(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Chúng ta yêu nhau cả đời, nhưng cả đời vẫn quá ngắn.” —— Thẩm Tùng Văn.
*
Chỉ sau một đêm, Thẩm Phong hoàn toàn mất liên lạc với Ân Tư Thu.
Nhận được tin nhắn chia tay, cậu lập tức gọi cho cô, nhưng dù là cuộc gọi qua Wechat hay số điện thoại, tất cả đều không thể kết nối.
Mùa thu.
Đêm se lạnh.
Thẩm Phong đứng bên cửa sổ, trầm ngâm một lúc.
Cuối cùng, cậu không thể kiềm chế được, khoác áo ngoài, bước đi trong đêm, lái xe thẳng đến nhà Ân Tư Thu.
Khu nhà của Ân Tư Thu tuy là khu cũ, với gần một nửa là người thuê trọ nhưng dịch vụ quản lý vẫn rất tốt, xe có biển số lạ không được phép vào.
Thẩm Phong đành đỗ xe bên đường, xuống xe đi bộ.
Dù sao vẫn đang trong kỳ nghỉ lễ, vào thời điểm này, trên đường vẫn có nhiều người đi đường, phần lớn là đi theo nhóm hai hoặc ba người, vừa đi vừa nói cười, trông rất thư giãn và vui vẻ.
Tiếc là Thẩm Phong đi vội vàng, chẳng chút nào bị cuốn theo không khí đó.
Khi đến tòa nhà của Ân Tư Thu.
Cậu dừng bước, ngẩng đầu lên tìm cửa sổ nhà cô.
Thẩm Phong có khả năng định vị không gian và trí nhớ rất tốt, dù chỉ đến nhà cô một lần vào năm ngoái, cậu vẫn nhớ rõ số nhà.
Những tòa nhà cũ không giống các khu nhà mới, mỗi tầng không có quá nhiều nhà.
Nhà Ân Tư Thu ở tầng này chỉ có bốn gia đình.
Chỉ cần đếm đơn giản dưới tầng là có thể xác định được vị trí cửa sổ.
Hiện tại, hai bên nhà hàng xóm đều sáng đèn, chỉ có cửa sổ nhà cô là tối đen, dường như mọi người trong nhà đã ngủ từ sớm.
Nếu lên gõ cửa… có vẻ như quá bất lịch sự.
Dù sao cũng đã muộn thế này rồi.
Ba mẹ cô chắc sẽ không vui.
Thẩm Phong nhíu mày.
Suy nghĩ một lát, cậu lấy điện thoại ra và bắt đầu nhắn tin.
Thẩm Phong: “Ân Tư Thu, tớ đang ở dưới nhà cậu.”
Thẩm Phong: “Có gì chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Thẩm Phong: “Tớ sẽ đợi cậu.”
Tin nhắn đã gửi thành công.
Thẩm Phong dựa vào thân cây gần đó, cúi đầu, cầm điện thoại trong tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua màn hình, kiên nhẫn chờ đợi.
Năm phút.
Mười phút.
Nửa tiếng trôi qua.
Cuối cùng, cậu có thể chắc chắn rằng những tin nhắn này như rơi vào hư không.
Có lẽ Ân Tư Thu chưa xem.
Hoặc… cô xem rồi nhưng không để tâm?
Ngay giây sau.
Thẩm Phong tự phủ nhận suy đoán này của mình.
Thực lòng mà nói, trong mắt cậu, Ân Tư Thu là một cô gái rất dễ hiểu.
Từ đầu đến cuối.
Luôn luôn là như vậy.
Cô có thể nghĩ rằng mình che giấu rất giỏi, nhưng ánh mắt lại dễ dàng bộc lộ những suy nghĩ bên trong, khiến người tinh ý dễ dàng nhận ra.
Lần duy nhất Ân Tư Thu giấu kín cảm xúc một cách hoàn hảo nhất có lẽ là khi gửi tin nhắn chia tay.
Rõ ràng chỉ mới vài ngày trước hai người còn cười nói với nhau, còn cùng nhau đi đến Phổ Đà Sơn thắp hương cầu nguyện, cùng nhau xin chuỗi hạt tay.
Mọi thứ vẫn rất bình thường.
Không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Vậy rốt cuộc là vì sao?
Sắc mặt Thẩm Phong ngày càng tệ.
…
Một đêm trôi qua.
Thẩm Phong cứ thế dựa vào thân cây, đứng như vậy suốt cả đêm.
Khi ánh sáng đầu tiên của ngày mới xuất hiện, toàn thân cậu như đã cứng đờ, vừa tê cứng vừa đau nhức.
Trong thoáng chốc, cậu không thể cử động được, chỉ còn cách chậm rãi, từ từ dùng lực cơ bắp để ổn định cơ thể, rồi cử động cổ tay, cổ chân, và xoa nhẹ cổ.
Một lúc sau, cậu mới dần dần hồi phục.
Nghĩ một chút, Thẩm Phong nhanh chóng đi ra ngoài khu nhà, mua vài phần bữa sáng.
Khi thời gian đã vừa vặn, không quá sớm để gây bất tiện, cậu hít một hơi thật sâu, dựa theo trí nhớ đi lên lầu, gõ cửa.
“Cộc cộc…”
“Cộc cộc cộc…”
Gõ nhiều lần.
Bên trong vẫn hoàn toàn im lặng.
Không có ai ở nhà.
Sắc mặt Thẩm Phong càng trở nên u ám, cộng thêm việc cả đêm không nghỉ ngơi, gương mặt mệt mỏi pha lẫn với vẻ suy sụp.
Trên khuôn mặt ấy, như thể vẻ đẹp của nó đã bị lãng phí trong cảnh tuyệt vọng.
Trong túi nilon, chiếc bánh chiên vẫn còn ấm, từng đợt mùi thơm của dầu chiên lan tỏa, kích thích vị giác của người ta nhưng Thẩm Phong chẳng có tâm trạng hay cảm giác thèm ăn.
Cậu quay người dựa vào bức tường trắng gần đó, nhíu mày, rút điện thoại ra gọi cho Đinh Tình.
Đang là kỳ nghỉ lễ, rõ ràng, không một sinh viên nào dậy sớm vào lúc này.
Âm thanh “tút tút” kéo dài cả nửa phút.
Cuối cùng, bên kia cũng có người bắt máy.
Đinh Tình mơ màng “Alo” một tiếng: “Ai vậy?”
“Là tớ, Thẩm Phong.”
“…”
Đinh Tình lập tức im lặng.
Phải một lúc lâu sau, cô ấy mới khó tin mà hỏi: “Thẩm Phong? Sớm vậy mà gọi tớ có chuyện gì không?”
Thẩm Phong mím môi, nói câu “Xin lỗi” trước, sau đó cậu mới hỏi: “Gần đây Ân Tư Thu có liên lạc với cậu không? Cô ấy có nói gì với cậu không?”
Giọng cậu hơi khàn, nghe ra có phần nghiêm túc và trầm lặng.
Nghe vậy, Đinh Tình hoàn toàn tỉnh táo, suy nghĩ một lúc, cô ấy lắc đầu: “Không, lâu lắm rồi chúng tớ không liên lạc. Hình như từ giữa tháng Tám đã không gửi tin nhắn gì nữa.”
Trường của Đinh Tình không giống với trường của Ân Tư Thu và Thẩm Phong, cuối tháng Tám họ đã bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự cho tân sinh viên.
Vào đại học, đủ thứ chuyện lặt vặt bận rộn.
Đinh Tình lại là người hướng ngoại, cô ấy tham gia hội sinh viên và các câu lạc bộ, còn phải giữ quan hệ tốt với bạn cùng phòng, ngày nào cũng bận rộn kết giao bạn mới và tham gia các hoạt động, khó tránh khỏi việc bỏ quên bạn cũ.
Không, thật ra cũng chẳng thể gọi là bỏ quên.
Đó chỉ là một lẽ tự nhiên trong mỗi hành trình của cuộc sống.
Không thể trách được.
Thẩm Phong hiểu điều đó nên không hỏi thêm.
Cậu bóp nhẹ sống mũi, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Tớ biết rồi, cảm ơn cậu.”
Nói xong, cậu định cúp máy.
“Khoan đã!”
Đinh Tình lập tức hét lên, ngắt động tác của cậu, vội hỏi: “Có chuyện gì với Thu Thu vậy? Cậu ấy xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Phong ngừng lại một chút.
Lâu sau, cậu trầm giọng đáp: “…Tớ không tìm thấy cô ấy.”
…
Hai người hẹn nhau gặp mặt vào buổi chiều ở gần nhà Ân Tư Thu.
Thẩm Phong trở về xe chợp mắt một lát, ăn qua loa bữa sáng đã nguội lạnh, sau đó về nhà tắm rửa qua.
Khi cậu quay lại khu nhà của Ân Tư Thu, Đinh Tình đã đến.
Hai người chỉ nhìn nhau đơn giản, không dài dòng, họ đi thẳng vào vấn đề.
Đinh Tình nói: “Tớ vừa gọi cho Thu Thu suốt nhưng điện thoại cậu ấy vẫn tắt, tin nhắn cũng không trả lời. Cậu ấy có giới thiệu cho cậu bạn mới hay bạn cùng phòng không? Gọi thử hỏi họ xem.”
Sắc mặt Thẩm Phong trầm xuống, môi mím chặt, lắc đầu.
“Không có.”
Điều này quả thật có chút kỳ lạ.
Ân Tư Thu đã tham gia huấn luyện quân sự của trường suốt nửa tháng, nhưng Thẩm Phong chưa từng nghe cô nhắc đến bất kỳ điều gì.
Dù là về việc huấn luyện, bạn cùng lớp, hay ngôi trường mới.
Thích hay ghét, phàn nàn hay điều gì khác, cô đều không nói.
Nhưng cả hai người họ vốn không phải những người giỏi giao tiếp, ít bạn bè, khi ở bên nhau, Thẩm Phong và Ân Tư Thu cũng hiếm khi nhắc đến người khác.
Vì vậy, mãi đến lúc này, cậu mới dần nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhìn biểu cảm của cậu, Đinh Tình thở dài, tiếp tục: “Tớ cũng không biết cậu ấy còn bạn bè nào khác… Nhà cậu ấy không có ai à? Có khi nào cậu ấy đi đâu với ba mẹ không? Ví dụ như về nhà họ hàng ở tạm vài ngày chẳng hạn.”
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, điều này cũng có thể xảy ra.
Cả hai bàn bạc với nhau, quyết định chờ thêm, đợi đến tối xem Ân Tư Thu có quay về không.
…
Ánh nắng mùa thu từ sáng rực rỡ dần dần nghiêng về phía tây.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng ấy chìm vào tầng mây.
Đến giờ cơm, trong khu phố cũ, khói bếp bắt đầu bốc lên, đứng dưới tòa nhà có thể nghe thấy tiếng chảo xào nấu vang lên từ trên cao, cùng với tiếng máy hút mùi “u u” hoạt động.
Thẩm Phong có trí nhớ rất tốt, đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ hình dáng của mẹ Ân Tư Thu.
Cậu đứng trong bóng râm của cây, ánh mắt quét qua khuôn mặt của từng người ra vào tòa nhà.
Không phải.
Tất cả đều không phải.
Cậu không nhìn thấy Ân Tư Thu, cũng không thấy mẹ cô.
Cậu siết chặt nắm tay.
Chờ và chờ thêm.
Cuối cùng, cậu đứng thẳng dậy.
Thẩm Phong trầm giọng nói: “Tớ sẽ lên đó gõ cửa lần nữa.”
Đinh Tình không phản đối, đi theo cậu lên lầu.
Không ngoài dự đoán, trong nhà vẫn không có ai.
Thẩm Phong khựng lại, quay người, nhìn thẳng vào Đinh Tình.
Đinh Tình bị ánh mắt của cậu nhìn đến rùng mình: “Chuyện… chuyện gì vậy?”
“Đinh Tình, có thể nhờ cậu sang hỏi hàng xóm một chút không? Nếu tớ gõ cửa hỏi thì… không tiện lắm.”
Ánh mắt Thẩm Phong có chút buồn bã.
Đến lúc này, cậu vẫn còn lo lắng cho Ân Tư Thu.
Tất nhiên Đinh Tình không từ chối, cô ấy quay người lại, nhấn chuông cửa nhà đối diện.
“Đing đong.”
Rất nhanh, chuông cửa phát ra tiếng “sàn sạt”.
“Ai đấy?”
Giọng điệu của Đinh Tình rất lịch sự: “Cháu chào bác, xin lỗi đã làm phiền. Cháu là bạn cùng lớp của cô gái nhà đối diện, bọn cháu có việc gấp muốn tìm cô ấy nhưng không liên lạc được. Bác có biết khoảng thời gian nào nhà họ có người về không ạ?”
“…”
Hàng xóm không trả lời.
Vài giây sau, cánh cửa bên trong được mở ra.
Một bác gái khoảng 50 tuổi đứng bên trong, cách một cánh cửa sắt bên ngoài, nhìn Đinh Tình với vẻ nghi ngờ.
Bác ấy hỏi: “Các cháu là bạn học của cô bé nhà họ Ân à?”
Có lẽ vì Thẩm Phong có ngoại hình nổi bật, ánh mắt của bác ấy dừng lại trên người cậu lâu hơn một chút.
Đinh Tình gật đầu: “Vâng, cháu tên là Đinh Tình, còn cậu ấy là Thẩm Phong. Bọn cháu cùng học chung lớp ở trường Trung học Thực nghiệm Hải Thành với Ân Tư Thu.”
Nghe Đinh Tình nói ra tên Ân Tư Thu, cuối cùng bà hàng xóm cũng bớt đi phần nào cảnh giác.
“Các cháu là bạn học à? Hình như cô bé Ân đang bị bệnh, dạo này con bé nằm viện suốt. Nhà họ bình thường không có ai, ba mẹ đều ở viện chăm con bé, thỉnh thoảng mới về nghỉ ngơi, cũng không rõ cụ thể là khi nào. Các cháu cần gì à?”
“Nằm viện?!”
Đinh Tình và Thẩm Phong nhìn nhau đầy ngạc nhiên.
Rõ ràng, biểu cảm của cả hai đều có chút sững sờ.
Bà hàng xóm tiếp tục: “Con bé không nói với các cháu sao? Bác nghe mẹ con bé bảo, còn chưa đi nhập học đại học nữa… Tội nghiệp cô bé quá, học giỏi như thế, hình như thi đỗ vào Đại học Tài chính phải không? Không biết mắc bệnh gì mà… Ôi trời.”
“Xin hỏi…”
Lúc này, cuối cùng Thẩm Phong cũng lên tiếng, nhưng giọng khàn khàn, nghe có chút khô ráp, không còn sự êm tai như thường ngày.
Cậu lịch sự hỏi: “Bác ơi, bác có biết Ân Tư Thu đang nằm ở bệnh viện nào không ạ?”
…
Hai mươi phút sau.
Hai người vội vàng bước nhanh vào khu nội trú của Bệnh viện Nhân Tế.
Dưới tầng khu nội trú có quầy thông tin, nhưng vào lúc này, mặc dù chưa hết giờ thăm bệnh, nhưng y tá ở quầy đã tan ca.
Họ không biết chính xác số phòng bệnh, đành phải chia nhau ra, đi từng tầng một, tìm từng phòng một, xem hết các phòng bệnh của từng khoa.
Cuối cùng, vẫn là Đinh Tình phát hiện ra tên của Ân Tư Thu treo bên ngoài một phòng bệnh.
Cô ấy bước vào, đứng cách vài bước chân, dường như có chút không tin, người gầy gò, tiều tụy trên giường bệnh kia, lại chính là cô bạn thân chơi cùng cô ấy ba năm nay.
Đinh Tình nhìn kỹ thêm vài lần để xác nhận.
Cô ấy kinh ngạc thốt lên, không thể tin nổi, gọi một tiếng: “…Thu Thu?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");