Kết thúc câu chuyện Diệp Thư Yến quay trở lại với mục đích ban đầu của mình, nhìn Lưu Y bên cạnh với vẻ mặt của kẻ chiến thắng.
“Bây giờ đã hiểu vì sao Quách Tử Tôn lại lựa chọn cô chưa? Bởi vì anh ấy chỉ xem cô là thế thân của Diệp Dư Uyển mà thôi.”
Lưu Y rất nhanh đã thoát ra khỏi cảm xúc của mình, cô nhàn nhã tựa lưng vào ghế, chân vắt lên bàn, với y phục màu đen làm toát lên dáng vẻ uy quyền của một đại tỷ, cô chớp cánh mi cong, bất cần nói:
“Nếu Quách Tử Tôn đã lưu luyến Dư Uyển không quên, thì cô hà tất phải quấn lấy anh ta làm gì? Chi bằng kiếm một tổng tài giàu có sống cuộc sống an nhàn, còn hơn đâm đầu vào một người quân nhân sống chết lúc nào cũng không rõ.”
“CÔ BỊ NGỐC HẢ?”
Diệp Thư Yến đột nhiên quên cả hình tượng dịu dàng của mình mà đứng bật dậy, hét vào mặt Lưu Y với thái độ vô cùng giận dữ.
“Nãy giờ nói với cô nhiều như vậy là để cô biết khó mà lui chứ không phải để cô khuyên ngược lại tôi.
Có người phụ nữ nào lại muốn làm kẻ thay thế như cô không? Chưa kể Quách gia sẽ không đời nào chấp nhận một cô con dâu như cô đâu.”
Diệp Thư Yến dừng lại một lát, không thấy Lưu Y trả lời liền tỏ ra mềm mỏng:
“Nếu bây giờ cô đồng ý rời xa Quách Tử Tôn tôi sẽ nghĩ cách giúp cô, đây cũng là ý của Quách phu nhân nên cô liệu mà suy nghĩ.”
Nhắc đến người này Lưu Y liền tò mò hỏi: “Quách phu nhân mà cô nói là mẹ kế của Quách Tử Tôn phải không?”
Diệp Thư Yến đưa tay vuốt tóc, kiêu ngạo nhếch miệng cười: “Ngay cả chuyện này mà Quách Tử Tôn cũng không nói cho cô biết, thì xem ra cô chẳng là gì với anh ấy cả.”
Chẳng ngờ Lưu Y xấc xược đáp: “Hay ho gì mà khoe khoang, đổi lại là cô, nếu có mẹ kế cô có muốn nói cho mọi người biết không?”
“Lưu Y cô…tôi cảnh cáo cô, đừng ăn nói xằng bậy.”
Diệp Thư Yến tức đến nỗi trừng mắt, giơ tay chỉ thẳng vào Lưu Y khiến mấy người giúp việc ở bên ngoài nhìn thấy cũng đứng ngồi không yên.
Xem chừng đã đến giờ ăn cơm, Lưu Y thôi không dây dưa với Diệp Thư Yến nữa, nên nhanh chóng giải quyết yêu cầu của cô ta.
“Tóm lại mục đích của Diệp tiểu thư là muốn tôi rời xa Quách Tử Tôn có phải không?”
“Đúng vậy!” Diệp Thư Yến mạnh mẽ đáp.
Cô ta vừa dứt lời thì Lưu Y cũng gật đầu: “Tôi đồng ý!”
“Cô… nói thật sao?” Diệp Thư Yến không tin, nhíu mày kinh ngạc.
“Đương nhiên là thật, nói xem cô ra giá được bao nhiêu?”
Thấy vẻ mặt chưa kịp hiểu chuyện của Diệp Thư Yến Lưu Y lập tức nhắc nhở:
“Tiền ấy! Những việc như thế này không phải sẽ luôn có tiền đi kèm sao?”
Diệp Thư Yến nuốt khan một cái với vẻ khó chịu, sớm biết Lưu Y là loại phụ nữ tham tiền thế này thì ngay từ đầu Diệp Thư Yến cô đã chẳng phí nước bọt ngồi kể chuyện cho cô ta nghe làm gì, thật là tốn công tốn sức.
“Cô muốn bao nhiêu?”
Nghe vậy Lưu Y lập tức ngồi thẳng lưng, gương mặt đầy phấn chấn, vui vẻ nói:
“Hay thế này đi tôi tính rẻ cho Diệp tiểu thư, 1 mét 10 tệ.
Muốn tôi rời xa Quách Tử Tôn bao nhiêu thì phụ thuộc vào độ hào phóng của Diệp tiểu thư bấy nhiêu.”
Diệp Thư Yến giật mình hét toáng lên: “Cô bị điên hả?”
“1 mét 20 tệ.” Lưu Y mỉm cười ranh ma.
“Lưu Y cô đừng có quá đáng!”
“50 tệ.”
“Được rồi!” Diệp Thư Yến gầm lên như thú dữ: “Cái đầu tiên đi!”
Diệp Thư Yến nói xong thì Lưu Y cũng đứng dậy, trực tiếp đuổi khách:
“Diệp tiểu thư đi thong thả, cô cứ về bàn với Quách phu nhân suy nghĩ xem muốn đưa tôi đi đâu, nếu có thể cho tôi xuất ngoại được thì càng tốt.”
Hai mắt Diệp Thư Yến lòng sọc, hàm răng theo đó cũng nghiến chặt lại khiến quai hàm lộ rõ cả những đường gân, dù lửa giận trong lòng cô ta đang dâng trào nhưng lại không thể làm gì được Lưu Y.
Diệp Thư Yến vừa đi khỏi, Lưu Y liền vui vẻ đi ăn cơm, còn không quên đá lông nheo với mấy người giúp việc:
“Đợi lấy được tiền nhất định sẽ chia cho các cô.”
......................
Buổi tối Quách Tử Tôn tự mình lái xe trở về, vừa bước vào phòng khách đã trông thấy Lưu Y ngồi thu mình trên ghế sô pha, trên bàn là chai rượu đã vơi một nửa.
Gương mặt Quách Tử Tôn bỗng trầm lại, toát lên vẻ lạnh lẽo.
Đây là chai rượu thuộc dòng Whisky thượng hạng, hãng chỉ sản xuất đúng 15 chai trong năm 1955.
Anh đã mua nó từ 3 năm trước với giá 94.000 đô la tại một phiên đấu giá ở New York.
Còn chưa thưởng thức, vậy mà Lưu Y dám cả gan lấy ra uống rồi.
Trông thấy bóng dáng đồ sộ che lấp cả ánh sáng xuất hiện, Lưu Y ngẩng đầu nhìn lên với đôi má hơi ửng đỏ, bàn tay đập đập xuống chỗ trống bên cạnh, tươi cười nói:
“Quách Tử Tôn anh về rồi sao? Nào lại đây! Chúng ta cùng nhau uống một ly.”
Quách Tử Tôn bước tới gần, chau mày nhìn cô.
Đàn ông bình thường uống đến chừng đó đã không ngóc được đầu dậy, huống chi một người phụ nữ lại có thể tỉnh táo như vậy, tửu lượng của cô ta thật đáng nể.
Thấy Lưu Y chủ động rót thêm một ly rượu, Quách Tử Tôn cũng thong thả ngồi xuống, lên tiếng hỏi:
“Muốn nói gì?”
Lưu Y đặt chai Whisky xuống bàn, sau đó đem ly rượu của mình cụng nhẹ vào ly của Quách Tử Tôn, vẻ mặt hết sức bình thản.
“Tôi nghĩ đến lúc anh nên thả tôi đi rồi! Tôi cướp xe làm ảnh hưởng danh dự của anh, đổi lại anh cũng đã huỷ hoại danh dự của tôi, chúng ta như vậy là không ai nợ ai.”
Quách Tử Tôn biết hàm ý của Lưu Y, danh dự mà cô nói chính là việc anh đã tự nhận cô làm người phụ nữ của mình ở Quách gia ngày hôm qua.
Bầu không khí đột nhiên lắng xuống, hơn nửa phút sau Quách Tử Tôn mới nghiêng đầu, nhìn cô hỏi:
“Cô không tò mò sao?”
Lưu Y một hơi tiếp tục cạn sạch rượu trong ly, ánh mắt đen láy tựa như phủ một lớp sương mờ mỏng manh, tinh khiết.
“Tôi biết Diệp Dư Uyển mà anh từng nhắc đến đã chết cách đây 12 năm rồi, nên thay vì tò mò lý do của anh tôi muốn biết về cô ấy hơn.
Ngoài là một cô bé thông minh xinh đẹp Diệp Dư Uyển còn là người như thế nào vậy?”
Quách Tử Tôn không lấy làm bất ngờ về việc Lưu Y đã biết chuyện của Dư Uyển, vì Lưu Y là người thông minh, nếu muốn biết nhất định sẽ có cách để biết, chỉ là anh không nghĩ cô lại quan tâ m đến Dư Uyển mà thôi.
Vốn định từ chối trả lời, nhưng thấy ánh mắt trông đợi của Lưu Y, anh lại không chút đề phòng, vô thức lên tiếng:
“Dư Uyển vẽ tranh rất đẹp.”
Khoé miệng Lưu Y liền cong nhẹ: “Đáng tiếc! Tôi lại không biết cầm bút chỉ biết cầm dao.”
Quách Tử Tôn nhìn cô như không bận tâm, tiếp tục nói: “Đánh đàn càng giỏi.”
Lưu Y thở dài than vãn: “Tệ thật! Tôi lại không biết đánh đàn chỉ biết đánh nhau.”
Quách Tử Tôn trừng mắt lườm cô, đoạn nhẫn lại: “Đặc biệt giọng hát rất mượt mà, ấm áp.”
Lưu Y đặt ly xuống bàn, nhếch miệng cười: “Hay thật! Trùng hợp là tôi lại không biết hát chỉ biết cãi lộn.”
“LƯU Y!” Quách Tử Tôn nắm chặt tay thành quyền, giận giữ gằn lên.
Đến lúc này Lưu Y mới bộc lộ mục đích thật sự của câu hỏi, nhìn thẳng vào Quách Tử Tôn, nghiêm túc nói:
“Anh xem tôi và Diệp Dư Uyển đã chết đó ngay cả một điểm cũng không giống nhau, chưa kể đến lúc lớn lên Diệp Dư Uyển chắc gì đã có gương mặt giống tôi? Anh biết rõ điều này, cũng nhận thức được đâu là Lưu Y đâu là Diệp Dư Uyển, nhưng vẫn cố chấp giữ tôi ở lại.
Lẽ nào…”
Cô đột nhiên dừng lại, giống như muốn thăm dò sức chịu đựng của Quách Tử Tôn.
“Diệp Dư Uyển chỉ là cái cớ, thật sự là anh đã động lòng với tôi?”