Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 37: Người Cô Tin Tưởng Nhất




Cho đến hai ngày sau Lưu Y mới tỉnh dậy.

Mùi hoa hồng nhàn nhạt lan toả trong không khí, nhẹ nhàng quyện lấy ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, tràn đến từng góc nhỏ của căn phòng. Thứ ánh sáng đầy sức sống, tươi mát, xuyên

qua lớp rèm mỏng mềm mại, mang đến cảm giác dịu nhẹ bình yên.

Trong nhất thời, ánh mắt Lưu Y không thích ứng được với ánh sáng như vậy, đôi mắt đẹp đẽ như ngọc lưu ly có chút mê man, theo bản năng kêu khẽ một tiếng, sau đó gượng dậy.

Lập tức một cánh tay rắn chắc vươn tới, phủ ngang vai cô, chạm đến eo nhỏ, hơi thở ấm áp, dịu dàng:

“Tỉnh rồi à? Sao không gọi anh.”

Lưu Y dựa vào sức của Bắc Thần ngồi lên, nhưng trên bả vai lại truyền đến cơn đau nhức khiến cô chau mày, cắn chặt cánh môi mềm mại như hoa anh đào.

“Đau thì kêu lên! Trước mặt anh không cần phải tỏ vẻ.”

Nhìn áo sơ mi trắng trên người còn lưu lại mùi hương thơm nhàn nhạt thuộc về Bắc Thần, Lưu Y đột nhiên trừng mắt, vẻ cảnh giác.

Thấy biểu hiện này Bắc Thần liền thu tay về, đồng thời vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại của cô, giận dỗi nói: “Yên tâm, quần áo và việc thay băng cho em đều là anh thuê người làm, sẽ không nhân cơ hội cháy nhà hôi của.”

Cô đương nhiên tin vào nhân phẩm của Bắc Thần.

Lưu Y ngồi một lát trên giường, sau đó không thèm nghe lời lải nhải của Bắc Thần mà xuống đi bộ vài vòng, rồi nhân lúc anh đang nấu ăn mà lẻn ra bên ngoài hít thở bầu không khí trong lành.

Mặt trời ló từ trong đám mây chiếu rọi ánh sáng rực rỡ, lập lờ xuyên qua từng tán cọ, tạo thành vệt lấp lánh trên nền cỏ xanh mướt.

Lưu Y đứng trên hành lang bằng gỗ, mi cong diễm lệ, thơ thẩn nhìn ngắm vườn hoa hồng thơ mộng, cô còn nghe đâu đó có tiếng chim kêu ríu rít, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua, làm dậy lên hương thơm ngát của cây cỏ, nhẹ nhàng hoà vào không khí tươi mát.

Đợi giải quyết xong vụ con chip, cô sẽ mua một hòn đảo nhỏ, nhất định sẽ nuôi thêm mấy con kền kền, báo hoa mai, rắn chúa, đương nhiên sẽ không thiếu đài quan sát để ngắm sao. Thi thoảng, sẽ lái du thuyền ra đó nghỉ ngơi, nghĩ đến thôi cũng thấy tuyệt vời rồi.

Bắc Thần đứng tựa lưng vào cửa, ánh mắt thâm tình, si mê nhìn Lưu Y không chớp mắt.

Cô có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp tinh tế, môi mềm phiếm hồng, hàng mi rợp bóng như phượng vũ, đôi mắt trong như làn nước mùa thu. Vẻ đẹp ấy khó miêu tả thành lời, so với sự quyến rũ, xinh đẹp ngày thường thì dáng vẻ bây giờ lại mềm mại mà đáng yêu, diễm lệ mà thuần khiết, tựa pha lê mỏng manh, trong suốt.

Anh nhớ năm 17 tuổi gặp Lưu Y khi đó mới 10 tuổi, bị ném vào hang sói lại từ trong lòng sói mà bước ra, là đứa bé xinh đẹp, mang phong thái lẫn khí chất cao quý nhất cũng là đứa bé kiên cường nhất. Bị bỏ đói ở trong rừng, chân trần rướm đỏ máu cũng không kêu rên một tiếng nào, lồng sắt hơn 50 đứa trẻ cũng duy nhất mình cô giành được bát cơm trắng. Anh nhớ cuối thu cô bị ốm một trận, đến đầu đông liền bị ném vào thùng đá lạnh, cơ thể nhỏ bé vẫn kiên cường mà bò ra.

Thật khiến người khác cảm thấy khâm phục, lại khao khát được ôm trọn vào lòng để nâng niu, bảo vệ.

Ánh mặt trời chiếu từng tia nhỏ trên đôi chân dài rắn chắc, tạo ra bóng dáng anh tuấn đẹp đẽ, lại thêm cơn gió thổi nhẹ làm mái tóc ngắn dày bồng bềnh bay lên. Đôi mắt sau chiếc kính của Bắc Thần hẹp dài, đồng đồng tử toát vẻ thâm thúy lại dịu dàng tựa như kim cương, thêm ngũ quan tinh tế, mị hoặc khiến con gái cũng phải hổ thẹn.

Khi đôi mắt Bắc Thần dừng trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Lưu Y, thì khóe môi cũng khẽ cong lên.

Một nụ cười hạnh phúc.

“Lưu Y, vào nhà thôi.” Bắc Thần hất hàm, vẻ mặt ôn nhu nhìn về phía cô nhắc nhở.

Lưu Y không nói gì, vui vẻ gật đầu rồi bước theo sau Bắc Thần vào trong, ngoan ngoãn trở lại giường. Bắc Thần mang tới cho cô một bát cháo tổ yến, nói do cơ thể cô đang trong giai đoạn hồi phục nên cần ăn uống thanh đạm.

Lưu Y mỉm cười, nhanh nhảu há miệng như chim non chờ đút mồi.

Trong đời cô, nếu nói người cô để tâm nhất chính là Bắc Thần, cô đối với anh là sự tin tưởng tuyệt đối, bởi chỉ có anh là người luôn bên cạnh che chở, bảo vệ cô trong suốt những năm tháng địa ngục kia.

Nếu có cơ hội già đi, cô muốn sau này sẽ có Bắc Thần bên cạnh, bọn họ cùng nhau sống cuộc sống vui vẻ, tự do tự tại qua ngày tháng.

Cô biết chuyện bản thân bị trúng đạn Bắc Thần đang cực kỳ tức giận, bằng chứng là từ lúc cô tỉnh dậy một câu anh cũng không mắng chửi.

Cũng phải thôi, vì đây là lần hành động đầu tiên khiến cô bị thương nặng đến vậy, chưa kể nếu lúc đó Bắc Thần không kịp xuất hiện liệu cô có còn mạng mà đem về cho anh hay không.

Nhưng Bắc Thần không nói lại càng làm cô cảm thấy khó chịu hơn.

Dường như nhìn thấu được sự suy nghĩ của Lưu Y, Bắc Thần vừa thổi xong một muỗng cháo, cao giọng dạy dỗ:

“Mạng của em là do anh nhặt về, hứa với anh sau này đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Anh từng nói với em rồi dù là tiền hay danh dự đều không quan trọng, tính mạng của em mới là thứ quan trọng nhất.”

Chỉ chờ có thế cô nhoẻ miệng, cười tươi: “Em biết rồi! Lần sau em sẽ cẩn thận hơn.”

“Còn có lần sau?” Mi tâm Bắc Thần nhíu chặt.

“Không có! Nhất định không có lần sau.” Cô lắc đầu với gương mặt vô tội, đoạn tinh ranh hỏi: “Bắc Thần hôm trước lúc anh lấy đạn ra cho em, em có cắn anh một cái, anh không sao chứ?”

Bắc Thần đút cháo vào cái miệng nhỏ của cô, dáng vẻ ấm ức: “Răng sắc như chó sói vậy.”

“Ai bảo anh mời em cắn, em đương nhiên không khách khí rồi, so với một miếng vải khô thì thịt anh mềm mại hơn nhiều.”

“Nhóc con còn thêm lần nào nữa anh nhét đá vào miệng em.”

“Anh nỡ sao haha…” Cô thích thú bật cười rồi như nhớ ra việc quan trọng liền kêu lên: “À Bắc Thần em quên mất chưa nói với anh, con chip AI em đã lấy được rồi! Áo em…trong áo…” Lưu Y có chút khích động nên nghiêng người, vô tình chạm vào chỗ vết thương, đau đớn nhíu mày, gương mặt vừa có chút khí sắc lại trở nên trắng bệch.

“Cẩn thận! Con bé này em muốn làm anh tổn thọ hả? Có thể nào tự chăm sóc bản thân tốt một chút được không.”

“Chẳng phải còn có anh sao?” Cô như một đứa trẻ con, lém lỉnh đáp.

Ánh mắt của Bắc Thần lộ rõ vẻ tức giận, một giây sau lại ẩn chứa nỗi đau không thể nói thành lời. Vẫn là không muốn hơn thua cùng cô, lạnh lùng xoay người đi.

Một lát sau trở lại, trên tay cầm theo chiếc hộp đựng con chip. Lưu Y đón lấy, vẻ tinh ranh lại nhanh chóng hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp, cô nhìn chằm chằm vào nó, khóe miệng phiếm hồng bèn cong lên, sâu xa nói:

“Quách Tử Tôn chơi em một vố lớn như vậy em sẽ nhân cơ hội lần này trả lại cho anh ta gấp đôi. Nếu 100 tỷ đô em không có được thì 22 chiếc tàu khu trục của hắn cũng đừng mơ được nhìn thấy.”

Bắc Thần không nói thêm lời nào, chỉ nhìn Lưu Y bằng một ánh mắt phức tạp, đầy hỗn loạn.

Lưu Y… là em không biết trong thế giới ma quỷ này Quách Tử Tôn thực sự là ai rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.