Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 19: 19: Bỏ Chạy




Sau tiếng hét lớn cả không gian đột nhiên im bặt, một giây trước đó khi Lưu Y xoay người định nhanh chóng xử lý hắn, thì đã trông thấy một bóng lưng cao lớn xuất hiện ngay trước mặt mình.

Một anh chàng mặc áo sơ mi màu trắng chỉn chu, mang theo mùi thơm nhẹ nhàng, dịu mát.

Ban đầu Thiên Thành vì người bạn mới chia tay người yêu của mình nên mới miễn cưỡng chạy đến đây để an ủi người ta, kết quả lại thấy bọn họ nhanh chóng làm lành còn tặng cẩu lương làm quà cho anh.

Vốn định đuổi theo để phá đám, ai ngờ vừa ra đến cửa lại gặp ngay chuyện bất bình, với tính khí nghĩa hiệp, anh đương nhiên không thể không cứu giúp.

Thiên Thành giữ chặt cổ tay của hắn, dùng gương mặt đẹp đẽ tựa hoàng tử trong truyện bước ra, cộng thêm ánh mắt sáng ngời, ôn nhu nhắc nhở:

“Anh bạn nhẹ nhàng thôi! Đừng doạ người ta sợ.

Dứt lời bèn tung một cú đấm như trời giáng vào mặt hắn, khiến cả người lẫn hung khí đều bay ra xa.

Xong việc, Thiên Thành liền nhẹ nhàng thu tay về, ung dung chỉnh lại áo sơ mi vừa bị lệch.

Đám đông đồng loạt há miệng kinh ngạc.

Đúng lúc này vài tên có vẻ mặt bặm trợn rẽ đám đông chạy tới, hùng hổ quát tháo: “Dám đánh người của chúng tao à! Tên hỗn xược này chán sống rồi, anh em đâu mau xông lên!”

Lập tức chúng đồng loạt lao tới nhắm vào Thiên Thành mà đánh, Lưu Y cũng nhanh chóng né qua một bên, chăm chú nhìn hai bên hăng say ẩu đả.

Tiếng đập bàn ghế, tiếng chai rượu vỡ, tiếng chửi bới, đấm đá huỳnh huỵch, tạo nên khung cảnh nhộn nhịp vang khắp quán bar.

Thiên Thành tuy không có cơ thể cường tráng lại trông trắng trẻo thư sinh, nhưng thể lực lẫn động tác ra đòn đều rất mạnh mẽ và uy lực, chỉ trong chốc lát đã hạ gục hết đám bặm trợn kia.

“Đánh hay lắm! Hay lắm!”

Trái với đám người đang náo loạn tìm chỗ trốn thì Lưu Y lại thỏng thả đứng vỗ tay tán thưởng, câu trước vừa cổ vũ cho Thiên Thành câu sau đã khích lệ tinh thần của đối thủ.

“Nhanh đứng lên đi nào! Đúng rồi! Đứng lên đi!”

Thiên Thành tức giận định chạy tới giáo huấn cô vài câu thì từ phía sau sàn nhảy xuất hiện thêm một nhóm người khác, ai nấy trên tay cũng đều cầm theo gậy gộc, mặt đằng đằng sát khí tiến về chỗ bọn họ.

Nhận ra tình hình càng lúc càng nghiêm trọng Thiên Thành gấp rút quay đầu về phía Lưu Y, còn muốn cảnh báo cho cô biết thì đã thấy cô nhanh chân bỏ chạy từ bao giờ.

Gương mặt Thiên Thành trở lên méo xệch, anh không kịp suy nghĩ gì nữa mà cắm đầu phi như bay ra bên ngoài.

Phía sau vang lên tiếng hò hét, ầm ầm như vũ bão.

Lưu Y vừa đội mũ chiếc mũ Fullface vào đầu, tay đang trong tư thế mở khoá thì nhận thấy một áp lực lớn từ phía sau dội lên vai cô, yên cũng lập tức lún xuống khiến chiếc xe rung lắc qua lại.

Thiên Thành khẩn trương thúc giục: “Nhanh chạy đi! Bọn chúng sắp đuổi đến nơi rồi!”

Cái Lưu Y ghét nhất ở đám đàn ông chính là việc bọn họ luôn tự cho mình cái quyền ra lệnh cho người khác, vậy nên trái với sự gấp gáp của Thiên Thành Lưu Y lại càng tỏ ra ung dung, còn thản nhiên hỏi:

“Tại sao tôi phải chạy?”

“Cô không thấy bọn chúng đang đuổi theo chúng ta sao? Nếu còn không đi nhanh chắc chắn sẽ không kịp nữa.

” Thiên Thành ngoái nhìn về phía sau, lo lắng nói.

“Là đuổi theo anh, không phải tôi.

Thiên Thành chỉ biết bất lực nhìn cô, người phụ nữ này tại sao lại không có đạo lý như vậy, rõ ràng là anh giúp cô nên mới bị đám người kia truy đuổi, bây giờ cô vì sợ liên luỵ lại nhẫn tâm muốn bỏ mặc anh.

Nhưng Thiên Thành là người thông minh, nhạy bén, phút chốc đã nắm rõ dụng ý của Lưu Y, nên mặc kệ đám người phía sau đang bừng bừng khí thế ập đến, anh nhẹ nhàng bỏ tay ra khỏi vai cô, từ từ lên tiếng:

“Lộ kiến bất bình, bạt đao tương trợ.

Cô gái, xin hãy mở lòng từ bi.

Lưu Y nhếch miệng cười một tiếng: “Như thế còn nghe được!”

Dứt lời, cô xoay ổ khoá, nẹt bô, tiếng gầm gừ làm dậy vang cả góc phố.

Thân ảnh vừa thanh thoát mềm mại lại vừa mạnh mẽ uy nghi, động tác hướng nửa thân trên về phía trước của cô khiến từng đường cong uyển chuyển càng thêm phần rõ nét, sinh động hơn.

Sự đẹp đẽ này làm người ta có cảm giác như đang đi trên sa mạc nóng bỏng vô tình nhặt được một chai nước, đáng tiếc bên trong là độc, chỉ có thể nhìn mà không thể uống.

“Bám chắc vào!”

Nghe Lưu Y nói, bỗng khoé miệng Thiên Thành xuất hiện một nụ cười chiến thắng, anh thu hẹp tầm mắt, nhẹ nhàng đặt đôi bàn tay thon dài vào chiếc eo nhỏ của cô, siết chặt.

Lưu Y lập tức rú ga phóng đi trong sự điên cuồng gào thét của hàng chục gã vừa chạy đến.

Sau khi vòng qua mấy tuyến đường, Lưu Y buộc phải dừng lại ở một trạm kiểm soát mới mở mấy tiếng trước.

Cô dự định sẽ vượt đèn đỏ và phóng qua chỗ bọn họ, nhưng vì trạm phía trước có quá nhiều cảnh sát vũ trang và người của bên quân đội nên đành thôi, tránh việc rước thêm rắc rối.

Nhưng đáng tiếc là do xe của cô đã đi quá vạch quy định dừng đỗ, nên một viên cảnh sát đứng trực gần đó vội tuýt còi rồi lập tức chạy tới, sau khi đưa tay chào liền nghiêm túc khiển trách:

“Cô gái tuyến đường này đang có lệnh kiểm tra đặc biệt, cô không thấy tín hiệu đèn giao thông sao?”

Lưu Y cũng phối hợp tắt máy, sau đó thẳng lưng, kéo kính chắn mắt lên cao, điềm nhiên trả lời:

“Có thấy đèn giao thông, nhưng không thấy anh.

Cảnh sát: “…”

Câu trả lời ngang ngược của cô khiến Thiên Thành suýt chút nữa thì không giữ được hình tượng lãnh đạm vốn có của mình.

Anh bặm môi, cố nhịn, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt của viên cảnh sát thì không nhịn được nữa, liền bật cười thành tiếng.

Viên cảnh sát bị cô trêu đùa, càng trở nên cứng rắn: “Cô gái yêu cầu cô xuống xe xuất trình giấy tờ để chúng tôi kiểm tra.

Đúng lúc này, từ trạm kiểm soát ở phía trước xuất hiện một bóng dáng cao lớn, một bóng dáng mà dù có lẫn giữa hàng nghìn người khác cô cũng dễ dàng phát hiện ra.

Đó chính là bóng dáng của ma vương chuyển thế Quách Tử Tôn.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.