Quận Chúa Sủng Thê

Chương 32




Trưởng công chúa hiểu rõ tâm trạng lúc này của Cố Ly, nhưng vẫn có ít lời nhắc nhở: "Ly Nhi, con báo thù cho mẫu thân vốn không có gì đáng trách, nhưng ta phải nhắc nhở con một câu, Võ Tư Nhiên là tiểu thư Võ Ninh Hầu phủ, là đại phu nhân Cố gia, nàng còn một vị tỷ tỷ ở trong cung, được phong làm Hiền phi. Người như vậy không phải con muốn động là có thể động. Cho dù con võ công cao cường, có thể gϊếŧ được Võ Tư Nhiên nhưng đến cuối cùng sẽ chọc phải phiền phức lên người." Trưởng công chúa tiếp tục: "Ly Nhi, xin lỗi con, trong chuyện này ta không có cách nào trực tiếp ra tay giúp con, nhưng con có thể đi báo quan." trưởng công chúa không hi vọng Cố Ly chọc phải phiền phức.

Cố Ly cúi người hành lễ: "Đa tạ điện hạ vì con mà suy xét, ý con đã quyết, cũng sẽ không hành sự lỗ mãng. Điện hạ yên tâm, con biết mình nên làm thế nào. Chỉ là..." Cố Ly ngẩng đầu nhìn trưởng công chúa: "Tình cảnh bây giờ, điện hạ xác định còn muốn nhận con làm nghĩa nữ sao?" Dù sao tương lai của nàng sẽ là nữ tử gϊếŧ chết kế mẫu, đây là hành vi không được thế gia chấp nhận.

Trưởng công chúa nắm tay Cố Ly:

"Đứa nhỏ ngốc này, chuyện này sao có thể trách con được. Ta chỉ hi vọng con có thể bảo vệ tốt chính mình, đừng hành sự quá xung động. Hơn nữa tiếng 'mẫu thân' này, con trốn không thoát đâu."

Cố Ly đỏ mặt, phần tình cảm ấm áp, dù sao nàng không quen.

"Con còn muốn trở về Cố gia?" Xem Cố Ly như nữ nhi của mình, trưởng công chúa rất khó không thương tiếc cô nương luôn tự cường trước mặt này.

"Dạ, tất nhiên." Ánh mắt Cố Ly trở nên kiên định, "Trước nay con chỉ cảm thấy Cố gia đối với con mà nói có cũng được không có cũng được. Lúc này, Cố gia đối với con mà nói vô cùng quan trọng." Khóe môi Cố Ly cong lên, cười giống như đóa hồng nhuộm máu, tươi đẹp cực kỳ.

Trưởng công chúa biết chuyện liên quan đến tình thân thù hận, không có cách nào khuyên giải. Hơn nữa nghĩ đến thân thế của Cố Ly, trưởng công chúa cũng không nguyện để Cố Ly ủy khuất chính mình:

"Ly Nhi, cho dù ra sao, con cũng phải chăm sóc tốt bản thân, có việc sẽ có phủ trưởng công chúa giúp con."

"Đa tạ điện hạ." Cố Ly cúi người hành lễ, vốn định rời khỏi, nhưng nhớ đến lời hứa với Tần Tê, nàng đành thôi. Quả thật cùng trưởng công chúa ra ngoài chọn vải vóc.

Đồ phủ trưởng công chúa dùng, đều là hoàng thương trong hoàng cung đặc biệt phụ trách cung ứng, chọn mua đều là nguyên liệu thượng hạng giống như trong cun,g chỉ dùng hàng độc nhất vô nhị, chỉ là dùng quá nhiều khó tránh khỏi cũng sẽ chán. Hôm nay, trưởng công chúa muốn thay đổi một chút, cũng là để Cố Ly tạm thời quên đi chuyện thù hận.

Kinh thành, Thụy Hòa Trang.

Đây là cửa hiệu tơ lụa lớn nhất kinh thành, cũng là cửa tiệm cung cấp cho trong cung, Lão bản họ Sài, lúc đoàn người của trưởng công chúa đến, lão bản không ở đó, chỉ có chưởng quỷ của cửa tiệm đang bận rộn. Chưởng quỹ vừa thấy trưởng công chúa giá đáo liền lập tức nghênh đón, dẫn trưởng công chúa vào phòng riêng bên trong, mang từng xấp vải vóc mới nhất vào cho trưởng công chúa xem qua.

"Ly Nhi, con cũng tới xem thử, thích chất liệu nào?" Trưởng công chúa nhìn các xấp vải xếp thành một hàng trước mặt, nên gọi Cố Ly đến chọn.

Cố Ly đối với những thứ này hoàn toàn không biết gì, lúc ở thư viện Phi Viện Tân, mỗi năm cũng sẽ may quần áo mới. Mấy năm qua, y phục của nàng không hề ít, vốn không cần may thêm. Một ít y phục vừa người cũng đều là Giang Phong Mẫn chuẩn bị cho nàng, nàng chưa từng hao tổng một chút tâm trí về phương diện này.

Nhìn biểu cảm trên mặt Cố Ly, trưởng công chúa thở dài nói: "Con đó, cũng nên biết trang điểm cho mình, nữ tử luôn thích làm đẹp cho mình. Thân là nữ tử, ngay cả không vì lấy lòng người khác, dung mạo cũng nên coi trọng, chí ít tốt cho tâm tình của chính mình. Ly Nhi, ta biết tâm con không ở đây, nhưng nữ hài tử nên được nuông chiều, đừng cô phụ dung mạo của mình." Đây là lời mẫu thân ân cần dạy dỗ nữ nhi, trưởng công chúa nhìn ra trong quá trình trưởng thành của Cố Ly tuy học rất nhiều bản lĩnh nhưng lại khiếm khuyết sự chăm sóc và quan tâm của mẫu thân.

Cố Ly gật đầu, nàng tán thành lời của trưởng công chúa nhưng.... nàng thật sự không biết những thứ này:

"Tạ điện hạ nhưng con thật sự không biết."

"Ta sẽ từ từ dạy con." Trưởng công chúa là một nữ nhân yêu cầu rất cao, xuất thân của nàng, phu gia của nàng để cho nàng có tư cách có một cuộc sống như vậy. "Ly Nhi, con thích màu gì?" Những ngón tay mảnh khảnh của trưởng công chúa lướt trên các xấp vải vóc, dường như đang đắn đo.

"Màu trắng." Y phục của Cố Ly luôn lấy đơn giản làm chủ đạo. Đối với màu sắc nàng cũng không có kén chọn. Nếu như nhất phải lựa chọn thì màu trắng vẫn được lựa chọn đầu tiên. Nguyên nhân cũng chỉ là màu trắng đơn giản, phối màu gì cũng hợp.

Trưởng công chúa quan sát Cố Ly, nói: "Dung mạo diễm lệ, màu trắng thì quá thuần." Tay nàng đặt xuống xấp gấm màu đinh hương, Cố Ly nhìn thấy liền cau mày, trưởng công chúa sẽ không chọn màu này cho nàng đâu?

"Đây là màu Tê Tê yêu thích. Nàng ấy à, thích màu sắc tươi đẹp, nhưng lại nói màu sắc quá tươi tắn, mặc vào cảm thấy nặng nề. Kiểu màu sắc này thì tốt nhất, nhẹ nhàng linh hoạt, thích hợp nhất với tiểu cô nương như Tê Tê." Trưởng công chúa tự mình nói, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương của một người mẫu thân.

Cố Ly không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm ngón tay trưởng công chúa. Ngón tay kia vừa đặt lên màu nhuyễn yên la*. Cố Ly lại nhíu mày. Màu son, màu vải vóc tuy rằng nhẹ nhàng nhưng màu sắc quá mức diễm lệ.

*Có bốn màu: màu xanh như bầu trời sau mưa, màu oliu nhạt (trộn giữa màu xanh lá cây+màu vàng), màu xanh lá của cây tùng, màu đỏ bạc. Khi đặt gần sẽ như màu khói

Trưởng công chúa nhìn ra tia chống cự trong ánh mắt của Cố Ly:

"Ly Nhi, con có thể tin tưởng ánh mắt của ta?"

"Dạ tin." Lần này Cố Ly không có chút do dự.

"Đứa trẻ ngoan." Trưởng công chúa hài lòng chỉ vào hai xấp vải vóc: "Hai xấp này, những thứ khác cứ dựa theo thường lệ đưa tới là được."

CHưởng quầy mang hai xấp vải gói kỹ rồi sai người lập tức đưa tới.

Trong Hoàng cung.

Chính Duẫn Đế vừa phê duyệt xong tấu chương, lúc này cùng Tần Tê ở trong lương đình của hậu hoa viên chơi cờ. Tài đánh cờ của Tần Tê rất tốt, lại có can đảm thắng hoàng thượng cho nên trở thành người 'bạn' đánh cờ được Chính Duẫn Đế thích nhất.

"Tê Tê, nghe nói hôm qua ngươi rơi xuống nước?" tay Chính Duẫn Đế vừa nhấc cờ vừa giả vờ lơ đãng hỏi.

Tần Tê ngồi trước mặt Chính Duẫn Đế, cũng hiểu rõ hoàng đế cữu cữu đang bẫy nàng: "Dạ, Tê Tê nghịch ngợm, đi cho cá ăn trong hồ, không may bản thân cũng rơi xuống hồ." Tần Tê giống như chán nản nói.

Chính Duẫn Đế nghe vậy cười nói:

"Tiểu Tê Tê của trẫm rơi xuống nước, theo lý thì mấy cung nữ nha hoàn đi theo người đều đáng chết!" Người bề trên là thế, cười nói cũng có thể quyết định sống chết của người khác.

Thiên tử nổi giận, trăm vạn xác chết trôi.

Tần Tê cau mày, nói:

"Hoàng đế cữu cữu như vậy không tốt nha! Là Tê Tê không để họ theo bên cạnh, xảy ra chuyện, sao lại trách họ?"

"Được được, chỉ cần Tê Tê không sao là tốt rồi." Chính Duẫn Đế hạ cờ: "Tê Tê, trẫm ban cho ngươi hai cung nữ biết võ công, để họ bảo vệ ngươi được không?"

Tần Tê không chút do dự lắc đầu:

"Dạ không cần, bên cạnh Tê Tê đã có Tiểu Mễ Đại Mễ, họ đều rất tốt."

"Nhưng họ không biết võ công." Đến bây giờ Chính Duẫn Đế vẫn hối hận, vì sao trước đây không trực tiếp huấn luyện hai người này thành người có võ công cao cường theo làm nha hoàn cho Tần Tê.

Tần Tê ngẩng đầu nhìn hoàng đế cữu cữu của nàng, nhìn một hồi lại cười rộ lên: "Hoàng đế cữu cữu không cần lo lắng như vậy nha! Ngài nói giống như ai cũng muốn hại Tê Tê. Tê Tê không đáng yêu sao? Người xung quanh đều tốt với Tê Tê. Ngày kia chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi."

"Ngoài ý muốn?" Chính Duẫn Đế hỏi.

"Phải, ngoài ý muốn." Tần Tê kiên định gật đầu.

"Đứa nhỏ này thật là!" Ánh mắt trìu mến .của Chính Duẫn Đế đặt trên người Tần Tê. Hắn thân là thiên tử, tai mắt trải rộng khắp kinh thành, chuyện hôm qua sự thật ra sao sao hắn lại không biết? Vốn dĩ hắn muốn trừng phạt Diệu Song quận chúa thật nghiêm khắc nhưng nhìn thấy Tần Tê bảo vệ như vậy, hắn quyết định phái người đi cảnh cáo một chút là được rồi.

Hạ xong cờ, thu bàn cờ liền có cung nữ dâng lên bánh cuốn mẫu đơn tơ vàng mà Tần Tê thích ăn nhất. Chính Duẫn Đế nhìn thấy Tần Tê ăn rất ngon lành nụ cười trên mặt không hề biến mất.

"Hoàng đế cữu cữu." Tần Tê ăn một miếng bánh, uống một hớp trà, nói: "Nếu như thích một người, phải làm thế nào để người ấy vui?"

Đôi mắt Chính Duẫn Đế sáng rực lên. Lẽ nào ngoại sinh nữ có người thích rồi? Ngẫm lại thì Tê Tê cũng sắp đến tuổi cập kê, sẽ trở thành đại cô nương, cũng đến tuổi cô nương thầm trao nguyện ước rồi.

"Tê Tê, Tê Tê nói đi, Tê Tê xem trọng thiếu niên lang nhà ai, trẫm sẽ tứ hôn cho Tê Tê." Chính Duẫn Đế xoa tay, hắn yêu thương nhất đứa cháu này, để xem người nào có phúc phần đến vậy, hắn phải quan sát thật kỹ.

Tần Tê Nhíu mày. gương mặt nhỏ nhắn co rúm lại như bánh bao:

"Không phải thiếu niên lang đâu! Tê Tê không cần tứ hôn! Tê Tê đã nói không thành thân rồi, hoàng đế cữu cữu quên à!"

Lúc này Chính Duẫn Đế mới nhớ lại Tần Tê từng lập lời thề độc cả đời không thành thân. Vừa rồi hắn qua vui vẻ nên nhất thời quên mất. "Ý của Tê Tê là..." Chính Duẫn Đế ở lâu trong thâm cung, tình cảm kinh thiên hãi tục gì hắn chưa từng thấy qua, nghe Tần Tê nói hắn liền nghĩ tới một khả năng duy nhất là: "Tê Tê thích nữ nhân?"

Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Tê lập tức đỏ lên, bưng mặt mình:

"Sao hoàng đế cữu cữu biết được?"

"Thật sự là nữ tử?" Hoàng đế lần thứ hai xác nhận, sau khi thấy Tần Tê gật đầu, trong đầu hắn chợt lóe lên một cái tên: "Là Ly tỷ tỷ của ngươi?"

"Phải..." Tần Tê cúi đầu, ánh mắt nhìn khắp xung quanh, không dám đối diện với hắn.

"Nữ tử mến nhau trái luân thường." Chính Duẫn Đế nhắc nhở.

Tần Tê bĩu môi, mặt ấm ức:

"Cho nên hoàng đế cữu cữu không tán thành?"

Chính Duẫn Đế nghiêm túc nhìn Tần Tê, qua một lúc lâu mới nở nụ cười trìu mến:

"Tiểu Tê Tê của trẫm thích ai, trẫm đều giơ hai tay tán thành, nhưng Tê Tê, Ly tỷ tỷ cũng thích Tê Tê sao?"

Tần Tê nghiêng đầu Chính Duẫn Đế, cữu cữu có ý gì?

"Nếu không phải lưỡng tình tương duyệt, trẫm sợ ngươi sẽ cuồng dại vì giao phó sai người." Thân là đế vương, hắn có thể cho tần Tê quyền thế, địa vị nhưng không có cách nào giúp Tần Tê đi tranh thủ một mảnh chân tình. Thậm chí bởi vì thân phận đế vương của hắn, hắn lại không dám ra mặt. Hắn sợ danh lợi làm người ta dao động, chỉ làm mất một mảnh chân tình.

"Ly tỷ tỷ sẽ không như vậy!" Tần Tê kiên quyết bảo vệ danh dự của Cố Ly, "Nhưng Ly tỷ tỷ cũng không có nói qua là thích Tê Tê." Tần Tê buồn rầu cúi đầu.

Nhìn dáng vẻ Tần Tê mới nếm tư vị tình yêu mà buồn rầu, Chính Duẫn Đế cảm thấy buon622 cười. Đứa nhỏ này được hoàng thất phủng trong lòng bàn tay mà lớn lên, rốt cuộc cũng gặp một người làm nàng vướng bận, chỉ là... là một nữ tử.

"Tê Tê cũng không cần như vậy. Nghe nói nàng vì giúp ngươi áp chế Viêm độc mà lần nào cũng mệt lả đi, có thể thấy nàng đối với ngươi có một phần chân tình. Nhưng..." Chính Duẫn Đế nghĩ tới điều gì đó, lông mày nhíu lại.

"Nhưng điều gì?" Tần Tê hiếu kỳ hỏi.

"Nàng là người Cố gia." Cố gia đã là danh gia vọng tộc, từ gốc độ ngăn đại thần suy xét, Chính Duẫn Đế không muốn để cho cây đại thụ Cố gia ngày càng sum xuê.

"Nhưng Cố gia đối xử không tốt với Ly tỷ tỷ." Tần Tê bất mẫn làu bàu: "Còn hối thúc tỷ ấy thành thân."

Chính Duẫn Đế nghe xong lời này lập tức hiểu tâm tư Cố gia: "Nói như vậy, Cố gia không đồng ý mẫu thân ngươi thu Cố Ly làm nghĩa nữ, cũng là bởi vì làm như vậy sẽ không thể năm giữ hôn sự của Cố Ly trong tay."

"Không thể như vậy." Tần Tê tức giận: "Hoàng đế cữu cữu, người không thể để Cố gia ép Ly tỷ tỷ thành thân, tỷ ấy không muốn, người ngăn lại nha?"

Chính Duẫn Đế đương nhiên có thể ngăn. Nhưng hắn cũng sẽ không làm vậy, nếu Cố Ly không có năng lực bảo vệ bản thân vậy sao hắn yên tâm để Tê Tê cùng nàng bên nhau?"

"Tê Tê, Cố Ly nàng không dễ bắt nạt."

Tần Tê dùng ngọ thiện xong liền xuất cung, Chính Duẫn Đế thu liễm nụ cười trên mặt, quay đầu hỏi Hỉ Lộc bên cạnh:

"Tra ra gì?"

Hỉ Lộc nói:

"Bẩm bệ hạ, Cố Ly là học trò của Giang Phong Mẫn, là đệ tử của thư viện Phi Diệp Tân. Từ nhỏ đã lớn lên ở thư viện, lần này xuống núi là vì muốn ra ngoài du ngoạn, khi tới kinh thành thắp hương cho vong mẫu thì gặp gỡ Phụng an quận chúa, đó là tình cờ."

"Giang Phong Mẫn..." Chính Duẫn Đế lẩm bẩm cái tên này, dường như chìm vào hồi ức: "Có phải là tướng quân La Sát?"

Hỉ Lộc có vẻ biết rất nhiều bí mật, nghe vậy liền cúi đầu nói:

"Chính là nàng."

Chính Duẫn Đế gật đầu: "hóa ra nàng đổi tên là Giang Phong Mẫn. Cố Ly lại là đệ tử của nàng, xem ra bảo vệ Tần Tê không thành vấn đề. Chỉ là tính cách..." Nếu là đệ tử La Sát tướng quân, tính cách cũng khiến người ta lo lắng: "Hỉ Lộc, có chuyện chắc người phải đi làm." Chính Duẫn Đế thì thầm bên tai Hỉ Lộc vài câu.

Hỉ Lộc khom người thấp hơn:

"Nô tài tuân chỉ."

Phủ trưởng công chúa.

Lúc Tần Tê trở về thì phát hiện Cố Ly cũng không ở Khang Viên, nàng lập tức bắt lấy một nha hoàn hỏi:

"Ly tỷ tỷ đâu?"

Nha hoàn hành lễ sau đó trả lời:

"Bẩm, Ly tiểu thư ở hoa viên."

Tần Tê dẫn theo Tiểu Mễ Đại Mễ chạy tới hoa viên, nhìn thấy Cố Ly ngồi ở chỗ bóng mát, đang cầm hòn đá nhỏ từng viên từng viên từ tay bắn ra hướng về phía gốc cây mận bên cạnh. Quả mận rơi đầy trên đất, một đám tiểu nha hoàn cực kỳ hớn hở nhặt lấy.

"Ly tỷ tỷ!" Tần Tê gọi.

Cố Ly quay đầu nhìn thời gian, Tần Tê đã nhào vào lòng Cố Ly khiến Cố Ly hoảng sợ, vội vàng dùng tay đón lấy nàng, "Lại làm liều rồi." Miệng Cố Ly nói như vậy nhưng trong mắt lại chất chứa ý cười.

"Muội không có, tỷ đang làm gì?" Tần Tê bắt lấy tay của Cố Ly, nhìn hòn đá nhỏ trong tay nàng, rõ ràng chỉ là hòn đá nhỏ, sao Ly tỷ tỷ có thể dùng hay như vậy?

"Vừa rồi gia đinh muốn leo lên cây hái mận, suýt chút nữa ngã xuống. Ta thấy bọn họ khổ cực lại nguy hiểm, ta rảnh rỗi nên giúp một tay thôi." Cố Ly vừa nói một viên đá nhỏ bay ra, lại một đống mận chín rơi xuống.

"Thật lợi hại!" Tần Tê luôn nịnh nọt như vậy.

"Đi thôi, Ta cùng muội dùng bữa sau đó ta cũng nên về Cố gia." Cố Ly đứng lên, nắm tay Tần Tê trở về, gương mặt nhỏ nhắn của Tần Tê đỏ lên, Ly tỷ tỷ nắm tay nàng.

Ăn trưa xong, Tần Tê muốn ngủ trưa. Cố Ly dẫn theo Giang Mễ cáo từ với trưởng công chúa. Chung quy trưởng công chúa vẫn lo lắng, nàng gọi Cố Ly lại, đưa thêm một nha hoàn ở bên Cố Ly,nói:

"Nha hoàn này theo ta vài năm, cũng xem như có năng lực. Ở bên cạnh con chỉ có mình Giang Mễ thì không được, dù sao có thêm người có thêm nhiều giúp đỡ, để nàng đi theo con."

Nha hoàn kia trời sinh mi thanh mục tú thấy vậy vội vàng hành lễ:

"Nô tỳ Hương Mễ tham kiến Ly tiểu thư."

*Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.

Cố Ly nghe cái tên này liền muốn đỡ trán, không cần hỏi cũng biết cái tên này nhất định là Tần tê đặt, đám mễ này gom lại có thể nấu nồi cháo bát bảo.

Cố Ly cảm tạ trưởng công chúa sau đó dẫn theo Hương Mễ và Giang Mễ trở về Cố gia. Vừa tới của lớn Cố gia, đúng lúc tình cờ gặp hai tỷ muội Cố Nhân và Cố Huyên ra ngoài. Hai bên đối mặt, cũng không giương cung bạt kiếm, sau khi mỗi người gật đầu chào thì Cố Nhân và Cố Huyên lên xe ngựa rời đi, Cố Ly trở về Thanh Tuyết Uyển.

Giang Mễ đi ra ngoài dạo một vòng, rồi trở về bẩm:

"Tiểu thư, đại tiểu thư và nhị tiểu thư nhận được thiếp mời của Thụy Vương phi đến Thụy Vương phủ làm khách."

Trước đó, Cố Ly không quá để bụng những chuyện này, dù sao những chuyện này không liên quan đến nàng. Nhưng lần này trở về, nàng đem bản thân và Cố gia buộc chặt vào nhau. Không để Cố gia trả giá đáng phải nhận thì nàng uổng công là người Phi Diệp Tân dạy dỗ!

"Ngươi có biết nguyên nhân hôm trước đại phu nhân và Cố Nhân khắc khẩu không?" Cố Ly hỏi.

Giang Mễ đã ngầm hiểu:

"Nô tỳ sẽ mau chóng điều tra rõ."

Cố Ly cười:

"Nha đầu thông minh."

Ah! Nàng được tiểu thư khen!

Giang Mễ đỏ mặt cúi đầu cười khúc khích. Hương Mễ vừa theo Cố Ly, lúc này vẫn không rõ hình thức ở chung của chủ tớ hai người này. Nhưng nàng và Giang Mễ đã sớm quen biết, cũng không cảm thấy xa lạ. Cố Ly không cần nhiều người hầu hạ, Giang Mễ và Hương Mễ đã trở về phòng của Giang Mễ.

"Chẳng qua chủ tử khen một câu, nhìn ngươi vui vẻ đến thế, trước đây ở trước mặt trưởng công chúa cũng chưa từng thấy ngươi không có phép tắc như vậy."

Giang Mễ cười híp cả mắt dựa lên khung cửa:

"Hương tỷ tỷ, tỷ không biết tính cách của tiểu thư hào sảng, quả thật manh mẽ uy phong như nam nhi, có thể theo vị chủ tử như vậy là phúc muội ty luyện mấy đời."

Hương Mễ mới đến, vẫn chưa nhìn ra rốt cuộc Cố Ly có gì khác với người bình thường, bán tín bán nghi, nói:

"Thật sao?"

Giang Mễ bộ dạng mê gái cọ cọ khung cửa:

"Tỷ tỷ tốt của ta, nếu ta nói trưởng công chúa quả thật thương tỷ mới đem tỷ cho Ly tiểu thư, ta nghĩ sớm muộn gì tỷ cũng sẽ sùng bái tiểu thư như ta thôi."

Hương Mễ là nữ nhi của Hương ma ma ở phủ trưởng công chúa, thuở nhỏ nàng đã theo mẫu thân mình học quy tắc, biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nói năng hành sự đều cẩn thận. Ở trước mặt trưởng công chúa cũng được yêu thích, vì vậy để nàng hầu hạ Cố Ly, quả thật nàng không muốn. Nghe Giang Mễ nói như vậy, trong lòng nàng cũng hi vọng rất nhiều vào tương lai.

"Đã như vậy, sau này chúng ta cùng nhau nỗ lực, vì tiểu thư phân ưu nhiều hơn. Ta và muội đều phải hiểu rõ tâm tư tiểu thư, càng phải cố gắng chăm chỉ." Hương Mễ lớn hơn Giang Mễ hai tuổi, đã hầu hạ ở phủ công chúa một thời gian dài, chung quy cũng trầm ổn hơn.

Giang Mễ nghe xong cũng thu lại vẻ mê gái, nghiêm túc nói:

"Tỷ tỷ nói phải. Tiểu thư muốn báo thù, ở trong phủ này người có thể giúp một tay chỉ có hai người chúng ta. Tỷ tỷ, ta ở Cố phủ một thời gian rồi cho nên cũng có quan hệ, sau này chuyện dò la tin tức để ta làm."

Hương Mễ hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Giang Mễ, gật đầu:

"Ta canh giữ trong viện, hầu hạ tiểu thư."

Giang Mễ đẩy cửa sổ, bĩu môi nhìn về phía phòng hạ nhân bên cạnh: "Tỷ tỷ đừng tưởng rằng hầu hạ tiểu thư là nhẹ nhàng. Mấy ánh mắt bên kia đều thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm tiểu thư, rình rập bắt lỗi tiểu thư. Trước đó tiểu thư xuất phủ bị phát hiện, là bị Lý ma ma đi cáo trạng, hại ta bị tát mấy bạc tay." Giang Mễ nói xong xoa xoa mặt mình, mặc dù đã tiêu sưng nhưng món nợ này nàng sẽ ghi nhớ.

Hương Mễ cũng đứng ở cửa sổ quan sát:

"Thái độ của tiểu thư thế nào?"

"Trước đây tiểu thư không quan tâm mấy bà mụ kia, nhưng từ khi ta bị đánh, tiểu thư đả thương Lý ma ma, cho đến bây giờ Lý ma ma vẫn chưa xuống giường được." Giang Mễ vừa nói vừa cảm thấy hả giận.

Hương Mễ gật đầu: "Nói như vậy, tỷ đã hiểu. Trong nhà này có ta, ta xem sau này ai dám phản chủ?" Nàng ở phủ trưởng công chúa hầu hạ mấy năm nay, không phải hiền lành gì.

Giang Mễ nắm tay Hương Mễ, cười nói:

"Có tỷ tỷ ở đây, ta có thể an tâm rồi."

Cố Ly ở trong phòng khoanh chân ngồi yên tu luyện nội công, cho dù xảy ra chuyện gì con đường võ học nàng không thể buông bỏ. Về phần mối thù của mẫu thân, nàng ngược lại không vội. Thật ra nàng muốn gϊếŧ Võ Tư Nhiên thì bất cứ lúc nào cũng có thể. Nàng cũng không sợ khi gϊếŧ người rước lấy phiền phức. Cùng lắm thì nàng trở về thư viện Phi Diệp Tân, nơi đó ngoài vòng luật lệ, có Chưởng Viện làm chủ không kẻ nào dám bắt người của Phi Diệp Tân. Nhưng... nếu như mình làm vậy, đừng nói phụ lòng sư không đáng tin kia, mà cả Chưởng Viện cũng sẽ chê cười nàng.

Người Phi Diệp Tân dạy dỗ, sao có thể giải quyết vấn đề một cách lỗ mãng như vậy?

"Chơi không chết ngươi, xem như ta thua." Đây là lời chưởng viện hay nói. Nghĩ đến dáng vẻ a dua nịnh nọt của sư phụ mình mỗi lần nghe thấy lời này, Cố Ly chỉ cảm thấy 'Chỉ tiếc rèn sắc không thành thép'.

Bởi vậy Cố Ly không vội vàng báo thù, mười bảy năm qua cũng đã chờ, chờ thêm một khoảng thời gian cũng có là gì? Mấu chốt là phải điều tra rõ thời gian Võ Tư Nhiên ra tay, phụ thân mình có biết hay không. Nếu như biết rõ chuyện này... Cả gia tộc Cố gia thì sao? Nàng sẽ làm cho Cố gia hối hận khi nhận lại đứa con này.

Ăn trưa xong, Trần ma ma lại tới dạy Cố Ly thêu. Trước đó Cố Ly nhìn cũng không nhìn bà, có tấm gương Lý ma ma, bà nào dám lỗ mạng, vừa vào cửa đã ngoan ngoãn ngồi một canh giờ, thời gian đến thì đi, tuyệt đối không ở lâu dù chỉ chốc lấy. Tuy vậy, Cố Ly vẫn cảm thấy trong phòng nhiều hơn một người bản thân không tin tưởng lại càng chướng mắt:

"Trần ma ma, từ hôm nay trở đi, bà không cần phải tới nữa."

Mỗi lần bước vào căn phòng này Trần ma ma đều sợ trong lòng, lúc này nghe thấy Cố Ly nói lời này, bà sp75 đến quỳ xuống đất nói:

"Ly tiểu thư, nô tỳ có làm sai chỗ nào, xin ngài dạy cho."

Cố Ly lắc đầu:

"Không có, bà rất nghe lời. Chỉ là ta vốn không học những thứ này, hà tất phải lãng phí thời gian của bà và ta. Tình hình thực tế bà cứ bẩm với tổ mẫu, nếu tổ mẫu trách tội xuống, tất cả trách nhiêm ta tới gánh. Trần ma ma là người nghe lời, ta sẽ không làm khó bà.

Trần ma ma nghe xong lời này, trải qua căn nhắc liền chậm rãi đứng lên:

"Nô tỳ cáo lui."

-----Hết chương 32-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.