Quận Chúa Sủng Thê

Chương 3: Diễn tấu




"Đúng vậy, là một mỹ nhân tỷ tỷ cứu ta." Tần Tê gật đầu như gà mổ thóc. "Nương, ta còn chưa cảm ơn tỷ tỷ kia." Nàng lôi kéo tay Trưởng công chúa, làm nũng nói: "Thật muốn gặp lại mỹ nhân tỷ tỷ kia a."

Phía sau nàng, hai nha hoàn Đại Mễ và Tiểu Mễ đều nhịn không được muốn cười. Quận chúa nhà mình bệnh cũ lại tái phát. Phụng An quận chúa thích mỹ nhân, rất nhiều người biết. Nguyên nhân là vì Tần Tê trưởng thành trong hoàn cảnh có quá nhiều mỹ nhân xung quanh, cho nên Phụng An Quận Chúa ánh mắt cực kì cao. Người có thể được nàng gọi mỹ nhân thật sự cũng không nhiều. Tần Tê đối với mỹ nhân có chấp niệm thật lớn.

"Được." Trưởng công chúa cũng biết tật xấu của nữ nhi. "Chốc lát để người đi thăm dò. Nếu người ta bằng lòng gặp ngươi, nương cho ngươi gặp lại nàng. Nương cũng phải cám ơn nàng thật tốt. Nhưng nếu người ta không muốn, ngươi cũng đừng cưỡng cầu."

"Ta hiểu được. Nương" Tần Tê nhu thuận gật đầu.

Trưởng công chúa đối với nữ nhi thật sự không có biện pháp. Trừ bỏ sủng, còn có thể làm sao được? Cho dù chính mình không sủng nàng thì chung quanh toàn bộ thân thích đều sủng nàng. Càng đừng nói An Quốc Công Phủ bên kia.

Khang Viên, là nơi ở Tần Tê. Nơi này cực kỳ yên tính, thậm chí ít có người quấy rầy. Tần Tê vừa mới tắm rửa thay quần áo, lúc này Tiểu Mễ đang dùng khăn vải để lau khô tóc cho Tần Tê. Đại Mễ mang một chén thuốc đi vào, "Quận chúa, tới giờ uống thuốc rồi."

"Được." Tần Tê bưng chén thuốc lên, thử độ ấm, xác nhận không nóng liền ngẩng đầu lên một hơi uống xong chén thuốc. Sau đó đặt chén thuốc trên bàn, không nhịn được mà buồn nôn. Đại Mễ vội vàng lấy một miếng mứt hoa quả nhét vào miệng của nàng, thế này mới có thể áp chế nôn mửa.

Bên ngoài Khang Viên, nha hoàn kề cận bên người Trưởng công chúa, Tú Như nhỏ giọng hỏi Đại Mễ: "Quận chúa uống thuốc chưa?"

"Quận Chúa đã uống xong. Hiện tại, Quận Chúa đã ngủ." Đại Mễ trả lời.

Tú Như nghe xong trở về hướng Trưởng công chúa phục mệnh.

Cố Ly đã ở trong Tâm Nguyệt Phường được năm ngày. Ngày đó, sau khi từ ngoại thành trở về, Nhạc Như Tâm liền mang tới một đàn tỳ bà, cũng chính là di vật duy nhất của mẹ nàng.

"Ngươi trước đây đã từng chạm qua. Nay ngươi đã trưởng thành, đàn tỳ bà cũng nên giao cho ngươi bảo quản." Nhạc Như Tâm sờ đàn tỳ bà, tưởng niệm tỷ muội đã mất kia."Huyền Ca hẳn là có dạy ngươi đi, tới đây đàn cho Tâm di nghe một chút, được không?"

Cố Ly cầm đàn tỳ bà ngồi xuống, tùy ý gạt tay hai cái nghe thử âm thanh, âm thanh thanh thúy, có thể thấy được Nhạc Như Tâm bảo dưỡng nó rất khá. Cố Ly tay trái ấn dây, tay phải gạt dây, một khúc 'Chiêu quân xuất tắc' tấu khởi, khúc nhạc du dương uyển chuyển, không hề ngưng trệ.

Khúc nhạc hoàn tất, Nhạc Như Tâm vỗ tay nói: "Tốt! Đã có tám phần phong thái của nương ngươi năm đó."

Hôm nay, trùng hợp cô nương đàn tỳ bà của Tâm Nguyệt Phường bị thương ngón tay, Cố Ly chủ động ra thay. Nhạc Như Tâm có một chút cố kỵ. Nơi này dù sao khách nhân cũng không phải đều là chính nhân quân tử, mà khuôn mặt Cố Ly... Nàng không muốn mang đến cho Cố Ly bất kỳ thương tổn nào, liền thực xin lỗi bạn cũ.

"Ta mang cái khăn che mặt là được rồi." Cố Ly bất đắc dĩ.

"Như thế làm sao được?" Nhạc Như Tâm nhìn nhìn đôi mắt phượng của Cố Ly, lắc lắc đầu. Tiểu cô nương không biết phong nguyệt, không ý thức được vẻ đẹp của mình, chỉ cần vỏn vẹn một ánh mắt kia đã hiện ra quá nhiều. Nàng nghĩ đến đây, lập tức phái người ra ngoài bố trí đại sảnh để diễn tấu. Đợi hết thảy an bài thỏa đáng, Nhạc Như Tâm mang theo Cố Ly ra tiền viện.

Trên vũ đài, có một màng lụa mỏng che lấp, như vậy tại chỗ ngồi phía trên căn bản không nhìn được diện mạo chân chính của người trên đài.

"Tâm di, cái này..." Cố Ly không nói gì. "Không cảm thấy càng giống lạt mềm buộc chặt sao?"

Nhạc Như Tâm cười nói: "Đến thời điểm ta sẽ cho hộ viện đứng xung quanh vũ đài, bảo hộ ngươi an toàn."

"Ý ta là..." Cố Ly hiểu được đây là ý tốt của Nhạc Như Tâm, nhưng nàng thấy mình hoàn toàn không cần phải như vậy. "Ta sẽ bảo vệ tốt chính mình."

Nhạc Như Tâm vỗ vỗ của nàng vai, "Hài tử a, ngươi võ công rất tốt, Tâm di nhìn ra được. Nhưng ngươi ở Tâm Nguyệt Phường, chính là người của Tâm di. Tâm di có nghĩa vụ bảo vệ ngươi an toàn."

Giờ khắc này, Cố Ly rốt cục cũng nhìn được rõ ràng. Nữ tử này đã quen với chuyện phong nguyệt, nàng không được xem như nữ tử đàng hoàng, nhưng vẫn chặt giữ điểm mấu chốt riêng mình. Nàng đối với tỷ muội tận tâm tận lực, đối với cố nhân tận chức tận trách. Nàng dùng thân hình nhỏ bé của chính mình thủ hộ toàn bộ Tâm Nguyệt Phường. Nàng muốn nơi đây là nơi giúp các cô nương sống yên phận mà thôi.

Ban đêm, hoa đăng sơ thượng. Tâm Nguyệt Phường sớm đã không còn chỗ ngồi. Đêm nay vũ đài cũng bất đồng với ngày thường, bị màng lụa mỏng che phủ, người trước đài chỉ có thể mơ hồ nhìn đến thân ảnh, lại thấy không rõ cái khác.

*hoa đăng sơ thượng: phố đã lên đèn

Tiếng tỳ bà vang lên, những tiếng ồn ào trong đại sảnh lập tức an tĩnh lại. Nơi này tuy rằng tam giáo cửu lưu đều có, nhưng cũng có nhiều phong nhã văn sĩ. Ít nhất đến nơi đây chủ yếu mục đích hay là nghe khúc.

*tam giáo cửu lưu: đủ mọi hạng người trong xã hội

Khấu, đạn, mạt, bát. Âm thanh từ dây đàn vang lên mang theo một chút bi thương. Người nghe đàn quen thuộc có lẽ cũng đã nghe ra rồi, rõ ràng khúc này là tỳ bà dang khúc 'Thập diện mai phục'.

*Khấu(扣) , Đạn(弹) , Mạt (抹 ), Bát (拨): gảy đàn (các kỹ thuật chơi đàn)

Tiếng tỳ bà lúc trầm lúc bổng, lúc nhanh lúc chậm, lúc lại êm ả lúc khác lại dồn dập. Đến đoạn cao trào, âm thanh đã dồn dập đến mức khiến người nghe khó thở. Nhiều người đang ngồi nghe ở đây đều muốn đứng dậy, trong đại sảnh trừ bỏ tiếng tỳ bà, lại nghe không được âm thanh nào khác.

Hạng Vương bại trận, Ô Giang tự vẫn. Cuối cùng, tứ huyền nhất hoa, tiếng tỳ bà im. Toàn đại sảnh yên tĩnh. Đợi đến khi Cố Ly muốn kết thúc, trong đại sảnh mới vang lên tiếng vỗ tay không ngừng. Tất cả mọi người cố gắng nhìn phía trên vũ đài, hy vọng có thể mình thấy diễn tấu. Đến khi sau tầng lụa mỏng không có còn bóng người, không khỏi kháng nghị yêu cầu người diễn tấu lại diễn một khúc.

*tứ huyền nhất hoa: bốn dây đàn thành một

Ngồi bên cạnh Cố Ly, Nhạc Như Tâm cũng qua một hồi mới hồi phục tinh thần lại. Nàng lần trước có nghe qua Cố Ly diễn tấu, kỹ xảo tuy tốt nhưng lại không mang theo cảm xúc. Cũng khó trách, một tiểu cô nương làm sao hiểu được 'Chiêu Quân xuất tái' tâm?

*'Chiêu Quân xuất tái' tâm: tâm trạng của Vương Chiêu Quân khi xuất giá. Ý tác giả ở đây chắc là Cố Ly không thể hiểu được tình cảm.

Nhưng đêm nay, một khúc 'Thập diện mai phục' phảng phất làm cho nàng thấy được tư thế hào hùng, hai quân chém gϊếŧ. Trong lồng ngực một cỗ khí phách, muốn hô to ra mới đã."Cô nương kia là thần." Thấp giọng than thở, Nhạc Như Tâm cho quản sự kế bên một ánh mắt.

Quản sự đi lên vũ đài nói: "Các vị, vị cô nương này là nhạc sư tài giỏi xuất chúng do Nhạc lão bản mời đến. Mỗi đêm chỉ diễn tấu một khúc. Các vị nếu còn muốn nghe, ngày mai thỉnh đến sớm, đa tạ." Quản sự dứt lời không hề để ý tới bất mãn mọi người liền xuống đài đứng bên cạnh Nhạc Như Tâm.

Nơi này đều là những người tri thức, thông hiểu lễ nghĩa, sau một hồi kháng nghị không hữu hiệu, cũng liền yên tĩnh. Sau một khúc tỳ bà, còn có đàn cổ, đàn tranh và các nhạc khí thay nhau lên sân khấu, mọi người cũng dần dần an tĩnh lại.

Nhạc Như Tâm đi đến hậu viện, gặp Cố Ly cũng vừa trở lại. "Ly Nhi, khúc 'Thập diện mai phục' này, đàn quá tốt! Không hổ là đồ đệ Văn Huyền Ca!"

Cố Ly cười cười, "Không làm Tâm di mất mặt là tốt rồi."

"Sợ ngày mai còn phiền ngươi đàn một khúc." Nhạc như thầm nghĩ.

"Không sao. Dù sao ta cũng không có việc gì." Cố Ly cũng không thèm để ý. Có thể giúp Nhạc Như Tâm, nàng cũng thật cao hứng.

Trưởng Công Chúa Phủ.

Trưởng công chúa đã không còn suốt ngày lo lắng hành tung Tần Tê nữa. Chỉ là hôm nay là đầu tháng, nàng nhìn trăng khuyết trên trời, lo lắng nói: "Không phải đã nói năm ngày đầu tháng không cho Tê Tê xuất môn sao? Như thế nào không nghe mệnh lệnh của ta?"

Tú Như khoác kiện áo choàng lên người Trưởng công chúa, "Điện hạ, ngài đừng quá lo lắng. Quận chúa biết ngày, nàng luôn luôn nhu thuận, sẽ không chọc phiền toái."

"Nhưng là trên người nàng..."

Phụng An Quận Chúa Tần Tê không biết lúc này Trưởng Công Chúa rất lo lắng. Hiện tại, nàng đang ngồi ở Tâm Nguyệt Phường nghe tỳ bà khúc. Đêm nay, Cố Ly khảy một khúc nhạc của Văn Huyền Ca 'Dương liễu xuân ý'. Dương Liễu Y Y, xuân phong đắc ý. Một khúc nhẹ nhàng tươi đẹp, khiến nhân tâm bỗng nhiên sinh ra hy vọng.

Tần Tê bàn tay đều đỏ, thẳng kêu lên: "Thưởng! Mau thưởng!" Tiểu Mễ vội vàng ném bạc lên vũ đài. Đại Mễ cúi thân mình xuống thấp giọng nói: "Quận chúa, tỳ bà khúc chúng ta cũng nghe xong, ngài nên mau chóng hồi phủ đi. Hôm nay là đầu tháng a!"

Tần Tê đang hưng phấn, nghe xong lời này cũng không còn tùy hứng, gật đầu đứng dậy. Ai ngờ vừa mới bước một bước chân liền mềm nhũn, cả người ngã xuống. Đại Mễ, Tiểu Mễ vội vàng đem nàng đỡ lấy, cũng không dám công khai thân phận của Phụng An quận chúa lúc này đang giả nam trang, vội vàng kêu lên: "Công tử! Ngài cẩn thận!"

Giờ phút này sắc mặt Tần Tê đã đỏ như tôm luộc. Tay nàng nắm chặt thành quyền, giọng run rẩy nói: "Mau... Hồi phủ!"

"Vâng." Đại Mễ  cùng Tiểu Mễ đỡ Tần Tê đi ra ngoài, chưa được một, hai bước thì ba người ngã sấp xuống cùng một chỗ.

Đại Mễ, Tiểu Mễ liền hô lên một tiếng "Công tử!", Cố Ly liền nghe ra là âm thanh của hai nha hoàn bên cạnh Phụng An quận chúa kia. Nghĩ đến các nàng gọi 'công tử' cũng chỉ có thể là Phụng An quận chúa. Nghe được âm thanh ồn ào phía dưới, nàng chỉ cảm thấy một cái đầu hai cái đại. Quận chúa này cũng quá rắc rối!

*một cái đầu hai cái đại (一个头两个大): gặp chuyện ồn ào thấy bực mình

Nàng đã muốn mặc kệ, lại nghe âm thanh càng ngày càng loạn. Dù sao nàng cũng xuất thân từ Phi Diệp Tân Thư Viện, trong tâm cũng có chút hiệp nghĩa của người giang hồ. Lúc này, nàng đặt đàn tỳ bà trên ghế, lắc mình bước xuống vũ đài, tới chỗ đang gặp chuyện.

Đại Mễ, Tiểu Mễ vừa mới đỡ Tần Tê đứng lên, trước mắt đột nhiên xuất hiện mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Đại Mễ, Tiểu Mễ lập tức nhận ra  vị cô nương lần trước cứu Quận chúa. Còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy vị cô nương này đột nhiên đưa tay bắt lấy Quận chúa, đem người ôm chặt.

"Tâm di, mang các nàng đến hậu viện chờ ta." Cố Ly ôm cả người Tần Tê đang nóng rực trở về phòng mình. Tần Tê tuy rằng khổ sở nhưng đại não vẫn còn chút tỉnh táo. Nàng nhận ra Cố Ly, lập tức mặt mày hớn hở nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi lại tới cứu ta!" Chỉ là giờ phút này nàng đang bị Viêm độc tra tấn, tuy rằng đang cười nhưng cũng lộ ra thống khổ.

"Đừng nói!" Cố Ly đem nàng lên giường, giúp nàng khoanh chân ngồi vững, chính mình cũng  khoanh chân ngồi xuống sau lưng nàng. Vươn đôi tay đặt trên lưng Tần Tê, truyền một cổ nội lực vào trong cơ thể.

-------------------

[Chiêu Quân xuất tái]

Câu chuyện về Chiêu Quân đến biên cương, được gọi Chiêu Quân xuất tái (昭君出塞) trở thành một trong những điển tích nổi tiếng nhất trong thi ca Trung Quốc về sau, thường xuyên là đề tài sáng tác của các thi nhân.

Truyền thuyết nói rằng, khi Chiêu Quân đi ngang một hoang mạc lớn, lòng nàng chan chứa nỗi buồn vận mệnh cũng như lìa xa quê hương. Nhân lúc ngồi lưng ngựa buồn u uất, Chiêu Quân liền cầm cây đàn tỳ bà, đàn một khúc gọi là "Xuất tái khúc". Có một con ngỗng trời bay ngang, nghe nỗi u oán cảm thương trong khúc điệu liền ruột gan đứt đoạn và sa xuống đất. Từ "Lạc nhạn" trong câu "Trầm ngư lạc nhạn" (沉魚落雁; chim sa cá lặn) do đó mà có. Khi qua Nhạn Môn Quan, cửa ải cuối cùng, Chiêu Quân được cho là đã cảm tác nhiều bài thơ rất cảm động. Tiếng đàn của Chiêu Quân ở Nhạn Môn Quan trở thành điển tích "Hồ Cầm". Cũng từ đó về sau, đề tài Chiêu Quân trong hội họa không hề thiếu đi hình ảnh cây đàn tỳ bà, tựa hồ tỳ bà cũng trở thành một biểu tượng gắn liền với hình ảnh Chiêu Quân.

Những năm tháng sống trên đất Hung Nô, dẫu được hết lòng chiều chuộng và sủng ái nhưng nàng Chiêu Quân vẫn đau đáu nỗi nhớ quê. Nàng mang theo một ước nguyện được hồi hương để được chút thỏa lòng. Nỗi nhớ quê như người con nhớ mẹ. Mong muốn được về ấp ủ trong vòng tay yêu thương. Hạnh phúc nhung lụa chẳng thể lấp đầy được khát khao về quê nhà. Ánh mắt nhìn xa xăm theo cánh chim mà tựa đầu ủ dột hoài cố hương. Ngày mà đáng lẽ Chiêu Quân được về với quê nhà thì lại là ngày mà một lần nữa nàng phải cam chịu ở lại miền đất Hung Nô mà không bao giờ được quay trở về nữa. Nỗi lòng buồn đau vời vợi, tâm can kia như ai xéo dày. Nàng chỉ biết khóc mà tủi thân trách phận. Vậy là biền biệt quê hương chẳng được về. Ngôi làng quê hương của nàng ngày nay mang tên là "làng Chiêu Quân", dòng suối nơi tương truyền nàng từng ra giặt vải trước khi được tuyển vào hoàng cung, được đặt tên là Hương Khê (suối thơm) để tưởng nhớ nàng. Trong miền Nội Mông Cổ có hai địa điểm được cho là mộ của Chiêu Quân, một gần Hohhot và một gần. Bao Đầu, cả hai đều xanh ngắt cỏ tươi, nên đều được gọi là Thanh Trủng (mồ xanh).

Nguồn: Wikipedia (https://bit.ly/38Ge8IB)

________

Nếu có sai sót phiền mọi người báo lại giúp mình nhé

Thư Quân (ainsley_thuquan)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.