn thật sự không may, hắn và mấy thủ hạ đều bị Liễu Như Họa hù dọa, về nhà thì nổi điên vài ngày.

Đệ đệ của mình bị Lý Hiểu Nhạc biến thành như vậy, trong lòng sao có thể dễ chịu. Ca ca của Sắc Tam Nhi – Tư Trọng Minh, quyết định tìm Lý Hiểu Nhạc tranh luận, dù sao lần này bọn họ hơi quá đáng.

Tư Trọng Minh tới nhà Lý Hiểu Nhạc, nhưng được cho biết, Lý Hiểu Nhạc đã đến nhà ca ca. Kỳ Ma lại tìm đến Lý Hiểu Nhạc đánh cờ, từ Lý Hiểu Nhạc còn nhỏ tới bây giờ, y chưa từng thắng qua Lý Hiểu Nhạc, Lý Hiểu Nhạc rất ít thắng ca ca, cái này chứng minh, Kỳ Ma vĩnh viễn không phải đối thủ của ca ca Lý hiểu Nhạc. Xem ra cao thủ chân chính đều mai danh ẩn tích. Ôn Lương Ngọc thật cao hứng cùng Lý Hiểu Quân uống trà, nhìn Tiểu Lý Bân nghiên cứu cờ vây, Bảo Bảo và các đệ tử của Lý Hiểu Quân đánh cờ.

Tư Trọng Minh nhìn hai cánh cửa đặc biệt, một đen một trắng, ngẫm lại, Lý Hiểu Nhạc có danh là thần giữ của, ca ca của hắn, phỏng chừng cũng không phải kẻ bình thường. Nhưng khi y trông thấy Lý Hiểu Quân, một khắc đó trái tim liền đập liên hồi, y cảm thấy mình đang gặp thần tiên tuấn dật tuyệt trần.

Liễu Như Họa nhìn chăm chú Tư Trọng Minh, chứng kiến ánh mắt si mê trông theo Lý Hiểu Quân của y, trái tim tựa hồ nhói đau. Liễu Như Họa vừa liếc liền nhận ra, Tư Trọng Minh là người yêu đã chết mấy trăm năm trước của mình. Quả nhiên chuyển thế, cái gì cũng quên hết, y không còn là người kia.

Liễu Như Họa cười tủm tỉm chạy đến trước mặt Tư Trọng Minh: “Vị anh hùng này nhìn thật quen mắt, chúng ta đã gặp nhau ở đâu sao?”

“Đã gặp ư? Ta không nhớ ta biết ngươi.” Tư Trọng Minh cảm giác, khi mình nhìn Liễu Như Họa, sẽ có một cảm giác quen thuộc dâng lên.

“Ngươi thật sự không biết ta? Nhớ rõ khi đó, ngươi không nói vậy.” Liễu Như Họa có chút thất vọng, còn có chút thương cảm.

“Nhưng ta thật sự không biết ngươi.” Tư Trọng Minh nói.

Lý Hiểu Quân chậm rãi lên tiếng: “Các hạ là ai, tại sao tới nhà ta, ta không quen ngươi.”

“Ta là ca ca của Tư Trọng Khải, trước đó vài ngày, đệ đệ của ta tìm đến Lý Hiểu Nhạc gây phiền phức, bị hắn chỉnh, nó về nhà liền phát điên mấy ngày, tuy đệ đệ ta không hiền lành, nhưng các ngươi làm như vậy cũng rất quá đáng.” Tư Trọng Minh chất vấn Lý Hiểu Nhạc.

“Ta chỉnh đệ đệ của ngươi, nào có? Sao ta không biết? Ta gần đây đều đánh cờ với Kỳ Ma, chưa từng gặp qua đệ đệ của ngươi, ngươi không tin thì hỏi Kỳ Ma xem.” Lý Hiểu Nhạc cảm giác mình quá oan uổng.

Kỳ Ma gật gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày nay ta đều đánh cờ với Lý Hiểu Nhạc, hắn luôn ở đây, nào có thấy đệ đệ của ngươi?”

“Kì lạ , đệ đệ của ta nói, trong nhà Lý Hiểu Nhạc có yêu quái, hù dọa hắn, khiến hắn sợ hãi quá độ, chuyện gì chứ?” Tư Trọng Minh khó hiểu, nhưng mọi người đều minh bạch, quay đầu nhìn Liễu Như Họa. Liễu Như Họa nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội.

“Điều này sao có thể trách ta , đệ đệ của hắn bắt cóc ta, muốn cưỡng hiếp ta, ta chỉ dọa hắn mà thôi, có gì đáng ngạc nhiên.”

“Hóa ra là ngươi, dọa đệ đệ của ta thành như vậy!” Tư Trọng Minh tìm được đầu sỏ, rất tức giận bắt lấy cổ áo Liễu Như Họa, “Hóa ra ngươi là yêu quái!”

“Yêu quái thì sao, yêu quái cũng có tình cảm, cũng có tôn nghiêm, chẳng lẽ ta nên bị đệ đệ của ngươi cưỡng hiếp?” Hiển nhiên Liễu Như Họa rất tức giận, dùng một ngón tay đẩy Tư Trọng Minh ra

Làm một võ tướng, dễ dàng bị người đẩy ra, Tư Trọng Minh hiểu rõ, chắc chắn mình không đấu lại Liễu Như Họa.

“Ngươi kiếp trước, không nói với ta như vậy. Quả nhiên chuyển thế, liền quên lời hứa.” Liễu Như Họa cười đến bi thương.

“Một yêu quái, còn có tôn nghiêm và tình cảm? Hôm nay ta nghe được một chuyện hài nhất thiên hạ.” Tư Trọng Minh nói.

“Đúng vậy, ta cũng thấy quá buồn cười.” Liễu Như Họa thở dài.

“Họ Tư, Liễu Như Họa là bằng hữu của ta, ngươi không biết là ngươi rất quá đáng sao. Hơn nữa, đệ đệ của ngươi sai trước, ngươi còn chạy đến chỗ chúng ta lý luận cái gì.” Lý Hiểu Nhạc đã sớm cảm thấy chán ghét người này, ánh mắt y nhìn ca ca của mình rất khác thường.

“Hắn hại đệ đệ của ta thành như vậy, hắn dám thờ ơ!”

“Đệ đệ của ngươi là ác bá kinh thành, chẳng lẽ ngươi không biết? Làm huynh trưởng nên dạy bảo đệ đệ, ngược lại ngươi đến chỗ chúng ta lý luận, ngươi dung túng hắn.”

“Ta không dung túng nó, ngược lại là ngươi, dung túng tên yêu quái này.”

“Ngươi không nói đạo lý.”

“Ngươi mới không nói đạo lý.”

“Ta đương nhiên bảo vệ Liễu Như Họa, bằng hữu của ta, dù hắn là yêu quái, hắn cũng là bằng hữu của ta.”

“Người có thể cùng yêu quái làm bạn ư.”

“Ta cùng yêu quái làm bạn, ngươi quản được sao!”

Liễu Như Họa thật sự rất cảm kích Lý Hiểu Nhạc, còn Lý Hiểu Nhạc và Tư Trọng Minh càng nói càng bực bội, dứt khoát động thủ, Lý Hiểu Nhạc đánh nhau chưa từng thua, đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ, nhưng Lý Hiểu Quân rất tức giận, các ngươi đánh nhau, hư hỏng là nhà của ta! Vì vậy núi lửa bạo phát, hai người đều bị Lý Hiểu Quân ném ra cửa: “Muốn đánh thì ra ngoài đánh, đánh chết một người bớt một người.”

Tâm trạng Liễu Như Họa không tốt, tìm một tửu lâu uống rượu giải sầu. Sau đó lảo đảo ra khỏi tửu lâu, trở về nhà.

Trong hẻm nhỏ, một kẻ có tiền không mau đang bị cướp.

“Bây giờ là đánh cướp, nam nữ quay đầu vào tường, cám ơn.” Một con vẹt nói.

“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, ta sẽ không thương tổn ngươi.” Đỗ Nhất Đạo nói.

Lời này sao quen tai như vậy? Liễu Như Họa theo phương hướng thanh âm, đi tới một ngõ nhỏ. Thấy Đỗ Nhất Đạo đang cướp bóc, hắn có chút cao hứng, thật sự là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, “Dễ nhìn, hóa ra ngươi ở đây a, chúng ta rất có duyên.”

Đỗ Nhất Đạo chậm rãi quay đầu, trông thấy Liễu Như Họa đứng sau lưng, thiếu chút nữa ngất đi.

“Chúng ta đi uống rượu được không?” Liễu Như Họa ôm Đỗ Nhất Đạo, bay lên không trung.

“Chờ ta một chút.” Vẹt cũng bay lên, đuổi theo.

Lần đầu tiên Đỗ Nhất Đạo trông thấy nhà của Liễu Như Họa, nhà của hắn rất đẹp, khắp sân đầy hoa anh đào nở rộ, tựa như tiên cảnh. Phòng cũng rất sạch sẽ, hẳn có người thường xuyên quét dọn. Liễu Như Họa lấy ra rất nhiều rượu, “Uống với ta.”

“Có rượu không uống là kẻ ngốc.” Đỗ Nhất Đạo ngồi xuống , rót cho mình một chén rượu, nếm thử mùi vị. “Hảo tửu!”

Bản năng sống khiến con người dễ dàng thích ứng hoàn cảnh, lúc này hắn cảm thấy hắn không còn sợ Liễu Như Họa.

“Dễ nhìn, chúng ta quen biết lâu như vậy, vẫn chưa biết tên nhau.” Liễu Như Họa hơi say, mặt mang sắc hoa đào, hỏi Đỗ Nhất Đạo.

“Ta là Đỗ Nhất Đạo, là cô nhi, tên do sư phụ đặt.” Đỗ Nhất Đạo tự giới thiệu.

“Ta là Liễu Như Họa, ngươi nghe đến Liễu Như Họa – tướng quân khai quốc, đó là ta.” Liễu Như Họa cũng tự giới thiệu.

“Gì, ngươi là tướng quân khai quốc Liễu Như Họa!”

“Ngươi không ngờ a, một tướng quân lại biến thành quỷ?”

“Ta cảm thấy lời đồn và sự thật, chênh lệch quá lớn.”

“Lời đồn nói là ta bị người khác ám sát, kỳ thật ta bị hoàng đế khai quốc giết chết. Chúng ta là thanh mai trúc mã, khi đó a, y nói, ta muốn làm hoàng đế. Ta đáp, được, ta làm tướng quân của ngươi. Ngươi biết ta vì y làm bao nhiêu chuyện không? Y nói y rất yêu ta, sau này muốn ta làm hoàng hậu của y. Ta ngu ngốc, ta tin y. Khi y lập hoàng hậu, nạp rất nhiều phi tử, ta còn hỏi y, vì sao ngươi không tuân thủ lời hứa, y nói với ta, y không còn cách nào, y là hoàng đế. Kỳ thật, y luôn gạt ta. Người y yêu không phải ta, có lẽ ai y cũng không yêu, y chỉ yêu quyền thế của y. Ngươi biết ta chết thê thảm thế nào không, ta chết tại nơi hoang dã, một người nhặt xác cũng không. Tất cả chuyện này đều do y sắp xếp, ta vô cùng căm hận, căm hận y, oán niệm này chèo chống ta, ta biến thành cương thi. Sư phụ của ta là hồ yêu, hắn hỏi ta có muốn tu hành ? Ta hỏi có thể báo thù ư? Hắn nói có thể. Ta liền tu hành, nhưng phải tu hành tới khi nào mới có thể báo thù, sư phụ cho ta tiên đan, tu vi của ta tiến rất nhanh. Ta đến hoàng cung, mỗi ngày tra tấn hoàng đế khai quốc, rốt cục y nổi giận, chém chết hoàng hậu. Ngươi biết khi đó ta thống khoái cỡ nào không!” Liễu Như Họa nhớ lại, vị hoàng đế kia chết thật thê lương, điên khùng tự giam mình, mỗi ngày sám hối: “Buông tha ta đi, Như Họa, kỳ thật ta vô cùng yêu ngươi, ta làm vậy là bất đắc dĩ.” Kỳ thật y chẳng yêu ai, y chỉ yêu chính mình. Nếu tin tưởng ngươi lần nữa, ta là kẻ ngốc.

“Liễu Như Họa, kỳ thật ngươi cũng biết y lừa ngươi, vì sao còn muốn kiên trì.” Đỗ Nhất Đạo bắt đầu thương cảm cho Liễu Như Họa.

“Vì sao ư, ta nghĩ, ta nghĩ có lẽ y thật sự yêu ta, có lẽ y sẽ quay đầu lại nhìn ta. Ta không muốn từ bỏ, muốn kiên trì đến một khắc cuối cùng.” Liễu Như Họa cười tự giễu, “Ta là một kẻ ngốc, sư phụ nói ta quá câu chấp, vĩnh viễn không thể làm thần tiên.”

“Kỳ thật ngươi cũng rất đáng thương, ngươi học ta, nghĩ thoáng một chút. Nhân sinh như giấc mộng, ngươi mở mắt liền qua. Cần gì đeo gông lên cổ.” Đỗ Nhất Đạo cùng Liễu Như Họa cụng ly, uống một hơi cạn sạch, “Ngươi xem ta, mặc dù từng cướp đường, cướp sắc, cướp tiền, bị người cướp, nhưng lão tử vẫn là hảo hán. Ta thích uống rượu thì uống rượu, thích ăn thịt thì ăn thịt, phàm là tới tìm ta báo thù, ta đều không khách khí, ta đánh không lại người, bị bọn họ xử lý, coi như bị chó cắn. Ta chính là như vậy, sống theo suy nghĩ của mình. Cuộc đời chỉ mấy mươi năm, cố gắng sống tốt một chút, nghĩ thoáng một chút.”

Liễu Như Họa mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển, lại bắt đầu tản ra khí tức câu dẫn người: “Đã từng, có một người cũng nói như vậy với ta, hắn còn nói, Liễu Như Họa không phải là yêu quái, ta yêu ngươi, ta không chê ngươi là yêu quái, chúng ta cùng một chỗ a.”

“Ai vậy, lá gan khá lớn, dám lấy ngươi, cần dũng khí.” Đỗ Nhất Đạo lại rót cho mình một chén rượu. “Đúng vậy đúng vậy” Vẹt trên vai y xác nhận.

“Ta có cái gì không tốt, vì sao không để ý ta!” Liễu Như Họa tức giận, biểu hiện có phần chân thật hơn.

“Ngươi rất tốt? Lần nào ngươi cũng lăn qua lăn lại ta, vì sao không may đều là ta.” Đỗ Nhất Đạo rất bất bình, mình nếm qua không ít thiệt thòi trong tay hắn, hái hoa tặc bị hái, nói ra thật dọa người. Đổi nghề, lại bị Liễu Như Họa bắt được, ăn sạch. Cướp tiền a, lại bị hắn lôi đến uống rượu, mình thật quá đen đủi.

“Người kia là người rất tốt, cuộc sống của chúng ta vô cùng bình thản, thực sự rất hạnh phúc. Nhưng ta có sinh mệnh vô tận, hắn chỉ có một trăm năm ngắn ngủi, chúng ta phải tách ra. Người kia nói, kiếp sau tìm được ta, sẽ lại cùng ta sống trong đào viên, đời đời kiếp kiếp, cho đến khi cùng ta tiêu tan.”

“Các ngươi a, thích nghe hoa ngôn xảo ngữ. Người đã chết, dù luân hồi, cũng là bắt đầu cuộc sống mới, ai còn nhớ rõ ngươi?” Đỗ Nhất Đạo nói, xem ra uống hơi nhiều, nhìn Liễu Như Họa lại cảm thấy hắn thật đẹp? Quỷ si tình, có đôi khi rất đáng yêu.

“Đúng vậy, hôm nay ta thấy được người kia, hắn chuyển thế, nhưng hắn quên ước định với ta.”

“Mạnh bà thang uống nhiều quá, quên ngươi là bình thường, rất ít người có tình yêu khắc cốt ghi tâm, trước khi chết người nọ lừa gạt ngươi. Hắn nha, có lẽ đã sớm chán ghét cùng ngươi, thật vất vả chuyển thế, thay đổi là chắc chắn.”

“Có lý, thật có lý. Đến, cạn thêm chén nữa!”

Đỗ Nhất Đạo và Liễu Như Họa cùng uống, cùng trò chuyện, y cũng không biết mình ngủ thế nào, được Liễu Như Họa ôm lên giường thế nào, tóm lại y hiếm khi ngủ ngon như hôm nay.

Đỗ Nhất Đạo duỗi lưng một cái, rời giường, hình như Liễu Như Họa ngủ cùng mình thì phải.

Nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, Đỗ Nhất Đạo chấn động, chưa từng có ai chuẩn bị cơm cho y. Liễu Như Họa, như tiên tử từ rừng đào bước ra, cười ôn hòa với y, không phải là nụ cười âm hiểm trước kia. Hắn đang bưng súp đến cho mình: “Nếm thử tay nghề của ta, đã thật lâu ta không nấu.”

Dùng qua điểm tâm, Đỗ Nhất Đạo cáo từ Liễu Như Họa, đi đến tối, Đỗ Nhất Đạo cảm thấy mình rất tịch mịch, sau đó bất tri bất giác bước đến trước nhà Liễu Như Họa, cửa không khóa, đẩy cửa ra, trông thấy sâu trong rừng anh đào là căn nhà ngập ánh sáng. Giống như mình có một gia đình, có người đang đợi, có nơi mình thuộc về.

“Liễu Như Họa, ngươi ở đâu? Ta lại đây uống rượu của ngươi.” Đỗ Nhất Đạo nói.

“Ta về nhà, ta về nhà!” Vẹt trên vai Đỗ Nhất Đạo nói.

“Câm miệng!” Đỗ Nhất Đạo đỏ mặt quát.

Liễu Như Họa đứng bên cửa, ôn nhu cười. Đỗ Nhất Đạo bẻ một cành đào: “Tặng cho ngươi, tuy nó là của ngươi, nhưng nó do ta hái.”

“Ngươi không thích dỗ ngon dỗ ngọt mà, sao hôm nay ngươi cũng học dỗ ngon dỗ ngọt.” Liễu Như Họa cười, tiếp nhận cành đào, khuôn mặt sáng lạn, Đỗ Nhất Đạo ngây người.

“Thấy ngu chưa, thấy ngu chưa!” Vẹt nói.

“Lắm miệng, ta hầm cách thủy ngươi!” Đỗ Nhất Đạo đỏ mặt, uy hiếp vẹt.

“Ta đã sớm chuẩn bị rượu, không ngờ ngươi thật sự đến.”

“Ta luôn làm việc theo suy nghĩ của mình, ta nhớ ngươi, đã tới rồi, ngươi hoan nghênh ta sao?”

“Ngươi thật là hái hoa đạo tặc?”

“Đương nhiên.”

“Vậy ngươi còn khách khí làm gì?”

“…… Ngươi thật là yêu quái ?”

“Đúng vậy?”

“Kỳ thật ngươi so với con người còn đáng yêu hơn.”

“Ngươi đang biểu thị hảo cảm với ta ư.”

“Không tin sao.”

“Ta tin.”

Tư Trọng Minh mộng, y mộng thấy một mảnh đào lâm, trong đó có một người vô cùng xinh đẹp, mình thật sự yêu hắn, tặng hắn rất nhiều cành đào. “Kiếp sau ta vẫn muốn tìm được ngươi, cùng ngươi bên nhau.” Người lúc trước hỏi mình là yêu quái, chẳng lẽ mình cùng yêu quái từng có ước định?

Theo cảnh trong mơ, y tìm được đào lâm, y trông thấy, yêu quái kia cùng một nam nhân anh tuấn bên nhau, hai người vô cùng thân mật.

“Liễu Như Họa, nếu chúng ta thành thân, nếu ta già rồi, ngươi vẫn còn trẻ như vậy, chúng ta đi trên đường, chắc chắn người khác sẽ nhìn chúng ta. Ta sẽ nói, trông thấy không, ta có một lão bà còn trẻ như vậy, các ngươi có ư?”

“Ngươi rất hãnh diện sao.”

“Đó là đương nhiên.” Đỗ Nhất Đạo cười đắc ý.

Tư Trọng Minh cảm thấy trái tim đau đớn chưa từng có, mình cũng từng nói qua những lời này, khi đó, dưới mưa hoa đào rơi, mình đã cầu hôn yêu quái kia. Giờ người và vật đều không còn?

Nghĩ lại, mình đã bắt đầu cuộc sống mới, không nên chấp nhất quá khứ, nắm chắc hiện tại không phải càng tốt sao. Thông suốt sẽ không còn đau đớn như vậy, trong đầu y hiện lên người khiến trái tim y loạn nhịp kia. Mình chưa thử theo đuổi hắn, mình nên tặng hắn cái gì mới tốt nhỉ? Hắn thích cờ vây, hẳn là dễ chọn.

Đỗ Nhất Đạo lại đổi nghề, lần này đổi vô cùng triệt để.

Một nhà dân xảy ra án mạng, mọi người đều vây quanh, có người tách dân chúng ra: “Bộ khoái đến! Bộ khoái đến!” Một con vẹt lên tiếng.

Ngay sau đó Đỗ Nhất Đạo xuất hiện: “Bảo vệ hiện trường, cẩn thận kiểm tra, nhất định có dấu vết để lại!”

Những người biết y đều chấn động, ngã xuống đất hôn mê!

Vụ án xong xuôi, Đỗ Nhất Đạo vừa quay đầu lại, trông thấy Liễu Như Họa đứng trước cửa lớn của nha môn, y chạy tới, kéo tay Liễu Như Họa: “Chúng ta về nhà a.”

“Được.”

“Về nhà trên giường, về nhà trên giường!” Vẹt nói.

“Lắm miệng, hôm nay lão tử hầm ngươi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.