Quân Có Bệnh Không

Chương 21




Đêm trăng thanh, Tô phủ.

Bên trong noãn lô thêm vào mấy muỗng hương, khói xanh từng sợi từng sợi chầm chậm bốc lên tiêu tán. Tô Thế Dự nắm thật chặt dây đàn mộc cầm, tiện tay đánh lên mấy âm tiết, như suối chảy nhẹ nhàng vang lên. Y ở trước án đứng yên chốc lát, nhẹ giọng thở dài nói: “Đêm khuya sương dày, các hạ không mời mà tới, là có chuyện gì?”

Ngoài phòng chợt vang lên tiếng huyên náo, cửa sổ chạm khắc chầm chậm từ ngoài đẩy vào, cùng tiếng cười cười nói nói: “Nếu là nói đến hái hoa, ngươi sẽ làm gì?” Ánh trăng chênh chếch chiếu xuống tóc mai người ở trong phòng, hắn ngón tay trắng thuần ôm lấy bệ cửa sổ, dựa trên cửa sổ mặt mày mang ý cười nhìn vào. Tô Thế Dự đi đến bên cửa sổ, trầm mặc nhìn thẳng hắn một lúc lâu: “… Tại sao là ngươi.” “Vì sao không thể là ta?” Sở Minh Duẫn nói. “Sở đại nhân đêm khuya tới chơi, tại sao không gọi người thông báo?” Tô Thế Dự hỏi. “Định cho ngươi niềm vui bất ngờ nha.” “…” Tô Thế Dự nói, “Y quán ở ngoài phía tây ba dặm.” “Ta đây là bệnh tương tư, ngươi không tự mình đến trị cho ta sao?” Sở Minh Duẫn giơ tay tùy ý cầm lên một sợi tóc đen tản mạn rơi ở trên đầu vai Tô Thế Dự, phát hiện còn hơi mang theo chút hơi ẩm, lại tiếp tục nhấc mắt nhìn về phía Tô Thế Dự, y khoác ngoại bào, ánh trăng tinh tế mà phác hoạ ra thân hình gầy gò của y, dừng trên xương quai xanh rơi xuống bóng tối. Sở Minh Duẫn cười nhẹ nói: “Xem ra xác thực đến không phải lúc, ta nếu như đến sớm hơn chút, có phải là vừa vặn có thể thấy ngươi tắm rửa?” Tô Thế Dự đem tóc từ trong tay hắn rút về, lạnh nhạt nói: “Vào nhà nói chuyện.” Lại dừng trong phút chốc, mắt thấy Sở Minh Duẫn sắp trực tiếp đè cánh cửa xuống nhảy vào, bất đắc dĩ đến cực điểm, “… Cửa ở bên cạnh.” Sở Minh Duẫn ngại phiền phức tựa như liếc y một cái, thu tay về vòng qua một bên, vừa đẩy cửa vào nhà vừa than thở dằng dặc nói: “Hẹn hò nơi nào còn phải đi vào bằng cửa chính, Tô đại nhân thật đúng là cực kỳ không có tình thú.” Tô Thế Dự đã đem ngoại bào mặc xong, một bên châm trà vừa nói: “Nếu như trèo qua cửa sổ được xem là tình thú, vậy chẳng lẽ mấy tên kẻ trộm ở trong mắt Sở đại nhân đều là tuyệt đại giai nhân?” “Trong mắt ta không phải chỉ có ngươi sao?” Sở Minh Duẫn cười tủm tỉm nói. Tô Thế Dự đưa chén trà tới trước mặt hắn, nói: “Lời nói đùa vẫn xin miễn đi, Sở đại nhân đến đây vì chuyện gì?” Sở Minh Duẫn tiếp nhận trà nâng trong tay, mạn bất kinh tâm nói: “Nhớ ngươi thôi.” “… Thứ cho ta nói thẳng, Sở đại nhân vẫn nên từ bỏ thói quen nhìn trái nhìn phải của mình rồi nói mới thỏa đáng.” “Ta không thể tới thăm ngươi một chút sao?” Sở Minh Duẫn hỏi ngược lại. “Nếu là như vậy, ” Tô Thế Dự dừng một chút, đứng dậy đi ra ngoài, “Y theo tiên phụ răn dạy, ban đêm trong phủ ta không âm thầm gặp khách. Tuy rằng thất lễ, mà Sở đại nhân cũng đã gặp được ta, ta sai người đưa ngươi hồi phủ.” “Này — ” Tô Thế Dự dừng chân, nhìn lại cười nói: “Sở đại nhân nhớ tới chuyện gì?” Ngươi như thế, chẳng trách đến bây giờ cũng chưa từng thú thê, Sở Minh Duẫn thầm than một tiếng, trực tiếp mở miệng nói: “Ngươi còn nhớ tòa trạch kia của Tống Hành?” Tô Thế Dự ngồi xuống đối diện hắn, “Tất nhiên nhớ, làm sao vậy?” “Ta nghiên cứu cái đồng phù kia nhiều ngày cũng không nhìn ra được chút gì, đột nhiên nghĩ đến mấy cơ quan trong tòa trạch kia, nói không chừng sẽ có chút manh mối.” Sở Minh Duẫn nói, “Tô đại nhân có bằng lòng nói với Lục Sĩ một tiếng, đem tòa trạch kia giao cho thủ hạ của ta?” “Tòa trạch kia bỏ trống cũng vô dụng, chuyện này không thành vấn đề. Bất quá, ” Tô Thế Dự nhìn hắn, cười nói, “Đây cũng không phải chuyện gì gấp, Sở đại nhân vì sao không chờ ngày mai lại bàn, lại muốn đến quý phủ của ta vào ban đêm? Ta còn tưởng là ngươi có ý đồ xâú mang người xông vào.” Tâm mang ý đồ xấu Sở Minh Duẫn nhấp một ngụm trà, mặt không biến sắc nói: “Không phải đã nói là ta đến hẹn hò sao?” Nhân màn đêm mà đến, hắn đương nhiên là có mưu đồ. Thủ hạ đi tra xét Tô Thế Dự lâu như vậy đều không có tiến triển, Sở Minh Duẫn đơn giản mượn cơ hội tự mình đến một chuyến. Thời điểm Tô Thế Dự chú ý đến hắn ở ngoài cửa sổ, hắn cũng đã vòng qua Tô phủ vài lần tránh được thị vệ, trong phủ bình thường đến cực điểm, không hề có dấu vết có cơ quan, càng không như hắn bố trí ám vệ ở mọi nơi, kết quả bên trong dự liệu, lại làm người càng thêm hoang mang. Bất quá dùng biện pháp đùa giỡn ứng phó với Tô Thế Dự cũng thật là mười lần như một. Tô Thế Dự nhìn chằm chằm vẻ mặt Sở Minh Duẫn trong chốc lát, rũ mắt xuống hời hợt bỏ qua đề tài kia, “Tòa trạch sẽ giao cho Thái úy phủ quản lý sau, bất kể là Hình bộ hay Ngự Sử đài nhúng tay vào can thiệp cũng không tốt. Vậy nếu như có manh mối, Sở đại nhân dự định làm sao báo cho ta?” Sở Minh Duẫn đầu ngón tay nhẹ vân vê trên miệng chén, không để ý nói: “Ngươi nếu không tin ta, có thể cùng ta đi nhìn một chút.” “Ta nào có nói như vậy, ” Tô Thế Dự nhẹ nhàng cười cười, ngước mắt nhìn hắn, “Ta đương nhiên tin tưởng Sở đại nhân.” “Sư ca?” “… Hả?” Sở Minh Duẫn phục hồi tinh thần lại, liếc nhìn Tần Chiêu, vén mành nhìn ra bên ngoài, mới phát giác đã đến trước viện Tống Hành. Tô Thế Dự làm việc xưa nay gọn gàng, bất quá chỉ trong một ngày đã thương lượng xong. Sự tình tuy rằng thuận lợi, nhưng Sở Minh Duẫn mỗi khi nghĩ lại vẻ mặt Tô Thế Dự lúc y nói tin hắn, trong lòng lúc ẩn lúc hiện tổng cảm thấy thoáng chút sợ hãi. Nếu nói hắn trước đây còn vô liêm sỉ cho rằng Tô Thế Dự sẽ không phát hiện ra tính toán của hắn, thì bây giờ hắn có bấy nhiêu kiêng dè. Sở Minh Duẫn cùng Tần Chiêu xuống xe đi vào trạch viện, một đường đi về phía thư phòng, nhóm ảnh vệ không tiếng động đi theo ở phía sau. Theo đêm đó Đàm Kính nói, kẻ giả trang Tống Hành biết được tin mưu kế thất bại không phải trực tiếp rời đi mà trái lại đi về thư phòng, nếu không phải lối ra thư phòng bị bịt kín đem hắn và Tô Thế Dự giam ở trong địa lao, vậy hiển nhiên mang ý nghĩa còn có đồ vật khác quan trọng còn ở đây. Bên trong thư phòng trang trí như trước, chỉ là đã lâu không có người nên tích chút bụi mỏng. Sở Minh Duẫn tỉ mỉ đánh giá lối ra địa lao sau giá sách, ảnh vệ sau lưng tìm tòi xung quanh bỗng nhiên lên tiếng: “Chủ thượng.” “Hả?” Sở Minh Duẫn quay người đi tới. Ảnh vệ cung kính lui lại, hắn liền thấy được dấu ở sau giá gỗ sách cổ phía trên có một chỗ lõm xuống, đường viền có chút quen mắt. Sở Minh Duẫn đem đồng phù đặt vào, vừa khớp, chỉ nghe trong không gian yên tĩnh bỗng nhiên ‘Cùm cụp’ một tiếng vang giòn, cơ quan phát động âm thanh chậm rãi nâng lên, trước mặt hai bên giá sách mở ra, ở trong đó không những không phải một mảnh đen nhánh, mà còn phát ra ánh sáng rực rỡ còn kém chút lung lay mắt người. Vàng khối sáng lấp lánh, từng cái từng cái chồng lên xem chừng chiếm hết nửa căn phòng đá. Dù là Sở Minh Duẫn cũng không khỏi híp lại con mắt cảm thán, “Nguyên lai kho bạc của sòng bạc là ở đây, so với ta còn nhiều tiền hơn. Nhìn tương đối, ta những năm này kỳ thực cũng không vơ vét bao nhiêu của cải, ngươi cảm thấy như thế nào?” Hắn hơi nghiêng đầu hỏi Tần Chiêu. Tần Chiêu mặt không thay đổi nhìn hắn. Một bên khác phòng đá bày một loạt giá sách, mặt trên xếp không ít sách. Sở Minh Duẫn tiện tay cầm một cuốn sách lật qua lật lại, hơi kinh ngạc, liền cầm lấy mấy quyển khác lật xem, lập tức câu lên một tia tiếu ý sâu xa. Trên sách ghi lại lý lịch quan viên ở kinh đô và mấy vùng lân cận, mỗi sách một người, từ cuộc đời từng trải, đến gia quyến thê nhi, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng được viết vào, có thể thấy được dụng tâm sưu tập. Từ cái chết của Trần Huyền Văn, đến chuyện của Tống Hành, lại tới vụ án Cực Nhạc lâu, bây giờ đã có thể khẳng định có cùng nguồn gốc, hơn nữa đối phương quả thật là đã trù tính rất lâu, khí thế rào rạt. “Được, ” Sở Minh Duẫn mở miệng, phân phó ảnh vệ nói: “Tất cả chỗ sách này vận chuyển vào trong phủ, vàng khối bên kia các ngươi theo nhu cầu mỗi bên, động tác nhanh chút, chờ ta nói cho Tô Thế Dự, những thứ này tất cả đều phải đưa cho Lý Duyên Trinh tiêu xài.” Ảnh vệ xưng phải, nhất trí mà tiến lên chuyển sách. Sở Minh Duẫn thu hồi ánh mắt, mạn bất kinh tâm rơi vào trang sách trong tay, “Phía hữu Phù Phong, Trịnh Uyển…” Trong đêm khuya chợt vang lên tiếng gõ cửa. “Đại nhân, ” người ngoài cửa nói, “Thuộc hạ có việc gấp bẩm báo.” Trịnh Uyển nghe tiếng thả xuống công văn, đứng dậy mở cửa: “Có chuyện gì…” Trong đình đã có hai, ba thi thể, hắc y nhân che mặt đứng ở trước cửa, chậm rãi ngẩng đầu. Một đạo bạch quang hiện ra, trên ngực băng lãnh đau nhói, Trịnh Uyển phản ứng không kịp cúi thấp đầu, chỉ thấy dao sắc đi vào khoang ngực, tiếng la hét chưa đến miệng hắc y nhân đã rút dao lùi về sau, điểm nhẹ mũi chân, biến mất trong nháy mắt. Trịnh Uyển lung lay loáng một cái, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, ngửa mặt ngã trên mặt đất. Phía chân trời trăng lạnh không hề một tiếng động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.