Quan Đạo Vô Cương

Chương 154: Chương 153: tình yêu là một vấn đề nan giải




Nhất là hạng mục công trình nước trái cây của tập đoàn Hoa Mỹ lại đầu tư vượt quá mười ba triệu nhân dân tệ, có thể nói là một vốn đầu tư đầy đột phá hấp dẫn toàn bộ Địa khu Địa khu Lê Dương.

Số vốn đầu tư này thật sự có thể giảm bớt rất nhiều áp lực cho giai đoạn trước của khu kinh tế mới, kéo theo ba hạng mục công trình xây dựng lớn khác cũng lần lượt được khởi công, cũng có nhiều nhà đầu tư hướng ánh mắt về phía khu kinh tế mới Nam Đàm.

- Tiểu Tô, có phải cô và Chủ nhiệm Tiểu Lục đang tìm hiểu nhau hay không vậy? Hì hì, đừng xấu hổ. Một chàng trai ưu tú như vậy, cô nên nắm chặt lấy. Tôi nghe nói Chủ nhiệm Tiểu Lục ở huyện cũng có người bạn cùng lớp, bộ dạng cũng rất xinh đẹp. Tôi đã thấy một lần, người đó thường thường gọi điện thoại tới đây tìm Chủ nhiệm Lục đấy, xem ra cô ấy cũng là có ý tứ này.

Bị đối phương chọc tới mức đỏ hết cả mặt, Tô Yến Thanh vẫn cố trấn tĩnh giả vờ đang bận thu dọn lại chồng tài liệu ở trước mặt:

- Chị Anh, làm gì có chuyện đấy chứ? Vi Dân đã sớm có bạn gái. Các chị không biết chứ, lúc công tác ở Xương Châu, quan hệ giữa bọn họ cũng rất tốt.

- Được rồi, Tiểu Tô, cô cũng đừng ở trước mặt chị Anh che che giấu giấu. Tôi nghe Thường Xuân nói Chủ nhiệm Tiểu Lục ở Xương Châu hình như có một đối tượng, nhưng Chủ nhiệm Tiểu Lục ở nơi này cũng gần nửa năm, tôi cũng chưa thấy người bạn gái kia của hắn tới thăm hắn? Loại chuyện này về lâu về dài ắt sẽ không ổn. Nhưng thật ra, khi tới huyện công tác, cô phải đề phòng cô ta một chút, cô gái nhỏ kia có bộ dạng rất quyến rũ, nghe nói cha cô ấy là lãnh đạo Ngân hàng Nông nghiệp của địa khu.

Lý Anh là được điều tới từ Quan Trấn. Bố chồng của cô ta vốn là Phó chủ tịch huyện Tạ Nguyên Thân, phân công quản lý nông nghiệp. Cồng của cô ta công tác Cục phát thanh và truyền hình ở huyện, lòng dạ rất tốt, chỉ có điều không giữ được mồm miệng, đặc biệt thích tán gẫu. Quan hệ của Tô Yến Thanh và cô ta cũng không tồi.

- Chị Anh, tôi và Vi Dân thật sự không có chuyện này. Hắn có bạn gái , hơn nữa quan hệ của hắn với bạn gái cũng rất tốt. Do bạn gái của hắn rất bận cho nên mới chưa có tới thăm hắn.

Tô Yến Thanh căng thẳng cố tỉnh táo, cười cười nói:

- Hắn tìm ai làm bạn gái cũng không quan hệ gì đến tôi. Quan hệ giữa tôi và hắn cũng chính là đồng nghiệp tốt, chị đừng đoán mò.

- Miệng nói không thật lòng! Tiểu Tô, đừng trách anh Thường không nhắc nhở cô, đầu năm nay muốn chọn một ông chồng tốt cũng không dễ dàng. Chắc anh Thường không cần phải dạy cô về đạo lý “ra tay trước thì chiếm được lợi thế”đi?

Thường Xuân từ ngoài cửa bước vào, tùy tiện nói:

- Bằng vào mắt lửa ngươi vàng của anh Thường, anh thấy bạn gái Vi Dân chắc cũng chỉ đùa giỡn mà thôi, mặc dù bây giờ bọn thân mật đến thế nào, còn nói tới chuyện kết, nhưng Vi Dân công tác ở Nam Đàm lâu như vậy, cô ta cũng chưa đến ngay cả công tác của Vi Dân cũng không quan tâm đến thì loại đàn bà như vậy dùng để làm dùng? Chẳng lẽ tìm bà xã chỉ dựa vào bộ dạng, gương mặt xinh đẹp, cặp mông vểnh là được?

Lời nói của Thường Xuân thô tục như lửa rừng khiến mặt Lý Anh và Tô Yến Thanh đều nóng lên. Hai ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Thường Xuân. Thường Xuân cũng ý thức được lời nói của mình có hơi quá, khẩn trương nói:

- Ấy anh Thường đây là nói thô nhưng mà thật. Các cô nói xem có đúng không chứ? Người xưa đều nói cưới vợ cưới đức, nạp thiếp nạp sắc, hắn muốn tìm vợ đương nhiên sẽ chỉ có cô mới xứng đôi với hắn.

- Thường Xuân nói có chút đạo lý. Tiểu Tô, lấy điều kiện của cô chẳng lẽ còn sợ không bằng người khác hay sao? Tôi thấy Chủ nhiệm Tiểu Lục đối với cô cũng có tình ý, hiện giữa bọn họ còn chưa kết hôn, cứ quang minh chính đại mà cạnh tranh, sợ gì?

Lý Anh nói tiếp:

- Nếu thật sự phải bỏ lỡ mối nhân duyên tốt đẹp này, ngày sau mới tiếc nuối hối hận cả đời. Cô nghe chị Anh đi, không sai đâu.

- Chị Anh, Vi Dân thật sự sớm đã có bạn gái. Mọi người đừng nói chuyện này nữa, để cho người khác nghe được thì không tốt đâu.

Tim Tô Yến Thanh đập như hươu chạy, nếu nói cô không có chút ý tứ gì với Lục Vi Dân, vậy cũng sẽ không sao, nhưng loại chuyện này nếu bị người ngoài nghe được sẽ nghĩ thế nào?

Cũng không biết vì sao, Tô Yến Thanh liền cảm thấy thời gian khi cô và Lục Vi Dân ở cùng một chỗ trôi qua vô cùng nhanh, tâm tình cũng đặc biệt rất tốt, hiệu suất làm việc cũng đặc biệt cao. Nhưng nếu Lục Vi Dân không ở bên cạnh, nhất là không biết Lục Vi Dân đang ở bên cạnh ai, bản thân mình liền có cảm giác không nói nên lời.

Dường như, bản thân mình đối với việc Lục Vi Dân quay lại Xương Châu thì đặc biệt mẫn cảm. Hắn mới vừa quay lại Xương Châu, bản thân mình liền cảm thấy bực bội một cách không hiểu được.

Tô Yến Thanh cũng không rõ vì sao mình lại để ý tới Lục Vi Dân như vậy. Từng hành động cử chỉ của Lục Vi Dân đều tác động đến cô. Hằng ngày trong công tác, hai người tiếp xúc kề cận bên nhau từng chút từng chút một, tựa như có một sợi dây nhỏ đem những việc tưởng chừng như vụn vặt ấy xâu chuỗi với nhau, thay đổi một cách huyền ảo thành một dây trân châu phát ra một ánh sáng rõ nét.

Nhất là trong lần đi giải quyết việc gây rối của người dân trong thôn, nhìn thấy Lục Vi Dân ngẩng đầu mà bước đi vào trong vòng vây của đám dân làng trông giống như hung thần ác sát, nhìn thấy Lục Vi Dân bị vây tròn trong đám dân chúng giống như trong thùng thuốc súng mà vẫn như đi dạo chơi trong sân nói những lời chỉ bảo, nhìn thấy Lục Vi Dân đối mặt với sự áp bức đến kinh sợ của đám dân làng mà không hề lùi bước, khi diễn ra giao tranh, trái tim cô liền có một cảm giác nói không nên lời, vô cùng kích động. Đúng thời khắc đó, cô cảm thấy Lục Vi Dân giống như là một người sợ anh hùng không biết đến sợ hãi, tư thế oai hùng đã in sâu lạc trong lòng cô, thời gian trôi qua đã lâu mà vẫn còn như mới.

Mà khi đán dân làng nói muốn đánh Lục Vi Dân, Tô Yến Thanh phát hiện mình vô cùng sốt ruột, lo lắng thậm chí hơn hẳn sự lo lắng đối với chính mình. Cô chỉ lo lắng Lục Vi Dân có thể bị thương hay không, mà dường như cô chẳng thèm để ý sự tình này sẽ phát sinh tới mức độ nào. Cảm giác như vậy khiến Tô Yến Thanh cũng cảm thấy chính mình sợ là bước vào ma chướng nào đó rồi .

Đúng vậy, đây là ma chướng, tình yêu vốn chính là một loại không ma chướng cố chấp có đạo lý.

Biết rõ là rơi vào ma chướng, nhưng muốn từ trong ma chướng nhảy ra cũng không phải bất cứ người nào cũng có thể làm được. Tô Yến Thanh không biết mình có thể làm được hay không.

Nhưng làm được hay làm không được thì sẽ như thế nào?

Lục Vi Dân thì sao?

Cảm giác của hắn thế nào?

Còn cô gái tên là Chân Ny kia sẽ thế nào?

Những suy nghĩ cứ liên tiếp dũng mãnh đi vào trong lòng Tô Yến Thanh, khiến tinh thần cô hoảng hốt, trong giây lát, cô mới phát hiện trong phòng làm việc có chút yên lặng. Cô đưa ánh mắt nhìn lên, thấy Thường Xuân và Lý Anh đều dùng loại ánh mắt của người từng trải, cười mà lại như không cười nhìn mình, trong lòng cô lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Tô Yến Thanh cắn miệng, theo bản năng muốn đánh vào đầu mình cho đến khi vứt bỏ được suy nghĩ không thực tế này, biết rõ suy nghĩ này rất dại dột, rất nhàm chán, nhưng căn bản cô lại không thoát khỏi nó được.

Nhưng Tô Yến Thanh cô liệu có phải là người chấp nhận sự bố thí của người khác? Huống gì tình yêu cho tới bây giờ cũng sẽ thể đến vì bố thí.

Lục Vi Dân đi tới cửa thì nghe được chuyện ba người vừa nói, hắn cảm thấy có chút xấu hổ.

Tô Yến Thanh cho hắn một ấn tượng vô cùng sâu sắc khó quên, theo góc độ nào đó mà nói, thậm chí còn sâu đậm hơn cả đối với Chân Ny.

Chân Ny cấp chính mình cảm giác yêu mến nồng nàn, mà Tô Yến Thanh và mình ở cùng một chỗ lại có một cảm giác hiểu nhau đến mức tâm đắc vui vẻ. Lục Vi Dân không thể phân biệt rõ ràng về điều này. Hắn chỉ biết mình cảm thấy không thể thiếu cả hai người này. Có lẽ do trí nhớ ở kiếp trước khiến bản thân mình trở nên tham lam hơn, có lẽ là bản chất của mình vốn có hoa tâm.

Hắn không xác định được tình cảm của mình và Tô Yến Thanh thông minh sắc sảo đó có phải có gì đó hay không, nhưng không hề nghi ngờ bản thân mình thích cùng nán lại một chỗ với Tô Yến Thanh. Loại cảm giác này thật sự rất tốt. Quan hệ này không liên quan tới đạo đức, chỉ là một cảm giác phát ra từ nội tâm. Mà dường như Tô Yến Thanh cũng có cảm giác tương tự như vậy.

Tô Yến Thanh đã từng cố ý nói cô sẽ không có ý định nán lại Nam Đàm lâu, cô ở lại Nam Đàm công tác chỉ vì muốn thực hiện một lời hứa của cô với người nhà. Điều này cũng khiến mình nghĩ lại, có lẽ trận phong ba hồi cuối xuân đầu hè năm trước vẫn còn khiến cho cô ấy cảm thấy xúc động, vì thế cô cần một khoảng thời gian này tự kiểm điểm và bình tĩnh lại.

Lục Vi Dân còn không có nghĩ tới mình sẽ đi con đường nào. Hiện tại, hắn cũng còn lòng dạ nào mà suy nghĩ quá nhiều tới việc khác. Chân Ny chính là bạn gái của mình. Đây là sự thật không cần tranh cãi. Mà thiện cảm của mình đối với Tô Yến Thanh dường như đang càng ngày càng tăng, mâu thuẫn này đến khi nào thì bùng nổ, thì ngay cả chính bản thân hắn cũng cảm thấy thiếu tự tin.

Cuộc nói chuyện trong phòng làm việc lại tiếp tục.

- Tiểu Tô, đừng trách anh Thường không nhắc nhở em. Vi Dân thuộc loại người có thể gặp được mà không thể cầu được, là một người rất đắt hàng. Một người còn trẻ như vậy đã làm tới chức Phó Chủ nhiệm Ban quản lý. Hiện tại, Cao Nguyên còn phải nằm trong bệnh viện chưa chịu ra. Như vậy vừa đúng lúc, khiến Vi Dân có đưa chính mình lên sân khấu. Tôi nghe nói ngay cả Chủ tịch Địa khu cũng hỏi tới tình hình của Vi Dân.

Thường Xuân đến ngồi trên ghế mây, hai chân lại gác lên một chiếc ghế mây khác.

- Ha hả, ngẫm lại, một Chủ tịch Địa khu không ngờ được lại hỏi tới một cán bộ cấp phó phòng. Điều này có ý nghĩa gì? Ý là Vi Dân tiền đồ rộng lớn, hắn đã lọt vào ánh mắt của lãnh đạo chủ chốt địa khu. Tôi dám đánh đánh cuộc, lúc này hẳn có rất nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho Vi Dân. Cô mà nắm không chặt, có lẽ sẽ có cô gái ưu tú khác chủ động theo đuổi hắn. Thời đại bây giờ đã khác xưa rồi, đàn bà theo đuổi đàn ông cũng không phải chuyện gì mới mẻ. , .

- Được rồi, anh Thường, anh cũng đừng đứng ở đây lớn tiếng đe dọa nữa, việc giới thiệu đối tượng cho Chủ nhiệm Tiểu Lục, liệu Chủ nhiệm Tiểu Lục có thể để ý không? Đối tượng vẫn còn phải xét tới duyên phận, tâm ý tương thông. Tôi thấy Chủ nhiệm Tiểu Lục và Tiểu Tô rất hợp duyên đấy chứ. Tuy nhiên Tiểu Tô trái lại cũng phải quý trọng một đoạn duyên phận này mới được. , .

Lý Anh nói vậy là rút ra từ một vài điều mà bản thân cô cảm thấy rất tâm đắc. Tuy rằng vừa rồi khi bản thân cô tìm chồng chưa chắc như đã theo như những lời cô nói vậy, cái gì là duyên phận, tâm ý tương thông, tất cả cũng không cản trở việc cô ủng hộ những người khác làm như vậy.

Đứng lặng im ở ngoài văn phòng một lúc lâu, cuối cùng Lục Vi Dân vẫn nghĩ hay là đi cho rồi.

Lúc này mà mình xuất hiện trong phòng làm việc sẽ không tiện, cũng sẽ khiến Yến Thanh cảm thấy xấu hổ hơn, có lẽ còn có thể phá hỏng mối quan hệ ăn ý ấm áp mà mình và Yến Thanh đã tạo dựng lên.

Lục Vi Dân xưa nay đều để cho tình Cảm này nọ thuận theo tự nhiên. Kiếp trước hắn đã từng trải qua thử thách, nên hắn nhìn nhận việc này cũng thoáng hơn. Ngay cả tình cảm của Chân Ny và mình có vẻ keo sơn gắn bó đều là dưới sự áp lực của Dương Liêm, đừng nói đến những việc khác?

Nhớ rõ trên internet ở kiếp trước cũng có lưu truyền một câu, tình yêu không có trung thành, chỉ có phản bội bởi vì lợi thế không đủ. Kiếp trước Lục Vi Dân đã cảm thấy đau đớn đến tận xương tủy khi hiểu được một câu này.

- Tình yêu là một vấn đề nan giải, làm cho người ta hoa mắt chóng mặt, có lẽ có thể quên nỗi đau, nhưng lại không dễ dàng có thể quên được một người. Người đó chưa từng thật sự rời đi, người đó trước sau vẫn cứ ở mãi trong lòng ta. Ta đối với người vẫn còn tình yêu, ta thật bất lực đối với chính mình, ... , .

Đây là một đoạn tình yêu kiếp trước của Lục Vi Dân. Hắn đã từng yêu rất sâu đậm yêu tới mức khi chuyện đó đã thành quá khứ mà nó vẫn như âm hồn quanh quẩn ở trong lòng Lục Vi Dân. Lý Tông Thịnh tài hoa vô cùng xuất sắc, cùng với tình yêu quỷ mị và không có đạo lý, khiến Lục Vi Dân thổn thức không ngừng. Mặc dù vậy bài ca đến bây giờ vẫn còn chưa đi ra. !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.