Xem ra cái bẫy này của Quách Tử Tôn cũng phí nhiều tâm cơ quá rồi.
“Giơ tay lên!”
Vẫn là âm thanh ấy, vẫn là câu nói cũ, chỉ khác lúc này cô là Sói Đen không phải là Lưu Y, súng bắn Lưu Y có thể không có đạn, nhưng súng bắn Sói Đen không thể ít hơn 10 viên.
“Kẻ đã làm khuynh đảo cả hai giới Hắc - Bạch trong suốt thời qua đây sao? Rất vui được gặp cậu, Sói Đen.”
Sau lời nói của Quách Tử Tôn bầu không khí chìm vào sự yên lặng lạnh lẽo, mặc dù ngữ âm không chứa đựng sát khí nhưng lại khiến người nghe rợn người, giống như ác thú đang rình mồi, trước khi lao vào cắn xé.
Cô nghe rõ từng bước di chuyển mạnh mẽ của Quách Tử Tôn, nhịp bàn chân không giống như khi vào phòng cô lúc nửa đêm, nó mang theo một loại nguy hiểm đang dần lan tràn ra khắp không gian.
Rất nhanh Quách Tử Tôn đã đứng đối diện với cô, cự ly không quá 5m, xung quanh anh ta còn có mấy chục tên đang giương súng yểm trợ.
Tại sảnh lớn nhất của khách sạn, xuyên qua toàn bộ cửa kính trong suốt, ánh trăng nhẹ nhàng tràn vào, dịu dàng mơn trớn một lớp vàng kim trên mặt sàn trơn bóng. Đứng dưới ánh đèn thạch anh trong suốt quý giá trên cao chói sáng, càng thể hiện rõ nét tôn quý của Quách Tử Tôn.
Tối nay anh ta mặc một vest cao cấp, được may thủ công bởi nhà thiết kế nổi tiếng của Italy. Âu phục đẹp đẽ càng tô điểm cho dáng người cao ngất, đồng thời cũng toát ra khí thế lạnh lùng, vẻ quyền lực tuyệt đối.
Đặc biệt đôi mắt pha trộn màu hổ phách thâm thuý nhìn cô, tựa như bảo ngọc ngâm trong băng, lại sắc bén như chim ưng, không chút lưu tình.
Tim Lưu Y “thình thịch” một tiếng, đối diện với ánh mắt ấy cô lại có chút hồi hộp. Cả không gian to như vậy đột nhiên cũng trở nên nhỏ hẹp, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh giá cùng mùi hương nam tính trên người anh ta.
Cô thật sự tò mò, Quách Thiết Lâm lựa chọn phối giống kiểu gì mà có thể cho ra đời một tên ma vương hoàn hảo đến mức, thần thánh cũng không độ được một chút lương tri trên người hắn.
Không những dung mạo anh tuấn khiến phụ nữ điên cuồng, nội tâm còn mưu mô, nham hiểm, so với những kẻ nói giết là giết, thì loại dùng thủ đoạn như Quách Tử Tôn mới là người tàn ác, đáng sợ.
Cho Ngô Khiêm giả danh cô. Thứ nhất loại bỏ được Hà Gia Nghị, thứ hai hạ gục được Vương Cảnh Đình, thứ ba dụ cô xuất hiện, còn khiến cô thu thập dữ liệu, gửi email nặc danh tố cáo giúp hắn. Quả đúng là gã thợ săn tài ba, một mũi tên trúng ba con mồi.
Lưu Y chầm chậm giơ tay lên, đồng thời chân đặt trên ngực Ngô Khiêm cũng thu về, sau đó từng bước đều đặn lùi về sau, âm thanh phát ra qua chiếc khẩu trang đã có sự thay đổi:
“Đường đường là thống lĩnh một nước, lại sử dụng thủ đoạn đê tiện thế này thật khiến người khác thấy thất vọng.”
Dù là trong bất kỳ tình huống nào, phong thái từ cô cũng luôn toát ra vẻ cao ngạo, bất cần, ánh mắt sau chiếc kính trong suốt thu hẹp lại, lóe lên một tia lãnh khốc, kiêu hãnh không ai bì nổi.
Mặc cho phía trước là hàng chục nòng súng cùng lúc nâng lên, đưa cơ thể đẹp đẽ của cô vào trong tầm ngắm.
Gương mặt Quách Tử Tôn vẫn lạnh như băng, dáng vẻ thượng tôn: “Một tên tội phạm lại đòi hỏi được bắt một cách quang minh chính đại?”
“Theo quy định tại Điều 174 Bộ luật Hình sự 2014, hành vi mạo danh người khác gây nguy hiểm cho xã hội có thể bị phạt tù từ 3 đến 20 năm hoặc tù chung thân, trường hợp giết người có thể tử hình, điều này Tổng thống lĩnh biết mà vẫn làm sao?”
Cô thong thả đáp, giống như đang bàn luận về một vấn đề hàng ngày.
Hắn đúng là để Ngô Khiêm cải trang hòng dụ Sói Đen đến đây, chỉ là không ngờ Ngô Khiêm còn chưa ra mặt đã bị Sói Đen ra tay hành động trước, lại còn hành động vô cùng thuận lợi.
Là hắn đã quá xem thường tên trộm vặt này rồi.
So với lời trêu chọc của Lưu Y, Quách Tử Tôn vẫn giữ duy nhất một thái độ, ngạo nghễ đáp: “Tôi không quan tâm đến quá trình, chỉ quan tâm kết quả.”
Chính là nói con người hắn đã vượt ra khỏi phạm vi phát luật, hoặc cũng có thể nói hắn chính là pháp luật.
Đúng lúc này, điện thoại của Quách Tử Tôn được một gã vệ sĩ đưa tới, anh ta liếc nhìn tên người gọi đến, sau đó cầm lấy, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô.
Đầu bên kia chính là La Kỳ.
Giọng nói khẩn trương của La Kỳ xen lẫn tiếng gió rít qua đầu ngọn cây, khiến âm thanh có phần khàn khàn, trầm thấp:
“Thống lĩnh! Chúng tôi đã tìm ra kẻ cầm đầu băng cướp 12 năm trước rồi! Đúng như phán đoán của ngài, thì ra lâu nay hắn luôn lẩn trốn ở một bệnh viện tâm thần. Có điều… lúc chúng tôi đến nơi, đã thấy hắn treo cổ tự sát.”
“Trùng hợp thế sao?” Đôi mày Quách Tử Tôn tựa như màn đêm, một luồng khí lạnh lật úp xuống, đôi mắt màu hổ phách hờ hững tối đi rất nhiều, giọng nói lộ ra sự nguy hiểm.
“Là có người đã ra tay trước.”
La Kỳ là người nhạy bén, nên đi theo Quách Tử Tôn bao nhiêu năm cũng phần nào nắm bắt được ý nghĩ của anh, biết những trọng điểm nào cần nói và không, phàm lời đã nói thì phải tuyệt đối chính xác.
Chỉ một giây sau, La Kỳ hạ thấp giọng xuống một tông, lời phát ra có chút chậm chạp, dường như muốn người nghe chuẩn bị tâm lý tiếp nhận.
“Thống lĩnh, còn có chuyện này… tiểu thư Dư Uyển khả năng vẫn còn sống.”