Quản Gia Kí Sự Lục

Chương 33




Giả Thành Thực thật ra là một người tốt, hắn cho rằng mình rất thiện lương, chưa bao giờ làm chuyện xấu, an phận thủ thường. Nhưng vì cái tên, hắn luôn bị hoài nghi. Giả Thành Thực, nghe thế nào cùng giống một tên lừa gạt. Giả Thành Thực oan ức a, các ngươi không thể dùng tên đánh giá người. Ta là người tốt, ta không phải người xấu.

Giả Thành Thực xuyên qua đến đây, gặp phải một số việc khiến hắn không vui, nhất là từ khi đụng độ Lý Hiểu Nhạc, chuyện không may tăng lên dồn dập, vì sao chứ? Mình đắc tội thần phật phương nào, xem ra rảnh rỗi phải đi miếu cúng bái, dâng nhiều hương hỏa.

Giả Thành Thực cho rằng mình là người nghĩa khí, trợ giúp Kỳ Lân Vương nghĩ kế theo đuổi lão bà, ngươi xem xem, ta thậm chí quên cả tìm lão bà cho mình, sao ta không phải người thiện lương a! Chắc chắn do không may mắn, phải đi bái phật!

Hạ quyết tâm, Giả Thành Thực đến miếu thắp hương. Mua hương khói, bái hết thần tiên, đến lúc chân tay bủn rủn, muốn tiểu tiền mới vội vàng chạy đi. Giải quyết xong vấn đề, Giả Thành Thực thoải mái xách quần, cúi đầu nhìn, dưới chân có một túi tiền lớn!

Giả Thành Thực nhặt túi tiền lên, ra khỏi nhà cầu, ở bên cạnh chờ người mất của. Mùi thối trong nhà cầu thật sự kinh khủng, Giả Thành Thực của chúng ta vô cùng tốt bụng, không rời đi, cho đến khi người mất tiền tìm tới. Người thành thật cỡ nào a! Giả Thành Thực cũng cảm động vì chính mình.

Người mất của vô cùng biết ơn Giả Thành Thực: “Thật sự đa tạ ngươi, hiện giờ người thấy tiền rơi không lấy như ngươi quá ít.”

“Không cần khách khí, đó là chuyện nên làm.” Giả Thành Thực cười trả lời.

“Xin hỏi công tử xưng hô thế nào?”

“Tại hạ Giả Thành Thực, bọn họ đều nói người cũng như tên.”

Giả Thành Thực, chính là giả vờ thành thực! Người như tên, có thể thấy được người này vô cùng tiểu nhân. Hắn làm chuyện tốt chắc chắn có ý đồ? Xem ra phải cho hắn tạ lễ.

Người mất của nghĩ vậy, lập tức móc ra một thỏi bạc: “Cái này là bạc tạ lễ, thỉnh công tử nhận lấy.”

“Không nên không nên, ta nhặt tiền không phải muốn tạ lễ .” Giả Thành Thực từ chối.

“Không được, ngươi phải nhận lấy!”

“Ta không cần tiền.”

Chẳng lẽ ngại thiếu, người này thực tham lam! Người mất của nghĩ, ta phải tranh thủ thời gian, nếu không hắn muốn càng nhiều! Người mất của liền ném bạc vào ngực Giả Thành Thực, quay đầu bỏ chạy, Giả Thành Thực đang sững sờ. Người mất của đã không thấy tăm hơi!

“Võ công của cổ nhân đều tốt vậy sao?” Giả Thành Thực có chút hoài nghi, vì sao một người dân nhỏ bé cũng có khinh công!

Giả Thành Thực trở về vương phủ, nửa đường trông thấy một lão bà bà mang một túi lớn, đi đứng rất vất vả. Hắn đi qua, hỏi lão bà bà: “Lão bà bà, ta thấy ngài mang vất vả, ta giúp ngài mang a!”

Thấy Giả Thành Thực cười đến sáng lạn, vẻ mặt chân thành, lão bà bà vô cùng cảm động: “Tiểu tử, ngày nay thiếu niên giống như ngươi quá ít, đi một đường không ai để ý đến bà bà, ngươi thật quá thiện lương.”

Giả Thành Thực đeo túi lên lưng, một tay đỡ lão bà bà, hướng về nhà. Hai người cười cười nói nói, Lý Hiểu Nhạc từ đối diện đi tới, thấy Giả Thành Thực lại phát tác nhiệt huyết thanh niên, giúp người làm niềm vui, liền mở miệng: “Giả Thành Thực, ngươi đúng là như tên, đủ tốt.”

Lão bà bà vừa nghe, Giả Thành Thực! Chính là giả vờ thành thực, đây không phải tiểu nhân sao! Sao ta lại để hắn mang túi, ai biết hắn muốn làm gì? Đầu năm nay đề phòng mới tốt, nào có người ngốc nghếch tới mức vô duyên vô cớ giúp đỡ người khác. Nghĩ tới đây, lão bà bà nói: “Ta sắp đến gia, đưa túi cho ta, ta tự mang là được.”

“Lão bà bà, ngươi không cần khách khí như vậy, ta đưa ngài về nhà a.” Giả Thành Thực thành khẩn nói.

Đưa đến nhà, ông trời của ta, hắn muốn tới nhà ta trộm gì đó sao!

“Không cần, ta không thể dẫn sói vào nhà, không phải, ta không thể tiếp tục làm phiền ngươi. Hơn nữa ta sắp về tới nhà.” Lão bà bà mang túi lên lưng, dưới chân sinh gió, đảo mắt đã không thấy tăm hơi.

“Oa, khinh công thật lợi hại!” Giả Thành Thực tán thán.

Giả Thành Thực ở tại Huyền Vũ vương phủ làm việc một thời gian dài, hắn phát hiện Huyền Vũ Vương rất không tín nhiệm hắn. Một số công việc không cho hắn làm, rõ ràng hắn có thể làm mà. Giả Thành Thực bị lão bản không tín nhiệm, làm sao bây giờ a. Giả Thành Thực buồn bực, đi tìm quản gia: “Quản gia đại ca, vì sao Vương gia không tín nhiệm ta, rất nhiều chuyện không giao cho ta làm?”

Quản gia cười nói: “Có thể vì tên của ngươi.”

“Tên thì làm sao, chả nhẽ ta tên Giả Thành Thực thì ta không phải người tốt, ta sẽ không đáng tín nhiệm.” Giả Thành Thực rất tức giận, “Nào có dùng tên đánh giá người khác.”

“Kỳ thật còn có một nguyên nhân, ngươi là Lý Hiểu Nhạc giới thiệu tới.” Quản gia nói thêm.

Giả Thành Thực cẩn thận tưởng tượng, Lý Hiểu Nhạc là quản gia của Kỳ Lân vương phủ, mình được hắn giới thiệu tới, Vương gia tưởng mình là nội gián sao! Rất có thể. Nhưng ta không phải nội gián a, ta là người thành thật. Lý Hiểu Nhạc làm chuyện xấu gì mà cần ta làm nội gián chứ, hơn nữa tên kia còn tinh ranh hơn khỉ, Ôn mỹ nhân thì như hồ ly ngàn năm. Ta làm nội gián cho họ, Vương gia, ngài quá xem trọng ta.

Buồn bực ngẫm lại, mình xuyên qua tới đây, không nhà không bằng hữu, không biết khi nào có thể trở về (nằm mơ đi em ^_^). Cô đơn a, thật muốn có một gia đình, nhưng lại sợ mình tìm được cách trở về, sẽ do dự, khó có thể dứt bỏ. Mà giờ không ai làm bạn với mình, mình ở nơi lạ lẫm, càng cảm thấy cô đơn.

Giả Thành Thực vẫn là Giả Thành Thực, vẫn nhiệt tâm giúp đỡ người khác. Cho dù Huyền Vũ Vương rất phòng bị hắn, hắn cũng thờ ơ. Mình không thẹn với lương tâm, có cái gì phải sợ. Nhưng có một số việc, không phải ngươi nghĩ mình là người tốt, có thể nói rõ ràng. Nếu một người nói ngươi không tốt, Vương gia không tin, vài người nói ngươi không tốt, Vương gia sẽ tin. Tựa như ngày đó đồ trong phòng Vương gia bị mất, mấy gã sai vặt xấu xa đổ tội cho Giả Thành Thực, lý do là Giả Thành Thực và Lý Hiểu Nhạc là bạn tốt, Lý Hiểu Nhạc lại là thần giữ của, bằng hữu của thần giữ của, không mấy ai là người tốt.

Giả Thành Thực biện minh cho mình, không ai tin tưởng. Bọn họ nghĩ khả năng Giả Thành Thực trộm rất lớn, vì hắn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Vương gia, Huyền Vũ Vương cũng tin là do Giả Thành Thực làm. Từ trước tới giờ y chưa từng tin tưởng Giả Thành Thực.

“Đúng vậy, Lý Hiểu Nhạc tham tài, Ôn Lương Ngọc cũng thế. Nhưng bọn họ không xấu, bọn họ lấy tiền ngoài sáng, không giống các ngươi, lén lút trộm còn tỏ vẻ là người tốt, hèn hạ.” Giả Thành Thực tức giận mắng.

Giả Thành Thực bị đuổi ra khỏi Huyền Vũ vương phủ, một lần nữa gia nhập đội quân thất nghiệp, hắn lại tới ở nhà Lý Hiểu Nhạc.

“Cái gì chứ, ta tìm bọn họ đòi phân xử.” Lý Hiểu Nhạc nghe Giả Thành Thực kể lại, rất bất bình. “Bằng hữu của ta thì sao, chả lẽ Lý Hiểu Nhạc ta thích tiền thì ta không phải người tốt, vậy các ngươi là loại gì!”

“Đúng vậy, không giáo huấn bọn họ, bọn họ không nhớ!” Ôn mỹ nhân tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Huyền Vũ vương phủ, từ trên xuống dưới, kể cả đại hoàng trông cửa, đều tiêu chảy ba ngày, suýt nữa chết vì mất nước.

Người phải ăn cơm, Giả Thành Thực lại đi tìm việc. Mỗi ngày hắn đều tới nơi chiêu công, cuối cùng Lý Hiểu Nhạc nói: “Ngươi đừng tìm nữa, ngươi từng đến Tây Vực một lần, sau này cùng nương ta đi Tây Vực, có nương ta, cam đoan ngươi không thiệt thòi. Nhưng công việc khá nguy hiểm, ngươi đồng ý chứ?”

“Được, chỉ cần làm việc, ta đi. Dù sao ta cũng đi một lần, có kinh nghiệm, ngôn ngữ cũng hiểu kha khá.” Giả Thành Thực lại có việc, vì cuộc sống, Giả Thành Thực nên dự định cho bản thân.

Trước khi đi Tây Vực, Giả Thành Thực vẫn phải sống, hắn lại không muốn ăn chực trong nhà Lý Hiểu Nhạc, vì vậy hắn đến một tửu lâu làm tiểu nhị. Hôm nay, hắn mang thức ăn lên cho khách nhân, vô tình nghe được khách nhân nói: “Chỉ cần Huyền Vũ Vương tới tham gia yến hội, lúc y trở về liền giết.”

“Đúng vậy, Chu Tước Vương muốn binh quyền của Huyền Vũ Vương đã lâu.” Khách nhân kia nói.

Giả Thành Thực vừa nghe, hóa ra có người muốn giết lão bản như vậy, mình là một thanh niên nhiệt huyết, sao có thể thấy chết mà không cứu. Giả Thành Thực tìm được cơ hội nói cho Huyền Vũ Vương.

“Vương gia, tiểu nhân có một việc muốn nói cho ngài.”

“Chuyện gì?” Huyền Vũ Vương hỏi.

“Có người muốn ám sát ngài, trên đường ngài tham gia yến hội trở về.” Giả Thành Thực nói.

“Làm sao ngươi biết được? Lý Hiểu Nhạc nói?”

“Không phải, ta nghe lén khách nhân trong tửu lâu nói chuyện.”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao? Chớ quên, ngươi từng trộm đồ của ta, ngươi nghĩ ta sẽ tin một tiểu thâu.”

“Ta không phải tiểu thâu, cũng không trộm đồ của ngươi!” Giả Thành Thực hận nhất người nhắc tới chuyện này!

“Bọn họ đều nói là ngươi trộm, ngươi giải thích thế nào.”

“Ngài chưa từng tin tưởng ta, ta cần gì giải thích? Ta giải thích ngài sẽ tin sao?”

“Đừng nghĩ rằng, ngươi nói có người ám sát ta, ta sẽ tin tưởng ngươi, mang ngươi trở lại vương phủ.”

“Hừ, ngài thật buồn cười, ngài cho rằng vương phủ của ngài là lăng tiêu bảo điện nạm vàng sao, tưởng ta muốn đến lắm sao. Ta cho ngài biết, ta không thiếu chỗ đi. Ta nói cái này là vì chứng minh, Giả Thành Thực ta là một người tốt, ta là Giả Thành Thực, ta thiện lương !”

Giả Thành Thực cãi nhau với Huyền Vũ Vương, sau đó rời đi, Huyền Vũ Vương căn bản không tin lời Giả Thành Thực. Không nghe lời người tốt nói, họa đến trước mắt, Huyền Vũ Vương thật sự bị đâm. Thị vệ của y bị bọn thích khách cắt như cắt dưa hấu, Huyền Vũ Vương vô cùng hối hận, hối hận không nghe lời Giả Thành Thực, hối hận mình oan uổng một người tốt.

“Oa nhiều người như vậy, một hai ba ngược lại…” Thanh âm của Lý Hiểu Nhạc vang lên, thích khách thi nhau ngã xuống.

“Vương gia, ngươi xem, Giả Thành Thực liều mạng muốn chúng ta cứu ngươi. Chúng ta không nguyện ý cũng phải cứu ngươi.” Lý Hiểu Nhạc nói.

“Ai bảo các ngươi nói phu thê chúng ta không phải người tốt, chúng ta đành thấy chết mà không cứu. Nhưng Giả Thành Thực muốn chúng ta cứu ngươi, không đáp ứng thì thật không nể mặt, đáp ứng rồi, chúng ta cũng không tình nguyện. Như vậy đi, nể tình Giả Thành Thực, bớt cho ngươi 8 lượng, một thích khách chỉ thu 1 lượng bạc, chúng ta đánh ngã 35 thích khách, thị vệ của ngươi không tính, bớt 8, ngươi trả 27 lượng là được.” Ôn Lương Ngọc cười tủm tỉm.

“Bổn vương không mang bạc.” Huyền Vũ Vương sờ sờ túi.

“Không sao, Vương gia ký nợ là được.” Lý Hiểu Nhạc cười tủm tỉm lấy một tờ tờ giấy ra, đưa tới trước mặt Huyền Vũ Vương.

Huyền Vũ Vương đuổi Lý Hiểu Nhạc Ôn Lương Ngọc đi, một mình về nhà. Dọc theo đường, Giả Thành Thực đã sớm chờ ở đó. Huyền Vũ Vương nhìn thấy Giả Thành Thực, có chút xấu hổ, dù sao mình oan uổng hắn.

“Thật có lỗi, Giả Thành Thực, ta oan uổng ngươi. Ta không nên nghi ngờ ngươi.”

“Các ngươi là vậy, tự cho là đúng, nghi thần nghi quỷ. Hiện tại biết rõ ta không có lừa ngươi a, ngươi bị Lý Hiểu Nhạc lấy bao nhiêu bạc? Lão gia hỏa kia sẽ không khách khí.”

“Hắn nói nể mặt ngươi bớt cho ta 8 lượng.” Huyền Vũ Vương ngẫm lại bộ dáng tham tiền của Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc, vừa bực mình vừa buồn cười.

“Ta đã nói với ngươi, hắn lấy tiền ở chỗ sáng, hơn nữa có tật thích tiền mà thôi. Kỳ thật lúc ta vừa tới đây, vô thân vô cố, không có chỗ an thân, là hắn thu lưu ta, cũng giúp ta nhiều lần. Ta rất cảm kích hắn.”

“Giả Thành Thực, ngươi trở về a, tới vương phủ làm việc. Ta sẽ không hoài nghi ngươi, dù sao bên cạnh ta không có ai đáng tín nhiệm, ta cảm thấy ta có thể tin tưởng ngươi.”

“Bây giờ nói những này, chậm. Vương gia, ta đã đồng ý đi Tây Vực với mẫu thân của Lý Hiểu Nhạc. Ta không có số phúc, vẫn là kéo lạc đà, đánh xe ngựa thôi.”

“Ngươi chưa đi mà, ta có thể cướp ngươi tới, ngươi tin không?”

“Cướp tới? Ta nghe nói có chuyện cướp bạn gái, không nghe chuyện cướp hạ nhân.”

“Thay lời khác, ta đào góc tường nhà Lý Hiểu Nhạc, cắt sừng, thế nào? Đầu năm nay, tìm một người thành thực có thể tin thật không dễ dàng a. Nhân tài khó cầu, có đức có tài càng khó cầu. Bổn vương quyết định phải cắt sừng.” Huyền Vũ Vương nói.

“…… Ta có tài thế sao?” Giả Thành Thực thầm nghĩ.

Giả Thành Thực lại trở về bên Huyền Vũ Vương, an phận làm tiểu tư đặc biệt của Vương gia.

“Lý Hiểu Nhạc, ngươi không mượn cơ hội moi bạc của Huyền Vũ Vương chứ?” Giả Thành Thực hỏi.

“Không có, hướng phật tổ thề, ta tuyệt không moi bạc của hắn. Ai bảo ta vốn thiện lương .” Lý Hiểu Nhạc nắm chặt túi tiền, nói.

“Chúng ta không moi tiền của hắn, chỉ moi vài thỏi vàng của hắn.” Bảo Bảo Bối Bối nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.