Quận Chúa Sủng Thê

Chương 22: Tê Tê thật oai phong.




Editor: Min

-------------------

Sau vài ngày dưỡng thương, Cố Ly cảm thấy cơ thể đã không sao cho nên cất lời muốn trở về Cố gia. Tuy rằng Trưởng công chúa lo lắng nhưng dù sao Cố Ly vẫn là người Cố gia, chung quy trở về mới phải lẽ. Cho nên ban tặng rất nhiều dược liệu và thuốc bổ sau đó hộ tống Cố Ly quay về Cố gia.

Tần Tê nhìn thấy Cố Ly khăng khăng muốn về cũng không quá đáng giữ Cố Ly lại. Tần Tê kiên định thực thi nguyên tắc 'Cố Ly đi nơi nào cô sẽ đi nơi đó'. Cố Ly chân trước về mới về tới phủ thì nàng chân sau theo cùng.

"Ta tới chăm sóc Ly tỷ tỷ." Tần Tê cảm thấy mình có đầy đủ lý do.

Cố gia, Lăng Sương phòng.

Nơi này là viện của Cố Nhân. Nghe được nha hoàn nói Cố Ly trở về thì sắc mặt không tốt, hắn cảm thấy hứng thú hỏi:

"Không phải cô ta đến ở phủ trưởng công chúa sao? Lẽ nào ở trong phủ trưởng công chúa xảy ra chuyện bị đuổi về?"

Nha hoàn Mạt Lị đáp:

"Nô tì thấy không giống. Nghe nói phủ trưởng công chúa cùng đưa về còn tặng rất nhiều dược và thuốc bổ. Hình như cơ thể Ly tiểu thư xảy ra vấn đề."

"Cơ thể?" Cố Nhân nhíu mày, "Cố Ly biết võ công, cơ thể có thể xảy ra vấn đề? Lẽ nào bị thương?" Đoán thế nào cũng không có kết quả, Cố Nhân dẫn theo nha hoàn đến Thanh Tuyết Uyển.

Cố Nhân vừa vào phòng thì nhìn thấy Tần Tê bưng chén canh, vẻ mặt như hiến vật quý đến trước mặt Cố Ly:

"Ly tỷ tỷ, tổ yến vừa chưng xong, ta đút tỷ."

Sắc mặt Cố Ly không tốt, lại ngửi thấy mùi tổ yến thì sắc mặt càng thêm tệ. "Tê Tê..." Cố Ly muốn cầu tình cho chính mình.

Tần Tê lại thiết diện vô tư, nói:

"Không được! Đồ bổ nhất định phải ăn."

Cố Ly suy sụp, xụ mặt, nàng chưa từng ghét một món ăn nào đến thế.

Gạo Nếp thấy Cố Nhân vào cửa, cố ý cao giọng nói:

"Đại tiểu thư tới."

Tần Tê quay đầu, nhìn thấy Cố Nhân cũng không lên tiếng, chờ Cố Nhân hành lễ với nàng. Cố Nhân không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn hành lễ:

"Tham kiến Phụng An quận chúa."

"Miễn lễ." Tần Tê cũng không dành cho nửa điểm sắc mặt dễ nhìn, nhưng cũng không tỏ ra quá đáng. Chỉ là ngồi qua một bên, không để ý cô ta.

Cố Nhân nặn ra nụ cười:

"Ly tỷ, nghe bọn hạ nhân nói cơ thể của ngươi không được tốt, làm muội muội ta tới thăm một chút. Quả nhiên sắc mặt rất kém, có cần mời một lang trung đến bắt mạch không?"

Cố Ly nửa dựa lên gối mềm, nhìn ý cười trong đáy mắt Cố Nhân dù đã cố ý giấu diếm, nàng cũng cười nói:

"Đa tạ ý tốt của muội muội, không cần. Không nhọc lòng muội muội lo lắng."

"Chúng ta là tỷ muội, nên quan tâm lẫn nhau." Cố Nhân còn định tiếp tục trò chuyện nhàn rỗi vài câu, để điều tra tình huống của Cố Ly càng nhiều càng tốt, thì nghe thấy Tần Tê ở bên cạnh lên tiếng: "Ly tỷ tỷ, tổ yến sắp lạnh rồi." Nàng đứng lên ngồi giữa Cố Nhân và Cố Ly, cao giọng nói: "Mễ, Cố Nhân tiểu thư muốn đi rồi, tiễn khách."

Mễ tủm tỉm cười đưa một tay làm tư thế mời. Cố Nhân cố ý không đi nhưng không dám đắc tội Phụng An quận chúa, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ rời đi.

"Tê Tê thật oai phong." Cố Ly nhịn không được đùa nàng.

Tần Tê bất mãn:

"Cô ta vốn dĩ tới xem náo nhiệt. Loại người này nên tiễn không cần khách khí."

"Dù sao cô ta cũng là tiểu thư Cố gia. Ta đoạt vị trí trưởng nữ của cô ta, khó tránh khỏi tâm khó yên." Cố Ly cũng không phải để tâm.

"Ly tỷ tỷ luôn lương thiện như vậy, mới bị người khi dễ." dáng vẻ Tần Tê đau lòng Cố Ly.

Lương thiện? Cố Ly sửng sờ, một lúc lâu sau mới ý thức mình đang nghĩ gì. Nàng ở Phi DIệp Tân mười ba năm, trước giờ chưa có ai dùng từ 'lương thiện' nói với nàng. Bao gồm cả vị sư phụ kia của nàng.

"Đừng nhìn gương mặt xinh đẹp vô song như tiên nữ của Ly Nhi mà lầm, thật ra đừng trông mặt mà bắt hình dong." Đây là đánh giá của Giang Phong Mẫn.

"Ly Nhi đứa nhỏ này có chừng mực cư xử của riêng mình. Nàng không cần lo lắng đứa nhỏ này bị ức hiếp, dù là ở nơi nào cũng vậy, Ly Nhi không ức hiếp người thì nàng nên mừng thầm đi." Đây là đánh giá Chưởng viện,

"Rốt cuộc con mắt nào của muội thấy ta bị khi dễ?" Cố Ly quả thật cạn lời. Dù sao ta cũng được xem là một cao thủ võ lâm, nhưng trong mắt con thỏ nhỏ này thì trở nên đáng thương đến thế?

"Dù sao... dù sao..." Tần Tê suy nghĩ, "Dù sao không đối xử với Ly tỷ tỷ như em thì đều là đang khi dễ tỷ."

"Mọi việc đều có nguyên nhân, họ không cần thiết phải đối xử tốt với ta, chỉ cần không đối tệ với ta là được rồi. Tê Tê, muội là quận chúa, có nhiều người cưng chiều, nhưng ta thì không phải cho nên không ai cưng chiều ta là điều rất bình thường, cũng không phải như vậy là ta bị khi dễ, muội hiểu không?" Cố Ly cảm thấy phải đem kiểu tình huống này nói rõ với Tần Tê, miễn cho người này suốt ngày ấm ức thay mình.

"Ly tỷ tỷ." Tần Tê quay qua kéo tay Cố Ly, vẻ mặt đau lòng, "Sau này để ta cưng chiều tỷ được không? Ta có bao nhiêu sủng ái đều sẽ cho tỷ bấy nhiêu, như vậy chúng ta sẽ như nhau."

Cố Ly nhìn Tần Tê, cong khóe môi. Nàng dùng giọng cực kỳ êm dịu nói:

"Được, rất được. Tê Tê ngoan, ta muốn ngủ rồi, muội có thể trở về không?"

"Mai ta tới thăm tỷ." Tần Tê ngoan ngoãn rời đi.

Cố Ly mỉm cười tiễn Tần Tê, trong lòng lại phát điên. Tần Tê đối xử với nàng quả thật đã vượt quá mức rồi. Lòng tốt này không làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc, ngược lại trở thành một loại gánh nặng.

Đối với Tần Tê mà nói, vì Cố Ly giúp nàng áp chế Viêm độc nên dùng hết nội lực đồng thời còn bị thương, nàng ấy đương nhiên muốn tốt với Cố Ly, thế nhưng đối với Cố Ly mà nói, bản thân áp chế Viêm độc cùng lúc có thể nâng cao nội lực, đây là một mũi tên trúng hai đích, Tần Tê cũng không thiếu nàng điều gì.

Trong những năm tháng trưởng thành của Cố Ly, nàng đã sớm tập thành thói quen đơn độc. Cho dù có sư phụ, có sư tỷ, nhưng có nhiều chuyện vẫn cần chính mình hoàn thành hơn. Nàng không có thói quen ỷ lại vào một người, cũng không quen nhận lấy quá nhiều sủng ái và quan tâm.

"Chẳng lẽ đến lúc đi rồi?" Cố Ly lẩm bẩm. Nhưng Tần Tê thì phải làm sao? Nghĩ đến con thỏ nhỏ, lông mày Cố Ly nhíu chặt hơn. Nàng không thích Tần Tê cả ngày dính lấy mình nhưng không nhìn thấy người, trong lòng vẫn nhớ nhưng. Quả nhiên người trải qua càng nhiều chuyện thì càng khó tập trung hơn.

Cố Ly ngồi xuống khởi động, bắt đầu tu luyện nội công.

Cố gia, Hoa Vinh Trai.

Cố lão phu nhân nghe nói cơ thể Cố Ly không khỏe, trưởng công chúa ban rất nhiều được liệu và thuốc bổ, bà vội vàng cho Viên ma ma bên người đi xem thử, Giang Mễ nói Cố Ly bệnh nhẹ, dưỡng vài ngày là khỏe. Cố lão phu nhân ngược lại thật sự quan tâm, cố ý mở khố phòng, cũng ban cho ít đồ bổ cho Cố Ly tẩm bổ cơ thể.

Hai tỷ muội Cố Nhân và Cố Huyên nghe vậy liền đi tìm đại phu nhân Võ Tư Nhiên, nói trắng ra lão phu nhân bất công. Võ Tư Nhiên biết mục đích thực sự Cố gia lưu Cố Ly lại nên an ủi hai nữ nhi:

"Nàng vừa trở về, khó tránh khỏi lão phu nhân ưu ái nàng hơn một ít. Các ngươi đều là tiểu thư chính tông, tranh cãi với một dã nha đầu làm gì? Các ngươi nếu muốn đồ bổ, ở chỗ mẫu thân còn một ít cho các con cũng được. Tầm nhìn đừng hạn hẹp như vậy, nhìn thấy cái gì cũng muốn giành, tự đánh mất thân phận."

CỐ Nhân nói:

"Mẫu Thân, sao con và Huyên nhi lại nhìn trúng mấy thứ đồ bổ đó chứ? Chỉ là nói tổ mẫu bất công thôi. Hôm nay tổ mẫu có thể cho cô ta ít đồ bổ, ngày mai lại cho ít trang sức. Thường xuyên như vậy tỷ muội chúng con còn mặt mũi nào trước mặt tổ mẫu chứ?"

Cố Huyên ở bên cạnh cũng cất lời:

"Đại tỷ nói đúng. Mẫu thân, rõ ràng lúc trước Cố Ly còn chống đối tổ mẫu, sao tổ mẫu còn đối xử tốt với cô ta vậy? Lẽ nào tổ mẫu cũng xem trọng gương mặt cám dỗ người của cô ta?"

Đại phu nhân nhìn thấy hai nữ nhi như hoa như nguyệt của mình, một tay một người nói:

"Các con à, bao nhiêu tuổi rồi còn tranh giành nổi giận vô cớ như vậy. Cố Ly là một dã nha đầu, toàn thân trên dưới nào có khí chất thế gia, tổ mẫu của các con coi trọng nhất là người biết quy củ, bị Cố Ly ngỗ ngược, còn có thể có lợi ích gì? Chung quy không phải người mình, hãy chờ xem,tương lai sẽ có lúc nha đầu đó bị tội thôi."

Hai tỷ muội này nghe ra ẩn ý khác trong lời của đại phu nhân cho nên liếc nhìn nhau. Thế gia có phép tắc của thế gia*, nếu đại phu nhân không nói cho dù hỏi cũng không có kết quả.

*Thế gia: gia đình quan lại

Hai tỷ muội này vừa rời khỏi phòng đại phu nhân vừa bàn luận về chuyện của Cố Ly. Cố Huyên nói:

"Đại tỷ, tỷ có cảm thấy thái độ của phụ thân, mẫu thân và tổ mẫu với Cố Ly đều rất lạ không. Rõ ràng không thích cô ta nhưng vẫn giữ cô ta ở lại."

Cố Nhân nhớ tới chuyện Cố Anh cáo trạng mình, xem chừng bộ dạng kia của Cố Ly có lẽ là Cố Anh động tay động chân? Chuyện này nàng không có nói cho Cố Huyên biết, chỉ thuận miệng lấy lệ vài câu, sau đó cùng Cố Huyên tách ra. Nàng trở lại Lăng Sương phòng, để nha hoàn đi tiền viện tìm Cố Anh.

Hôm nay đúng dịp Cố Anh ở nhà, nghe nói đại tìm mình, hắn lập tức theo nha hoàn.

"Cố Ly gặp chuyện không hay, có phải đệ tìm người làm không?"

Cố Anh sửng sờ:

"Cố Ly xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?"

Cố Nhân nghe hắn nói như vậy liền nhíu mày:

"Không phải người của để sắp xếp? Vậy đệ làm gì?"

Cố Anh tìm cái ghế ngồi xuống, đối với tỷ tỷ của mình, hắn cũng không giấu giếm gì.

"Đại tỷ, ngày đó tỷ nói với ta xong, đêm hôm đó ta tìm người ra tay. Nhưng, Cố Ly võ công rất cao, ta cố ý thỉnh cao thủ cũng vô dụng. Mấy ngày nay ta không dám ra tay lần nữa."

"Cô ta lợi hại vậy sao?" Cố Nhân là tiểu thư khuê các, không biết chuyện võ công.

"Trước hết đừng nói những điều này, Cố Ly xảy ra chuyện gì?" Cố Anh còn muốn tìm Trình Kiệt bên kia, dù sao đó cũng là con cờ của gia tộc, không thể xảy ra sơ xuất gì.

Cố Nhân lắc đầu:

"Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cô ta từ phủ Trưởng công chúa trở về thì cơ thể suy yếu. Bây giờ mỗi ngày đều uống mấy thang thuốc bổ. Tổ mẫu cũng ban rất nhiều đồ bổ qua chỗ cô ta."

"Đại tỷ, Cố Ly đắc tội với tỷ và nhị muội trước tiên từ từ tính, nói chung ta sẽ không để cho cô ta sống tốt." Cố Anh rất sợ Cố Nhân sốt ruột trả thù, động tay động chân trong thuốc của Cố Ly. Cố Ly là người Thụy Vương muốn.

Cố Nhân gật đầu, nàng không vừa mắt Cố Ly là bởi vì tranh giành lợi ích, ngược lại không đến mức muốn đưa Cố Ly vào đường chết.

"À đúng rồi. Nửa tháng sau sinh thần của Thụy vương phi, nghe nói Thụy vương muốn làm bữa yến hội cho vương phi, Đại tỷ và nhị muội phải chuẩn bị tốt nha." Cố Anh cười nói.

Cố Nhân vừa nghe liền có toan tính trong lòng. Tiệc mừng sinh thần của Thụy vương phi, nhất định danh viện* tụ hội. Chính mình cũng nên chuẩn bị thật tốt.

*Danh viện thường được chỉ các thiên kim tiểu thư, con nhà danh giá, gia thế hiển hách

Nội lực của Cố Ly sau hơn mười ngày tu dưỡng rốt cuộc cũng khôi phục, Bị nội lực phản phệ đã đến nội thương cũng không đáng ngại. Tần Tê vẫn giống như trước mỗi ngày đều tới lui, bưng canh mớm thuốc, mọi chuyện đều phải tự tay làm. Ngay từ đầu Cố Ly đã nỗ lực ngăn cản, sau khi không có hiệu quả thì cũng để nàng tùy ý.

Hôm nay Tần Tê theo thường lệ đến, cái đầu nhỏ thò vào trong phòng xem xét. Cố Ly ngẩng đầu, ngoắc ngoắc nàng vào, đem tin tức vừa nhận được nói cho Tần Tê biết.

"Tiệc sinh thần của Vương phi?" Tần Tê mở to mắt nhìn.

"Đúng vậy." Cố Ly đứng lên, "Không phải muội nói người Cố gia ức hiếp ta sao? Lần này họ không bỏ quên ta."

Lúc này Tần Tê nhăn mặt nhíu mày, dường như đang tính toán gì đó.

"Tê Tê." Cố Ly gọi: "Đang nghĩ gì?"

Tần Tê ngẩng đầu:

"Muội đang nghĩ Ly tỷ tỷ nên mặc kiểu trang phục gì?"

Cố Ly lắc đầu: "Không cần. Ta cũng không có nhiều quần áo để đổi." Tiệc sinh thần đã định ngày sau, xem như bây giờ đặt cũng không còn kịp nữa.

"Như vậy sao được? Ly tỷ tỷ đẹp thế này sao có thể không diễm áp quần phương*?"

*Vẻ xinh đẹp áp đảo những người còn lại, chỉ vẻ đẹp nổi bật nhất.

"Khụ...khụ khụ..." Cố Ly đang ăn tổ yến, thứ mà hiện tại bản thân ghét nhất, lần này suýt chút nữa phun ra ngoài. Diếm áp quần phương? Cái quỷ gì đây?

Tần Tê quay qua quan tâm vỗ lưng cho nàng:

"Nói chung chuyện này giao cho muội là được."

Cố Ly nắm lấy tay Tần Tê:

"Tê Tê, ta thật sự không cần."

Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Tê đỏ lên: "Thật ra, muội cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ của Ly tỷ tỷ khi nghiêm túc diện trang phục." Nàng muốn biết rốt cuộc Ly tỷ tỷ của nàng thật đẹp nhường nào. 

------Hết chương 22------

Bắt đầu từ chương 22 mình sẽ edit tiếp đến hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.