Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 39: Phản bội




“Ầm!”

Phía chân trời bất ngờ vang lên âm thanh ầm ĩ, mặt trời đang chiếu những tia nắng ấm áp nhưng đến lúc này lại có sự thay đổi đột ngột. Mây đen kéo đến, từng luồng khí lạnh bao trùm mang theo mùi ngai ngái của đất, báo hiệu cho một cơn mưa lớn sắp sửa ập đến.

Lưu Y bị đánh thức bởi tiếng sấm chớp bên ngoài, định bụng nằm thêm một lát nhưng tâm trạng có chút khó chịu, cuối cùng vẫn là quyết định ngồi dậy, rời khỏi giường.

Nhìn qua cửa sổ đã thấy đất trời hoà cùng một màu âm u, tăm tối, thêm đám cọ vờn qua vờn lại trong gió, cũng đủ nhận thấy thời tiết bên ngoài tệ như thế nào.

Lưu Y chân trần bước ra phòng khách, đèn ở đó đã được bật sáng từ bao giờ, đập vào mắt cô là một bàn chất đầy những túi to nhỏ đựng toàn đồ ăn, có vẻ như Bắc Thần vừa mua chúng từ siêu thị về.

“Bắc Thần! Anh đâu rồi?”

Cô lên tiếng gọi, tuy nhiên không có âm thanh hồi đáp, chỉ vang lên tiếng cửa gỗ va vào nhau.

Lưu Y theo tiếng động ra ngoài, vừa mở cửa đã cảm nhận được cơn gió lạnh ùa vào, quấn lấy da thịt cô mơn trớn, cô bất giác rùng mình, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước, nơi Bắc Thần với dáng vẻ gấp gáp đang vội rời đi.

“Bắc Thần! Quay vào đi! Sẽ có mưa lớn đấy! Bắc Thần!”

Lưu Y lớn tiếng gọi, nhưng Bắc Thần vẫn cứ chuyên tâm bước về phía chiếc xe đang đậu ở dưới cây tử đằng.

“Bắc Thần!”

Do dùng sức lên mới qua vài câu Lưu Y đã cảm thấy hụt hơi, cô bám chặt tay vào hành lang bằng gỗ, gương mặt có chút ửng đỏ, nheo mắt nhìn bóng dáng cao lớn vội vã mở cửa xe.

Rõ ràng Bắc Thần nghe thấy tiếng cô, trong một khoảnh khắc anh đã dừng lại rồi lại tiếp tục phớt lờ đi. Chuyện gì khiến Bắc Thần phải vội vàng như vậy, một câu cũng không nói cho cô biết.

Lưu Y mang theo tâm trạng bất an quay trở lại phòng ngủ, với ý định tìm điện thoại gọi cho Bắc Thần, nào ngờ phát hiện ra hộp đựng con chip AI đã hoàn toàn biến mất.

Toàn thân Lưu Y trở nên bất động, giống như bị ném vào hoả ngục, cả người rực lửa, thấm đẫm một màu đau đớn. Cô siết chặt hàm răng trắng muốt, khiến quai hàm vẽ thành một đường đẹp như tranh, ánh mắt lãnh khốc tựa ác thú.

Cô nắm chặt đôi tay thon dài thành quyền, vội vàng lấy khẩu súng từ trong ngăn kéo, chạy ra ngoài.

“BẮC THẦN!”

“ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!”

Tiếng hét của cô hoà cùng âm thanh chết chóc của súng như xé tan đi không gian lạnh lẽo u ám.

Cơn mưa từ bầu trời cũng cùng lúc ập xuống, những hạt mưa nhanh chóng làm ướt mái tóc dài đen nhánh của cô. Sau đó đến gương mặt xinh đẹp, áo sơ mi trắng…

Chiếc xe nhanh chóng lao vút vào màn mưa, hoàn toàn biến mất.

“Con mẹ nó! Bắc Thần anh quay lại đây cho tôi! Tên khốn khiếp, xấu xa kia! Mau quay lại đây!”

Cô vừa chạy trong mưa vừa không ngừng kêu lên từng cơn giận giữ, phẫn uất, nhưng dường như ông trời cũng đang chống đối lại cô hoặc cũng có thể đang trừng phạt cô, nên từng đợt, từng đợt mạnh mẽ, cứ thế thay nhau quất vào da thịt cô rát buốt, lạnh như băng.

Không gian rơi vào một màu u tối, mưa như trút nước cứ đổ xuống con đường nhỏ càng thêm lạnh lẽo, âm u.

“A——.”

Lưu Y hét lên một tiếng đau lòng, tay ném mạnh khẩu súng đã hết đạn vào thân cây ven đường, một cơn đau từ bả vai truyền đến khắp cơ thể khiến cô khuỵu ngã, trên đôi môi nhợt nhạt nở một nụ cười thê lương.

Nụ cười ấy, giống như loài hoa xương trong đêm mưa, thời khắc cánh hoa chuyển mình trở nên trong suốt như pha lê, lại là thời khắc để lộ nét đẹp tuyệt mỹ nhất của mình…

Lưu Y cố hết sức để đứng dậy, đôi chân rướm máu, trầy xước giống hệt lần cô chạy trốn trong rừng, chỉ khác lần này da thịt dày hơn, nhưng cảm giác lại đau đớn hơn.

Mưa vẫn dày xéo trên cơ thể mềm mại của cô, ánh mắt cô như kẻ vô hồn, nhưng vẫn chấp nhất hướng về phía trước bước đi, một chút lại một chút. Nước mưa lạnh ngắt khiến thân thể cô càng thêm tê dại.

Đất bẩn dính đầy trên người Lưu Y, nước mắt cùng nước mưa chảy xuống nơi ngón tay mảnh khảnh đang chảy ra dòng máu đỏ, vết thương như bị dao cứa vào, xót buốt, nhưng chẳng bằng một chút cơn đau tự đáy lòng cô.

Sự phản bội lại đến từ người cô tin tưởng nhất, một đời kiêu ngạo lại có lúc nhận kết cục thảm hại như thế này.

Tình cảm, tại đây, một khoảnh khắc này đã hoàn toàn tan vỡ.

Bóng dáng nhỏ bé hoàn toàn bị nhấn chìm trong cơn mưa lớn, vô lực.

Ngay lúc này, từ xa có ánh đèn rọi tới, yếu ớt xuyên qua màn mưa, rồi tạo thành vệt lớn chói sáng.

“Kétttt.”

Chiếc xe bạc sang trọng chạy qua một đoạn, rồi đột nhiên lùi lại, cho đến khi dừng hẳn bên cạnh cô.

Cửa kính hé mở, một người đàn ông trung niên nghiêng đầu nhìn cô, nói lớn: “Cô gái, có cần giúp đỡ gì không? Mưa lớn thế này sao cô lại một mình ở đây?”

Lưu Y như con thú hoang, ánh mắt lạnh lẽo không chút để tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào con đường đen tối phía trước.

Dường như lo cô gái trẻ sẽ hiểu nhầm ý của người vừa nói, nên cửa phía sau liền vội hạ xuống, lần này là một người phụ nữ trung tuổi, tuy nhiên nhan sắc và khí chất lại vô cùng thanh cao, sang trọng, tựa như nhành ngọc lan toả hương.

Người phụ nữ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, môi đỏ hồng phát ra lời mềm mại:

“Cô gái trẻ đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn giúp cô thôi. Chỗ này hẻo lánh khó bắt xe lắm, một mình cô ở đây nếu xảy ra chuyện thì biết làm thế nào?”Dứt lời người phụ nữ liền chủ động mở cửa xe cho Lưu Y: “Nhanh lên xe đi, ngoài đó lạnh lắm.”

Tâm trí Lưu Y còn lại mảng trống rỗng, cô cũng chẳng buồn suy nghĩ gì nữa mà ngoan ngoãn ngồi vào bên trong.

“Nào mau lau khô người đi! Xem kìa cô bị thương rồi có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?”

Vừa nói người phụ nữ vừa đắp lên lên đôi chân thon dài, trầy xước của Lưu Y một chiếc chăn mỏng, sau đó đưa một chiếc khăn khác đến trước mặt cô.

Thấy Lưu Y không trả lời cũng không có ý định cầm lấy, bà liền chủ động tiến tới lau tóc cho cô, ôn nhu nói: “Cô gái có người bắt nạt cô sao? Nếu cha mẹ cô thấy cảnh này, bọn họ nhất định sẽ rất đau lòng.”

Lưu Y bất ngờ quay đầu, trong ánh mắt lạnh lẽo phảng phất nét buồn man mác: “Cảm ơn, tôi không sao.”

Chiếc khăn bất ngờ rơi xuống mũi bàn chân của Lưu Y, gương mặt người phụ nữ phút chốc biến sắc, vẻ kinh ngạc như gặp phải người đã chết.

Qua gương chiếu hậu, người tài xế nhìn thấy biểu hiện khác lạ như vậy, bèn lo lắng hỏi: “Diệp phu nhân, bà không sao chứ?”

Âm thanh như kéo Diệp phu nhân trở về hiện tại, bà nhanh chóng lấy lại khí chất bình ổn ban nãy, ngón tay mang theo hơi ấm khẽ vén mái tóc lạnh lẽo của Lưu Y vào sau vành tai, mỉm cười:

“Cô gái, ta mua cho con một đôi giày mới nhé!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.