Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Chương 70




Cá chép xanh đỏ ôm nhau khóc rống, chỉ có anh giai mặt lừa là để ý thấy Nhậm Kiêu.

Bì Tu hắng giọng, thì thầm hỏi Nhậm Kiêu: “Đây không phải giao nhân thuần chủng đúng không?”

Nhậm Kiêu: “Cậu ta là con lai với cá ngựa.”

Bì Tu nghĩ bụng thất kính rồi, phải là anh giai mặt ngựa chứ không phải anh giai mặt lừa.

Văn Hi đứng sững sờ, trong đầu hiện lên những thoại bản truyền thuyết từng đọc qua trước kia, những sinh vật giao nhân dịu dàng xinh đẹp, chảy lệ thành châu. Thế nhưng trước mắt toàn là các anh giai cơ bắp cuồn cuộn như dũng sĩ Sparta 300, tuy mặt mũi không xấu xí, song lại chẳng hề dính dáng gì đến hai chữ yếu đuối.

Văn Hi: ……Đm trong sách toàn là chém gió!

Thấy y cứ nhìn chòng chọc, Bì Tu bèn nắm cằm y quay về phía mình: “Tôi còn đang ở ngay cạnh đây mà sao em chứ nhìn người khác không rời mắt vậy hả?”

Văn Hi gạt tay hắn ra, thở dài: “Em bỗng nhiên hiểu được tâm trạng của nhóc giao nhân rồi, ảnh ảo và truyền thuyết đúng là hại người.”

Anh chàng mặt ngựa tiến lên nhìn Nhậm Kiêu, bàn tay cầm trường thương khẽ run, anh ta trố mắt nhìn chằm chằm Nhậm Kiêu giống như muốn xác nhận hắn không phải ảo giác xuất hiện trước mặt mình.

“Đã lâu không gặp, Nhậm Mã, mấy năm qua vẫn làm đại thị vệ trưởng hả?” Nhậm Kiêu cũng hơi căng thẳng, vô thức siết chặt tay Chổi Nhỏ.

Môi Nhậm Mã run run, đột nhiên nhả ra một quả bong bóng lớn, bay tới trước mặt Nhậm Kiêu liền nổ cái póc.

Nhậm Kiêu: …….?

“Xin tha thứ cho sự thất lễ của tôi thưa bệ hạ, là do tôi kích động quá, chúng…… chúng tôi không ngờ ngài vẫn nguyện ý trở về.”

Nhậm Mã bỗng dưng quỳ xuống, các thị vệ đằng sau cũng rầm rộ quỳ rạp xuống như quân bài domino, đồng thanh hô to: “Cung nghênh bệ hạ!”

Người cá xanh lá thấy bọn họ quỳ với Nhậm Kiêu thì hơi nhướn mày toan quát mắng, nhưng khi đối diện với ánh mắt Nhậm Kiêu, anh ta cũng lập tức nhũn đuôi quỳ xuống, ôm tiểu giao nhân trong ngực run rẩy kêu một tiếng bệ hạ.

Văn Hi đẩy đẩy Bì Tu: “Khí thế ghê ha.”

Bì Tu nhướn mày: “Địa bàn của nó nó làm chủ, đương nhiên là khí thế rồi. Cơ mà có khí thế đến mấy thì vẫn là nhân viên ký hợp đồng lao động với tôi thôi, khí thế nhất phải là tôi mới đúng.”

Văn Hi chỉ cười chứ chẳng nói gì.

Bì Tu nhớ ra nhóc con xuất thân từ gia đình cao sang quyền quý, mỗi lần ra ngoài cũng có đông đảo người hầu kẻ hạ theo sau, các dịp lễ tết trong nhà nhất định rất rộn ràng náo nhiệt, giờ lại phải ở trên lầu hai quán cơm không biết có ủy khuất cho y không?

Lão yêu quái càng nghĩ càng thấy có lý, lại nhìn tốp thị vệ cung kính quỳ lạy Nhậm Kiêu, lòng hắn hơi xao động, bèn vỗ tay Văn Hi bảo: “Chờ đến tết thì đám yêu quái này đều phải đến chỗ mình tặng quà chúc tết, đến lúc đó em cùng tôi ngồi ghế trên, để cho bọn họ hành lễ với em.”

Trong giới yêu quái kẻ nào mạnh thì kẻ ấy là cha, đừng nói khom lưng hành lễ, dù Bì Tu bắt bọn họ bắn beatbox thì bọn họ cũng phải cố mà uốn lưỡi giật cà lật cà bùm bùm một đoạn.

Anh chàng mặt ngựa mang theo tốp thị vệ đi trước dẫn đường, mấy người họ đi theo sau.

Tiểu giao nhân bơi qua bơi lại vòng quanh Nhậm Kiêu, giao nhân xanh lá yên lặng đi theo bên cạnh, đôi mắt cứ nhìn Nhậm Kiêu đăm đăm, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Đi chưa được bao xa, Văn Hi bỗng trượt chân suýt ngã sấp mặt, y vịn vai Bì Tu đứng vững, cúi đầu trông thấy mấy viên giao châu bóng loáng.

Bì Tu cũng nhìn thấy, hắn cố kiềm chế bản năng muốn cúi xuống nhặt, lên tiếng nhắc nhở Nhậm Kiêu: “Đã bảo mày đừng có khóc mà!”

Nhậm Kiêu bối rối: “Chịu thôi, cảm xúc trào dâng, có một vài thứ dù che miệng thì cũng sẽ rơi ra từ trong đôi mắt.”

“Thôi bớt văn vở, nín đi mau lên!” Bì Tu không muốn đi một chuyến xuống đáy biển Đông Hải, kết quả lại nhặt trân châu đến vẹo hông rồi đi về, đến lúc đó thì lại lên diễn đàn ăn phốt mất.

Nhậm Kiêu định khuyên mấy câu, song chợt cảm giác Bì Thiệu Đệ càng lúc càng nắm chặt tay mình.

Hắn quay đầu nhìn, tim nảy thịch một cái.

Ok, ông bố thì không nhịn được đi nhặt, ông con thì không nhịn được đi quét.

Một chân Bì Thiệu Đệ biến thành cái chổi quét quét phẩy phẩy mớ giao chân dưới đất qua một bên, ấy thế mà đôi mắt vẫn nhắm chặt, cố gắng không nhìn.

Nhậm Kiêu gọi anh giai mặt ngựa tới ban lệnh, bấy giờ cơn mưa giao châu ào ạt mới ngừng lại.

Thế nhưng các thị vệ nhịn được, các giao nhân trong thành tụ tập vây xem Nhậm Kiêu trở về thì lại không nhịn nổi, giao châu trút xuống như lũ tràn bờ đê, chỉ trong chớp mắt đã kéo cao GDP giao châu.

Nhậm Kiêu bịt mắt Bì Tụ Bảo chạy biến, Bì Tu cũng nhắm mắt chạy như điên, trong tay nắm một viên giao châu, tức giận mắng trời hỡi sao mình lại không khống chế được cái tay này!

Nhiều năm trôi qua, tuy khung cảnh Giao Nhân cung vẫn không thay đổi, thế nhưng bên trong được trang hoàng hiện đại hoá tựa như thay hình đổi dạng, wifi căng đét bao phủ khắp mọi nơi, điện nối tới bất cứ ngõ ngách nào, ngay cả nhà vệ sinh cũng được lắp đặt hệ thống sưởi ấm.

Nhậm Mã thao thao bất tuyệt giới thiệu cho Nhậm Kiêu những cải cách này đã mở ra sự tiến bộ phát triển của giao nhân cung hơn ba mươi năm qua, tâng bốc đến nỗi như đang miêu tả đào nguyên tiên cảnh, tốt đẹp không có chỗ nào để mà chê, đôi mắt anh chàng luôn nhìn Nhậm Kiêu, chờ đợi hắn khen ngợi một câu tốt.

Thế nhưng Nhậm Kiêu chẳng nói tốt cũng chẳng nói không tốt, bởi vì giữ ngăn Bì Tụ Bảo lao ra nhặt rác thải đã tiêu tốn hết sức lực toàn thân cua hắn rồi. Hiện tại hắn chỉ có thể khe khẽ gật đầu giục Nhậm Mã mau đi vào đại điện.

Vừa vào đại điện, mọi người đã dồn dập hành lễ, tiểu giao nhân vẫy vẫy cái đuôi đỏ, giơ tay nói: “Mọi người đứng dậy hết đi.”

Hai giao nhân đứng đầu hàng đưa mắt nhìn nhau, một trong số đó ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Kiêu, dường như đang chờ đợi ý chỉ của hắn.

“Hiện tại nó mới là giao nhân hoàng, đương nhiên là nghe theo nó, nhìn ta làm gì.” Nhậm Kiêu cau mày, nhìn vẻ mặt của tiểu giao nhân.

Mà tiểu giao nhân giờ phút này đang bày vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ, nó quẫy đuôi bơi tới bên cạnh Nhậm Kiêu nói: “Ngài bảo bọn họ đứng dậy đi, ngài là thái thượng hoàng, lợi hại hơn con!”

Nhậm Kiêu: …….?

Ê ê đừng có nhận vơ bố con gì nha, ta không nhận con cái gì đâu nha.

Không chờ hắn nói gì, giao nhân quỳ dưới đất đã hô to “Đội ơn bệ hạ” rồi đứng thẳng người dậy. Tuy nhiên đứng thẳng chưa được hai phút thì một người lại loạng choạng quỳ xuống, khóc lóc ỉ ôi, giao châu rơi rào rào, gào lên rằng: “Bệ hạ, ngài cuối cùng cũng trở về rồi! Xin ngài hãy làm chủ cho chúng tôi!”

Lão vừa lên tiếng, những người khác cũng hùa theo, ngọc lớn ngọc nhỏ tuôn rơi như mưa.

Bì Tu nhắm hai mắt lại, cảm nhận âm thanh của thiên nhiên, hắn tự nói với bản thân, không sao, chỉ là giao châu thôi mà. Chờ Bì Thiệu Đệ kết hôn rồi, những thứ này đều là của nó, quy ra thì cũng chính là của mình.

Đừng, lão Bì anh đừng có như thế.

Văn Hi vỗ vỗ vào tay hắn, nhìn Bì Tu với vẻ mặt cảm khái, nhủ thầm dù pháp lực mạnh thì sao, vẫn bị mê hoặc đó thôi, phải dùng hết sức lực mới có thể kháng cự lại bản năng.

Lão giao nhân quỳ dưới đất ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Nhậm Kiêu: “Bệ hạ, từ sau khi ngài đi, biên giới nhiều lần bị xâm phạm, chúng tôi cứ lùi rồi lại lùi, cuối cùng phải gắng hết sức phản kích mới giành lại được cố hương, vô số giao nhân bị thương và bỏ mạng….. Bệ hạ, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi thật sự biết sai rồi ạ.”

Nhậm Kiêu không nói gì, mà Bì Tụ Bảo thì mở mắt ra nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ thốt ra hai chữ: “Muộn rồi!”

Chổi Nhỏ nắm lấy tay Nhậm Kiêu, gỡ từng ngón từng ngón tay đang siết chặt của hắn ra, gương mặt nó lạnh lùng, hiếm khi không nói lắp: “Các người chê anh ấy xấu, đuổi anh ấy đi, giờ có chuyện thì lại muốn anh ấy trở về hả, đã muộn rồi!”

Ban đầu là mấy người đòi tách ra, giờ lại muốn dùng tình yêu đồng bào để cầu xin người ta quay về à? Làm gì có chuyện tốt như thế.

Tất cả giao nhân ở đây đều hiểu đạo lý ấy, nhưng vẫn mặt dày cầu xin, có thể thấy bọn họ đã đến bước đường cùng rồi.

Bọn họ nhìn Chổi Nhỏ, lại nhìn Nhậm Kiêu im lặng không nói gì, cuối cùng ánh mắt nhìn vào bàn tay hai người đang nắm chặt.

Lão giao nhân lập tức chuyển mục tiêu, dập đầu với Bì Thiệu Đệ: “Xin hoàng hậu minh giám! Ban đầu là do chúng tôi ngu muội nông cạn, chúng tôi đã biết sai rồi, nếu bệ hạ muốn trừng phạt, chúng tôi cũng cam nguyện chịu đựng, chỉ xin bệ hạ ra tay cứu lấy những tộc nhân bị giam giữ đó!”

Bì Tu hắng giọng nhắc nhở: “Thắng bé còn nhỏ đừng có bắt quàng quan hệ lung tung nha, nó là con trai của Tỳ Hưu, không có liên quan gì đến giao nhân các người đâu.”

Nhậm Kiêu cau mày hỏi: “Ta thấy lưới điện an ninh trong thành cũng đâu có ít, bạch tuộc tuần tra còn tăng cường thêm mấy cặp cơ mà, những giao nhân bị ép sản sinh giao châu đó là bị bắt đi như thế nào?”

Lão giao nhân đờ người, ấp úng nói: “Bọn họ tự…… tự đi ạ.”

Nhậm Kiêu khó hiểu: “Tự đi?”

“Vốn chỉ có một giao nhân bị lừa gạt thôi, nhưng có kẻ nói với họ là có một giao nhân nọ đi làm ăn kiếm được nhiều tiền lắm, nếu mà nhân rộng phát triển ra thì càng thu bộn tiền hơn, sau đó…….”

Nhậm Kiêu hỏi với vẻ mặt phức tạp: “Sau đó bọn họ bắt đầu lôi kéo người nhà, kéo cả bố mẹ anh chị cùng tham gia như lũ ếch cùng nhau nhảy tõm tõm tõm xuống mương chứ gì?”

Lão giao nhân dâng trào cảm xúc mãnh liệt, gật đầu lia lịa thưa: “Bệ hạ cao minh!”

“Cao minh cái con khỉ!” Nhậm Kiêu phát hỏa, “Đệt mợ nó cái này gọi là bán hàng đa cấp, đến đứa con nít phàm nhân ba bốn tuổi còn biết nữa kìa! Trước kia ta đã dặn các ngươi phải chịu khó đọc nhiều sách báo, quan tâm theo dõi tin tức ở thế gian, nhưng ta thấy có vẻ các ngươi chẳng nghe lọt chữ nào vào tai đúng không!”

“Có việc béo bở kiếm bộn tiền như thế thì sao người ta không làm, còn đến lượt lũ não cá chỉ có ký ức bảy giây, từ sáng đến tối chỉ biết dệt vải chảy nước mắt như các ngươi à? Cái chuyện như bánh nhân từ trên trời rớt xuống thế này, các ngươi dùng đuôi mà nghĩ cũng biết là Thiên Đạo éo tốt bụng như vậy chứ!”

Cả vùng biển đột nhiên chấn động.

Thiên Đạo: Đáy biển động đất núi lửa, cảnh cáo thẻ vàng lần một.

Vết sẹo và cả ngũ quan Nhậm Kiêu đều hơi hơi vặn vẹo, hắn hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng: “Có biết là kẻ nào lừa bọn họ đi không? Có biết những giao nhân đó bị nhốt ở đâu không?”

Lão giao nhân vội bẩm: “Có một người bị Nhậm Mã ngăn lại trên đường rời đi, bấy giờ chúng tôi mới phát giác sự việc này, kiểm tra đối chiếu nhân số trong tộc mới biết là xảy ra chuyện lớn. Sau đó vặn hỏi cụ thể, phát hiện khí tức của Đông Hải Long cung ở trên tín vật mà đối phương để lại…….”

Thấy lão nói càng lúc càng nhỏ, Nhậm Kiêu cười lạnh hỏi: “Nói đi, sao không nói nữa? Ta thấy các ngươi tên nào tên nấy cao to cường tráng, trông đâu giống yếu ớt vô dụng đâu, sao còn phải chờ ta đến hả?”

“Bệ hạ, mặc dù chúng tôi có thể đối phó với đám long tử đó, nhưng Đông Hải long vương đâu phải kẻ chúng tôi có thể chống lại được!” Mắt lão giao nhân đỏ hoe, lại chuẩn bị rớt một hạt nước mắt trân châu nữa, Bì Thiệu Đệ liền hừ một tiếng, khiến bọn họ kinh sợ chẳng dám ho he gì nữa.

Bì Thiệu Đệ: “Chuyện của mình thì tự đi mà giải quyết!”

Bì Tu nhắm mắt lại, nghĩ thầm đáy biển đúng là chốn phúc địa, nói hai câu chẳng hề lắp bắp tí nào luôn. Nếu mà tẹo nữa chữa khỏi được chứng nói lắp của thằng nhỏ thì hắn sẽ trao cờ khen thưởng cho đám giao nhân Đông Hải này.

Các giao nhân quỳ mọp bất động trên đất, tiểu giao nhân đuôi đỏ giằng ra khỏi tay giao nhân bên cạnh mình, bơi tới trước mặt Nhậm Kiêu, nhăn mặt nói: “Con biết trước đây bọn họ không đúng, thế nhưng mà…….”

Chổi Nhỏ không muốn cãi nhau với nhóc cá béo, bèn nhanh tay nhét viên kẹo vào miệng nó: “Người lớn nói chuyện, con nít chớ xía vô.”

Tiểu giao nhân nhai kẹo xong định nói tiếp, song lại bị Nhậm Kiêu ấn đầu xuống.

Nhậm Kiêu liếc lão giao nhân còn đang quỳ dưới đất: “Lấy tín vật mà giao nhân kia nhận được ra đây và nói địa chỉ gặp mặt cho ta.”

Lão giao nhân sững sờ, toan dập đầu lạy Nhậm Kiêu một cái, song đã bị hắn vung tay định thân trước.

Nhậm Kiêu nặn nặn cái mặt bánh bao của tiểu giao nhân đuôi đỏ, hờ hững nói: “Không phải giúp các ngươi, mà là ta với thằng nhóc này có duyên, nể mặt nó, ta đành lo việc bao đồng một lần vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.