Sau khi về cung Tâm Ngọc, Đức Dung công chúa liền sai Song Nhi đi thông báo cho Hoàng Hàn, còn nàng thì ngồi trong phòng đọc sách đợi hắn đến. Không lâu sau Song Nhi trở về bẩm lại rằng Hoàng Hàn đang vướng công vụ chừng hai canh nữa hắn mới đến được. Vậy là nàng lại giở áo cưới ra tiếp tục thêu. Thêu hết hơn nửa bông sen thì có cung nữ từ ngoài vào thông báo, người của tam hoàng tử đến hỏi xin bánh trôi. Đức Dung công chúa nghe vậy liền gọi Song Nhi mang bánh ra biếu. Song Nhi nghe lời mang bánh ra cửa cung Tâm Ngọc, vừa đưa bánh cho thái giám của tam hoàng tử xong thì thấy thái giám của tứ hoàng tử từ xa đi đến. Hắn tiến lại gần, mỉm cười hành lễ với Song Nhi.
- Chào Song Nhi cô nương!
Song Nhi cũng hành lễ đáp lại hắn, bảo hắn đứng đợi nàng một lát, nàng sẽ mang bánh ra ngay. Đang định quay người bước trở vào thì gã thái giám cất lời:
- Song Nhi cô nương xin dừng bước! Tiểu nhân đến không phải là lấy bánh trôi.
Song Nhi nhíu mày nhìn gã thái giám nọ, hỏi hắn không đến bánh trôi thì có chuyện gì. Hắn vẫn giữ nét cười trên môi, rút từ trong ống tay áo ra hai cái bọc giấy được gói cẩn thận bằng dây thừng.
- Tứ điện hạ có món đồ muốn tặng một vị cố hữu của công chúa, sai tiểu nhân mang đến.
Song Nhi nhíu mày đón nhận hai cái bọc giấy, chưa kịp đoán ra bên trong chứa thứ gì thì gã thái giám lại tiếp tục nói:
- Tứ điện hạ nói, ngài không còn nghĩ về chuyện cũ, mong công chúa yên tâm.
Nói xong gã thái giám liền cáo từ. Hắn vừa rời đi thì Song Nhi bước trở ngay vào trong cung Tâm Ngọc, dâng hai bọc giấy và truyền lại y những lời gã thái giám kia nói cho Đức Dung công chúa. Đức Dung công chúa nghe xong thì mím môi, chính tay nàng mở hai bọc giấy ra. Khi nhìn rõ thứ bên trong hai bọc giấy ấy, nàng thất thần mãi cho đến khi Hoàng Hàn tới.
Hoàng Hàn vừa bước vào phòng liền bỏ ngay chiếc mũ thái giám đội trên đầu xuống, lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống ghế tự rót cho mình một cốc trà, uống liền mấy cốc mới bắt đầu hỏi chuyện:
- Có chuyện gì mà công chúa gọi ta tới đây gấp vậy?
Hoàng Hàn năm nay 23 tuổi, là con trai thứ năm của thống lĩnh cấm vệ quân Hoàng Trấn, hiện đang làm chức đội trưởng nhỏ trong đội cấm vệ. Tính tình hắn phóng khoáng, không câu nệ lễ giáo, rất coi trọng tình cảm vậy nên hắn kết giao rất rộng, bạn bè có đủ loại người. Cha hắn thường nhìn hắn nhíu mày, mắng hắn “không có tiền đồ, suốt ngày giao du với đám hồ bằng cẩu hữu”. Hắn ngẫm lại cũng thấy đúng thật, so với 4 người anh kia, hắn quả không bằng.
Hoàng Hàn từ lúc 4 tuổi đã bị cha lôi vào thao trường của cấm quân luyện tập, tình cờ quen với tứ điện hạ Chu Doãn trong một lần ngài trốn thái giám lẻn đi chơi, rồi từ tứ điện hạ mới biết Đức Dung công chúa. Năm đó tứ điện hạ 4 tuổi, công chúa 5 tuổi, hắn 7 tuổi, tính đến nay cũng đã được 16 năm, tình cảm của hắn với hai người bọn họ kể ra cũng xứng với 4 chữ “ thanh mai trúc mã”. Tuy nhiên, trong hai chị em họ thì hắn thân thiết với Đức Dung công chúa hơn. Nàng dịu dàng, nàng xinh đẹp, hắn bị nàng cuốn hút và đó là lý do chính. Nhưng cũng một phần do vị tứ điện hạ tâm tư sâu hơn biển ấy khiến hắn xa cách không dám lại gần, hắn sợ một ngày 9 cái đuôi trắng của vị kia thò ra, siết cổ hắn cho đến chết.
Đức Dung công chúa lấy khăn tay đưa cho hắn:
- Huynh đi đâu mà mồ hôi nhễ nhại vậy? – Cuối tiết lập xuân vẫn còn se lạnh mà hắn lại chảy mồ hôi như mưa, Đức Dung công chúa thấy vậy liền hỏi.
Hoàng Hàn nhận khăn lụa từ Đức Dung công chúa. Chiếc khăn lụa màu trắng, nơi góc khăn thêu đóa sen thanh tao tinh khiết, trên khăn phảng phất tỏa ra mùi hương của nàng. Hắn không nỡ dùng để lau mồ hôi, liền tiện tay đút vào trong vạt áo, thấy nàng vẫn đang mỉm cười nhìn mình, hắn thầm thở một hơi rồi nói:
- Không giấu gì công chúa, ta đến thao trường ngoài cung giám luyện. Sau chuyện ám sát ở phủ tứ điện hạ, hoàng thượng liền ban thánh chỉ siết chặt kỷ cương trong thành, chấn chỉnh quân đội. Thẩm tướng quân nhận chỉ xong thì ban lệnh tăng cường độ luyện tập cho quân lính, lão già nhà ta nhân cơ hội này liền gửi ta qua đó. Ngày nào ta cũng luyện tập đến mệt mỏi rụng rời chân tay đây này.....
Hoàng Hàn vừa nói vừa không quên bộc lộ vẻ mệt mỏi của mình ra. Đức Dung công chúa thì mỉm cười nghe hắn nói, hắn nói xong liền bảo Song Nhi mang cây gậy đấm lưng của mình cho hắn mượn dùng tạm. Hoàng Hàn cầm cây gậy đấm lưng được mạ vàng ròng mà khóc thầm trong lòng. Ông hắn từng nói “hồng nhan họa thủy” cấm có sai. Nàng hiện tại “họa thủy” còn chưa thấy, nhưng “họa chết hắn” thì đã có rồi. Hắn mạo hiểm vì nàng, rồi vì chuyện mà nàng sai hắn làm khiến phụ hoàng nàng tức giận, khiến hắn lại bị “chịu tội”. Kết quả bây giờ chỉ được nhận cây gậy đấm lưng cứng nhắc này đây. Hoàng Hàn vừa dùng cây gậy đấm lưng vừa tự tưởng tưởng đó là bàn tay trắng trẻo mềm mại của Đức Dung công chúa. Tưởng tượng nhập tâm đến nỗi khóe miệng hắn chảy ra một dòng nước dãi lúc nào không hay, chẳng màng nghe nàng đang nói gì.
Đức Dung công chúa nào có biết Hoàng Hàn đang làm gì với đôi tay của nàng trong đầu hắn. Trông hắn như người mất hồn, miệng còn chảy dãi thì quan tâm hỏi:
- Hoàng Hàn, huynh đói phải không?
Hoàng Hàn thấy Đức Dung công chúa dùng ánh mắt dịu dàng lo lắng nhìn mình, tim liền đập như trống kêu oan ở công đường bên Hình bộ, mắt si mê nhìn nàng mà cứ vô thức gật đầu. Đức Dung công chúa sai Song Nhi mang một phần bánh trôi lên cho hắn. Bánh trôi vừa trắng vừa tròn khiến tâm tư hắn nổi lên ý đồ bất chính.
- Tay ta bận rồi, công chúa đút cho ta được không? – Hắn vừa nói vừa ra sức cầm gậy đập lưng đập lên vai, trong lòng nghĩ thầm “Ta cực khổ vì nàng như vậy, nàng phải cho ta một chút phúc lợi chứ!”
- Ngài có thể dùng tay còn lại! – Song Nhi nhận ra ý đồ của hắn, nhanh nhảu nói.
- Không phải tay thuận thì sao cầm thìa được.
- Vậy... vậy để nô tỳ đút cho ngài.
Hoàng Hàn lườm nguýt Song Nhi. Song Nhi cũng không vừa đáp trả lại hắn. Nàng ghét cái gã cà lơ phất phơ này, 23 tuổi rồi không thèm chịu cưới vợ, suốt ngày bám dính lấy công chúa. Nàng sợ một ngày vì hắn mà thanh danh của công chúa bị tổn hại, đặc biệt trong thời kỳ nhạy cảm này, nỗi sợ ấy càng lớn hơn.
- Được rồi, Song Nhi, em lui ra đi! Ta có việc cần nói với Hoàng Hàn.
Song Nhi ấm ức hành lễ trong cái nhếch miệng của Hoàng Hàn dành cho nàng. Nàng không quên lườm cảnh cáo hắn thêm một lần nữa trước khi lui hắn ra ngoài. Đức Dung công chúa cầm bát lên, bắt đầu đút cho hắn, từng thìa từng thìa một.
- Vừa nãy Doãn hoàng đệ sai người đến đây đưa đồ, nhờ ta chuyển cho một vị cố hữu. – Nàng nói.
- Cố hữu? Công chúa và điện hạ có bạn bè cũ nào vậy? Sao ta không biết nhỉ?
Đức Dung công chúa thở dài, thọng vào miệng hắn thìa bánh cuối cùng, người này từ nãy tới giờ chẳng chịu tập trung nghe nàng nói gì cả.
- Ta không nghĩ huynh ngốc đến vậy! Trong cấm cung này, người mà ta và Doãn hoàng đệ cùng thân thiết có mấy người? Người ấy mà lại rời xa bọn ta có mấy người?
Hoàng Hàn khó nhọc nhai, bánh trôi nước ngọt vậy mà sao hắn cảm thấy nhạt nhẽo. Hắn lại khiến nàng buồn rồi. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết vị cố hữu ấy là ai.
- Tứ điện hạ gửi cái gì cho Tịnh muội vậy? – Hắn mở miệng hỏi.
Đức Dung công chúa đi lấy hai bọc giấy mở ra đưa cho hắn nhìn.
Hoàng Hàn xem xét những thứ trong hai bọc giấy kia. Một bọc gói thuốc, một bọc gói mứt sơn tra. Hắn từng học y lý trong quân đội nên biết thuốc này, mứt này dành cho ai. Hắn sửng sốt nói:
- Đây chẳng phải thuốc dưỡng thai sao? Chẳng lẽ...
Đức Dung công chúa tức giận đập bàn, cắt đứt câu nói của Hoàng Hàn. “ Chẳng lẽ Tịnh muội có con với tứ điện hạ sao?!”. Đây là câu nói nàng không muốn nghe nhất.
- Công chúa, nàng hãy bình tĩnh! Chuyện này chắc gì đã thật. – Hoàng Hàn mở miệng nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Đức Dung công chúa yếu ớt nói, thanh âm của nàng hơi run lên:
- Không! Chuyện này là thật. Tịnh muội ở trong phủ hoàng đệ lâu như thế...
- Công chúa, nhưng người Tứ điện hạ yêu không phải muội ấy – Hoàng Hàn nói với giọng chắc nịch. – Và không có chuyện ngài ấy khiến Tịnh muội mang thai để ràng buộc muội ấy, dày xéo muội ấy đâu.
- Huynh nói cái khỉ gì vậy? – Đức Dung công chúa đã tức giận đến nỗi quên đi lễ giáo thường có của mình mà buông lời sỗ sàng.
- Công chúa muội vừa nói từ... – Hoàng Hàn ngỡ ngàng nhắc lại, rồi hắn nghĩ tới chuyện gì đó mà mở miệng to tiếng quát tháo – Lại tại con ranh con Như Tịnh ấy dạy hư muội... nhưng mà thế này cũng rất đáng yêu a!
Đức Dung công chúa cầm cây gây đấm lưng gõ vào vai hắn một cái rõ đau khiến hắn phải nhảy dựng lên suýt xoa, rồi nàng đoan trang ngồi chỉnh sửa y phục:
- Ngồi xuống nghiêm túc nghe ta nói!
- Vâng ạ!
- Ta nghĩ Doãn hoàng đệ yêu Tịnh muội! - Đây là một câu khẳng định.
- Vậy... vậy sao? – Hoàng Hàn không tin lắm, hắn hỏi Đức Dung công chúa – Vậy hiện tại muội ấy đã mang thai con của tứ điện hạ rồi, ta có nên đón muội ấy về không? Dù sao cũng là dòng dõi hoàng thất, không thể để lưu lạc ở bên ngoài...
Đức Dung công chúa trầm ngâm. Vì không muốn bất cứ ai biết chỗ ở hiện tại của Như Tịnh, nên đêm ấy, sau khi Hoàng Hàn đưa Như Tịnh thoát khỏi phủ tứ hoàng tử, đưa nàng đến một nơi bí mật, Đức Dung công chúa đã cắt đứt mọi liên lạc với Như Tịnh, cắt đứt mối ràng buộc của Như Tịnh với hoàng tộc này. Nhưng, Đức Dung công chúa nhớ lại nụ cười kia, nụ cười chân thật của hoàng đệ nàng. Nếu là nói đây tất cả đều là kế sách của Doãn hoàng đệ, khiến nàng mang Như Tịnh trở lại bên cạnh hắn, khiến nàng lại để muội muội thân thiết cho đệ đệ ruột thịt tiếp tục dày vò, thì hoàng đệ quả thật đáng đánh đòn.
- Sáng nay ta có gặp Doãn hoàng đệ. Trong lúc hành lễ, hoàng đệ đã vô tình làm rơi một con búp bê. Ta biết con búp bê đó, đường kim mũi chỉ, cách khâu vá rất giống với con búp bê Tịnh muội đã làm tặng ta. Hoàng đệ cầm con búp bê mỉm cười. Ta biết nụ cười ấy, nụ cười khi phụ hoàng nhìn bức tranh vẽ vị Hoàng quý phi đã mất, là nụ cười hoài niệm, nụ cười mong nhớ... Ta... – Nàng ngập ngừng đôi chút, giọng run rẩy – Nếu tất cả là thật...
Nếu lời nói đó là thật, nếu tình yêu là thật, nếu chuyện mang thai là thật thì nàng có nên đưa Tịnh muội trở về không?
- Nếu nàng nói là thật thì đó là thật! – Hoàng Hàn ôm Đức Dung vào lòng vỗ về - Nhưng ta chỉ sợ dù đó là thật, thì chính tứ hoàng đệ của nàng vẫn chưa nhận ra đó là thật!
Không ai hiểu Đức Dung công chúa nghĩ gì hơn Hoàng Hàn. Hắn biết, tất cả mọi điều đều là giả dối riêng nụ cười đó là chân thật, đó mới là điều nàng đang lo nhất. Nếu như vậy, Tứ hoàng đệ sẽ rất đáng thương, Tịnh muội cũng vậy, nàng không muốn hai người lại tiếp tục đau khổ vì nhau!
- Không! – Đức Dung công đứng phắt dậy, rời khỏi cái ôm của Hoàng Hàn, lớn tiếng nói – Nếu tất cả là thật ta cũng không đưa muội ấy về! Năm đó chính hoàng đệ nghi ngờ Tịnh muội là gián điệp, để muội ấy ở lại hoàng cung này. Rồi lại cướp muội ấy khỏi ta, dày vò muội ấy. Bây giờ muội ấy được tự do bay nhảy rồi, chắc chắn sẽ gặp được hạnh phúc của riêng mình, dính đến hoàng thất đều là xui xẻo. Ta sẽ không đưa muội ấy trở lại!
“Ta sẽ đợi, đợi đến khi hoàng đệ nhận ra. Đợi đến khi đệ ấy biết coi trọng người mình yêu!”
- Không... không đưa về sao? - Hoàng Hàn trong lòng tiếc hùi hụi vì không thể tiếp tục ăn “đậu hủ” của Đúc Dung công chúa nữa, bên ngoài thì run rẩy nhìn uy thế của công chúa nhà mình. Hôm nay là lần đầu tiên hắn được thấy những vẻ đáng yêu chưa từng có của công chúa, thật đáng để cho hắn ăn mừng – Không đưa về thì không đưa về, ta ủng hộ công chúa!
- Đúng vậy, không đưa về!
- Vậy chuyện muội ấy có thai có nên đi xác nhận lại?
- Không! Đi xác nhận lại sẽ lộ ra chỗ ở của muội ấy, không đi! – Đức Dung công chúa tao nhã nhấp một ngụm trà rồi nói - Ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với huynh, có liên đến đội cấm vệ thân tín!
Việc đưa Như Tịnh trở lại cứ thế mà kết thúc tại đây. Với Đức Dung công chúa là vậy, nhưng với Hoàng Hàn lại khác. Sự thật là hắn có một bí mật chưa dám nói với Đức Dung công chúa, hắn không muốn nàng lo nghĩ nhiều thêm, nguyên chuyện chuẩn bị lễ cưỡi cũng khiến nàng mệt mỏi rồi. hắn biết Như Tịnh sắp làm gì, cô chưa hẳn đã cắt đứt tất cả với hoàng tộc này. Hắn cần phải xác nhận chuyện mang thai là thật hay giả. Nếu là thật hắn sẽ không để cô tiếp tục làm cái việc đó, quá nguy hiểm, nếu có chuyện gì xảy ra với cô, với con của cô thì Đức Dung công chúa sẽ rất đau buồn.
Còn về phía tứ hoàng tử Chu Doãn, thật ra hắn không biết Như Tịnh có mang thai hay không. Hắn muốn xác nhận điều đó nên đã bày ra kế sách này để biết nơi ở hiện tại của cô. Nhưng cái mà hắn không thể đoán rằng chính là tình thương của hoàng tỷ dành cho hắn nhiều hơn là hắn nghĩ. Và vị nhị hoàng tỷ luôn tuân thủ lễ giáo của hắn lại coi trọng thân muội muội kia hơn giọt máu của hoàng thất. Nhưng điều hắn không thể ngờ tới nhất là nụ cười của hắn. Vì nụ cười này mà bao kẻ dấy lên tâm tư trong lòng.