Quân Cưới

Chương 26: Giao Phó




Hôm sau khi Hàn Mai tỉnh dậy thì Triệu Kiến Quốc đã rời giường. Cô cảm thấy cả người sảng khoái, biết là Triệu Kiến Quốc đã giúp mình lau qua thân thể. Người đàn ông này mặc dù nhìn qua có chút khô khan nhưng lại khiến cô cảm thấy rất thân thiết.

Lần này về nhà, Triệu Kiến Quốc chỉ được phép nghỉ năm ngày, nguyên thời gian đi đường đã mất khoảng hai ngày rồi, cho nên chậm nhất là trưa hôm nay anh phải đi.

Mặc dù đã không phải lần đầu tiên ly biệt, nhưng Hàn Mai vẫn thấy khó chịu trong lòng. Triệu Kiến Quốc thấy vợ như vậy cũng cực kì đau lòng, ôm cô an ủi, “Vợ, cũng nhanh thôi! Không tới hai tháng nữa là chúng ta gặp nhau rồi. Em ở nhà thu thập chút đồ, không thì về nhà mẹ ở mấy ngày cũng được, đến lúc đó chỉ cần chờ thư của anh là đi. Đúng rồi, em nhớ bảo Thạch Đầu mua vé sớm một chút, mua vé giường nằm ấy, đừng mua vé ghế cứng giống lần trước. Hai ngày đi tàu cũng dài, em chớ tự làm khổ mình. Em thấy không sao nhưng mà anh đau lòng! Nếu không mua được vé ngày hôm đó cũng không có việc gì, lên đường muộn hai ngày cũng được. Mà thôi, cứ để anh trực tiếp nói với Thạch Đầu vậy.”

“Em biết rồi, em cũng không phải trẻ con, sẽ tự biết chăm sóc mình thật tốt. Anh đến ga tàu trước đi, đi đường cẩn thận, đến nơi rồi nhớ gửi thư cho em.” Hàn Mai không muốn để anh lo lắng, cho nên tận lực buông lỏng tâm tình của mình, cố gắng biểu hiện sao cho tự nhiên.

“Vậy thì tốt, anh đi đây.”

Triệu Kiến Quốc đi đến cửa thôn, khẽ cắn răng không quay đầu lại, thầm nói.

Vợ, chờ anh!

………

Sau khi Triệu Kiến Quốc đi, Hàn Mai chỉ nghỉ ngơi hết ngày hôm đó, hôm sau lại đến tiệm ăn giúp việc như bình thường, thừa dịp mấy ngày này dạy Quách Hồng mấy món ăn. Quách Hồng sau một thời gian làm tại tiệm ăn, tay nghề nấu ăn cũng tiến bộ không ít. Trước kia Quách Hồng nấu ăn mùi vị không tốt lắm, chủ yếu là bởi vì ở nhà đã quen nấu ăn ít muốn ít dầu, ngay cả gia vị ít khi cho vào, món ăn làm ra đương nhiên là không ngon. Mà bây giờ tới tiệm ăn làm, không cần lo lắng tới vãn đề dầu muối tương dấm, lại có Hàn Mai ở bên nhắc nhở, Quách Hồng cũng không ngu ngốc, rất nhanh liền học được, món ăn làm ra cũng vì thế mà ngon hơn.

Lần trước Hàn Mai trở về từ bộ đội không nhìn thấy Quách Phi đâu, hỏi tới thì Quách Hồng mới đỏ mặt ngượng ngùng nói, “Anh trai cô an bài cho nó đi theo học sinh lớp một nghe giảng rồi.”

Hàn Mai vừa nghe liền thông suốt, anh trai cô là đi nịnh bợ em vợ tương lai rồi! Xem ra cô cố gắng không có phí công nha, không tới bao lâu nữa có khi anh trai có chuyện tốt cũng nên.

Quách Hồng thấy hàn Mai không nói gì, nghĩ rằng Hàn Mai hiểu lầm mình còn chưa gả đi đã giúp nhà mẹ tranh thủ lợi ích. Nếu thực như vậy, sau này cô cũng đừng mong được sống yên ổn. Còn chưa được làm dâu đã lưu lại ấn tượng xấu với cô em chồng, hơn nữa cha mẹ chồng tương lai của cô còn đặc biệt cưng chiều vị này, chỉ cần cô ấy nói một câu không tốt, sau này cô ở nhà chồng cũng đừng nghĩ tới cuộc sống thanh bình. Nghĩ tới đây, Quách Hồng vội vàng giải thích, “Tôi đã nói là Quách Phi đã qua tuổi đi học rồi, mặc dù anh trai cô dạy học trong trường, nhưng so với mấy đứa bé đã được đi học nhiều năm thì em trai tôi kém hơn rất nhiều. Tính ra với tuổi của Quách Phi cũng phải học lớp 4 rồi, cho nó theo sợ nó cũng không theo kịp. Nhưng anh cô không nghe, nhất định kéo nó đi. Anh ấy nói cũng không phải là đi học chính thức, chỉ là theo lớp một dự thính mà thôi, không thu tiền. Tôi cũng muốn để Quách Phi đi học ít chữ, không cần ngay cả tên tuổi của mình nó cũng không biết viết lại để cho người ta chê cười.”

Hàn Mai làm sao không hiểu ý Quách Hồng, làm con dâu nhà người cũng không dễ dàng gì, cô sống hai kiếp có thể không biết sao? Lập tức cười nói, “Đây là anh rể giúp đỡ em vợ mà, sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà không phải sao?”

“Cô… Cô nói luyên thuyên cái gì a…. Không nói chuyện với cô nữa, tôi đi xem thức ăn đã được chưa.”

Quách Hồng không nghĩ tới Hàn Mai sẽ cười giỡn với mình, nhất thời mặt sung huyết đỏ bừng, bỏ lại một câu liền chạy vào trong bếp.

Hàn Mai buồn cười nhìn bóng lưng vội vã rời đi. Gần đây anh trai cô sau khi kết thúc công việc đều chạy tới tiệm, bề ngoài thì nói là dạy thêm cho Quách Phi, còn có lý do nào khác hay không thì mọi người đều ngầm hiểu với nhau. Quách Phi cũng là một đứa nhỏ hiểu chuyện, biết cơ hộ đi học khó có được nên càng cố gắng. Cơ sở vốn đã không tốt nên đều cố hết sức, đặc biệt là phải nhớ mặt chữ và ý nghĩa của chữ đó. Được cái Quách Phi cũng chịu khó, anh trai cô thỉnh thoảng cũng sẽ dạy thêm cho một ít, bình thường có chữ nào không hiểu cũng sẽ chạy tới hỏi Hàn Mai, hiện tại cũng đã tương đối quen thuộc việc dùng từ điển Tân Hoa rồi. Cha Quách sau khi tới tiệm ăn, ăn ngon ngủ tốt, nhìn khí sắc cũng tốt lên. Nhưng chủ yếu nhất vẫn là vì có chàng rể tốt, ông cũng yên tâm hạnh phúc sau này của con gái; con trai út cũng hiểu chuyện, lại ham học, tương lai không biết chừng có tiền đồ lớn! Cuộc sống trôi qua lại có thêm hi vọng, người cũng có thêm tinh thần, thân thể dĩ nhiên là cường tráng.

Hàn Tĩnh thường tới tiệm, có lúc còn ở lại ăn cơm, cộng thêm quan hệ với Quách Hồng, chuyện hợp tác mở tiệm của Hàn Mai và Thạch Đầu tất nhiên không dấu được anh. Nhưng anh cũng không nói gì, dù sao tiệm ăn cũng buôn bán tốt. Hơn nữa, phương diện làm ăn này anh cũng không am hiểu, không trợ giúp được em gái cái gì, nhưng mà bây giờ xem ra cô em gái này cũng có không ít năng lực trong chuyện này. Chính vì nhận thức này cho nên Hàn Mai nói gì thì anh nghe nấy, nhưng đây là chuyện của sau này.

Hàn Mai nghĩ còn nhiều thời gian nên đến nhà mẹ ở vài ngày, dù sao sau này theo quân rồi, muốn về nhà một chuyến cũng không dễ dàng. Kiếp trước không thể hiếu kính cha mẹ thật tốt, khiến cha mẹ nhiều tuổi như vậy còn phải lo lắng cho mình, trong lòng cô cực kì hối hận, nhưng dù hối hận thế nào cũng không dùng được. Kiếp này vẫn không thể ở cạnh hai cụ, Hàn Mai bao nhiêu cũng cảm thấy thiếu hai người.

Cô dành một tuần về nhà, lúc này anh trai cô cũng ở nhà, cô cũng có một số việc cần phải thông báo cho cả nhà.

Mẹ Hàn thấy con gái đến, vui mừng chuẩn bị một bàn thức ăn. Cha Hàn hôm nay cũng không đi làm ruộng, sau khi con gái lập gia đình, tuy rằng không xa nhưng cũng không thường xuyên thấy con gái về nhà. Trước kia ông còn mang thức ăn cho cô thì còn có thể gặp mặt một chút. Mấy tháng gần đây thì không thấy bóng dáng đâu, hỏi tới thì con gái bảo tới tiệm Tiểu Tinh mới mở trên trấn giúp một tay. Sau này sẽ phải theo quân rồi sao còn mở tiệm làm gì? Lần này con gái về nhà ông nhất định phải nói chuyện này với nó.

Cả nhà đang ngồi ăn cơm trưa thì Hàn Mai lên tiếng.

“Cha, mẹ, con có chuyện muốn thưa với hai người.”

Cha mẹ Hàn nhìn dáng vẻ trịnh trọng của con gái, cho là con gái có chuyện quan trọng muốn nói liền dừng đũa. Ngược lại Hàn Tĩnh biết em gái muốn nói cái gì, dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng phải cho cha mẹ biết, không thể giấu cả đời được, huống chi anh cũng cảm thấy đây không phải chuyện gì xấu xa.

“Cái đó… Thật ra thì tiệm ăn Tiểu Tinh là con cùng Thạch Đầu hợp tác mở ra, bởi vì sợ phiền toái nên cũng chưa nói với người khác. Gạt cha mẹ là con không đúng, nhưng con là sợ cha mẹ phản đối….” Hàn Mai nói xong lời cuối cùng thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Cha Hàn vừa nghe liền tức giận, “Chuyện lớn như vậy sao con cũng không thương lượng với người nhà hả? Chuyện này Kiến Quốc có biết không?”

Hàn Mai lập tức đoán được cha quan tâm Triệu Kiến Quốc có đồng ý không, mọi người đều nói mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng vui vẻ, mà cha vợ nhìn con rể không vừa mắt mới phải, cha mẹ cô đúng là ngược lại mà.

“Biết, hơn nữa anh ấy cũng ủng hộ.”

“Thật ra thì đây cũng phải chuyện gì xấu. Cha mẹ chưa từng thấy qua chứ hiện tại tiệm ăn buôn bán rất náo nhiệt, mọi người tới trấn mua đồ đều vào tiệm ăn cơm, cả người vùng khác đến làm ăn mua bán cũng thích đến tiệm!” Hàn Tĩnh ngồi một bên cũng nói giúp.

“Có phải con đã sớm biết chuyện này không?” còn nhiều truyện mới tại DocTruyen.Org

Hàn Tĩnh vừa nghe liền cảm thấy không ổn, làm sao lửa lại lan tới trên người anh rồi?

“Con đây còn không phải là sợ cha tức giận giống bây giờ nên mới không dám nói sao?”

“Được rồi, có cái gì mà không được chứ! Tiệm cũng đã mở ra rồi, ông còn có thể làm gì?” Mẹ Hàn lại xoay đầu nhìn Hàn Mai, “Mai Tử, phụ nữ cũng đừng quá phát triển chuyện làm ăn, mấy thứ tam cô lục bà trong thôn kia con còn không biết sao? Về sau có chuyện gì nhất định phải thương lượng với trong nhà trước, ngàn vạn lần không được như lần này, nhớ chưa?”

“Dạ, con biết”

“Con cũng sắp theo quân rồi, không có con ở đây, chuyện trong tiệm chuẩn bị xử lý như thế nào?”

“Cha, mẹ, những chuyện này con đều đã nghĩ xong, sau khi con đến bộ đội rồi, việc buôn bán trong tiệm đều giao cho anh trai làm.”

“Cái gì? Anh làm?” Không đợi Hàn Mai nói xong, Hàn Tĩnh liền cảm thấy ngồi không vững, rốt cuộc em gái muốn làm cái gì đây?

“Anh không làm được nhưng không phải em còn có một chị dâu sao?”

Hàn Mai sau khi nói xong còn lộ ra ý cười sâu xa nhìn Hàn Tĩnh, làm cả người Hàn Tĩnh không được tự nhiên, lúng túng sờ mũi.

“Này là chuyện gì đây?” Cha mẹ Hàn nghe xong đầu óc mơ hồ không hiểu.

“Con nghĩ như này, sau khi con đi rồi, chuyện tiệm ăn liền do Thạch Đầu trông coi, Thạch Đầu và Kiến Quốc từ nhỏ cùng nhau lớn lên, giống như anh em trai vậy, là người tin tưởng được. Chờ anh trai và Quách Hồng kết hôn sẽ giao chuyện trong tiệm cho chị dâu quản, bây giờ chị ấy cũng hiểu được nhiều chuyện trong tiệm, quan hệ với Thạch Đầu cũng tốt, sẽ không có vấn đề gì. Sau khi làm ăn được rồi, chỉ cần đem tiền vốn trả lại cho con là được.” Lại xoay đầu, nói với Hàn Tĩnh, “Em đến bộ đội rồi chắc chắn sẽ ít khi về nhà. Sau này chuyện cửa tiệm chỉ hy vọng vào anh và chị dâu, cũng thay em hiếu kính với cha mẹ.”

“Em nói cái gì vậy? Cha mẹ cũng là cha mẹ của anh, anh còn có thể không quan tâm hay sao? Em cứ yên tâm, mọi chuyện còn có anh! Sau này chị dâu em vào cửa rồi, em cũng không cần phải lo lắng nữa.”

“Đúng vậy, chuyện trong nhà con không cần phải lo lắng. Ngược lại, con đến bộ đội rồi không biết có thích ứng được không. Con có chuyện gì nhất định phải nói với trong nhà, nhớ chưa?” Hàn mẹ nói đến câu sau đã mang theo nức nở. Con gái nuôi hai mươi mấy năm rồi, chưa bao giờ rời bà đi, bây giờ nói đi liền đi, về sau một năm cũng không biết có thể gặp được mấy lần, bảo bà làm sao mà không đau lòng được?

"Cái bà này, làm sao lại khóc rồi? Con gái theo quân là chuyện tốt, hai vợ chồng chúng nó sống cùng nhau không tốt sao? Bà chỉ được cái cả ngày khóc lóc rồi rít, giống y như trẻ con.”

“Chuyện này chẳng khác nào cắt xuống một miếng thịt trên người tôi, tôi có thể không đau lòng sao! Nếu không phải là ông, con gái tôi có phải đến nơi xa xôi như vậy chịu khổ không?.....”

Lại nữa, không biết đây là lần thứ mấy cha mẹ cô nói như vậy rồi, Hàn Mai day day thái dương, ngẩng đầu cùng Hàn Tĩnh liếc mắt một cái, đổi lại một nụ cười bất đắc dĩ của người đối diện, hai người liền len lén chuồn ra ngoài, bọn họ cũng không muốn ở lại trong phòng để lỗ tai tiếp tục bị tàn phá đâu.

………..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.