- Chuyện gì thế này?
Tào Cương nén cơn giận dữ trong lòng xuống, nhẹ nhàng đưa tờ nghị án chất vấn của Hội đồng nhân dân tới trước mặt Lục Vi Dân. Ánh mắt hung ác nham hiểm của y dừng ngay trên mặt Lục Vi Dân một cách gay gắt:
- Hội đồng nhân dân huyện tại sao lại có thể nắm rõ về dự án xí nghiệp giấy Khải Thiên đến như thế này?
Lục Vi Dân xem cẩn thận tờ giấy mà Tào Cương ném trước mặt mình với thần sắc không thay đổi, hơi nhíu mày:
- Phó chủ tịch huyện Tào, ở trong này tại sao đến tình hình điều tra xử lý của Cục Bảo vệ Môi trường tỉnh đều có hết nhỉ? E là Hội đồng nhân dân huyện thông qua Ủy ban công tác của Hội đồng nhân dân địa khu để tìm hiểu từ Cục Bảo vệ Môi trường tỉnh?
Tào Cương khẽ hừ một tiếng:
- Tôi hỏi cậu Hội đồng nhân dân huyện tại sao có thể bỗng nhiên có hứng thú với dự án xí nghiệp giấy Khải Thiên?
- Việc này tôi không rõ lắm. Tuy nhiên một thời gian trước Huyện ủy không phải đã tổ chức cho một đoàn đại biểu Hội đồng nhân dân đến thị sát Khu kinh tế mới sao? Là Chủ nhiệm Lâm đưa họ tới, xem xét cả buổi sáng, buổi chiều còn tiến hành toạ đàm ở Ban quản lý, Phó chủ tịch huyện Lã đại diện Ban quản lý để báo cáo công việc. Nhưng tôi nhớ rõ hình như đâu có nhắc đến một dự án nào cụ thể đâu.
Lục Vi Dân giả bộ đang nhớ lại chuyện gì.
- Đúng rồi, Cục trưởng Trương của Cục Bảo vệ Môi trường huyện còn đặc biệt giới thiệu về thiết bị xử lý ô nhiễm, bảo vệ môi trường tiên tiến mà xí nghiệp giấy Khải Thiên chuẩn bị trang bị. Lúc ấy Chủ nhiệm Lâm còn có vẻ khá là vui vẻ.
Thở một hơi nhẹ nhõm, Tào Cương nghiến chặt hàm răng. Gã thanh niên đứng trước mặt này khiến y hận tới mức ngứa cả răng. Cục trưởng Cục Bảo vệ Môi trường Trương Bảo Liên dù có cho thêm mấy lá gan thì cũng không dám cố ý đến phá hỏng chuyện của mình. Làm sao có thể khi không lại tới trước mặt Lâm Thuận Lộc để trêu ghẹo? Dự án xí nghiệp giấy Khải Thiên căn bản vẫn chưa được khẳng định chắc chắn, Trương Bảo Liên sao có thể đứng ra giới thiệu?
Chắc chắn là thằng nhãi này đã đốt một đống lửa ngay sau lưng mình, hơn nữa còn đốt khiến cho mình đau đớn đến như vậy, đau đến mức mình có cảm giác không thở nổi.
Ngả người vào chiếc ghế dựa, Tào Cương đã không còn lòng dạ nào để hỏi tiếp nữa.
Mình sẽ không thể hỏi ra được bất cứ điều gì từ miệng cái thằng đang đứng trước mặt, hơn nữa mình cũng không có cách nào chứng minh dựa vào điều gì mà Hội đồng nhân dân không thể hỏi về dự án này. Hội đồng nhân dân là cơ quan quyền lực, đương nhiên là có quyền hỏi bất kỳ việc quan trọng nào của huyện. Đó là quyền mà pháp luật giao phó cho Hội đồng nhân dân.
- Tốt lắm, Lục Vi Dân, dự án xí nghiệp giấy Khải Thiên tạm thời để đó đã. Đợi sau khi xí nghiệp giấy Khải Thiên đưa ra phương án xử lý ô nhiễm khiến mọi người tin tưởng thì sẽ nghiên cứu dự án này tiếp. Cậu thấy thế nào?
Trên mặt Tào Cương hiện lên một nụ cười lạnh lùng có phần gượng gạo, quay đầu hỏi.
- Vâng, Phó chủ tịch huyện Tào, tôi thấy nếu những vấn đề mà Hội đồng nhân dân huyện chất vấn là thật, thì tôi thấy xí nghiệp giấy Khải Thiên muốn thuyết phục Hội đồng nhân dân huyện, e rằng cũng không chỉ đơn giản là đưa ra một phương án xử lý ô nhiễm. Nếu bọn họ có thể đưa ra một phương án xử lý ô nhiễm có tính thuyết phục ở Nam Đàm, tại sao lại không thể dùng phương án đó ở nhà máy giấy Lạc Môn? Nếu bọn họ có thể xử lý ô nhiễm thành công ở nhà máy giấy Lạc Môn, vậy chẳng phải là càng có sức thuyết phục sao? Tôi nghĩ đến lúc đó căn bản không cần giải thích bao nhiêu về chất vấn của Hội đồng nhân dân. Sự thật còn tốt hơn là hùng biện nhiều, đúng vậy không?
Lục Vi Dân bình tĩnh nói không chớp mắt.
Ánh mắt hắn cứng rắn nhìn thẳng vào đối phương, Tào Cương chỉ cảm thấy phổi mình sắp nổ tung vì tức.
Một Phó chánh văn phòng Ban quản lý nho nhỏ lại dám dùng những lời lẽ kiêu ngạo như thế để mỉa mai mình, như thế ngang với việc cho mình một cái tát thẳng vào mặt. Những lời nhắc nhở lúc thì ngầm ám chỉ lúc thì nói thẳng khi trước của mình đã bị hắn bỏ ngoài tai hết, không có bất kỳ tác dụng gì với hắn cả. Hắn thực sự nghĩ là Thẩm Tử Liệt có thể che chở cho hắn cả đời?
Nhất thời Tào Cương phát hiện ra mình lại không nói nổi lời nào thích đáng để ứng đối với đối phương. Uy hiếp? Đe dọa? Hay là quát mắng? Dường như đều không hề có ý nghĩa. Đối phương không phải đồ ngốc, dám nói như vậy đương nhiên là có căn cứ. Giây phút này trái lại chính Tào Cương lại có chút sợ sệt, chột dạ, hay là đằng sau người này thật sự có mối quan hệ hậu thuẫn nào đặc biệt?
Tào Cương càng nghĩ càng thấy có khả năng. Từ Hiểu Xuân dựa vào điều gì mà có thể sắp xếp cho hắn ta làm thư ký của Thẩm Tử Liệt. Thẩm Tử Liệt lại dựa vào điều gì mà dốc hết sức giúp đỡ hắn ta lên chức, chỉ dựa vào việc hắn bán được vài cân kiwi?
An Đức Kiện lại dựa vào gì mà đàn áp tiếng nói của những người khác để cho hắn thăng chức vọt thẳng lên Phó chánh văn phòng Ban quản lý? Để duy trì mối quan hệ tốt với Thẩm Tử Liệt?
Không thể nào, An Đức Kiện không phải loại người dễ khuất phục người khác. Vương Tự Vinh và An Đức Kiện đọ sức suốt mấy năm trời, ông ta cũng không chịu lấy lòng một chút nào, An Đức Kiện lại sợ một người từ nơi khác đến như Thẩm Tử Liệt ư?
Một khi bướng bỉnh, không nghe ai can ngăn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ rất khó thoát khỏi xu hướng tâm lý bình thường này, đến Tào Cương cũng không biết mình làm sao lại nói mấy câu nhạt nhẽo xua Lục Vi Dân đi, chỉ còn lại một mình y ngồi trong văn phòng.
Mặt trời chiều đã từ từ xuống núi, sắc trời đã tối dần, nhưng Lục Vi Dân vẫn rất cao hứng mà đi men theo ven hồ.
Đầm Linh Tê không cho phép bơi lội, chủ yếu là vì nước sâu, sợ sẽ nguy hiểm, cho nên dọc theo bên đầm đều nhắc nhở không được bơi lội. Có điều Lục Vi Dân thật sự không cưỡng lại nổi sức hấp dẫn của nước đầm, vẫn thường xuyên lén đến thưởng thức vài lần.
Ven bờ đầm Linh Tê cây cối um tùm, gò đất thấp này đã đóng cửa núi để bảo vệ rừng nhiều năm, men theo bờ hồ quanh co, tạo thành rất nhiều các góc hồ u tĩnh. Ở đây có thủy sam, tùng đen, long não, lan Quảng Ngọc, ngô đồng, phong kê túc, còn có cây du và phong tam giác, hòa trộn với nhau, phủ kín mít sườn dốc xung quanh đầm Song Long này.
Nơi góc nhánh hồ nho nhỏ này là sau nhiều lần lựa chọn Lục Vi Dân mới tìm được. Trước tiên phải đi từ một con đường nhỏ lát đá đi xuống sườn núi, sau đó theo một ngã ba không người chú ý trượt theo góc nghiêng xuống, lại rẽ những bụi cây nhỏ thấp thoáng, vừa vặn có thể chui qua bức tường thành màu xanh này. Sau đó đi dọc theo sườn dốc là có thể xuống đến bên nhánh hồ nhỏ.
Gò thấp này kéo dài mãi đến dưới nước. Vì mùa hè nước mưa nhiều, mực nước đầm cũng dâng lên không ít. Sườn núi nông này vốn dĩ lộ ra bên ngoài, bây giờ đã bị mặt nước nhấn chìm. Có điều Lục Vi Dân đã coi nơi này là khu vực độc chiếm của riêng mình, mỗi lần đến đều đi thẳng tới chỗ này, khá là quen thuộc với khu vực này.
Huyện Nam Đàm vẫn chưa có một bể bơi ra hồn. Bể bơi ở thị trấn thì cũ kỹ kinh khủng, hơn nữa người ngày càng đông như kiến, gần như đã thành nơi hay ho để học sinh tiểu học chơi các trò dưới nước trong kỳ nghỉ hè. Còn những người bơi tốt một chút thì đều đến sông Nam Hà bơi.
Nhưng nơi thích hợp để bơi lội ở sông Nam Hà chỉ có một đoạn chưa đầy năm trăm mét. Thời tiết hễ nóng lên, khắp bờ sông đều chen chúc đông nghìn nghịt, tuy rằng năm nào cũng có người chết đuối nhưng lại chưa bao giờ có thể ngăn mọi người đến đây bơi lội.
Đầm Linh Tê thì xa hơn một chút, chủ yếu nhất là có người chuyên tuần tra, nghiêm cấm bơi lội. Mấy năm trước từng có một vụ chết đuối thương tâm của ba em học sinh, từ đó về sau, mỗi năm vào mùa hè huyện đều cử người chuyên tuần tra đầm Linh Tê, đề phòng có trẻ em đến đây bơi lội.
Tô Yến Thanh gần như là thấp thỏm không yên mà theo gót Lục Vi Dân chui qua các bụi cây, mãi cho đến nhánh hồ nhỏ này.
Cô cũng biết mình đi theo Lục Vi Dân tới đây không thật thích hợp, nhưng cô vốn rất thích bơi lội. Khi ở đại học, cả mùa hè ngoại trừ mấy ngày sức khỏe không tiện, gần như ngày nào cô cũng ngâm mình trong làn nước bể bơi. Nhưng tới Nam Đàm, điều kiện nơi đây thực sự quá kém, không có nơi nào phù hợp để bơi lội, cũng chỉ có thể ru rú ở cơ quan. Hoặc là đến nhà tắm công cộng tắm rửa, hoặc là chỉ có thể đun nước tắm rửa ở ngay trong buồng ngủ ở ký túc, rất bất tiện, bơi lội thì càng không thể nghĩ đến.
Hơn nữa cô luôn có cảm giác mong chờ đối với lời mời của Lục Vi Dân, nhất là kiểu riêng tư chỉ có hai người đi cùng nhau này. Đến chính bản thân Tô Yến Thanh cũng không nói rõ được sâu thẳm trong cõi lòng mình tại sao lại có thể có nỗi thích thú không rõ lý do như vậy. Thậm chí cô đến nghĩ cũng không kịp nghĩ mà đã đồng ý ngay, đợi đến sau khi nhận lời mới ý thức được rằng có chút đường đột, nhưng lại không tiện nuốt lời.
Có điều sau khi nhìn thấy mặt nước xanh biếc phẳng lặng như gương, Tô Yến Thanh liền hoàn toàn bỏ lại những nỗi thấp thỏm và do dự lúc trước. Hơi nước mát lạnh và khung cảnh vắng lặng, an toàn khiến cô ngay lập tức quên hết mọi thứ. Không đợi Lục Vi Dân nói gì, Tô Yến Thanh đã vô cùng vui vẻ mà cởi ngay xăng-̣đan rồi chạy tới bên bờ nước, lập tức bước ngay xuống nước, khiến Lục Vi Dân vội vàng gọi cô lại, rất sợ cô nhất thời xúc động, không biết nước ở đó nông hay sâu.
Nước đầm Linh Tê trong veo nhìn thấu tận đáy, trong suốt nhiều năm như vậy đến nay vẫn giữ gìn rất tốt, hơn nữa nước sâu vả lại cũng hơi xa xôi, cho nên bình thường cũng không có nhiều người đến. Lục Vi Dân cũng rất thích sự u tĩnh ở nơi này, thích một mình tận hưởng những gì thiên nhiên ban cho ở nơi đây. Khi ở trong làn nước cũng có thể có được những điều thấu hiểu mà bình thường nghĩ không ra.
Hôm nay hắn cũng là lần đầu tiên mời Tô Yến Thanh. Sau khi cất lời mời cũng thấy có phần đường đột, rất sợ Tô Yến Thanh có ý nghĩ gì khác, nhưng thấy cô nhận lời rất nhanh chóng thì lại cảm thấy xấu hổ vì mình quá nhút nhát.
Tô Yến Thanh mặc áo bơi ở bên trong chiếc váy liền, rất thoải mái mà cởi ra ngay trước mặt Lục Vi Dân. Chiếc túi nhỏ cô mang theo người đựng quần áo để thay khi bơi xong liền để bên bờ nước.
Sau khi xuống nước Tô Yến Thanh cũng không mạnh dạn mà bơi ra phía ngoài giống Lục Vi Dân, mà chỉ bơi vài vòng trong nhánh hồ nhỏ. Cô thích tận hưởng cảm giác được đắm mình trong làn nước trong vắt như thế này hơn.
Lục Vi Dân thì không sợ, một mình bơi thẳng vào giữa hồ. Đoạn này vì bờ hồ ngoằn ngoèo, hơn nữa cây cối lại um tùm, địa hình cao thấp khác nhau, tầm nhìn rất hạn chế, ngay cả là có người thì cũng không thể nhìn thấy góc này. Đây cũng là điều Lục Vi Dân yên tâm nhất.
Nhìn thấy thân hình uyển chuyển của Tô Yến Thanh bơi lội thoải mái ở nhánh hồ, thỉnh thoảng lại lướt qua trước mặt mình, Lục Vi Dân chỉ cảm thấy tim mình có phần đập thình thịch một cách rất vội vã, phấn khích. Mái tóc cô được búi rất tùy ý trên đầu, mấy sợi tóc lòa xòa buông xuống bị nước hồ làm ướt dính trên trán và mặt, phản chiếu lại ánh nắng chiều đã nhạt dần. Giây phút này lại có một vẻ kiều diễm rung động lòng người.
Dường như là cảm nhận được sức bỏng rát mà ánh mắt kia mang đến, Tô Yến Thanh hơi theo bản năng mà co người lại trong nước, bơi chầm chậm vào bờ. Cô dừng lại, vốn định lên bờ, nhìn thấy ánh mắt rực cháy của Lục Vi Dân ở trên bờ đang dồn cả vào mình, một nỗi ngượng ngùng không hiểu tại sao lại trào dâng.