Từ Ninh cung
”Thái hậu, tiểu quận chúa năm tuổi rồi, không nên để hoàng thượng chăm sóc nữa” Lăng Quý Phi cười duyên nói.
”Đúng vậy nương nương, hoàng thượng quốc sự bận rộn khó có thể chăm sóc quận chúa chu toàn” Lệ phi phụ hoạ.
”Không cần, giao Bảo Bảo cho người khác chăm sóc ai gia không yên tâm” Thái hậu nghiêm mặt nói “ai gia tin rằng hoàng thượng sẽ chăm sóc tốt Bảo Bảo“.
Hừ, bọn chúng cho rằng bà già lẩm cẩm hay sao, cái gì mà lo lắng cho Bảo Bảo. Không phải thấy Tung Nhi yêu thương Bảo Bảo, sợ Bảo Bảo giành hết sủng ái cùng với bận rộn quốc sự không có thời gian ban mưa móc cho chúng hay sao.
”Phụ hoàng, tổ mẫu thật lợi hại” Bảo Bảo kéo kéo tóc Tần Đế nói.
Tần Đế cưng chiều vỗ vỗ đầu Bảo Bảo, trong lòng đang nghĩ cách thu hoạch đám nữ nhân bên trong.
Bọn họ thực to gan, bình thường đấu đá đủ trò. Trẫm mặc kệ. Nhưng lần này dám đụng đến vẩy rồng của hắn. Bảo Bảo chính là vẩy rồng của hắn.
Ra hiệu Tiểu Lý Tử thông báo, Tần Đế ôm Bảo Bảo bước vào.
”Hoàng thượng giá lâm” nghe thấy tiếng, đám phi tần nhanh chóng bày ra tư thế tự cho là quyến rủ hành lễ.
”Thần thiếp tham kiến hoàng thượng”
”Tần thiếp tham kiến hoàng thượng”
”Nô tài nô tỳ tham kiến hoàng thượng”
”Nhi thần thỉnh an mẫu hậu” “Bảo Bảo thỉnh an tổ mẫu”
”Phì” một lớn một nhỏ, một lạnh lùng một đáng yêu cùng làm một tư thế thỉnh an giống nhau trông thực buồn cười. “Haha, không cần đa lễ, Bảo Bảo hôm nay thực đáng yêu”
”Hôm nay tổ mẫu cũng rất xinh đẹp”
”Miệng thực ngọt”
Đám cung phi giữ nguyên tư thế nửa quỳ nhìn tổ tôn hai người hơn một khắc. Phấn son trên mặt cũng bị mồ hôi lau hết.
”Các ngươi thực to gan. Ai cho các ngươi tư cách muốn nuôi dưỡng Bảo Bảo, hử?” Tần Đế tức giận vỗ bàn.
”Nếu rảnh rỗi như vậy thì chép kinh phật cầu cho quốc thái dân an đi. Chính tay chép. Lui xuống đi”
”Thần thiếp tuân lệnh”
Đám phi tần mặt mũi tái mét nối đuôi đi xuống. Trong lòng oán hận Tiểu Bảo Bảo thêm mấy phần.
Sáng hôm sau.
Trước cửa Cần Chính Điện
”999, 1000, 10001,...”
”Tiểu quận chúa, ngài đừng đi qua đi lại nữa, nô tỳ bị ngài làm chóng mặt rồi” Cát Tường xoa xoa đầu.
”Tiểu quận chúa, sắp hạ triều rồi” Như Ý phụ hoạ.
”Lúc nãy ngươi cũng nói như vậy, bản quận chúa không biết đếm bao nhiêu một ngàn nữa” Bảo Bảo bĩu môi.
”Tiểu q...” “Hạ triều rồi” Bảo Bảo vội vàng chạy tới cửa.
”Kẹt” cánh cửa mở ra. Dẫn đầu là một thiếu niên hơn mười tuổi. Tiểu Bảo Bảo ôm chầm thiếu niên.
”Thái tử ca ca, huynh về rồi”